Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 53: Chương 53: Trong lòng cô, anh ta đã chết rồi




Nếu như năm năm trước, anh ta cầu hôn cô trước khi cô biết anh ta và Nhan Vũ Trúc lén lút hẹn hò, nhất định cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng bây giờ anh ta cầu hôn cô như vậy, Nhan Nhã Tịnh không cảm nhận được gì ngoại trừ sự ghê tởm và chán ghét.

Quan trọng hơn là cô hoàn toàn không tin Tô Thái An thật lòng cầu hôn cô.

Tối qua còn hận không thể giẫm cô ở dưới chân, tối nay đã diễn tiết mục cầu hôn thâm tình, nếu Tô Thái An không có hai nhân cách thì chỉ có một khả năng chính là có mưu đồ khác.

“Tô Thái An, đừng diễn kịch nữa, tôi không biết anh bỗng nhiên trở nên thân thiện là có mục đích gì, nhưng bất kể anh có mục đích gì thì tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Nhã Tịnh, anh không có mục đích gì cả. Anh thực sự thích em! Nhã Tịnh, anh biết, tối qua anh quá kích động làm tổn thương trái tim của em, nhưng phải làm sao bây giờ, anh quá yêu em, cứ nghĩ đến việc em sinh con cho người đàn ông khác là anh không thể khống chế được mà ghen tuông! Nhã Tịnh, anh ghen, anh đố kị đến mức sắp phát điên rồi! Cho nên Nhã Tịnh, anh mới nói nhiều lời làm tổn thương người khác như vậy!”

Lúc Tô Thái An nói những lời này, dáng vẻ vô cùng chân thành, cứ như thể anh ta thật sự rất nặng tình với Nhan Nhã Tịnh vậy.

“Tổn thương người ba phần thì tự tổn thương mình bảy phần. Anh cho rằng anh làm tổn thương em như vậy thì trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút, anh sẽ nhận được cái gọi là sự vui sướng của việc trả thù. Nhưng anh nhận ra anh đã sai rồi. Anh không vui. Anh không vui một chút nào cả. Ngược lại, anh lại càng đau lòng hơn!”

“Nhã Tịnh, em sẽ mãi mãi không thể tưởng tượng được là anh yêu em nhiều cỡ nào đâu! Nếu không có em, trong cuộc sống của anh sẽ không có ánh sáng, năm năm em rời khỏi anh, anh sống như một cái xác không hồn! Nhã Tịnh, anh không muốn tiếp tục thống khổ như vậy nữa, anh có thể chấp nhận tất cả quá khứ không vẻ vang của em. Nhã Tịnh, cho anh thêm một cơ hội để chăm sóc em có được không?”

Nghe Tô Thái An nói những lời này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cười khẩy đến nỗi co giật hết lên rồi.

Cô cụp mí mắt xuống, bình tĩnh nhìn Tô Thái An quỳ một gối dưới đất.

Lúc này nhìn anh ta vô cùng dịu dàng, dường như vẫn là người thiếu niên nhẹ nhàng trong trí nhớ của cô.

Đáng tiếc, tất cả sự dịu dàng mà anh ta phô bày ra ở trước mặt cô đều là giả tạo dối trá. Ích kỷ, lăng nhăng, kiêu ngạo cường quyền mới thật sự là anh ta.

Người thiếu niên ngời ngời trong lòng cô đã chết lâu rồi, chết trong trí nhớ mười tám tuổi của cô.

Nếu như không phải bởi vì bây giờ bụng cô đau đến mức không có sức lực, đau đến mức ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi thì cô nhất định sẽ không hề do dự mà xé nát cái miệng của Tô Thái An ra, bảo anh ta đừng tiếp tục làm cô ghê tởm nữa.

Nhưng bây giờ cô đau bụng quá rồi, đến chạm vào anh ta cô cũng chẳng buồn chàm.

“Nhã Tịnh, em không nói lời nào thì anh sẽ coi như em đã đồng ý nhé.” Tô Thái An hưng phấn nắm lấy tay của Nhan Nhã Tịnh, cầm nhẫn đeo vào tay cô, năm đó Nhan Nhã Tịnh một lòng một dạ yêu anh ta, anh ta biết chỉ cần anh ta tỏ ra tốt với cô, nhận lỗi với cô thì cô vẫn sẽ nộp vũ khí đầu hàng.

Nhan Nhã Tịnh mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tô Thái An, tự mình biết mình là một phẩm chất tốt, cầu xin anh sau này đừng làm tôi ghê tởm nữa, có được không?”

Nói xong, trên tay Nhan Nhã Tịnh dùng sức, vùng tay ra từ trong tay của Tô Thái An.

Vẻ mặt của Tô Thái An cứng đờ, anh ta không thể nào ngờ tới được, anh ta đã làm đến bước này rồi mà Nhan Nhã Tịnh vẫn có thể thờ ơ.

“Nhã Tịnh, em vẫn đang giận anh phải không? Năm năm trước là Nhan Vũ Trúc cố ý quyến rũ anh, em phải tin tưởng anh, trong lòng anh chỉ có em thôi. Nhã Tịnh, tại sao anh không đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa để chăm sóc em chứ? Có phải anh phải móc trái tim của mình ra thì em mới có thể thấy rõ tấm chân tình của anh đối với em hay không?”

“Nếu em thích thì cứ móc tim ra đi!”

Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng của Nhan Nhã Tịnh khiến lời nói phía sau của Tô Thái An lập tức bị kẹt ở cổ họng, trong nháy mắt, sắc mặt của anh ta cũng trở nên vô cùng khó coi.

Anh ta nhận sai, anh ta nhận lỗi, không phải cô nên thỏa hiệp sao? Sao cô không hành xử theo lẽ thường thế!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo mà ngẩng lên của Nhan Nhã Tịnh, Tô Thái An tức giận mắng chửi luôn “đậu xanh” ở trong lòng, nhưng vì có thể thành công lấy được dự án của nhà họ Lưu, anh ta thật sự phải kìm nén sự phẫn nộ của mình lại.

Khóe môi của anh ta hơi cong lên, cười dịu dàng mà lại cưng chiều: “Nhã Tịnh ngốc, nếu như anh thật sự móc tim ra thì làm sao mà chăm sóc cho em được đây? Nhã Tịnh, chúng ta từng nói rồi mà, chúng ta phải đầu bạc răng long. Nhã Tịnh, anh muốn cùng em đầu bạc răng long.”

Nhan Nhã Tịnh nhổ vào, “bạch đầu răng long” vô tội lắm nhé, sao lại bị tên cặn bã Tô Thái An này sỉ nhục như vậy!

Mỗi lần nói thêm một câu với Tô Thái An là Nhan Nhã Tịnh sẽ phát tởm thêm một phần, thấy thang máy cuối cùng cũng tới tầng B1, cô vội vàng đi ra ngoài thang máy.

Tô Thái An không chịu buông tha, đuổi theo cô: “Nhã Tịnh, anh đưa em về nhà được không? Nếu em thích, anh sẽ đưa em về nhà mỗi ngày.”

Một cơn đau nhức lại truyền đến từ bụng của Nhan Nhã Tịnh, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh lắc lư, suýt nữa ngã xuống đất. Cô dừng bước, dùng sức ổn định cơ thể mới không chật vật ngã xuống đất.

Tô Thái An thấy Nhan Nhã Tịnh đột nhiên dừng lại, anh ta cho rằng cô bị anh ta thuyết phục rồi, vậy là vội vàng đi lên trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, tranh thủ cho kịp thời cơ.

“Nhã Tịnh, anh biết trong lòng em vẫn có anh, em yên tâm, anh sẽ cố gắng khiến cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhã Tịnh, để sau này anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn, em giúp anh một việc nhỏ được không? Gần đây nhà họ Lưu đấu thầu một dự án bên ngoài, em giúp anh nói với Sếp Lưu, để anh ta cho nhà họ Tô thầu có được không?”

Nhìn xem, hồ ly cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi. Đáng tiếc! Anh Lưu còn hận không thể giết chết cô nữa kìa, nếu cô nói giúp Tô Thái An, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.

Nhan Nhã Tịnh đang suy nghĩ nên nói những gì để sau này Tô Thái An hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô thì tiếng chuông điện thoại di động của Tô Thái An bỗng nhiên vang lên.

“Cái gì? Cổ phiếu của nhà họ Tô trượt giá? Sao có thể như vậy? Được rồi, tôi về ngay đây.”

Nghe xong cuộc điện thoại này, Tô Thái An cũng không để ý quấn lấy Nhan Nhã Tịnh nữa, ánh mắt của anh ta phức tạp nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái rồi lập tức bước nhanh ra ngoài.

Nhan Nhã Tịnh khép khép lại áo khoác trên người, định mau chóng về nhà xem hai đứa con nhỏ.

Nếu anh Lưu đã muốn xuống tay với cô thì sẽ không cho cô trở mình, chỉ sợ là sau đó cô sẽ sống càng khó khăn hơn, nhưng cho dù có khó khăn hơn nữa thì cô cũng không thể nhận thua với số phận!

“Ý? Đây không phải là cô em kia à?” Nhan Nhã Tịnh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì giọng nói của Trương Tùng bỗng nhiên vang lên ở phía sau cô: “Anh Vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Mày ngốc à, lại còn làm gì bây giờ? Đương nhiên là làm cô ta rồi!” Vương Đô hưng phấn huýt sáo: “Chờ chúng ta làm cô ta rồi thì có thể đi đòi một tỷ rưỡi còn lại!”

Nhan Nhã Tịnh không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, đụng phải mấy tên đàn ông này ở chỗ này, cô ấn mạnh vào cái bụng đau đến muốn chết đi của mình rồi co chân bỏ chạy, nhưng cô vừa nhấc chân lên thì đã có một cái bao tải hung hăng trùm lên người cô.

Một giây sau, thế giới của cô chỉ còn lại một khoảng đen tối.

Lúc bị ném ra phía sau xe tải, cô nghe được giọng nói của Vương Đô: “Chủ thuê nói chúng ta làm cho nó thảm một chút. Chúng mày nói xem tối nay sau khi chúng ta sung sướng rồi thì phân xác của nó ra rồi chôn hay là ném xuống biển cho cá ăn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.