Nhan Bích Loan trực tiếp bị tình huống này dọa sợ choáng váng, Thanh Thiên Bội cũng bị dọa không nhẹ, hai người không ngừng ở trên đỉnh cột điện kêu to, sợ không cẩn thận dây thừng đứt một cái, hai người thật đúng là kêu không ai nghe.
“Thiên Hàn, rốt cuộc cậu muốn làm gì?! Cậu nhanh thả chúng tôi xuống!”
Thanh Thiên Bội sợ đến mức xanh cả mặt, nghĩ đến gì đó, bà ta vội vàng lớn tiếng hét lên với Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, cậu không thể đối xử với tôi và Bích Loan như vậy được! Vũ Trúc là ân nhân cứu mạng của cậu, sao cậu có thể đối xử với mẹ và em gái của nó như vậy được chứ!”
“Đúng thế anh rể, anh không thể đối xử như vậy với em và mẹ được!”
Khuôn mặt Nhan Bích Loan trắng bệch, cô ta có chứng sợ độ cao, cô ta cũng không dám nhìn xuống.
Cô ta nhắm mắt lại, ồn ào gọi bậy: “Anh rể, thả em và mẹ em ra! Thả em ra! Anh rể, xin anh đừng giết em!”
“Anh rể, anh đừng giết em! Đừng giết em! Chỉ cần anh đừng giết em, anh muốn em làm cái gì em cũng đồng ý! Anh rể, cầu xin anh thả em ra đi!”
Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn không chút động tĩnh, Nhan Bích Loan đột nhiên nghĩ, trực tiếp định bỏ ra bất cứ giá nào: “Anh rể, thả em ra! Nếu như anh muốn em, em cũng có thể làm cùng anh! Anh rể, em nguyện ý hầu hạ anh cẩn thận! Anh rể, cầu xin anh thả em ra được không?!”
Nhan Bích Loan mặc dù thật sự rất thích Hách Trung Văn, nhưng mà cô ta càng yêu cái mạng nhỏ của mình hơn, chỉ cần cô ta còn sống, thủ thân như ngọc cái gì, đối với cô ta mà nói, căn bản không tồn tại!
Nghe Nhan Bích Loan nói thế, khóe môi Cao Bắc Vinh co quắp lại: “Nhan Bích Loan, đầu óc cô có bệnh sao? Với tính tình này của cô, Lưu Cửu nhà chúng tôi có thể để vào mắt sao? Đừng ở đây mà làm người ta chán ghét nữa!”
Nhạc Dũng cũng ghét bỏ nhếch miệng: “Sao tôi cảm thấy có người muốn ăn vạ đây?”
Cao Bắc Vinh cốc đầu Nhạc Dũng một cái: “Cái gì mà ăn vạ! Cô ta đây là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Lưu Thiên Hàn nhà chúng ta khẩu vị cũng không nặng như vậy!”
Nhan Bích Loan vốn là sợ muốn chết, lời nói của Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng lại còn khó nghe như vậy, cô ta hít một hơi cũng không xong, chỉ thiếu thổ huyết bỏ mình.
Lưu Thiên Hàn cũng không chút lãng phí thời gian, anh trực tiếp dùng điện thoại Thanh Thiên Bội gọi cho Nhan Thành Lâm.
Anh ta cũng có chút hiểu Nhan Thành Lâm, con người của Nhan Thành Lâm này, làm việc vô cùng cẩn thận, chỉ sợ Nhan Minh Tự bị đưa đi đâu, mấy người Thanh Thiên Bội cũng không biết.
Anh cũng hiểu rõ tính cách của Nhan Nhã Tịnh, Nhan Minh Tự vẫn còn chưa được an toàn, cô cũng sẽ không theo anh trở về, cho nên đêm nay anh phải tìm được Nhan Minh Tự.
Gần như là ngay lập tức, Nhan Thành Lâm đã nhận điện thoại: “Vợ à, không phải em đưa Bích Loan đi dạo phố sao, sao lại đột nhiên gọi cho anh?”
“Nhan Thành lâm, Nhan Nhã Tịnh và Nhan Minh Tự, bây giờ đang ở đâu?”
Vì để Nhan Thành Lâm có thể nhìn thấy rõ tình hình của Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan bây giờ, Lưu Thiên Hàn gọi video cho ông ta.
Anh chuyển ống kính, Nhan Thành Lâm nhìn thấy tình huống của Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội ở trong video.
Nhan Thành Lâm không ngờ người gọi đến cho ông ta thế mà lại là Lưu Thiên Hàn, ông ta cảm thấy vô cùng bất ngờ, lúc này, nhìn thấy Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan bị trói trên cột điện, tim của ông ta suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Thiên Bội, Bích Loan?!”
Nhan Thành Lâm không kìm được kêu lên, ông ta rất muốn chất vấn Lưu Thiên Hàn, sao lại trói vợ và con ông ta lên nơi cao như vậy, nhưng mà vì đối phương là Lưu Thiên Hàn, ông ta lại không có cái gan đó. . Google