Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 317: Chương 317: Vứt cô như vứt đi một đống rác




Tô Thu Quỳnh ra sức giãy giụa, chỉ ước mình có được sức mạnh có thể huỷ diệt thế giới để giật đứt dây thừng trên cổ tay.

Nhan Vũ Trúc thật sự quá biến thái, lại yêu cầu Nhã Tịnh quỳ lạy cô ta!

“Nhã Tịnh, cậu cứ kệ mình! Nhã Tịnh, mình cầu xin cậu đấy, cậu đừng để ý đến mình nữa được không?”

Tô Thu Quỳnh lo lắng đến mức bật khóc, cô ấy và Nhã Tịnh cùng nhau lớn lên, cô ấy hiểu Nhã Tịnh hơn ai hết, đương nhiên cô ấy cũng biết Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo nhường nào.

Nhan Nhã Tịnh quỳ xuống trước Nhan Vũ Trúc, cô ấy đã đau lòng muốn chết rồi, nếu Nhan Nhã Tịnh vì cô mà dập đầu với Nhan Vũ Trúc, cả đời này cô ấy cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được.

Nhan Nhã Tịnh không nghe theo lời Tô Thu Quỳnh, cô hít một hơi thật sâu, dập đầu xuống đất thật mạnh.

“Nhan Vũ Trúc, tôi cầu xin chị hãy tha cho Thu Quỳnh! Tha cho Thu Quỳnh đi…”

“Hahahaha!” Nhìn Nhan Nhã Tịnh vẫn đang dập mạnh đầu xuống đất, Nhan Vũ Trúc cười tới mức suýt thì đau sốc hông: “Nhan Nhã Tịnh, không ngờ lúc sinh thời cô lại quỳ trước Nhan Vũ Trúc tôi! Cô có được trái tim của Thiên Hàn thì thế nào chứ? Đến cuối cùng cô vẫn là kẻ thất bại trong tay Nhan Vũ Trúc tôi mà thôi!”

“Được, hôm nay nể tình cô rất biết điều, tôi sẽ không dạy dỗ Tô Thu Quỳnh nữa.”

Nhan Vũ Trúc quay người đi tới cái bàn bên cạnh, cầm ống tiêm chứa máu lên: “Nhan Nhã Tịnh, cô yên tâm, tôi sẽ tặng hết máu trong ống này cho cô, không chừa một giọt nào cả! Tôi đảm bảo sau khi tiêm cho cô xong, cô sẽ rất sung sướng, rất thoải mái! Hahahaha!”

“Nhan Nhã Tịnh, chẳng phải Thiên Hàn rất yêu cô sao? Anh ấy yêu cô, yêu đến mức có thể đẩy tôi vào đường cùng! Vậy để tôi xem, sau khi tôi tiêm ống máu này vào cơ thể cô, khi cô trở thành bệnh nhân HIV thì anh ấy có còn yêu cô nữa không đây?”

Nói xong, Nhan Vũ Trúc cầm ống tiêm máu, đi từng bước về phía Nhan Nhã Tịnh.

“Nhan Vũ Trúc, tôi sẵn sàng để chị tiêm ống máu này vào người mình! Nhưng chị phải thả Thu Quỳnh rời khỏi đây trước đã!” Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, nói với Nhan Vũ Trúc.

Nhan Vũ Trúc bật cười khúc khích, ánh mắt cô ta như đang nói Nhan Nhã Tịnh quá ngây thơ.

Cô ta lạnh lùng thổi một hơi vào mũi kim: “Nhan Nhã Tịnh, bây giờ cô không có tư cách mặc cả với tôi!”

“Nhan Nhã Tịnh, tôi nói với cô thế này đi, nếu cô ngoan ngoãn để tôi tiêm cho cô thì có thể tôi sẽ tha cho Tô Thu Quỳnh, nhưng nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời thì bây giờ tôi sẽ tặng mũi tiêm này cho Tô Thu Quỳnh!”

Nhan Nhã Tịnh nặng nề nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, đúng là bây giờ cô không có tư cách gì để mặc cả với Nhan Vũ Trúc.

Nhưng cô cũng thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc cho Nhan Vũ Trúc xâu xé mình mới có thể có được cơ hội sống mong manh cho Tô Thu Quỳnh.

“Nhan Vũ Trúc, cô đừng động vào Nhã Tịnh! Cô tiêm cho tôi đi! Nhã Tịnh, cậu đừng để tâm đến mình nữa được không? Mình không sợ chết! Mình cũng không sợ mắc bệnh! Mình thật sự không sợ gì cả! Nhan Vũ Trúc, cô tiêm cho tôi đi! Cầu xin cô, cô tiêm cho tôi được không?”

Tô Thu Quỳnh nước mắt giàn dụa nhìn Nhan Nhã Tịnh, cô ấy thật sự hy vọng Nhan Nhã Tịnh có thể đạp cửa chạy ra ngoài, đừng để tâm đến sống chết của mình nữa.

Nhưng trong lòng cô ấy biết rõ, không thể nào có chuyện Nhan Nhã Tịnh làm như vậy được.

Nhan Nhã Tịnh coi mạng sống của Tô Thu Quỳnh cô quan trọng hơn cả sống chết của bản thân mình.

Trên đời này sao lại có người ngốc nghếch như Nhan Nhã Tịnh chứ!

Tầm nhìn của Tô Thu Quỳnh bị nước mắt làm nhoè đi, trước đây cô ấy từng than thở cuộc đời bất công, bắt cô ấy yêu nhưng mà không có được, còn phải chịu nhiều đau khổ như thế, nhưng bây giờ cô không cảm thấy như vậy nữa.

Thật ra cuộc đời rất công bằng, dù cô ấy có gặp phải kẻ tệ bạc, nhưng cô ấy cũng gặp được người bạn dùng cả tính mạng của mình để đối xử tốt với cô ấy.

Cuộc đời này, cho dù kết thúc ngay lúc này thì cũng đáng giá!

Tô Thu Quỳnh hét lên đau đớn đến xé lòng, nhưng dù cô ấy có hét to thế nào đi chăng nữa thì Nhan Vũ Trúc cũng chẳng nhìn cô ấy lấy một lần.

Nhan Vũ Trúc cầm ống tiêm đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh, cười gằn nhìn cô: “Nhan Nhã Tịnh, trong này là máu của Bùi Ninh Hinh, chỉ cần tôi tiêm ống máu này vào cơ thể cô thì cuộc đời này của cô sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô có biết huỷ hoại cô, tôi vui nhường nào không?”

“Nhan Nhã Tịnh, sau khi tôi tiêm mũi này cho cô xong, cô nhất định phải thường xuyên liên lạc với tôi đấy! Tôi thật sự rất tò mò, Thiên Hàn sẽ đối xử với cô như thế nào!”

“Người đàn ông kiêu ngạo như Thiên Hàn có thể yêu một người phụ nữ không có gì cả, nhưng không thể yêu một người nhiễm HIV được! Ai cũng ham sống sợ chết cả, người có thân phận như Thiên Hàn lại càng coi trọng tính mạng của mình hơn tất cả mọi thứ!”

“Cô nói xem, liệu có phải chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt của Thiên Hàn là anh ấy sẽ sai người vứt cô đi như vứt một bịch rác không đây?”

Anh Lưu sai người vứt cô đi như vứt một bịch rác không ư…

Nghĩ đến cảnh tượng này, lòng của Nhan Nhã Tịnh đau đớn đến ngạt thở.

Đúng thế, anh Lưu có thân phận tôn quý, cao không thể với tới, người như anh không thể ở bên một người bị HIV được.

Bị Nhan Vũ Trúc tiêm ống máu này vào người, cô chắc chắn sẽ phải mất đi anh Lưu, nhưng dù như vậy, cô vẫn không hối hận.

Cuộc đời ngắn lắm, cứ sống không thẹn với lòng, nhìn về phía trước là được, làm gì có nhiều thời giờ để mà hối hận cơ chứ!

Nhan Nhã Tịnh hất cằm, cong môi châm chọc: “Nhan Vũ Trúc, chị đang đắc ý cái gì vậy? Cho dù tôi bị HIV, anh Lưu không cần tôi nữa thì thế nào? Cho dù chị không mắc bệnh, còn khoẻ hơn trâu thì anh Lưu cũng sẽ không nhìn chị thêm một chút đâu!”

“Cô!” Nhan Vũ Trúc tức điên, cô ta híp mắt, căm hận nhìn khuôn mặt tươi tắn, đầy sức sống của Nhan Nhã Tịnh.

Càng nhìn khuôn mặt này, cô ta càng thấy hận.

Sao Nhan Nhã Tịnh lại có được khuôn mặt xinh đẹp như vậy cơ chứ?

Xinh đẹp như thế, khiến cô ta muốn xé nát gương mặt này ra!

Nhan Vũ Trúc đưa ống kim tiêm qua tay trái, rồi giơ tay phải lên tát thật mạnh vào mặt của Nhan Nhã Tịnh.

Cái tát này của Nhan Vũ Trúc rất mạnh, mạnh đến nỗi trong miệng Nhan Nhã Tịnh tràn ngập máu tanh, nhưng ý cười mỉa mai trên môi cô không hề giảm đi chút nào.

Nhan Vũ Trúc thật sự chẳng có gì đáng để đắc ý, đừng nói chỉ là tiêm cho cô một mũi, cho dù giết chết cô thì cô ta vẫn là một con chó không nơi nương tựa!

“Nhan Nhã Tịnh, tôi không cho phép cô cười!” Nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Nhan Nhã Tịnh, Nhan Vũ Trúc tức giận thở hổn hển, tát mạnh vào mặt Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tôi nói rồi, tôi không cho phép cô cười!”

“Nhan Vũ Trúc, dừng tay! Cô dừng tay lại cho tôi!” Bản thân mình bị đánh, Tô Thu Quỳnh cũng chẳng quan tâm, nhưng nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh bị đánh, cô ấy thật sự không chịu nổi.

Nhan Vũ Trúc lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của người khác, cô ta chỉ muốn hung hăng tra tấn Nhan Nhã Tịnh mà thôi.

Tốt nhất là để kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp Nhan Nhã Tịnh cũng không thể vực dậy được nữa!

“Nhan Nhã Tịnh, có gì đáng cười hả? Cô là kẻ nhiễm HIV thì có gì đáng để cười chứ?”

Khuôn mặt của Nhan Vũ Trúc trở nên méo mó, tay chợt dùng sức, đâm mạnh mũi tiêm vào cơ thể Nhan Nhã Tịnh.

“Nhan Nhã Tịnh, không ai yêu cô nữa, cho dù cô có khuôn mặt quyến rũ như hồ ly thì cũng sẽ không có ai yêu cô đâu!”

“Cô sẽ bị đàn ông chán ghét, vứt bỏ, bị Thiên Hàn đá văng ra khỏi cuộc sống của anh ấy, sống không bằng chết!”

Khi nói, Nhan Vũ Trúc dùng hết sức toàn thân bơm máu trong ống tiêm vào mạch máu của Nhan Nhã Tịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.