Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 165: Chương 165: Xem mắt với anh lưu, nhan nhã tịnh khóc ròng




Nhan Nhã Tịnh vỗ mặt để mình tỉnh táo hơn một chút, sao đối tượng hẹn hò của cô hôm nay có thể là anh Lưu được chứ! Anh Lưu bận trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian làm mấy chuyện nhàm chán như xem mắt thế này!

Quan trọng hơn là với điều kiện của anh Lưu, cho dù không xem mắt cũng có rất nhiều người phụ nữ muốn nhào vào lòng anh, thực sự không cần vẽ vời cho thêm chuyện!

Người đàn ông mà hôm nay cô phải xem mắt, tài liệu bên trang web mai mối đưa cho cô cũng không nhiều, chỉ nói rằng tên tiếng Anh của người đàn ông này là King, là một người đàn ông ưu tú hiếm gặp.

Người đàn ông ưu tú hiếm gặp...

Lúc nghe bên trang web mai mối nói vậy, khóe miệng Nhan Nhã Tịnh khẽ run rẩy. Dù sao khi bên đó giới thiệu Kiều Phong cho cô, cũng nói điều kiện của ông ta thật sự rất tốt.

Cho nên khi bên trang web mai mối khen ngợi người tên King kia, cô vẫn giữ thái độ nghi ngờ một cách tỉnh táo.

Sau buổi xem mắt với Kiều Phong, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy sức chịu đựng tâm lý của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Dù hôm nay anh King kia có xấu đến mức nào cô cũng có thể mỉm cười bình thản kết thúc buổi xem mắt này.

Tuy nhiên, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy anh King này sẽ không tệ đâu.

Chỉ riêng cái gáy cao quý lạnh lùng trông cực giống anh Lưu kia thôi, cô có thể chắc chắn tướng mạo của người đàn ông này không xấu đến mức khiến người khác muốn ói.

Ừm, chân rất dài, dáng người cũng tốt, tư thế ngồi ưu nhã đẹp mắt rất gần với ba chữ “chất lượng cao”.

Miễn là đừng bên ngoài dát ngọc nạm vàng bên trong thối rữa, cô nghĩ có lẽ mình sẽ thử hẹn hò với người đàn ông này.

Bởi vì đối tượng xem mắt hôm nay có thể là một người đàn ông đẹp trai khiến tâm trạng Nhan Nhã Tịnh rất vui vẻ, cô chỉnh sửa quần áo trên người, sau đó xách túi đi tới gần anh ta.

“Xin hỏi anh là anh King...”

Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của King, lời muốn nói còn lại của Nhan Nhã Tịnh lập tức bị nghẹn ứ trong cổ họng.

Anh Lưu!

King là anh Lưu ư!

Ngón tay Nhan Nhã Tịnh run rẩy, tốn rất nhiều sức lực mới có thể kìm nén xúc động không tông cửa bỏ chạy ra ngoài!

Trong lòng cô vẫn ôm một tia hy vọng, cố gắng đấu tranh lần cuối: “Anh Lưu à, có lẽ không trùng hợp như vậy chứ? Chắc anh không phải là anh King đâu nhỉ?”

“King là tên tiếng Anh của tôi.”

Lưu Thiên Hàn nâng mắt lên, bình tĩnh trả lời Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh khó khăn nuốt khan một cái, hôm nay cô thật xui xẻo, suýt tí nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết!

“Anh Lưu, anh đúng là King thật à?” Nhan Nhã Tịnh nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Lưu Thiên Hàn thẳng thắn trả lời: “Tối nay, tôi xem mắt với em.”

Xem mắt với anh Lưu?

Nhan Nhã Tịnh cười gượng: “Anh Lưu à, thôi được rồi, chúng ta cũng đâu phải không quen biết, thế này mà gọi là xem mắt gì chứ! Huống hồ anh còn là bề trên của tôi, sao tôi có thể xem mắt với bề trên được!”

Sau khi nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh thầm khen mình thông minh, khả năng ứng biến của cô ở trước mặt anh Lưu ngày càng tốt. Trong tình huống căng thẳng như vậy mà cô còn có thể trả lời chặt chẽ khéo léo đến thế.

“Nhan Nhã Tịnh, em đang... chê tôi già à?”

Trong giọng nói của người đàn ông rõ ràng mang theo vẻ không vui, Nhan Nhã Tịnh cũng nhận ra sự khó chịu trong lòng Lưu Thiên Hàn.

Cô đâu dám chọc vị Phật lớn như Lưu Thiên Hàn, vội vàng trả lời với vẻ nhụt chí: “Tôi nào dám! Sao tôi dám chê anh già chứ? Anh Lưu còn rất trẻ mà!”

“Nếu em đã không chê tôi già, vậy chúng ta có thể tiếp tục xem mắt.” Ánh mắt Lưu Thiên Hàn thong dong đánh sang nhìn Nhan Nhã Tịnh, bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cô rất khó chịu.

“Tôi rất hài lòng với em, ừm, hài lòng từ trên xuống dưới, em không cần phải làm bất cứ phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh hình gì cả, chúng ta có thể thử ở chung với nhau.”

Lời này của Lưu Thiên Hàn có thể xem là lời khen dành cho Nhan Nhã Tịnh. Nhưng được khen như thế, Nhan Nhã Tịnh không thấy vui vẻ chút nào hết. Cô đâu muốn thử ở chung với anh Lưu, cô còn muốn tiếp tục đi xem mắt nữa mà!

Nhan Nhã Tịnh rất muốn nói một câu, nhưng mà tôi không hài lòng về anh!

Tuy nhiên nghĩ lại, bất kể là ngoại hình hay diện mạo, anh Lưu là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp, cô thực sự không tìm ra lý do để từ chối!

“Nhan Nhã Tịnh, nếu em cũng hài lòng với tôi, vậy chúng ta có thể bắt đầu hẹn hò!”

“Hả?” Nhan Nhã Tịnh sững sờ, tùy tiện quyết định như vậy luôn sao?

Nhan Nhã Tịnh biết nếu cô không nói gì nữa thì chắc hẳn anh sẽ nghĩ rằng cô rất hài lòng về anh. Nhan Nhã Tịnh vội vàng đáp: “Không! Không hẹn hò được! Anh Lưu à, tôi không hài lòng về anh!”

Để chứng minh mình đang nghiêm túc, Nhan Nhã Tịnh còn nhấn mạnh thêm: “Tôi rất không hài lòng với anh!”

Lúc đầu, mặt dù trên mặt Lưu Thiên Hàn hiện lên vẻ hơi khó chịu, nhưng nét mặt vẫn ôn hòa ấm áp như gió xuân. Sau khi nghe Nhan Nhã Tịnh nói câu này, trong thoáng chốc, nét mặt anh lập tức sa sầm xuống.

Anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ trước mặt, động tác cực cao quý đẹp mắt, nhưng lại mang theo vẻ bực bội rõ ràng.

“Nhan Nhã Tịnh, em có điểm nào không hài lòng với tôi? Không nói ra được, em tự chịu trách nhiệm!”

Uy hiếp! Anh Lưu đang uy hiếp trắng trợn! Nhan Nhã Tịnh có thể khẳng định chắc chắn, nếu cô dám bới móc anh thì anh chắc chắn sẽ băm cô thành tám mảnh!

Nhưng vì để sau này mình có thể thuận lợi xem mắt, Nhan Nhã Tịnh vẫn kiên trì nói: “Anh Lưu, tính tình của anh không tốt.” Tính cách thật sự quá đáng sợ, hở một chút là như muốn ăn thịt người.

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn càng tối sầm thêm, anh cất giọng rét lạnh đến mức khiến nước hóa thành băng: “Tiếp tục!”

Nhan Nhã Tịnh vốn đã yếu thế ở trước mặt Lưu Thiên Hàn rồi, giờ lại bị anh lạnh lùng nhìn chằm chằm như thế khiến trái tim nhỏ bé của cô càng thêm lo sợ.

Thật ra thì Nhan Nhã Tịnh là một cô gái xinh đẹp và tài năng trong truyền thuyết, có thể nhảy lớp liên tục, điều này cho thấy chỉ số IQ của cô rất hơn người. Thế nhưng ở trước mặt anh Lưu, trí thông minh gì đó đều chỉ là mây trôi. Mà điều đáng sợ nhất chính là, mỗi lần cô đối diện với anh thì đầu óc cô luôn bất giác bị chập mạch.

Giờ phút này, não của Nhan Nhã Tịnh đang trong tình trạng chập mạch thê thảm.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy dường như có vô số con ong đang bay trên đầu mình kêu “ong ong” loạn cả lên. Cô nên nói gì tiếp đây?

Đúng lúc này trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ. Lúc cô ở nước ngoài từng quen một người bạn có rất nhiều kinh nghiệm hẹn hò, người bạn đó từng nói với cô rằng khi tìm đàn ông thì phải tìm một người giàu nứt đổ vách.

Cô có thể dùng lý do này để từ chối anh Lưu!

Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Nhan Nhã Tịnh lập tức buột miệng nói: “Tôi không muốn tìm một người miệng cọp gan thỏ! Tôi muốn tìm một người nhiều tiền nhiều uy lực cơ.”

Nói dứt lời, cuối cùng đầu của Nhan Nhã Tịnh cũng tỉnh táo hơn một chút. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô đột nhiên nhận ra có chỗ gì đó sai sai.

Vừa rồi cô mới nói với anh Lưu muốn tìm người gì cơ?

Sao cô lại cảm thấy câu này có vẻ không thuần khiết thế!

“Ha!”

Ánh mắt Lưu Thiên Hàn u ám đến cực điểm, cô từ chối anh hết lần đến lần khác, còn nói anh là miệng cọp gan thỏ?

Cô đang gián tiếp chê anh sao?

Việc liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, không thể nhịn!

Lưu Thiên Hàn siết chặt tay đến mức vang tên tiếng răng rắc: “Nhan Nhã Tịnh, có phải em cho rằng tôi “không được” không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.