Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 110: Chương 110: Yêu mẹ cháu cả đời này không thay lòng




Đầu óc Nhan Nhã Tịnh nổ tung. Đêm qua cô không khóa cửa phòng. Giờ cô… cô nên giải thích thế nào đây?

Lưu Thiên Hàn cũng không ngờ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ sẽ bất chợt đẩy cửa tiến vào, không khỏi sửng sốt một thoáng. Con người bình thường trấn tĩnh, ung dung như anh, lúc này cũng tỏ ra hơi luống cuống.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng giật mình, hai đứa bé nhìn Lưu Thiên Hàn, rồi lại nhìn Nhan Nhã Tịnh, sao mẹ với ông cậu lại ôm nhau?

Nhưng hai nhóc tinh ranh này cũng nhanh chóng ý thức được điều gì đó, chúng trao đổi ánh mắt, sau đó ‘ảnh hậu nhí’ Nhan An Mỹ lên tiếng trước.

“Mẹ, mẹ ở đâu thế ạ? Mẹ không ở trong phòng à?”

Nhan An Mỹ giơ đôi tay nhỏ bé, khua khua mấy cái: “Chắc tối qua em ngủ không ngon, giờ mới tỉnh dậy, hình như mắt hơi lờ mờ không rõ ấy.”

Nhan An Mỹ tiếp tục bị ảnh hậu nhập, giơ bàn tay nhỏ lên tự lắc lắc trước mặt mình: “Em không nhìn thấy gì thật này, chẳng thấy gì cả! Anh, mẹ có trong phòng không? Hay mình ra phòng khách tìm mẹ đi?”

Khóe môi Nhan An Bảo giật giật, nhưng lại rất phối hợp, nói: “Mắt anh cũng hỏng rồi thì phải, không thấy gì cả. An Mỹ, anh em mình ra phòng khách tìm dì Thu Quỳnh.”

Nhan Nhã Tịnh bất lực nguýt mắt xem thường, hành động của hai đứa nhãi ranh này thật vụng về!

Làm gì có chuyện cả hai đều quáng mắt không thấy gì được chứ? Rõ ràng là hai đứa nó giấu đầu lòi đuôi.

Nghĩ đến hình tượng huy hoàng của mình trong lòng hai bé con rất có thể tan vỡ trong khoảnh khắc, Nhan Nhã Tịnh bỗng thẹn quá thành giận.

Cô hung hăng lườm Lưu Thiên Hàn, rất muốn đạp anh thêm một cú thật mạnh, xả cơn tức trong lòng. Đáng tiếc, cô dám giẫm người khác chứ trước mặt Lưu Thiên Hàn thì không có lá gan này.

Cô chỉ có thể tức giận quát Lưu Thiên Hàn: “Mời anh Lưu ra ngoài cho, tôi phải thay quần áo.”

Đáy mắt Lưu Thiên Hàn sâu thẳm.

Anh hơi không nỡ đi ra ngoài!

Lưu Thiên Hàn rất muốn nói với Nhan Nhã Tịnh một câu, “toàn thân trên dưới của em có chỗ nào tôi chưa nhìn đâu”, nhưng lại sợ cô nàng da mặt mỏng này giận xù lông, đành phải giữ mấy lời này trong lòng.

Yết hầu của Lưu Thiên Hàn lăn lên lăn xuống kịch liệt. Anh sợ sáng sớm ra mình đã hóa thân thành mãnh thú, bèn ngăn cản kịp thời ý tưởng không thuần khiết nào đó trong đầu, ung dung tao nhã ra khỏi phòng.

Cuối cùng Lưu Thiên Hàn cũng khuất khỏi tầm mắt, Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cảnh hôm qua luôn quấy phá trong đầu cô, chỉ trong thời gian thay quần áo ngắn ngủi thôi mà cô đã suy sụp mấy lần.

Không ngờ cô lại làm ra chuyện như thế với anh Lưu, thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp người nữa rồi!

Có điều, anh Lưu nói hai người làm chuyện vợ chồng nên làm mà trên người cô lại không có dấu vết gì cả. Chẳng lẽ anh Lưu đang lừa cô?

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình bị Lưu Thiên Hàn lây bệnh, cũng bắt đầu hơi tinh thần phân liệt rồi. Cô xảy ra quan hệ với Lưu Thiên Hàn, không biết nên giải quyết thế nào cho phải, nhưng nghĩ đến rất có thể giữa hai người thật ra không có chuyện gì, không hiểu sao cô lại thấy hơi hụt hẫng.

Nhan Nhã Tịnh vỗ mạnh vào đầu mình. Mặc kệ giữa hai người có phát sinh quan hệ hay không, sau này cô tuyệt đối không thể vượt rào với anh nữa!

Cùng lắm thì sau này gặp nhau đi đường vòng là được!

Lúc Nhan Nhã Tịnh thay quần áo mới, nhận ra trên cổ mình đeo một sợi dây chuyền ruby.

Đây là vòng của mẹ cô.

Cô còn tưởng đêm qua sợi dây chuyền này đã bị người thần bí mua mất, cô đã không thể tìm lại được nữa. Không ngờ người mua nó chính là Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhã Tịnh cẩn thận tháo dây chuyền khỏi cổ, cất kỹ. Đây là di vật duy nhất của mẹ, cô sẽ không trả nó lại, nhưng chắc chắn sẽ trả số tiền đấu giá sợi dây chuyền này lại cho Lưu Thiên Hàn.

Cảm ơn anh Lưu, nhưng cũng chỉ là cảm ơn mà thôi.

Nhan Nhã Tịnh rất hy vọng khi mình ra khỏi phòng thì Lưu Thiên Hàn đã rời đi, thế thì cô không cần đối diện với anh nữa.

Nhưng không được như cô mong muốn. Vừa vào tới phòng khách đã thấy Lưu Thiên Hàn đang ngồi trên sofa, trò chuyện với hai đứa bé nhà mình.

Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt, vội vàng đi vào phòng bếp. Còn chưa kịp rảo bước nhanh hơn đã nghe giọng nói non nớt, lanh lảnh của Nhan An Mỹ vang lên: “Ông cậu, sáng nay mắt cháu hỏng thật đấy. Vừa rồi cháu không thấy ông cậu với mẹ thơm nhau trong phòng mẹ đâu.”

Chân Nhan Nhã Tịnh run lên, suýt nữa ngã khụy xuống đất. Nhóc con Nhan An Mỹ này nữa, ai bảo con thảo luận chuyện này với Lưu Thiên Hàn thế hả? Con sợ mẹ con chưa đủ mất mặt à?

Nhan Nhã Tịnh vất vả giữ cho mình đứng vững, lại nghe giọng Nhan An Mỹ nói tiếp: “Ông cậu, ông nói thầm cháu nghe đi. Sao ông lại muốn thơm mẹ cháu? Ông thích mẹ cháu à?”

Nhan Nhã Tịnh cắn răng, tốn rất nhiều sức mới kìm nén được cơn kích động muốn đánh sưng mông Nhan An Mỹ.

Cô không ngừng thôi miên bản thân, không nghe cho sạch tai, sau đó dứt khoát đi vào bếp, đóng cửa lại.

Tầm mắt Lưu Thiên Hàn vẫn dán chặt vào bóng người nhỏ xinh ở cửa phòng bếp kia, cũng không nghe rõ Nhan An Mỹ hỏi cái gì.

“Ông cậu, ông nói nhanh lên, có phải ông thích mẹ không?”

Nghe Nhan An Mỹ hỏi lại, Lưu Thiên Hàn mới hoàn hồn. Anh lưu luyến thu hồi ánh mắt từ cửa phòng bếp, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Mỹ chợt vui sướng như phát hiện ra đại lục mới.

Cô bé bắt đầu đánh mắt ra hiệu với Nhan An Bảo. Ông cậu thích mẹ thật này, hình như người mẹ thích không phải ba mà là ông cậu. Mặc kệ mẹ thích ai, chỉ cần mẹ vui là anh em bé đều ủng hộ vô điều kiện.

Nhan An Mỹ yên lặng nhủ thầm một câu trong lòng, xin lỗi ba nha, An Mỹ phải làm phản rồi, ai bắt người mẹ thích là ông cậu cơ chứ? Ba đừng buồn, An Mỹ sẽ mãi ở bên ba.

Nhan An Bảo cũng ủng hộ Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh bên nhau, dựa trên thái độ đầy trách nhiệm, bé vẫn hỏi lại Lưu Thiên Hàn một lần: “Ông cậu thích mẹ thật chứ ạ? Không phải hứng thú nhất thời đúng không?”

Hai mắt Lưu Thiên Hàn nghiêm túc chưa từng có: “Tôi yêu mẹ cháu, đời này không thay lòng.”

Đời này không thay lòng…

Vốn dĩ biểu hiện của Lưu Thiên Hàn lần trước có vẻ không thích Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo còn thầm phê bình anh. Giờ nghe anh nói như vậy thì cũng cởi bỏ sạch khúc mắc.

Nhan An Mỹ ngơ ngác, lắc lư cái đầu nhỏ của mình: “Ông cậu, cả đời không tanh lòng là sao cơ? Có phải sau này ông với mẹ ở bên nhau là bọn cháu không được ăn cá nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.