Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 57: Chương 57: Chương 56




Hướng Vi cuối cùng vẫn add friend với Lạc Gia, một lát sau thì bên kia mới chấp nhận và nhắn tin đến:

Lạc Gia: Học muội Hướng Vi?

Vi Vi Vi Vi: Chào học trưởng ạ.

Lạc Gia: Không thể tin được Thẩm Tịch lại đề cử em với anh. Thật trùng hợp.

Hướng Vi ngẩn người, hóa ra người mời cô tham gia không phải là Lạc Gia mà là Thẩm Tịch. Cô còn tưởng Thẩm Tịch nghe Lạc Gia nói nên mới đến mời cô vào nhóm chứ?

Hóa ra là cô hiểu nhầm rồi.

Biết người mời mình không phải Lạc Gia, trong lòng Hướng Vi cũng yên tâm hơn nhiều.

Lạc Gia: Thứ năm này sẽ họp đoàn phim, em với Thẩm Tịch nhớ đến.

Vi Vi Vi Vi: Vâng.

Sau khi tắt wechat, Hướng Vi mới đăng nhập weibo, thấy có người bình luận dưới weibo mới nhất của cô rằng tại sao lâu rồi mà cô chưa có đăng video lồng tiếng.

Hướng Vi cười trả lời: Mình đang ở kí túc xá, không thuận tiện thu âm lắm.

Đây là nói thật, dù sao thì ban ngày học quân sự, để thu âm chỉ có buổi tối. Nhưng buổi tối mọi người đều ở trong phòng, không nói đến việc quấy rầy mọi người, nếu không cẩn thận quay nhầm thì cũng mệt lắm.

Nên cô không thu âm là tốt nhất.

Bình luận mới trả lời xong đã có fans vào trả lời: Vậy thì đừng ở kí túc xá nữa.

Bên dưới ngay lập tức xuất hiện những bình luận như thế này:

Mau dọn ra ngoài ở cùng với con vịt nướng chân dài của cô đi.

Mau dọn ra ngoài ở cùng với con vịt nướng chân dài của cô đi.

Mau dọn ra ngoài ở cùng với con vịt nướng chân dài của cô đi.



Hướng Vi: “……”

Con vịt nướng chân dài… không biết Giang Thành nhìn thấy cái nickname này sẽ nghĩ như nào?

Nhưng mà may là mọi người còn gọi là vịt nướng, chứ không có chữ “nướng” thì còn đau đầu hơn.



Thứ năm, họ học quân sự đến 5 giờ chiều mới xong. Hướng Vi về kí túc xá nhanh chóng rửa mặt, chải đầu rồi thay một bộ đồ khác, rồi đi cùng với Thẩm Tịch đến chỗ họp của đoàn phim. Trên đường đi thì cô mới biết Lạc Gia là học trưởng của Thẩm Tịch từ hồi trung học. Từ khi khai giảng thì Lạc Gia đã mời Thẩm Tịch tham gia đoàn phim, đóng vai nữ số 2, vì nhân vật này cũng có nghề nghiệp là người mẫu.

Khi Hướng Vi cùng với Thẩm Tịch đến chỗ đoàn phim thì thấy những thành viên khác cũng đã đến gần như đông đủ, Lạc Gia đang thảo luận với phó đạo diễn ở gần đó. Nhìn thấy Hướng Vi và Thẩm Tịch, Lạc Gia quay người, cười nhẹ nói: “Mấy em đến rồi.”

Hướng Vi gật đầu chào Lạc Gia.

Thẩm Tịch thì nhẹ giọng nói: “Dạ, học trưởng.” Trong ánh mắt lâu nay lạnh lùng có một chút tình cảm xấu hổ.

Hướng Vi sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Tịch có vẻ này, trong trí nhớ của cô thì Thẩm Tịch luôn lạnh lùng, cái gì cũng không thèm để ý.

“Bạn cùng phòng của cô thích tình địch của chủ nhân nhà ta đấy.” Nhị Hắc từ đâu nhảy ra nói.

Tình địch của Giang Thành?

À, nó đang nói đến Lạc Gia.

Hướng Vi ngây người một lúc mới quay đầu trừng Nhị Hắc một cái: Không phải tình địch.

Nhị Hắc: “Nhưng mà cậu ta tích cô.”

“…” Tiểu yêu tinh này hóa ra lại đi đọc tiếng lòng của Lạc Gia.

Hướng Vi tuy biết là Lạc Gia có hứng thú với mình nhưng cũng không thể biết mức độ hứng thú như thế nào. Cô còn tưởng là cô nghĩ nhiều thôi, không ngờ Lạc Gia thực sự thích cô.

Nhưng mà Lạc Gia chỉ mới gặp cô một lần thôi, làm sao thích được nhỉ?

Nhất kiến chung tình?

Quá đáng quá rồi đấy.

Hướng Vi: Tao không thích anh ấy, không gọi là tình địch được.

Nhị Hắc: “Ta dám chắc cô cũng không dám ngoại tình đâu.”

“…” Căn bản cô cũng không nghĩ đến chuyện ngoại tình, có được không?

Hướng Vi: Lạc Gia có biết Thẩm Tịch thích anh ta không?

Nhị Hắc: “Biết.. từ từ, đây là một tên cặn bã.”

“……” Hướng Vi: Là sao?

Nhị Hắc: “Anh ta thích cô, thích cả bạn cùng phòng của cô.”

Hả???

Hướng Vi nghe Nhị Hắc nói mà mơ hồ không hiểu: Lạc Gia muốn theo đuổi Thẩm Tịch không?

Nhị Hắc: “Không biết, trong lòng cậu ta không có ý định này.”

“…” Hướng Vi: “Thế anh ta muốn theo đuổi tao à?”

Nhị Hắc: “Không biết.”

Hướng Vi: “…” Rốt cuộc là muốn gì?

Hướng Vi cố gắng suy nghĩ, vừa lúc lại nghe thấy Lạc Gia giới thiệu cô và Thẩm Tịch với mọi người nên mới cười nói: “Chào mọi người.”

Người đóng vai nam chính nói: “Tôi biết cậu, là hoa khôi khoa lồng tiếng.”

“Hoa khôi?” Hướng Vi cảm thấy thật ngoài ý muốn: “Mình không biết có chuyện này.”

“Vì cậu khiêm tốn thôi.” Nam chính cười ha ha nói.

Hướng Vi cũng cười cười, nhìn xung quanh đoàn phim một hồi nhưng không thấy nữ chính đâu. Nhiệm vụ của cô là lồng tiếng cho nữ chính, hôm nay đến vốn là để làm quen với cô ấy.

“Nữ chính chưa đến ạ?” Hướng Vi hỏi Lạc Gia.

Lạc Gia: “Nữ chính chọn lúc đầu có việc nên không diễn được, người mới thì đến muộn một chút.”

Phó đạo diễn Dương Nhất Phàm nói: “Chắc là đến ngay thôi.”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã có giọng nói nũng nịu: “Học trưởng Nhất Phàm?”

Giọng nói này… Hướng Vi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Diệp Lộ Uyển ăn mặc lộng lẫy đi đến.

Dương Nhất Phàm nhìn Lạc Gia: “Thế nào, mình nói không sai đúng không? Có đủ tư cách diễn nữ chính không?”

Lạc Gia: “Đủ tư cách hay không thì phải nhìn kĩ thuật diễn mới biết được.”

“Chắc chắn không có vấn đề gì.” Dương Nhất Phàm tỏ vẻ cực kì tin tưởng.

“Chào học trưởng Lạc Gia.” Diệp Lộ Uyển ngọt ngào gọi Lạc Gia, sau đó chào hỏi với Hướng Vi và Thẩm Tịch: “Vi Vi, Thẩm Tịch, các cậu cũng ở đây à?”

Thẩm Tịch coi như không nghe thấy, tỏ vẻ không quan tâm. Hướng Vi cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Lạc Gia nhìn thấy không khí khó hiểu giữa ba người, đợi đến khi Dương Nhất Phàm mang Diệp Lộ Uyển đi diễn thử thì nói: “Nếu không muốn cũng cô ấy hợp tác thì có thể đổi người khác.”

Hướng Vi đứng cạnh Thẩm Tịch, Lạc Gia nói như thế này không biết là nói với ai. Hướng Vi đợi một hồi thấy Thẩm Tịch không nói gì nên đoán chắc là nói với mình, liền đáp: “Em không có vấn đề gì đâu.”

Cô chỉ phụ trách lồng tiếng, cũng chẳng trực tiếp tiếp xúc với diễn viên. Ai là nữ chính cũng chẳng quan trọng.

Nghĩ như thế, Hướng Vi lại nghĩ câu hồi nãy của Lạc Gia chắc là nói với Thẩm Tịch, dù sao Lạc Gia cũng là đạo diễn, mấy chuyện cô biết chắc anh ta cũng biết chứ.

Nhưng tại sao không hỏi thẳng Thẩm Tịch chứ?

Hướng Vi kì lạ nhìn Lạc Gia, vừa lúc thấy Lạc Gia đang nhìn Thẩm Tịch. Ánh mắt kiểu này cô quá quen rồi, Giang Thành mỗi ngày cũng có thể nhìn cô 800 lần như thế.

Lạc Gia có vẻ thích Thẩm Tịch, Hướng Vi nói với Nhị Hắc.

Nhị Hắc cũng mơ hồ không hiểu, vừa sờ cằm vừa lẩm bẩm: “Nhưng mà cậu ta cũng thích cô.”

Hướng Vi: Nói không chừng chỉ là thưởng thức một chút thôi.

Nhị Hắc: “Thưởng thức cái gì của cô? Tài năng á?”

Hướng Vi:…… Không thể sao?

Giọng nói của Hướng Vi cực kì chột dạ.

“Có thể chứ, quan trọng là…” Nhị Hắc lộ ra vẻ cười cợt giả tạo: “Cô có không?”

Hướng Vi: “……”

Tốt xấu gì cô cũng có hơn 20.000 fans weibo nhé, sao lại không có tài năng gì là sao?

Hướng Vi tức giận trừng mắt nhìn Nhị Hắc, sau đó lại giúp Lạc Gia hỏi Thẩm Tịch: “Cậu có vấn đề gì không?”

Thẩm Tịch nhìn Lạc Gia một cái, rồi lắc đầu.

Hướng Vi để ý thấy khóe miệng Lạc Gia hơi cong lên, lập tức trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhóm. Người Lạc Gia thích chắc chắn không phải cô.

May mắn thật.

Nếu không thì xấu hổ lắm, một Diệp Lộ Uyển cũng đã đủ phiền rồi, nếu có mối tình tay ba máu chó nào nữa thì đau đầu lắm.

“Chuyện này, học trưởng, ở đây chắc không có việc gì của em nữa, em đi về trước đây. Đợi đến khi nào bắt đầu lồng tiếng thì em đến.” Hướng Vi nói.

Lạc Gia: “Để anh tiễn em.”

“Không cần, không cần đâu ạ.” Hướng Vi xua tay: “Em tự về được rồi.”

“Để anh tiễn em về.” Lạc Gia vẫn kiên trì.

“…” Lạc Gia này đang làm trò gì vậy? Hướng Vi nhìn thấy mặt Thẩm Tịch có chút trắng bệch, có chút sốt ruột nên nói dối: “Không cần mà, bạn trai em đang chờ rồi ạ.”

“Hóa ra là có hộ hoa sứ giả rồi.” Lạc Gia cười nhẹ: “Vậy thì anh không tiễn nữa, em đi cẩn thận.”

“Vâng.” Hướng Vi nói với Thẩm Tịch “Gặp lại ở kí túc xá.” Rồi quay đi luôn.

Vừa ra khỏi cửa, chưa kịp cáu kỉnh vì hành vi xun xoe kì lạ của Lạc Gia thì đã nghe thấy có người gọi tên mình.

“Học muội Hướng Vi.”

Hướng Vi quay đầu lại, nhận ra người đang đi đến là một học tỷ trong đoàn phim, tên là Liễu Tây Thiến.

“Chị có việc gì ạ?” Hướng Vi lễ phép hỏi.

Liễu Tây Thiến đứng lại trước mặt Hướng Vi, nói: “Chị có thể nhờ em một việc không?”

Hướng Vi: “Chuyện gì ạ?”

“Chị hi vọng em…” Liễu Tây Thiến nhìn thẳng Hướng Vi: “Rời khỏi đoàn làm phim.”

Hả??? Hướng Vi kinh ngạc nghẹn lời, chuyện này cũng có thể dễ dàng nhờ vả á?

“…. Vì sao ạ?” Hướng Vi hỏi.

Liễu Tây Thiến: “Nghe nói em có bạn trai rồi.”

Hướng Vi gật đầu.

Liễu Tây Thiến: “Nếu em đã có bạn trai, sao còn muốn tiếp cận Lạc Gia?”

Hả?? Hướng Vi cố gắng giải thích: “Chị hiểu lầm rồi, em vào đoàn phim không phải vì học trưởng Lạc Gia.”

Liễu Tây Thiến nghe vậy, tỏ vẻ như nghe mấy chuyện cười: “Em không cần xấu hổ đâu, mấy người tham gia đoàn phim này toàn là vì tài nguyên của Lạc Gia thôi.”

“…” Hướng Vi: “Xin lỗi cho em hỏi, học trưởng Lạc Gia có gia thế gì đặc biệt ạ?”

“Em thật sự không biết?” Liễu Tây Thiến nghi ngờ nói: “Bố cậu ấy là đạo diễn Lạc Vu Phi.”

Hóa ra Lạc Gia là con nhà nòi, Lạc Vu Phi thì Hướng Vi biết, đó là một đạo diễn nổi tiếng trong nước. Chẳng trách Liễu Tây Thiến lại nói mọi người chỉ vì gia cảnh của Lạc Gia mà đến.

Hướng Vi: “Trước hôm nay em cũng không biết thân phận của học trưởng Lạc Gia, nhưng nếu mọi người tham gia đoàn phim đều vì gia cảnh của anh ấy, thế thì nhiều thêm em cũng có làm sao đâu?”

Liễu Tây Thiến sầm mặt xuống: “Cô là đang nghĩ mình xinh đẹp nên muốn một chân đạp hai thuyền?”

Hướng Vi: “……”

“Hay là, cô tính sau khi gạ gẫm được Lạc Gia thì đá bay tên bạn trai hiện tại?”

Hướng Vi: “……”

Trường S toàn là người kiểu gì vậy?

Người với người không thể có một mối quan hệ quen biết bình thường à?

Hướng Vi cố giấu vẻ không vui, nhíu mày nói: “Thứ nhất, ngoại trừ sự tôn trọng với học trưởng thì em không có cảm tình gì khác với anh ấy. Thứ hai, bạn trai của em cực kì ưu tú, trên thế giới này không có bất kì ai, bất kì cái gì đáng giá để em bỏ anh ấy. Cuối cùng, dù có như thế nào thì đây là việc của em, không liên quan đến chị.”

Liễu Tây Thiến nghe thế thì biến sắc.

Dương Phương đi cùng Liễu Tây Thiến thì hừ lạnh nói: “Ra vẻ nói lời chính trực, cuối cùng cũng là tiếc không muốn bỏ cơ hội gạ gẫm Lạc Gia. Tây Thiến, cậu không phải lo Lạc Gia bị cô ta cướp đâu, cậu có tài như vậy, lại là biên kịch dự thi lần này, Lạc Gia chắc chắn sẽ ưu ái cậu hơn.

“Nhưng mà Lạc Gia…” Liễu Tây Thiến nhớ đến thái độ của Lạc Gia với Hướng Vi, trong lòng vừa ghét vừa hâm mộ, còn có chút hận thù. Cô với Lạc Gia quen biết lâu như thế còn chưa từng thấy cậu ấy để bụng quan tâm nữ sinh nào, nhưng hôm nay chỉ vì Hướng Vi mà suýt đổi nữ chính.

“Nếu cô không thích Lạc Gia thì tại sao không rời khỏi đoàn phim?”

Hướng Vi: “……” Ơ, không logic tý nào.

Hướng Vi lắc đầu, cảm thấy không muốn nói mấy chuyện này với những người không liên quan. Không ngờ chưa kịp quay người rời đi thì nghe thấy giọng nói khó ở của Dương Phương: “Hiện tại bọn nữ sinh chỉ vì leo lên cao mà cái gì cũng làm được, thật không biết xấu hổ.”

Hướng Vi cau mày, mấy lời này quá đáng lắm rồi, đang định nói lại thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Giang Thành ở phía sau:

“Những thứ cô ấy muốn tôi có thể cho, không cần phải dựa dẫm vào một đạo diễn nhỏ để leo lên làm gì.”

Thanh âm lạnh lẽo, không giận tự uy, khiến Liễu Tây Thiến và Dương Phương bị vả mặt. Hai người họ cứng đờ, sắc mặt cực kì khó coi.

Hướng Vi kinh ngạc quay đầu lại: “Sao anh lại đến đây?”

Giang Thành ôm lấy vai Hướng Vi: “Chúng ta đi.”

Hướng Vi: “Dạ.”

Hướng Vi rời đi trong vòng tay của Giang Thành, còn không thèm nhìn mấy người kia một cái.

Liễu Tây Thiến nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy sự thù hận.

“Nam sinh kia là ai chứ? To giọng ghê nhỉ?” Dương Phương khó chịu, khinh thường nói: “Nói không chừng chỉ là to mồm thôi, bối cảnh của cậu ta còn có thể so với Lạc Gia sao?”

Liễu Tây Thiến vung tay, nói: “Đừng nói nữa, cậu còn chưa thấy đủ mất mặt à?”

Dương Phương: “Tây Thiến……”

Liễu Tây Thiến không quan tâm Dương Phương, cũng quay đầu đi.



Bên kia, sau khi rời khỏi đoàn phim, Hướng Vi quay đầu hỏi Giang Thành: “Sao hôm nay anh lại đến đây?”

“Sợ em bị người khác cướp mất.” Giang Thành nói nhanh.

Hướng Vi không tin, nghịch ngợm chớp mắt nhìn anh: “Thật hay giả?”

Giang Thành: “Giả.”

Hướng Vi: “……”

“Dù sao thì…” Giang Thành hơi cúi người, lẩm bẩm bên tay Hướng Vi: “Có một người bạn trai ưu tú như anh, làm sao em bỏ được chứ?”

Hướng Vi đỏ bừng mặt: “Anh, anh nghe được…?”

“Ừ.” Giang Thành gật đầu, cười thoải mái.

Đi được vài bước nữa thì Giang Thành mới hỏi: “Hồi nãy sao vậy?”

Hướng Vi thở dài, đem chuyện hôm nay kể cho Giang Thành nghe, kể cả mối quan hệ vi diệu của Lạc Gia và Thẩm Tịch.

“Thực ra bọn họ đều là đơn phương cả, không liên quan gì đến em.” Hướng Vi nói: “Nhưng mà em chỉ sợ Thẩm Tịch hiểu nhầm thôi, mặc dù không thân lắm nhưng vẫn là bạn học cùng kí túc.”

Giang Thành im lặng nghe cô kể chuyện, chờ khi cô nói xong thì anh đưa ra phương pháp giải quyết trực tiếp: “Không ở trong kí túc nữa thì không phải lo.”

“….” Hướng Vi trừng mắt nhìn anh: “Em đang nói chuyện nghiêm túc mà.”

Giang Thành cười nhẹ: “Để anh mang em đến một nơi.”

“Đi đâu ạ?” Hướng Vi hỏi.

Giang Thành khẽ cười, giọng điệu thản nhiên: “Tổ ấm tình yêu… của chúng ta.”

Tổ… ấm…. Hướng Vi bị hai chữ này làm cho choáng váng, đến tận khi Giang Thành nói xong mới bình tĩnh lại.

Căn nhà ở gần trường S, là một căn nhà chung cư cơ bản, hai phỏng ngủ, một phòng làm việc, một phòng bếp một phòng khách, cực kì sạch đẹp, sáng sủa, hệ thống thông gió cũng tốt. Trong nhà là sàn gỗ, sạch sẽ, thoải mái.

“Có hợp ý em không?” Giang Thành cười nói.

Hợp. Quá hợp luôn. Hướng Vi gật đầu thật mạnh, sau đó lại lắc đầu: “Nhà lớn như thế chắc tiền thuê đắt lắm, em không đủ tiền…”

Giang Thành: “Em không cần lo lắng tiền thuê nhà đâu.”

Hướng Vi: “Không được, nếu hai người thuê chung thì mỗi người chịu một nửa.”

Thuê chung… Nhị Hắc khẽ cong khóe miệng, yên lặng đau lòng thay cho chủ nhân nhà mình.

Giang Thành trực tiếp bỏ qua chữ “thuê chung” kia, thẳng thắn nói: “Anh ghi giấy nợ cho em.”

Hướng Vi ngẩn người: “Em không trả nổi…”

“Nếu không trả được…” Giang Thành ôm Hướng Vi vào trong lòng, để cằm trên trán cô, nghiêm túc nói: “Em có thể lấy thân để trả nợ.”

Lấy thân trả nợ? Hướng Vi đỏ bừng mặt: “Đừng, đừng nói đùa…”

“Hôn một cái, trả một tháng.” Giang Thành cười nói.

“…” Qủa nhiên là trêu cô.

Hướng Vi nghiêng đầu hỏi: “Hóa ra nụ hôn của em đáng giá như thế?”

“Ừ.” Giang Thành nói nhỏ: “Nghìn vàng không đổi.”

Trong lòng Hướng Vi cực kì ngọt ngào, cười ngây ngô một hồi mới nói: “Thế thì em phải chăm chỉ kiếm tiền mới được.” Nói xong, cô quay đầu hôn nhẹ lên môi Giang Thành.

Giang Thành khẽ cong khóe miệng, trong đôi mắt đen láy là tình cảm bất tận.

“Một tháng.” Anh nói.

Hướng Vi cong cong khóe mắt, cười ha ha mấy tiếng, rồi lại bỏ qua xấu hổ mà trực tiếp hôn lên.

Má của Giang Thành.

“Hử?” Ánh mắt của Hướng Vi có chút ngờ ngợ.

Giang Thành: “Hôn ở chỗ khác không tính.”

“…” Không hổ danh là học tài chính, mới thế đã bộc lộ bản chất gian thương.

Hướng Vi cong môi, hôn nhẹ trên môi anh ấy một cái.

Giang Thành: “Ba tháng.”

“…” Lại còn nghiêm túc như thế.

Tâm lý ham chơi của Hướng Vi nổi lên, giống như gà con mổ thóc cứ thế hôn lên mặt Giang Thành.

Giang Thành cười không dứt, đợi đến khi cô dừng lại mới nói: “Mười hai tháng.”

“Chỉ có mười hai tháng á?” Hướng Vi cảm thấy giống như bị lừa: “Em thấy ít nhất cũng phải 24 tháng.”

Giang Thành không đổi sắc: “Tính cho em mười tám tháng nhé.”

“…” Thật là hào phóng. Hướng Vi bĩu môi.

“Không hôn nữa à?” Giang Thành cười hỏi.

Hướng Vi: “Không còn chỗ hôn nữa.”

Giang Thành không thể ngừng cười, chăm chú nhìn cô một hồi rồi nói: “Dưới cổ cũng là địa bàn của em.”

Dưới, dưới cổ…

Hướng Vi nóng bừng mặt điên cuồng lắc đầu. Đại ca à, chỗ này thì đại ca cứ giữ lấy đi.

Giang Thành cực kì yêu thích biểu cảm thẹn thùng của Hướng Vi, anh nhìn cô chăm chú rất lâu, đến tận khi phát hiện ra ý đồ chạy trốn của cô mới ôm cô vào lòng: “Mười tám tháng sau… chúng ta tính tiếp.”

Hướng Vi nào đó không trốn được nên ngoan ngoãn dựa vào lòng Giang Thành, tùy ý để anh ấy ôm từ sau, thì thầm trong miệng: “Em sẽ cố gắng kiếm tiền.”

“Có chí khí.” Giang Thành khen, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà, Vi Vi, có phải em quên một chuyện không?”

Hướng Vi: “Chuyện gì ạ?”

“Tiền thuê nhà sẽ tăng đấy.” Giang Thành thản nhiên nói.

Hướng Vi: “………………”

Cô vẫn nên ở trong kí túc xá thì hơn.

Hướng Vi lại muốn chạy trốn, cô còn chưa thực hiện được ý đồ đã bị Giang Thành ôm lại vào trong lòng, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của anh:

“Vi Vi, thực sự chỉ cần em đồng ý ở đây, anh cũng đã rất vui vẻ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.