Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

Chương 60: Chương 60: Phật hệ ngộ đạo




Lê Hạo với Hướng Dĩ Lâm hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mà đằng trước bảng sáng Nghiêm Trạch cũng không thèm để tâm hai người này là gì nữa. Tuy không biết ai theo dõi anh, nhưng Nghiêm Trạch suy nghĩ, có lẽ hai người đó là phóng viên cắm chốt ở đoàn phim.

Đoàn phim vẫn còn đang trong giai đoạn dựng lều, nhưng bảo an thì đã có, cho dù hai tê phóng viên đó có thể chụp được cái gì, thì cũng sẽ bị bảo an tịch thu thôi.

Nghiêm Trạch hoàn toàn không ngờ Lê Hạo một lòng muốn vãn hồi với Hướng Dĩ Lâm không an lòng sẽ chạy tới tận đây, nên anh ném chuyện phóng viên ra khỏi đầu, tiếp tục đi quanh đoàn phim, thường thường ra tay giúp đỡ nhân viên dựng bảng sáng.

Bảng sáng vẫn chưa dựng xong, nhưng đã tới chạng vạng, Nghiêm Trạch tính toán đi tới nhà nghỉ do đoàn phim sắp xếp nghỉ tạm, thuận tuận đọc lại kịch bản.

Thấy Nghiêm Trạch chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, vẫn một mực ngồi nghịch tuyết, Hướng Tây Đông dột nhiên tỉnh cả người, vội đứng lên chạy tới trước mặt Nghiêm Trạch.

Cậu ta mặt dày hỏi:

– Nghiêm Trạch, anh tối nay định ngủ ở đâu?

Nghiêm Trạch không mang theo hành lí, trên người chỉ có một va li, lúc này vẫn còn để trên xe Hướng Tây Đông, bởi vậy nên sau khi xuống máy bay anh không trực tiếp tới nhà nghỉ mà còn phải lượn qua đoàn phim. Lúc này Hướng Tây Đông hỏi, anh không biểu cảm nâng mắt, từ tốn nói:

– Tổi ở đoàn phim là được.

– Vậy sao được, Hướng Tây Đông vỗ ngực.

– Bên đoàn phim rất bất tiện, tôi thuê cho anh khách sạn —-

Nghiêm Trạch từ chối:

– Không cần.

Hướng Tây Đông lấy lùi làm tiến:

– Thôi được, ở nhà nghỉ đoàn phim sắp xếp cũng được, nhưng tôi thì sao?

Cậu bất ổn nhìn Nghiêm Trạch, trong lòng nghĩ cậu giờ cũng là “trợ lý” của Nghiêm Trạch dồi, theo logic thì cậu đáng ra cũng được ở cùng Nghiêm Trạch chứ.

Tưởng tượng bản thân có thể vào chung phòng, thậm chí là ngủ chung giường, Hướng Tây Đông cảm thấy vo cùng hưng phấn.

Nghiêm Trạch nói không chút lưu tình.

– Cậu tự thuê khách sạn ở đi.

Hướng Tây Đông: “….” Hu hu hu.

Rút điện thoại xem giờ, Nghiêm Trạch lại nói:

– Hay cậu đi hỏi sản xuất xem đoàn phim còn mấy phòng. Lúc này chắc diễn viên khác còn chưa tới, cậu tìm một phòng mà ngủ.

– Được rồi.

Hướng Tây Đông thỏa hiệp.

– Tôi có thể ở cạnh phòng anh không? Dù sao tôi cũng là trợ lý của anh mà, nên chăm sóc anh hằng ngày mà?

Nghiêm Trạch không nói, mặt không đổi nhìn thẳng vào Hướng Tây Đông, dùng ánh mắt mà đẩy lui cái ý định đó của cậu.

Hướng Tây Đông sợ run người, không biết vì sao Nghiêm Trạch trầm mặc như vậy làm cậu vô cùng sợ hãi. Thời khắc đó cậu ta bỗng nhớ Nghiêm Trạch thích bẻ tay. Ít nhất Nghiêm Trạch có thể động tay sẽ không do dự tốt hơn Nghiêm Trạch có thể im lặng thì không nói lời nào nhiều.

Bằng trực giác, Nghiêm Trạch như vậy có lẽ vì tâm tình không tốt.

Chỉ là vì sao tâm tình không tốt… lấy IQ thấp của Hướng Tây Đông, cậu không thể đoán được.



Nhà nghỉ cách đoàn phim không xa, đi xe không tới mười phút. Không bao lâu, Nghiêm Trạch đã tới nhà nghỉ. Nói chuyện với tiếp tân một lát, lại kí tên cho đối phương, anh cầm chìa khóa phòng về phòng.

Hướng Tây Đông lầm lũi theo sau vốn định nhân lúc Nghiêm Trạch vào phòng thuận thế chen vào, cố gắng tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi được chung phòng với Nghiêm Trạch.

Chỉ là Nghiêm Trạch có tâm phòng bị, cũng không muốn cho Hướng Tây Đông hy vọng nên vừa mới vào phòng đã sập cửa, nhốt Hướng Tây Đông ở bên ngoài, mặc ch Hướng Tây Đông có năn nỉ ỉ ôi cỡ nào cũng tai trái ra tai phải, làm bộ như không thấy.

Không quá lâu, Hướng Tây Đông tự biết Nghiêm Trạch sẽ không mở cửa bèn ủ rũ buông tha hy vọng, lết về phòng mình.

Sau khi bên ngoài yên tĩnh, xác nhận Hướng Tây Đông đã im lặng, Nghiêm Trạch mới thở dài thả lỏng.

Anh khó chịu nằm trên giường đơn.

Lúc trước đi khỏi nhà trọ Lê Hạo, Nghiêm Trạch vẫn luôn ở trong tình trạng nóng giận, đã qua một ngày một đêm, cộng với đi dạo ở đoàn phim, nhận không ít gió lạnh cuối cùng anh cũng bình tĩnh xuống.

Tuy Nghiêm Trạch đã nghĩ thông suốt từ lúc ngồi trên xe Hướng Dĩ Lâm, nhưng bây giờ, anh lại nhìn thấu vài phần.

Nghiêm Trạch càng nghĩ càng thấy không thoải mái.

Tuy nói anh có phương châm “Người không cần ta thì ta không cần người”, nhưng chuyển Lê Hạo không thích anh, anh chỉ một mực tự mình đa tình vẫn đem lại không ít đả kích cho anh.

Anh có cảm giác như đang diễn một vở hài kịch, chỉ có mình anh làm tên hề nhảy nhót trên sân khấu, nhưng vị khán giả duy nhất dưới đài vẫn không có cảm giác.

Rõ ràng là Lê Hạo bẻ cong anh…

Nghiêm Trạch buồn bực chà sát ngón tay, có xuvs động muốn búng tay một cái cho Lê Hạo bay màu.

– Cút mẹ nó đi tên inox thẳng nam.

Nghiêm Trạch trở mình.

Anh không nuốt được cơn giận này, lại không thở chạy về Bùi thị đánh chết Lê Hạo, bền nổi giận đùng đùng lấy ra máy tính, lập nick giả bắt đầu lên những diễn đàn khác nhau bịa đặt hắt nước bẩn Lê Hạo.

Đến khi bị quản trị viên khóa IP, Nghiêm Trạch mới nhả cơn tức.

Nếu Lê Hạo không thích anh, thì sao anh cứ phải suy nghĩ khả năng phát triển giữa hai người họ chứ.

Anh vốn định độc thân cả đời, để mà truy người khác còn khó hơn việc vũ trụ lần thứ hai xảy ra cú nổ. Cho dù Nghiêm Trạch trong lòng thật sự hơi động tâm với Lê Hạo, nhưng anh sẽ không để nó lên men, anh sẽ chóp chết nó từ trong trứng nước. Huống hồ gì, chút động tâm đó cũng đã bị một câu “tôi là thẳng nam” của Nghiêm Trạch tiêu diệt sạch.

Nghiêm Trạch đột nhiên ngộ đạo.

Anh cảm thấy tâm cảnh bình thản, không còn vương vấn.

Yêu là một ngày, hận cũng một ngày, đều là quá khứ.jpg

Tuy tâm, tùy tính, trời đã định.jpg

Thất vọng nhiều lần quay về với sự bình tâm.jpg

Nghiêm Trạch: “….”

Khoan, sao trong đầu anh lại xuất hiện nhiều meme như vậy???

Bỏ đi.

Không sao.

Lê Hạo nói muốn làm anh em với anh, được, làm anh em.

Nghiêm Trạch cũng nhận ra làm anh em với Lê Hạo cũng không tệ, hai người sẽ quay về như trạng thái quay xong kì ba của 《Hơi thở sinh tồn》 sau khi đã giải quyết hiểu lầm. Thay vì cứ mãi xấu hổ vì chút hiểu lầm, chẳng bằng lui một bước trời cao biển rộng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, làm anh em kiêm đồng nghiệp không có khúc mắc với Lê Hạo.

…. Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy, thân thể Nghiêm Trạch vẫn thành thực đi đăng kí một nick khác, tiếp tục ở trong diễn đàn XX bôi đen Lê Hạo.

Sau khi cả nick này cũng bị khóa, cơn tức cũng phát tiết xong, Nghiêm Trạch mới chậm rãi rút ra kịch bản, nằm trên giường đọc.

Lần này đọc là đọc tới khuya.

—-

Đêm đã khuya.

Lê Hạo cầm điện thoại, một bên điên cuồng liên hệ chủ diễn đàn, để bọn họ giúp đỡ xử lý những tin tức bôi đen mình, một bên rón ra rón rén trên hành lang của nhà nghỉ đoàn phim.

Nghiêm Trạch cãi nhau với cậu là chuyện riêng của hai người, vì vậy để không ảnh hưởng tới danh tiếng của phòng làm việc, Nghiêm Trạch vẫn không công khai chuyện hai nguwoif cãi nhau. Vì vậy khi Nghiêm Trạch về phòng, Lê Hạo cũng tìm tới tổ hậu cần đoàn phim, sau khi cãi nhau một chặp, cuối cùng cũng có được số phòng với chìa khóa phòng của anh.

Nghiêm Trạch kéo đen cậu, một bộ không muốn gặp cậu, không còn cách nào khác Lê Hạo chỉ có thể ra hạ sách này, liều chết chơi đêm tập với Nghiêm Trạch.

A Trạch chắc còn giận lắm…. Lê Hạo ảo não nghĩ.

Cậu rất muốn quay lại, sau đó dùng đại đao cao bốn mươi thước đâm chết thằng luôn miệng bảo mình là thẳng nam, còn kêu gào Nghiêm Trạch làm anh em.

—- cái gọi là lấy đá đập chân, chính là cậu.

Thẳng nam có lối suy nghĩ tự hại mình rất nặng.

Tình cảm thật lòng của Lê Hạo gặp trắc trở rồi.

Chỉ là việc tới nước này, bị sao cũng đáng.

Lê Hạo hít sâu.

Lúc này, cậu đã đi tới trước của phòng Nghiêm Trạch.

Muốn giết muốn lăng trì cái gì cũng được hết chơn!

Ôm cỗ tráng chí quyết tử, Lê Hạo chọt chìa khóa vào, xoay.

Sau đó.

Lê Hạo: “…..”

Cậu nhận ra Nghiêm Trạch gài then cài cửa bên trong, dù có chìa khóa cậu cũng không thể mở được cửa.

Lê Hạo trầm tư một lát, suy xét then cài này có lẽ vì Nghiêm Trạch để phòng Hướng Tây Đông nhỉ, dù sao cậu ta cũng nhiều lần kêu gào đòi bao dưỡng thế mà, không chắc sẽ không thẹn quá thành giận chơi bá vương ngạnh thượng cung đâu…. Lê Hạo bỗng thấy luống cuống, khó hiểu sinh ra nguy cơ bị phủ xanh đầu cậu.

Cửa chính không đi được, vậy chỉ có thể đi đường nhỏ.

Lê Hạo gãi ót, âm thầm suy nghĩ làm sao để lẻn vào phòng Nghiêm Trạch.

Bỗng.

Mắt cậu sáng ngời.

Nghiêm Trạch ở lầu ba.

Như vậy… cũng không cao lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.