Editor: Điểu Nghi Phi
Lần đầu tiên gặp anh là ở trong buổi huấn luyện quân sự dành cho người mới.
Anh đột nhiên quay đầu lại, suýt nữa làm rơi cái mũ đang đội trên đầu, sau đó đối mặt với vẻ kinh ngạc của tôi.
Còn chưa kịp nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, năm nữ sinh bên cạnh đã đến vẫy vẫy tôi: “Lục Đình, cậu sai đội rồi!”
Tôi đỏ mặt bước nhanh về vị trí của mình, không thể giấu nổi sự xấu hổ, nghe thấy tiếng cười của anh quẩn quanh nhà văn hóa, sau đó anh còn không kiêng dè kể lại câu chuyện đáng xấu hổ của tôi cho tất cả những bạn học xung quanh.
Một giây kia tôi có một loại cảm giác thật sự muốn chém chết anh để diệt khẩu.
Rất lâu sau này, chúng tôi hay tay trong tay đi trên con đường phồn hoa nhất, tôi nhắc lại lần đầu gặp mặt với anh, hỏi cảm giác của anh ra sao. Anh nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu mới nói cho tôi biết: “Lúc đó anh cảm thấy, cô gái này ngốc thật ấy, haha.”
Tôi trợn mắt nhìn anh, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Thế không có cảm giác đặc biệt gì với bề ngoài của em hả?”
“Có chứ!”
Thấy ánh mắt vô cùng chờ mong của tôi, anh ngốc nghếch gãi đầu, sau đó nghiêm túc nói với tôi: “Khuyên tai của em lúc ấy rất đẹp!”
“......”
Được rồi, tôi thừa nhận, lúc ấy tôi thật sự bị anh đánh bại.
Không nói đến sự việc làm tôi vô cùng xấu hổ này, trong quân ngũ ngoài hơi vất vả một chút thì tôi vô cùng vui vẻ. Sau khi tắt đèn, tôi cùng những cô bạn trong phòng vẫn còn ầm ĩ không yên, không thích ăn cơm ở nhà ăn thì trộm ra ngoài ăn xiên nướng, rắc thật nhiều bột ớt lên.
Đêm cuối cùng là một dạ tiệc, đối với người không có khả năng lên biểu diễn như tôi thì cũng chỉ có thể ngồi xem thôi. Tôi vốn muốn ngồi yên xem hết, đáng tiếc là chín trên mười tiết mục bên trên đều là ca hát, hơn nữa trong nhà văn hóa chứa hàng ngàn người, kín không khe hở, ngồi lâu quá cũng thấy ngột ngạt.
Tôi tránh mặt thầy cô và huấn luyện viên, muốn trở về ký túc xá trước để rửa mặt. Đúng lúc tôi nghĩ mình có thể an toàn trốn thoát, đột nhiên lại gặp anh ở cửa, chắc chắn là anh còn nhớ rõ tôi, bởi vì anh lập tức chặn đường tôi lại.
“Cậu muốn đi đâu?”
Dù sao cũng không thể nói cho anh tôi muốn về sớm... Bị dồn vào đường cùng, tôi đành phải giả vờ buồn bã nói bừa một lý do: “Dạ tiệc hôm nay tôi muốn được hát ca khúc của Taylor Swift, nhưng mọi người cảm thấy hát tiếng Anh quá khó, từ chối tiết mục của tôi.”
“...... Thật sao?”
“Đúng vậy.” Nhìn vẻ mặt không tin của anh, tôi còn giả vờ đau lòng đưa tay làm bộ lau nước mắt, ai ngờ lau xong nước mắt thật sự chảy không ngừng, muốn dừng cũng chẳng được.
Trong lòng tôi như có ngàn con thần thú chạy qua, trời ạ, tối nay ăn xiên nướng rắc bột ớt quên rửa tay...
Quả nhiên tôi thấy anh có vẻ hoảng loạn, muốn an ủi tôi, song lại không biết nói thế nào. Mấy giây sau, anh vỗ đầu, sau đó nắm tay tôi chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Cậu đừng khóc, tôi đưa cậu đến chỗ này.”
Tôi cứ mê man mà bị anh kéo đi, ngày đó ở nhà văn hóa cũng vậy, mà sau này ở sân thể dục làm trò hề trước mắt bao người cũng thế.
Chúng tôi đã định sẵn là sẽ có một đoạn đường cầm tay cùng đi với nhau.
Nơi anh dẫn tôi đến là một góc hẻo lánh trong khuân viên, sau đó đi cầu thang lên trên, đi một lúc lâu thì đến một cái sân thượng. Sân thượng không cao nhưng vẫn nhìn rõ được cảnh vật bên dưới. Tôi bội phục anh có thể tìm được một nơi hẻo lánh thế này, quên cả khóc đứng trước lan can.
Chúng tôi nói những gì tôi đã không còn nhớ nữa, chỉ nhớ rõ sau đó anh dang hai tay làm vẻ mặt hưởng thụ. Hôm ấy gió rất lớn, phớt qua gương mặt chúng tôi. Anh giơ tay phải lên đặt bên tai, nhắm mặt lại, vô cùng nghiêm túc lắng nghe như một tín đồ sùng đạo đang nhận phúc lành.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Suỵt, tôi đang nghe tiếng gió.” Anh tìm một góc rồi ngồi xuống, cũng mặc kệ tôi, vẫn làm hành động như cũ.
Tôi vẫn còn đầy nghi ngờ: “Gió làm sao có thể có tiếng được? Gió không hình dáng, không thể chạm vào, chúng ta chỉ có thể cảm nhận nó thôi.”
Anh mở to mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào tôi. Anh chỉ vào ngực mình, nói với tôi: “Tiếng gió chính là âm thanh trong lòng cậu. Nếu cậu vui vẻ, cậu sẽ nghe thấy tiếng gió thật êm tai; nếu cậu đau khổ, vậy trong lòng cậu sẽ không có âm thanh gì cả.”
Tôi bừng tỉnh.
Anh là thiếu niên đứng trên sân thượng nghe gió, một động tác ấy, một câu nói ấy, vĩnh viễn khắc sâu vào lòng tôi.
[ Nghi Phi: Chương 1, 1103 chữ ]