Editor: Điểu Nghi Phi
Khoảng thời gian bên anh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.
Chiều thứ sáu tan học rất sớm, anh luôn đưa tôi đi dạo phố ăn vặt, mua cho tôi mấy món ăn mà hôm trước tôi nói muốn ăn, khiến tôi ăn no đến mức về nhà không ăn được cơm.
Chúng ta cùng đi chơi mấy trò dành cho trẻ con ở công viên giải trí, vì tôi sợ độ cao nên lần nào anh cũng phải cùng tôi chơi đu quay ngựa gỗ, chơi xe đụng, những trò chơi của lũ trẻ con mười tuổi.
Chúng ta cùng đi dạo trên sân thượng sau tiết tự học buổi tối. Tôi dựa vào vai anh ngắm sao, không có sao thì ngắm anh - cũng là một ngôi sao sáng ngời.
Chúng ta luôn hẹn nhau cùng làm bài tập trong cửa hàng tiện lợi, nhưng lúc nào cũng viết được mấy chữ đã bắt đầu ném bút nói chuyện phiếm về ước mơ của nhau. Tôi nói tôi muốn trở thành một tác giả, có một ngày tên của tôi sẽ xuất hiện trên gáy sách, câu chuyện của tôi được hàng vạn người đọc biết đến. Anh nói anh muốn làm một kiến trúc sư, nhìn những tòa nhà cao chọc trời do một tay mình xây nên thật tự hào biết bao.
Chúng ta cười nhạo ước mơ của nhau sẽ không thành hiện thực, nhưng khi người kia đang thấy nhục nhã thì vẫn an ủi: Nhất định em/ anh có thể làm được.
Nhiều năm sau tôi thật sự trở thành một tác giả, người bạn trung thành nhất của tôi là cái laptop. Rất nhiều ngày đêm tôi gõ bàn phím, sau đó nhìn từng chữ một ghép với nhau tạo thành một câu chuyện dài, sau đó giao bản thảo, nhìn những câu chuyện ấy được in thành sách rồi đến tay người đọc.
Tôi thường đến nhà sách, nhìn tên mình được in trên gáy của những quyển sách trên giá. Đối với người khác thì không có gì quan trọng, đối với bản thân lại đặc biệt đến vậy.
Tôi luôn từ chối yêu cầu của biên tập viên về việc sử dụng bút danh, nhất định phải dùng tên thật để viết.
Có đôi khi tôi kiên trì đến thế, cũng không biết tại sao bản thân lại như vậy. Trăm phương ngàn kế, cẩn thận như vậy, là để chứng minh điều gì?
Tôi đã đi khắp đất nước ký tặng sách, mỗi lần đều mang hy vọng đi, sau đó lại thất vọng trở về. Tôi thậm chí còn mong bạn gái anh là fan hâm mộ của tôi, hy vọng anh cùng bạn gái anh xuất hiện trước mặt tôi.
Nhưng mà anh không đến. Bao nhiêu năm rồi, anh chưa từng xuất hiện, một lần cũng không.
Tôi có tài khoản xã hội của tôi. Tôi kể chuyện và đăng ảnh trên đó, cho dù có buồn bã đến thế nào cũng phải thể hiện mình đang rất vui, cho người ta biết tôi bây giờ rực rỡ thế nào, cuộc sống của tôi khiến người người hâm mộ.
Tôi như vậy cũng là muốn chứng minh với anh bây giờ tôi sống tốt ra sao.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, đây chẳng qua là vở kịch tôi tự biên tự diễn mà thôi. Anh trước nay chưa từng là người xem kịch bên dưới, không bao giờ nhìn thấy tôi diễn đến khàn cả giọng. Dẫu có mệt mỏi nhưng vẫn cố chấp.
Tôi có chút ghét bản thân mình như thế này.
Tôi còn nhớ rõ năm lớp 11, vì người nhà bắt ép, chúng ta một người chọn khối xã hội, một người chọn khối tự nhiên, cứ thế mà bị chia cắt. Chúng ta cũng từng mệt mỏi, song vẫn vì tương lai của bản thân mà tiến lên, ngọn lửa hy vọng trong lòng chưa từng bị dập tắt.
Vào bữa tiệc tất niên đầu tiên sau khi chia khối, tôi ngồi ở giữa lớp, cho dù ngó thế nào cũng không thấy anh, đành uể oải xem văn nghệ. Ghế dựa rất thoải mái, điều hòa cũng vừa đủ, tôi suýt nữa thì ngủ cho đến khi tiếng anh vang lên. “Tôi biết một người rất thích những bài hát của Taylor Swift, chỉ là cô ấy không có cơ hội được lên biểu diễn. Cho nên tôi thay cô ấy thực hiện giấc mơ này, cũng tặng bài hát này cho cô ấy.”
Không ai biết “cô ấy” của anh là ai, nhưng theo bản năng nghe được có điều đặc biệt, toàn hội trường sôi trào, trong nháy mắt, đủ các loại âm thanh từ bốn phía vang lên.
Tôi tỉnh táo lại, nhìn anh trên sân khấu mặc đồng phục, trên đầu còn đội một cái mũ rất thời thượng. Sau đó nhạc đệm vang lên, bài hát tiếng Anh vì tôi mà bắt đầu.
Tiếng Anh vẫn luôn là điểm yếu của anh. Tuy điểm của anh không tệ, nhưng phát âm lại rất không chuẩn, từ câu đầu tiên anh hát bên dưới đã cười ầm lên. Nhưng anh không bị ảnh hưởng chút nào, thản nhiên cầm micro bằng tay phải, chân thành hát cho tôi nghe.
Trong hội trường rất tối, trừ sân khấu đều không nhìn được gì cả. Tôi ngồi phía sau, tôi thấy anh vẫn luôn nhìn về phía tôi - anh đã tìm được tôi. Không ai biết bài hát tiếng Anh anh hát tệ như vậy lại có nguồn gốc sâu xa là chuyện tình đẹp như mộng của tôi và anh. Mà những người đang cười cũng sẽ không bao giờ biết được khi anh đang hát, có một cô gái ngồi trong bóng tối, chẳng những không cười to mà còn khóc không thành tiếng.
Tôi đã khóc đến không nói nên lời.
[ Nghi Phi: Tự lừa mình dối người là cuộc sống rất ổn. Mong người ta thấy được, nhưng thật ra người ta vốn dĩ không quan tâm. Thì thật đau lòng biết bao.
Chương 3, 1122 chữ ]