Thời tiết mỗi ngày lại chuyển lạnh, đảo mắt một cái, đã đến cuối năm.
Người bình thường bận rộn cả một năm dài, đến cuối năm sẽ rảnh rỗi nghỉ ngơi, nhưng nhóm nghệ sĩ lại càng thêm bận rộn.
Cuối năm, các đài truyền hình lớn đều muốn làm chương trình văn nghệ cuối năm, nhóm nghệ sĩ nhận hoạt động đến mỏi tay. Không chỉ ca sĩ được mời đến hát, diễn viên chỉ cần đủ độ nổi tiếng, thì không quản ngũ âm bạn có đầy đủ hay không, cũng sẽ thu được rất nhiều lời mời đến chương trình cuối năm để ca hát. Dù sao ca hát cũng là màn biểu diễn dễ dàng nhất mà!
Ngoài các hoạt động chào mừng khác nhau, các lễ trao giải lớn cũng đều đang được chuẩn bị để tiến hành tổng kết kiểm kê thành tích năm cũ.
Gần đây Lý Hi Hạnh có thành tích không hề tầm thường, cũng nhận được lời mời từ hoạt động cuối năm của một số đài truyền hình nào đó. Đây là một cơ hội tốt, thứ nhất có thể tạo dựng thêm các mối quan hệ, ngành giải trí mà, bạn đã bước chân vào ngành này, người ta sẽ chọn người quen trước người lạ, chỉ cần hợp tác vui vẻ một lần, lần sau có công việc người ta sẽ nghĩ đến bạn; thứ hai đây cũng là cơ hội gia tăng kinh nghiệm sân khấu, có rất nhiều trường hợp đặc biệt hay xảy ra trong bữa tiệc cuối năm, tham gia vài lần, sau này gặp sự cố bên ngoài cũng không hốt hoảng nữa.
Tạ Mặc Đông không nhàn rỗi, còn nhiều hoạt động phải tham gia hơn Lý Hi Hạnh. Bởi vì những hoạt động cuối năm này, công việc sáng tác ca khúc chủ đề kia cũng chỉ có thể tạm gác lại.
Lý Hi Hạnh còn nhiều việc phải làm như thế, Ngu Thanh Thần lại càng bận hơn!
Mỗi ngày anh đều tưởng tượng ra khi mình xuất hiện trước mắt Chu Tiêu Đồng, nói với cô mình chính là Thần Hi Dịch Tịch, vẻ mặt Chu Tiêu Đồng chắc chắn sẽ rất kinh ngạc. Nghĩ đến đây, anh hưng phấn đến ngủ không yên. Nếu như mình có cánh, anh sẽ lập tức bay đến bên cô!
Đáng tiếc anh chỉ là một chú gà con đang nổi, công việc vô cùng nhiều! Gắng sức chạy theo công việc, bộ phim trong tay cuối cùng cũng đóng máy. Thế nhưng các hoạt động cuối năm của các đài truyền hình, nhãn hiệu đại diện, hoạt động thương mại nhiều vô kể. Công việc nào có thể bỏ anh đã cố gắng bỏ, nhưng quá nhiều việc không chỉ liên quan đến tiền, mà còn liên quan đến vấn đề tính cảm, đành không thể bỏ qua, cứ thế chiếm hết cuộc sống cuối năm của anh.
Trước khi lên đường đến sân bay, Ngu Thanh Thần mở hành trình tiếp theo của mình ra xem. Một lát sau anh nói với trợ lý của mình.
“Không phải ngày 20 tôi không có việc gì sao? Sao còn phải ở lại Bắc Kinh? Cậu sắp xếp lại đi, tôi muốn về Thượng Hải một ngày.”
“Hả?” Trợ lý ngạc nhiên. Công việc do người đại diện nhận, nhưng việc mua vé máy bay đặt trước khách sạn đều là do trợ lý làm.
“Anh muốn về Thượng Hải? Có việc gì sao?”
“Ừm, muốn về gặp bạn bè.”
“Ngày 19 anh có hoạt động ở Bắc Kinh, ngày 21 anh có hoạt động ở Thiên Tân. Em định để anh nghỉ ngơi một ngày, về Thượng Hải thì quá gấp rồi, không bằng cứ ở Bắc Kinh nghỉ một ngày cho khỏe“. Trợ lý nói, “nhưng nếu anh nhất định phải về Thượng Hải, vậy em đặt trước vé máy bay cho anh“.
Ngu Thanh Thần cầm điện thoại, gõ vào khung chat với Chu Tiêu Đồng “Ngày hai mươi cô có rảnh không”, do dự một lát, lại không lập tức gửi đi.
“Cậu xem chuyến bay cho tôi trước đi.” Ngu Thanh Thần nói với trợ lý.
Thế là trợ lý lập tức mở phần mềm, kiểm tra vé máy bay trước sau ngày 20. Sau khi kiểm tra xong, cậu đem lịch trình và giao diện mua vé máy bay đưa đến trước mặt Ngu Thanh Thần.
“Anh Thần, anh nhìn đi, ngày 19 anh xong việc cũng đến mười một mười hai giờ đêm rồi. Trừ khi anh đi chuyến 12h đêm hôm đó, không thì phải đợi đến 10h sáng ngày 20, về đến Thượng Hải cũng là buổi chiều rồi. Nhưng đêm 20 anh lại phải bay đến Thiên Tân, sáng sớm 21 anh đã phải bắt đầu công việc bên đó“. Trợ lý vừa báo cáo vừa phân tích: “Anh vì về Thượng Hải một hôm, mà hai ngày không nghỉ ngơi. Dù cho không nghỉ ngơi, cũng chỉ có thể ở Thượng Hải khoảng năm sáu tiếng lại phải đi...”
Ngu Thanh Thần vừa nghe vừa nhíu mày.
“Anh nhất định phải gặp bạn vào ngày 20 sao?” Trợ lý khuyên nhủ, “Không gặp ngày khác được sao?”
Ngu Thanh Thần xoa xoa lông mày.
Không kể đến chuyện anh hai ngày không thể nghỉ ngơi, mà nếu có hẹn Chu Tiêu Đồng ra ngoài thật thì năm sáu tiếng đủ để nói gì, làm gì? Dọa cô giật mình, sau phủi mông chạy lên máy bay sao? Đây không phải niềm vui mà chẳng khác gì một trò đùa dai cả!
Một lát sau, anh thở dài.
“Được rồi, vẫn sắp xếp như ban đầu đi.”
“Được.”
Lại một lát sau, điện thoại di động của trợ lý kêu lên. Cậu ấy nhận điện thoại.
Sau khi gác máy, cậu nói: “Anh Thần, anh Andy gọi tới. Anh ấy nói có một kịch bản mới, tháng tư sang năm bắt đầu quay, bảo anh nhìn xem có hứng thú không“. Andy là người đại diện của Ngu Thanh Thần.
“Không hứng thú.” Ngu Thanh Thần không nhìn đã từ chối, “Trừ hai phim đã bàn bạc xong, sang năm tôi không nhận thêm việc nữa.”
“Dạ?” Trợ lý giật mình. Cậu đã cùng làm việc với Ngu Thanh Thần mấy năm, ở trong mắt cậu, Ngu Thanh Thần là một nhân viên gương mẫu, một năm tròn thời gian nghỉ ngơi chỉ sợ không nổi mười ngày. Hiện giờ anh lại đột nhiên nói muốn giảm lượng công việc, trợ lý hoài nghi mặt trời mọc từ đằng Tây rồi!
“Sao, sợ tôi làm ít việc không đủ tiền nuôi mấy người à?” Ngu Thanh Thần cười trêu ghẹo trợ lý.
Trợ lý liên tục lắc đầu: “Không không! Anh Thần, anh đúng là nên nghỉ ngơi nhiều hơn!”
Một lát sau, trợ lý không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi.
“Mà, anh Thần, sao anh lại đột nhiên nghĩ thông, muốn giảm bớt lượng công việc thế?”
Ngu Thanh Thần nhìn phong cảnh nhanh chóng chạy lui ngoài cửa sổ xe, trên cửa kính hiện lên nụ cười dịu dàng của anh.
“Kiếm đủ tiền rồi.” Anh nói, “Nên muốn theo đuổi những thứ khác.”
Trợ lý: “...”
Không biết vì sao, câu nói này của Ngu Thanh Thần đột nhiên khiến cậu nghĩ đến một câu nói mà mở miệng ra chắc chắn sẽ ăn đòn.
Câu cậu nghĩ đến chính là: No bụng sinh dâm dục...
=====
“Haizzz, thật hi vọng mình có thể biến thành Tôn Ngộ Không!”
Chu Tiêu Đồng vừa mới online đã nhận được tin nhắn này của Ngu Thanh Thần.
Cô sững sờ hai giây, phản ứng đầu tiên chính là: “Biến thành Tôn Ngộ Không? Vì sao? Bởi vì Tôn Ngộ Không có một cây gậy muốn dài liền dài muốn ngắn liền ngắn vô cùng cứng rắn sao?”
Nếu như đối phương là Tả Thiên Dương, câu nói này của cô chắc chắn được gửi đi ngay không cần suy nghĩ... Đáng tiếc, đối phương không phải một người bạn gay có da mặt dày hơn tường thành, mà là nam thần Ngu Thanh Thần.
Chu Tiêu Đồng ngượng ngùng vài giây vì cái đầu óc đen tối của mình, sau đó mở bàn phím, nhanh chóng gõ chữ trả lời.
Đồng Tâm: “Tôn Ngộ Không? Tại sao?”
Thần Hi Dịch Tịch: “Nếu như có thể biến thành Tôn Ngộ Không, chỉ cần nhổ vài cọng tóc đã có thể biến ra thật nhiều phân thân! Để phân thân đi làm việc, tôi có thể ở nhà nghỉ ngơi.”
Đồng Tâm: “Ồ.”
Đồng Tâm: “Chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng nên vất vả quá.”
Ngu Thanh Thần ngồi trong xe, hai mí mắt đánh nhau liên tục. Bình thường thời gian trên xe là thời gian anh ngủ bù, nhưng bây giờ anh lại không nỡ ngủ -- khó có dịp anh và Chu Tiêu Đồng cùng online, chỉ có một ít thời gian nói chuyện. Đợi chút nữa lên máy bay, ngoài đi ngủ cũng không còn việc khác để làm.
Thần Hi Dịch Tịch: “Làm xong hết công việc lần này sẽ nghỉ ngơi. Sang năm sẽ nhận ít việc hơn.”
Đồng Tâm: “Nhận ít việc hơn ông chủ của anh sẽ không nói gì sao?”
Thần Hi Dịch Tịch: “Không đâu. Tôi hiện tại cũng không khác cô lắm, coi như là nửa làm nghề tự do, có thể tự quyết định công việc mình làm“.
Minh tinh tự mở phòng làm việc cũng vì quyền phát biểu của bản thân mình. Nhưng nếu một người tự mở phòng làm việc riêng, quyền phát biểu lớn, nhưng những chuyện mình phải quản lý cũng nhiều hơn, mất mát cùng hao tổn đều do chính mình gánh chịu; giống như Ngu Thanh Thần, mở phòng làm việc, nhưng lại hợp tác với Văn Hóa Khuynh Thành, vừa có thể có được sự trợ giúp của công ty, vừa có thể được công ty gánh cho một số công việc có khả năng nguy hiểm cao. Đương nhiên, hàng năm anh vẫn phải trả cho công ty một con số nhất định, nhưng vẫn có quyền lên tiếng riêng, so với tự mở phòng làm việc thì thoải mái hơn. Một năm đóng một hai bộ phim, nhận vài đại ngôn là đủ.
Chu Tiêu Đồng giả ngu.
Đồng Tâm: “Nghề tự do? Vậy anh làm việc gì thế?”
Ngu Thanh Thần mỉm cười.
Thần Hi Dịch Tịch: “Bí mật.”
Chu Tiêu Đồng cười ha ha.
Đồng Tâm: “Thần bí vậy sao? Làm cho trong lòng tôi ngứa ngáy đó, thật tò mò nha!”
Thần Hi Dịch Tịch: “Về sau có thời cơ hợp lý sẽ nói cho cô.”
Đồng Tâm: “Được, chờ mong!”
Ngu Thanh Thần cười híp mắt, rất muốn nhắn lại “Đến lúc đó em bị tôi dọa thì làm sao bây giờ?” Nhưng nếu nói thêm liền lộ quá nhiều thông tin. Nếu đối phương đoán ra thân phận của anh, chẳng phải hiệu quả lúc gặp mặt sẽ giảm đi sao? Thế là anh cố nén mong muốn tiếp tục nhử mồi của mình xuống.
Xe dừng lại, đã đến sân bay.
Thần Hi Dịch Tịch: “Tôi có việc rồi, đi trước nhé.”
Đồng Tâm: “Đi thôi đi thôi, tôi cũng đi làm việc đây.”
Đến cuối năm, Chu Tiêu Đồng cũng có rất nhiều việc phải làm.
Chuyện đầu tiên chính là tranh cử chức Hội trưởng toàn quốc. Tiêu Tiêu xuống đài, Chu Tiêu Đồng chưa đủ lý lịch, không thể bò lên địa vị cao nhất tầng quản lý, nên cô đưa ra ý kiến để ba người đại diện cùng quản lý fanclub trong ba tháng. Hiện giờ thời hạn đến, nên hai chữ đại diện phải bỏ đi, tuyển ra một Hội trưởng chân chính lâu dài.
Chẳng qua chuyện này mọi người gần như đã quên mất, bởi vì fanclub phát triển quá xuôi chèo mát mái. Chờ khi thời gian hẹn đã qua vài ngày, rốt cục mới có người nhớ tới một chuyện vặt như vậy.
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: 【 Ôi, đột nhiên tớ nhớ tới một chuyện! 】
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: 【 Tiêu Tiêu đi đã quá ba tháng rồi phải không? Chúng ta có phải là nên chọn hội trưởng toàn quốc mới rồi không? 】
Quản lý chủ đề - Cún Schrödinger: 【 A! Đúng nha! 】
Quản lý chủ đề - Cún Schrödinger: 【 Thời gian trôi qua thật nhanh, ba tháng nháy mắt đã hết! 】
Họa sĩ – ĐaoTứ Thiếu Gia: 【 mọi người không nói tớ cũng quên chuyện này luôn. 】
Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến ﹃: 【 Nhưng mà... Còn cần chọn sao? 】
Hội trưởng Phúc Kiến – Mời Ăn Thật Ngon >_<: 【 tớ cũng cảm thấy không cần chọn nữa 2333 】
Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: 【 Ừ, không cần chọn nữa đâu. 】
Kiểu gì cũng có kết quả như vậy, Chu Tiêu Đồng rất có lòng tin. Lúc trước cô không thể nắm quyền, bởi vì thời gian cô gia nhập còn ngắn, mọi người không thấy rõ năng lực của cô. Mấy tháng nay, lý lịch đầy đủ rồi, ngoài việc không có chức danh Hội trưởng toàn quốc ra thì tất cả những công việc cô làm đều là công việc của Hội trưởng toàn quốc. Thành tích cũng rõ ràng như ban ngày.
Nhưng dù nói thế nào cũng phải theo đúng trình tự để tránh sau này bị người khác nói này nói nọ.
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: 【 Vẫn nên bình chọn đi, dù sao trước đó cũng đồng ý rồi!】
Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: 【 Cũng được. 】
Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến ﹃: 【 Vậy cứ làm cho có hình thức đi 2333 】
Mặc dù kết quả thế nào tất cả mọi người đều đã biết rõ, nhưng ai cũng hiểu Chu Tiêu Đồng hy vọng có thể danh chính ngôn thuận kế nhiệm, vì thế đều dựa theo hình thức lúc trước đã bàn bạc bình chọn.
Hơn ba tháng trước mọi người đã thương lượng xong, để công bằng, trên fanclub mở một bình chọn ẩn danh, không tiết lộ ai bỏ phiếu cho ai, mà chỉ công khai kết quả cuối cùng. Làm như thế để tránh có người có ý kiến mà không dám nói. Đương nhiên, người có tư cách bỏ phiếu là tầng quản lý, không phải là không cho các fan nhỏ khác nói chuyện, mà do các fan khác không hiểu tầng quản lý, nếu được bỏ phiếu sẽ bỏ cho Hội trưởng địa phương mình, cuối cùng chỗ nào đông người chỗ đó được. Vì thế ngay từ đầu tầng quản lý đã thương lượng chỉ cho nhóm quản lý có quyền bỏ phiếu.
Phong Tranh rất nhanh nhẹn, lập tức lập bình chọn. Bởi vì lúc đăng không phải tất cả các quản lý đều online, nên treo bình chọn này hai ngày, để tất cả khi online sẽ bình chọn.
Kết quả không hề bất ngờ, số phiếu của Chu Tiêu Đồng dẫn trước khá xa, lên nắm quyền Hội trưởng toàn quốc, còn Lục Trì và Nữu Gia tiếp tục làm chức vị Hội trưởng địa phương của mình.
Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến ﹃: 【 Chúc mừng Đồng Đồng! 】
Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: 【 Chúc mừng chúc mừng! 】
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: 【 Ha ha ha ha, về sau liền phải gọi là lão đại Đồng Đồng rồi! 】
Chu Tiêu Đồng đổi danh hiệu của mình, bỗng có cảm giác chính mình dẹp loạn thiên hạ lên ngôi hoàng đế.
Hội trưởng toàn quốc - Đồng Tâm Đồng Thoại: 【 Được thôi, xem như các người thức thời, về sau để lão đại bảo kê!】
Hội trưởng Tứ Xuyên – Hắc Bạch: 【 Ôm lấy đùi Đồng lão đại! 】
Họa sĩ – Đao Tứ Thiếu Gia: 【 Lão đại, về sau em chính là chó săn của người! 】
Quản lý chủ đề - Cún Schrödinger: 【 Chó săn số một của Đồng lão đại! 】
Họa sĩ - Đao Tứ Thiếu Gia: 【... Tớ mới là số một! 】
Hội trưởng Chiết Giang - Cánh chim: 【Chó săn số hai của Đồng lão đại!】
Hội trưởng Giang Tô – Ái Cựu Giác La: 【Chó săn số ba của Đồng lão đại!! 】
Họa sĩ – Đao Tứ Thiếu Gia: 【 Ấy ấy ấy! Mọi người đừng vội xếp hàng, trước tiên phải làm rõ ai là số một chứ! 】
Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến ﹃: 【Chó săn số bốn của Đồng lão đại! 】
Họa sĩ – Đao Tứ Thiếu Gia: 【... 】
Họa sĩ – Đao Tứ Thiếu Gia: 【Chó săn số năm của Đồng lão đại QAQ!】
Mọi người trong nhóm ha ha không ngừng.
Lúc trước khi Tiêu Tiêu còn “cầm quyền”, cô ta vừa lên đã là Hội trưởng toàn quốc, toàn bộ gánh hát đều do cô ta lập ra, vì thế không ai chất vấn quyền uy của cô ta. Nhưng thời gian trôi qua, những chuyện cô ta làm chẳng khác gì tự đập bảng hiệu của mình, thế nên mọi người chẳng quan tâm lý lịch của cô ta thế nào, ai cũng không phục.
Mà Chu Tiêu Đồng vào fanclub chậm hơn mọi người rất nhiều, từng bước một đi lên, hoàn toàn dựa vào năng lực và tình cảm khiến nhóm quản lý tin tưởng và đồng tình để cô lên làm Hội trưởng. Chó săn chỉ là nói giỡn mà thôi, nhưng cũng cho thấy, Chu Tiêu Đồng được mọi người tin phục.
Chu Tiêu Đồng thả hình ảnh nồi lẩu vào nhóm.
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: 【 Các bé cún nhỏ, cho mấy bé xem cơm nước của lão đại nè. 】
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: 【 A a a a Lão đại trả thù xã hội! 】
Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: 【 Đói bụng... 】
Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến ﹃: 【Nước miếng rớt xuống rồi, lập tức đi gọi thức ăn ngoài đây! 】
Hội trưởng Phúc Kiến – Mời Ăn Thật Ngon >_<: 【 Tớ đặt trước vé máy bay đây! 】
Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến﹃: 【 Hả? Đặt trước vé máy bay? 】
Hội trưởng Phúc Kiến – Mời Ăn Thật Ngon >_<: 【 Ừ, cuối tuần bay đến Quảng Châu, chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu! 】
Hội trưởng Tứ Xuyên hội trưởng – Hắc Bạch: 【... 】
Hội trưởng Tứ Xuyên hội trưởng – Hắc Bạch: 【 Vừa định nói bây giờ tớ sẽ ra ngoài ăn lẩu để tổn thương mọi người. Kết quả cửa còn ra được đã bị một đòn trừ hết một vạn HP rồi... 】
Quản lý chủ đề - Cún Schrödinger: 【 Đồng lão đại, đừng nói gì cả, đá đôi tình nhân nhỏ này ra ngoài đi!】
Hội trưởng Giang Tô - Cánh chim: 【 đá ra ngoài +1 】
Họa sĩ – Đao Tứ Thiếu Gia: 【 đá ra ngoài +2 】
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: 【 đá ra ngoài +3 】
Hội trưởng Phúc Kiến – Mời Ăn Thật Ngon >_<: 【 Xin nhẹ tay ~~~ không dám nữa đâu~~~ 】
=====
Thời điểm cuối năm, các bữa tiệc trao giải đều đã chuẩn bị.
Dư Niệm Hinh nhận được cuộc gọi điện thoại muốn mời Lý Hi Hạnh đi tham gia lễ trao giải.
Một người đại diện có kinh nghiệm hiểu rõ, có rất nhiều lễ trao giải, nhưng chỉ cần nghe xong tên, cô ấy đã biết phải xử sự thế nào.
“Là lễ trao giải XX ạ! Muốn mời Lý Hi Hạnh ạ? Không biết Lý Hi Hạnh được đề cử giải thưởng gì ạ?”
“A, giải thưởng đó ạ. Vậy không biết cô ấy có bao nhiêu cơ hội đoạt giải?”
“Không tiện tiết lộ sao? Tiết lộ một chút đi mà, tôi cam đoan sẽ không nói ra đâu!”
“Thật không thể tiết lộ sao? Ok, không làm khó anh nữa. Là thế này, thật ra công việc của Lý Hi Hạnh nhiều quá, có thể tới tham gia lễ trao giải hay không thì khó nói, nếu như có thể sắp xếp thì chúng ta liên lạc lại nhé?”
“Được rồi, tốt, gặp lại sau.”
...
“Là lễ trao giải YY sao? Bên chị mời Lý Hi Hạnh, chuẩn bị cho cô ấy giải thưởng gì thế?”
“Người mới được hoan nghênh nhất sao? Vậy người mới xuất sắc nhất là ai thế?”
“À thế ạ, vậy để chúng tôi suy nghĩ một chút nhé.”
...
Có vài lễ trao giải có thể dùng tiền mua, có vài lễ trao giải tuy không thể thao túng kết quả, nhưng có thể biết trước kết quả, nếu mình không có cơ hội đương nhiên không nên đi, còn lễ trao giải trao thưởng linh hoạt, đi thì có giải, không đi thì thôi, đương nhiên cũng có những lễ trao giải thiết diện vô tư, kết quả được công bố trực tiếp, cúp được khắc tên tại nơi trao giải, không được tiết lộ trước.
Đương nhiên, lễ trao giải càng thẳng thắn minh bạch thì càng có tiếng tăm. Mà giải thưởng càng lớn càng được coi trọng.
Trong thực tế ban tổ chức nào chẳng muốn để giải thưởng của mình thành giải thưởng có danh tiếng trên cả nước và quốc tế chứ! Chắc chắn muốn trao thưởng cho những tên tuổi hàng đầu trong giới. Nhưng giải thưởng được công bố, người nhận phải đồng ý đến chứ, nếu không cả buổi lễ chỉ để MC nói chuyện với không khí à? Kiểu:
“Giải thưởng này của chúng ta trao cho... nghệ sĩ XXX, mời XXX lên sân khấu nhận giải. A, XXX không tới sao, không sao, chúng tôi lên mạng tìm được bạn học cấp ba của con trai nhà dì bảy XXX đến thay mặt lĩnh thưởng, cúp sẽ nhanh chóng được chuyển đến tay XXX thôi“.
“Giải thưởng này của chúng ta trao cho... nghệ sĩ YYY, nhưng YYY cũng không tới. Cũng không sao, chúng tôi lên mạng tìm được địa chỉ công ty quản lý của YYY, chúng tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh đến. Mong công ty quản lý không tưởng là rác mà vất mất...”
—— đây là lễ trao giải gì chứ? Đây không phải là trò cười à!
Nhưng nhóm nghệ sĩ nổi tiếng sao mà dễ mời thế được? Nếu bọn họ đã đến đương nhiên không thể tay không đi về, làm vật nền cho người khác quá mất mặt! Cho nên họ thường yêu cầu được tiết lộ giải thưởng, thậm chí đòi sửa nội dung giải thưởng.
Ban tổ chức đồng ý chuyện này, thì cũng sẽ đồng ý chuyện khác. Càng lâu dần thì càng không có quy tắc gì nữa, danh tiếng của lễ trao giải cũng mất.
Nhưng nếu là ban tổ chức đủ mạnh tay, lại giữ được danh tiếng, thì chính là một lễ trao giải có trọng lượng trong giới, nhóm nghệ sĩ đương nhiên đồng ý đến góp mặt, cho dù không có giải cũng không oán thán. Mâu thuẫn của mấy lễ trao giải này không có thiên thời địa lợi nhân hòa thì khó mà giải quyết.
Dư Niệm Hinh một ngày nhận ba bốn cuộc điện thoại, vừa cúp máy một cái, chuông điện thoại di động lại vang lên. Cô cầm lên xem xét, thấy là của Chương Lệ Lị gọi đến. Cô vội vàng nhận.
“Chị Lệ Lị, sao thế ạ?”
“Niệm Hinh à, tôi nhận được lời mời từ ban tổ chức giải thưởng Hoàng Oanh”, Chương Lệ Lị nói, “Lần này tôi sẽ làm ban giám khảo cho giải thưởng Hoàng Oanh“.
“Dạ? Giải thưởng Hoàng Oanh??” Dư Niệm Hinh sững sờ. Truyện Bách Hợp
Giải thưởng Hoàng Oanh là một giải thưởng có danh tiếng trong ngành âm nhạc, ca sĩ có thể nhận được giải thưởng này đương nhiên sẽ có cảm giác thành tựu. Giải thưởng này hàng năm sẽ mời các giám khảo chuyên nghiệp nổi tiếng đến, Chương Lệ Lị là một người có địa vị trong giới, năm nay được mời. Cô ấy làm ban giám khảo lại cố ý báo cho Dư Niệm Hinh vậy thì chắc chắn có mục đích khác! Hai mắt Dư Niệm Hinh sáng lên.
“Chị tìm em, có phải là Lý Hi Hạnh...”
“Đúng,“ Chương Lệ Lị cười nói, “Lý Hi Hạnh được đề cử Ca sĩ mới xuất sắc nhất, ca khúc “Ngôi sao” cũng được đề cử giải thưởng biên khúc --- đương nhiên là giải thưởng của Tạ Mặc Đông. Tóm lại, chị chỉ chuyển lời đến em, em cho con bé đến lễ trao giải Hoàng Oanh đi“.
“Dạ dạ dạ!” Dư Niệm Ninh lập tức đồng ý.
“Mà chị ơi, khả năng Lý Hi Hạnh nhận được giải thưởng có cao không?” Dư Niệm Hinh hỏi.
Giải thưởng Hoàng Oanh có danh tiếng, không tiết lộ danh sách nhận thưởng. Chẳng qua ở Trung Quốc, chuyện thẳng thắn minh bạch rất ít, chỉ cần là người tham gia chắc chắn phải có mối quan hệ trong giới. Nếu người khác thông báo thì Dư Niệm Hinh không dám hỏi, nhưng Chương Lệ Lị chuyển lời, là người cùng công ty, vậy sao lại không hỏi?
“Có hai người cạnh tranh khác, một là Vương Phi Phi của Dream Music, hai là Thạch Nhậm Viễn“. Chương Lệ Lị không giấu giếm, nói luôn. “Tôi không đứng trên góc độ của Văn hóa Khuynh Thành, mà đứng trên góc độ chuyên nghiệp, tôi cảm thấy Lý Hi Hạnh có khả năng lớn sẽ nhận được giải. Tôi không sợ nghi ngờ gì nên chắc chắn tôi sẽ bầu cho Lý Hi Hạnh“.
Dư Niệm Hinh cũng theo dõi đám người mới năm nay không ngừng, tác phẩm của Vương Phi Phi và Thạch Nhậm Viễn cô cũng đã nghe qua. Hoàn toàn đều là người mới nhưng cô có thể ưỡn thẳng lưng mà nói: Hi Hạnh nhà chúng tôi ưu tú nhất!
Vừa nghĩ như thế, cô đã cảm thấy Lý Hi Hạnh có khả năng rất lớn nhận được giải thưởng này!
Dư Niệm Hinh càng nghĩ càng vui vẻ, nhịn không được “À” với điện thoại một tiếng.
Có thể là do thấy cô tự tin quá, ban giám khảo như Chương Lệ Lị lại lo lắng.
“Em cũng không nên mừng quá sớm, đừng cho Lý Hi Hạnh hy vọng lớn quá, không thì sợ con bé nó thất vọng”, Chương Lệ Lị nói, “Chị không lo Vương Phi Phi hay Thạch Nhậm Viễn, chị chỉ lo bên ban giám khảo thôi“.
“Dạ?” Dư Niệm Hinh sững sờ, “Ban giám khảo sao thế chị?”
“Năm nay trong ban giám khảo có Quách Huy. Mà đến lúc đó ông ta cũng là một khách quý được mời đến trao giải”
Dư Niệm Hinh cầm điện thoại sửng sốt. Quách Huy?!
Trước khi cô nhận công việc quản lý cũng đã từng điều tra về Lý Hi Hạnh. Lý Hi Hạnh mới tham gia xong “Super Voice” không lâu, ngay trong bữa tiệc mừng đã anh dũng đập vỡ đầu quản lý bộ phận nghệ sĩ Kim Dũng của Dream Music, lại là anh trai họ của huấn luyện viên “Super Voice” – Quách Huy, tầng quan hệ này cô nắm rất rõ.
Cô đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Lý Hi Hạnh lần đầu tiên được tham gia giải thưởng Hoàng Oanh, không biết may mắn hay xui rủi lại đúng trúng giám khảo Quách Huy...