Nghề Làm Fan

Chương 58: Chương 58




Mấy ngày sau, Lục Trì vẫn tích cực với kế hoạch tạo phản của mình. Mỗi lần có thu hoạch, cô ấy lại thông báo với nhóm bốn người.

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Tớ vừa nhắn tin riêng với hội trưởng Tứ Xuyên và hội trưởng Chiết Giang, thăm dò xem bọn họ thế nào, cuối cùng phát hiện họ đều khó chịu với Tiêu Tiêu!”

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Tớ tưởng chỉ có mấy người chúng ta cảm thấy Tiêu Tiêu có vấn đề. Hóa ra tất cả mọi người đều biết, chỉ là không dám chủ động nêu vấn đề mà thôi!”

Lục Trì thả vào mấy tấm ảnh lịch sử trò chuyện với các vị hội trưởng khác. Đúng như cô ấy nói, khi cô ấy chuyển sang đề tài bất mãn với Tiêu Tiêu, những hội trưởng khác đang nói chuyện bình tĩnh đều tỏ ra kích động, từ ngữ đang từ nhỏ nhẹ ngọt ngào biến thành gào rít dữ dội! Không những phụ họa lời của cô ấy, còn chủ động kể ra bất mãn đối với Tiêu Tiêu!

Đừng Ăn Tôi: “Hóa ra mọi người đều vậy... để tớ cũng hỏi mọi người xem!”

Nữu Gia: “Tớ cũng thử xem.”

Lịch sử trò chuyện Lục Trì gửi tới chứng tỏ một chuyện - ánh mắt mọi người đều sáng như sao!

Tiêu Tiêu đem mọi người trở thành người ngốc mà lừa gạt, nhưng đâu phải ai cũng là đồ ngốc. Tiêu Tiêu chậm trễ công khai sổ sách, lại sống chết không nhận hỗ trợ từ người khác. Cho dù cô ấy có đưa ra nhiều lý do hợp lý thế nào, thì trong lòng mọi người đều hiểu - trên phương diện kinh tế vị hội trưởng này có vấn đề!

Có câu tục ngữ nói, đồ miễn phí là đồ quý nhất. Câu tục ngữ này đặt trong vòng fan có thể giải thích rất nhiều chuyện.

Ví dụ như họa sĩ Đao Tứ Thiếu Gia chẳng hạn, cô ấy vẽ cho fanclub mà không cần một đồng tiền nhuận bút nào, còn bỏ tiền ra để xem công nghệ thiết kế. Nếu lúc đầu Tiêu Tiêu tìm một họa sĩ thương mại, chỉ cần đưa đủ tiền, thì dù áo fanclub có thành hình dáng như thế nào, họa sĩ cũng không thể có ý kiến, vì thứ mình muốn đã cầm trong tay rồi. Còn Đao Tứ Thiếu Gia thì sao? Điều kiện để cô ấy đưa ra bản thảo miễn phí, chính là cô ấy sẽ luôn có quyền lên tiếng về những đồ vật có liên quan đến tác phẩm của cô ấy, bạn làm chuyện gì cũng phải định chú ý đến cảm tình của cô ấy! Nếu cô ấy thấy không tốt, thật xin lỗi, cô ấy sẽ để bạn phải trả giá còn nhiều hơn so với tiền nhuận bút!

Họa sĩ như vậy, các quản lý viên cũng vậy. Họa sĩ bỏ ra thời gian sức lực vẽ, các quản lý viên cũng bỏ thời gian sức lực để quản lý. Mọi người vì tình yêu mà làm việc, cuối cùng phát hiện tình yêu của mình bị lợi dụng, ra sức kiếm tiền hộ người khác, cho dù là bạn bè cũng phải trở mặt! Hơn nữa đáng giận nhất chính là, Tiêu Tiêu lại muốn mọi người cùng chịu trách nhiệm! Có trách nhiệm thì phải chịu, không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề này nhất quyết không thể chịu trách nhiệm được!

Nếu chỉ là chuyện tính tình của Tiêu Tiêu không tốt, hoặc là có khuyết điểm nào khiến mọi người ghét, cũng không sợ cô ấy không có năng lực đem chuyện của fanclub làm hỏng hết, chắc chắn vẫn có người tha thứ nhẫn nhịn cô ấy. Nhưng liên quan đến chuyện tiền nong, thì giới hạn chịu đựng đã bị phá vỡ rồi!

Vì thế khi Lục Trì đi dò xét, tất cả mọi người đều biểu hiện giống nhau. Những người bị cô ấy hỏi đến đều thể hiện một thái độ: nếu tạo phản, tính thêm cả tôi nữa! Chúng tôi không bao giờ muốn làm tay chân của Tiêu Tiêu, thay cô ta gánh tội!

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Nếu bây giờ chúng ta thêm vài hội trưởng vào nhóm, thế là đã có nửa giang sơn rồi. Chẳng khác gì đang chơi game công thành đoạt đất 2333“.

Đừng Ăn Tôi: “Nhưng kế hoạch tạo phản của chúng ta cụ thể là như thế nào vậy?”

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “....”

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Thật là tớ cũng chưa nghĩ ra... Tóm lại chúng ta cứ mượn sức vài người lại đây đã.”

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Nữu Gia, Đồng Đồng, các cậu có ý tưởng cụ thể nào không?”

Nữu Gia: “Hỏi Đồng Đồng đi, tớ thấy cậu ấy có cách đó“.

Đồng Tâm Đồng Thoại: “Ừ... Tóm lại chúng ta cứ mượn sức mọi người lại đây đã!”

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “...”

Ý kiến này nói ra có khác gì không nói hả!

Mọi người đều nghĩ rằng Chu Tiêu Đồng sẽ có ý tưởng, nhưng Chu Tiêu Đồng rất bình tĩnh. Đối với chuyện tạo phản, cô ấy hình như không có hứng thú. Nhưng cô ấy không hứng thú, không phải vì không nghĩ chuyện này sẽ thành công, mà hình như có một niềm tin - chuyện này nhất định sẽ thành công, nên chẳng nỗ lực làm gì.

Vì thế mấy ngày tiếp theo, Lục Trì, Tiếu Khả Ngải và Nữu Gia nỗ lực đào góc tường của Tiêu Tiêu, xác nhận dàn quản lý trong nhóm áo bông nhỏ có phản đối Tiêu Tiêu hay không. Còn Chu Tiêu Đồng thì ngược lại, ngoại trừ những người chủ động tới tìm cô đồng tình, thì cô cũng không tìm ai mượn sức.

Mà bọn Lục Trì không biết, tuy Chu Tiêu Đồng không chú ý ý đồ của nhóm quản lý, nhưng cô vẫn nghiêm túc chú ý một chuyện, --- mỗi ngày cô sẽ vào diễn đàn bát quái giải trí, xem có tin mới hay không.

Cho đến khi cuối tuần qua, vào chiều thứ ba, Chu Tiêu Đồng như thường lệ vào kiểm tra diễn đàn, khi nhận được mấy tin nhắn mới.

Cô đợi đã lâu lắm rồi, lập tức nhấn vào xem.

Yêu em là hành trình không hối tiếc: “Xin lỗi, hai hôm nay bận quá, còn vừa nhận phỏng vấn của một phóng viên, cho nên không báo được tiến độ với cô“.

Yêu em là hành trình không hối tiếc: “Cảm ơn cô, thật đấy! Nếu cô không cần tiền, tôi cũng không biết biểu đạt cảm ơn của tôi thế nào. Tóm lại chính là, cảm ơn cô rất nhiều!!!”

Yêu em là hành trình không hối tiếc không kể tỉ mỉ chuyện đã xảy ra, mà gửi cho cô mấy tin nhắn liên tiếp.

Chu Tiêu Đồng mở ra, chỉ nhìn tiêu đề, liền cười.

Trong lúc đang xem tin tức, QQ của Chu Tiêu Đồng lại nhấp nháy.

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Uầy, Tiêu Tiêu lại chơi chiêu mới à?”

Nữu Gia: “Sao thế?”

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Lúc nãy Thuyền Buồm gửi tin nhắn vào nhóm, báo rằng trong nhà Tiêu Tiêu có chuyện, trong khoảng thời gian tới không thể lên mạng. Mọi người nói xem đây có phải phương pháp mới để họ kéo dài thời gian không?”

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Tớ copy cho các cậu xem“.

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Hậu cần - Thuyền Buồm: “Thông báo: “Gần đây trong nhà Tiêu Tiêu có chuyện, thời gian tới không thể lên mạng. Mọi công việc trong fanclub sẽ tạm do tớ xử lý. Mong mọi người kiên nhẫn chờ Tiêu Tiêu trở về“.

Thích Ăn Người Hồ Kiến không chỉ copy tin nhắn của Thuyền Buồm, mà còn chụp ảnh phản ứng của người khác trong nhóm Áo bông nhỏ.

Họa sĩ – Đao Tứ Thiếu Gia: “..... Tiêu Tiêu không lên mạng bao lâu thế?”

Hậu cần – Thuyền Buồm: “Hiện giờ chưa nói được“.

Hội trưởng Tứ Xuyên – Hắc Bạch: “Vậy cậu thay Hội trưởng... công bố sổ sách à?”

Hậu cần – Thuyền Buồm: “....”

Hậu cần – Thuyền Buồm: “Một số thứ ở chỗ Tiêu Tiêu, tớ không giữ. Sổ sách sẽ công khai, mọi người đừng vội, chỉ là chậm hơn dự tính một chút. Chờ Tiêu Tiêu về rồi nói“.

Quản lý chủ đề - Phong Tranh: “Trong nhà Tiêu Tiêu xảy ra chuyện gì thế?”

Quản lý chủ đề - Cún Schrodinger: “Ừ thì... lúc này xảy ra chuyện... có chút....”

Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi: “À.... Tớ muốn hỏi một chuyện hơi....”

Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi: “Thuyền Buồm... cậu không phải là... tài khoản phụ của Tiêu Tiêu chứ?“.

Hậu cần – Thuyền Buồm: “...”

Hậu cần – Thuyền Buồm: “Nói linh tinh gì vậy!!!”

Chu Tiêu Đồng nhìn lịch sử trò chuyện Lục Trì gửi tới, cười phun ra!

Khó trách Tiếu Khả Ngải nghi ngờ Thuyền Buồm là tài khoản phụ của Tiêu Tiêu, hai người họ quá thân mật khăng khít, cho dù là bạn bè thân thiết đến mấy cũng sẽ có lúc không hợp ý nhau. Nhưng Thuyền Buồm bình thường rất ít xuất hiện, khi xuất hiện thì chẳng khác gì máy đọc lại của Tiêu Tiêu, bị người khác nghi ngờ không tồn tại cũng không lạ.

Thật ra Thuyền Buồm là một người, lần trước Liêm sỉ rơi đầy đất chụp được ảnh hai người, một là Tiêu Tiêu, người còn lại chắc là Thuyền Buồm. Fanclub nhiều việc, một mình Tiêu Tiêu không thể lo hết, cho nên có người giúp đỡ cũng là chuyện bình thường. Nhưng người này chắc chắn không phải được tìm từ trong fanclub, mà là một người ở bên cạnh cô ấy ở ngoài đời.

Thuyền Buồm không thường nói chuyện trong nhóm, chắc do cô ấy không đủ yêu nghề kính nghiệp. Tiêu Tiêu là hội trưởng Quả Hạnh, cho dù mình có yêu Lý Hi Hạnh hay không, cũng phải tìm hiểu tất cả về Lý Hi Hạnh. Còn Thuyền Buồm, chắc chắn không phải fan của Lý Hi Hạnh, cô ấy quản lý về hậu cần nên không cần tham gia hoạt động của Lý Hi Hạnh, nên cũng lười tìm hiểu. Mà vì không hiểu biết, nên khi trong nhóm nói chuyện phiếm cô ấy không thể tham gia, chỉ khi có chuyện liên quan đến mình thì cô ấy mới xuất hiện. Mà cô ấy với Tiêu Tiêu rất phối hợp, bởi vì mối quan hệ của họ còn hơn cả bạn bè thân thiết - là lợi ích tập thể!

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Tớ thấy mọi người trong nhóm đều quá kiềm chế, ngại chửi ra miệng, nhẫn nhịn khiến tớ đau cả bụng“.

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Nhân tiện, hay chúng ta kéo những người có ý muốn tạo phản tới hết nhóm này đi! Tớ muốn nghe lời nói thật của mọi người ở một nơi riêng tư. Kéo mọi người vào nhóm này, mọi người cùng nhau chửi bới!”

Lục Trì vừa nhắn tin xong, thì nhận được thông báo của hệ thống, tổ thảo luận nhỏ của bọn họ họ được thăng cấp lên group chat!

Lục Trì giật mình, thả một đống dấu hỏi chấm vào trong nhóm.

Tổ thảo luận bị Chu Tiêu Đồng thăng cấp, nên cô ấy nghiễm nhiên trở thành quản trị viên. Tên nhóm cũng bị cô đổi lại, thành “Bếp lửa nhỏ của Lý Hi Hạnh” - Áo bông không đủ ấm, ta thăng cấp thành Bếp lửa!

Đồng Tâm Đồng Thoại: “Tổ thảo luận thì keo kiệt quá”

Đồng Tâm Đồng Thoại: “Chúng ta biến chỗ này thành nhóm quản lý mới đi“.

Đồng Tâm Đồng Thoại: “ Mọi người kéo tất cả người khác vào đây đi XDDD“.

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “!!!”

Nữu Gia: “!!!”

Đừng Ăn Tôi: “!!!”

Nhiều ngày qua, ba người họ vẫn thảo luận về kế hoạch khởi nghĩa lật đổ Tiêu Tiêu, Chu Tiêu Đồng chưa từng tham dự.

Họ luôn cảm thấy, tạo phản là một chuyện long trọng. Họ nghĩ như vậy vì kế hoạch của họ không thể tránh Tiêu Tiêu. Họ có thể phải cùng Tiêu Tiêu xé xác nhau một trận long trời lở đất, nếu có thể khiến Tiêu Tiêu phát hiện được mình đã mất đi dân tâm mà chủ động từ chức là tốt nhất. Nhưng nếu Tiêu Tiêu không chịu biến đi thì làm sao? Có thể sinh ra kết quả không muốn thấy không? Có thể làm cả nhóm Quả Hạnh bị chia đôi không? Suy nghĩ kỹ những vấn đề này, đại kế tạo phản cũng chỉ có thể nổi dậy một cách thận trọng, trước chiêu mộ binh lính, chứ chưa dám khởi nghĩa.

- -- Thế này không phải qua loa quá à?

Đồng Tâm Đồng Thoại định chờ sau khi Tiêu Tiêu trở về, thấy góc tường nhà mình bị người ta đào mất, cho cô ta một câu: “Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?” sao?

Nhưng trong thời điểm bọn họ còn đang khiếp sợ, trong nhóm đã có người mới gia nhập --- Chu Tiêu Đồng đã bắt đầu kéo các quản lý viên vào trong nhóm!

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “....”

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Chờ chút! Nhưng chúng ta còn chưa hỏi ý kiến mọi người mà! Lỡ có người không đồng ý thì sao?”

Mấy ngày hôm nay mấy người Lục Trì nói chuyện với các quản lý trong nhóm, xác nhận ý kiến của họ. Nhưng có những người không thường online, có những người thì khá cẩn thận, không dám tỏ thái độ rõ ràng. Cho nên đến giờ, họ không xác định được có phải tất cả mọi người đều muốn lật đổ Tiêu Tiêu hay không.

Nhưng Chu Tiêu Đồng không thèm để ý chuyện này.

Đồng Tâm Đồng Thoại: “Trước cứ kéo mọi người vào nhóm, tớ có chuyện muốn nói với tất cả mọi người“.

Chu Tiêu Đồng đã nói thế, còn bắt đầu làm rồi, những người khác thấy thì biết làm sao chứ?

- -- Dù sao cũng là chuyện mình muốn làm, cẩn thận chọn một ngày hoàng đạo, không bằng nhân lúc có tiếng trống hăng hái này thì làm luôn đi!

Vì thế Lục Trì và Nữu Gia cũng đơn giản kéo những người khác vào. Chốc lát sau, đã kéo hơn nửa người trong nhóm quản lý vào nhóm mới!

Những người khác tự nhiên bị kéo vào nhóm với đều ngây ngốc, không biết đã xảy ra chuyện gì, nghi ngờ đặt câu hỏi vào trong nhóm.

Phong Tranh: “Hả? Đây là nhóm gì đó??”

Hắc Bạch: 'Nhóm mới? Bếp lửa nhỏ? Chính thức bắt đầu rồi à?”

Chó Schrodinger: “Chuyện gì thế này?”

Đao Tứ Thiếu Gia: “A, lập nhóm mới nhanh như thế cơ à?”

Thuyền Buồm: “???”

Lục Trì vừa kéo người vào trong nhóm mới, vừa chiêm ngưỡng vẻ mặt sững sở của mọi người, vừa trải qua cảm giác kích động khi tạo phản. Nhưng khi nhìn thấy ID người mới vào nhóm, cô bị kích thích đến khiếp sợ, con chuột trong tay cũng bị ném mất.

Thuyền Buồm??? Thuyền Buồm?!!! Mẹ nó ai kéo Thuyền Buồm vào đây thế???!!

Gần như cùng lúc đó, màn hình máy tính của Chu Tiêu Đồng rung lên dữ dội, vài người xúc động vội gửi tin nhắn cho cô, sợ cô không nhìn thấy tin nhắn, vài người đều rung cửa sổ chat riêng với cô!

Chu Tiêu Đồng hoa mắt quay cuồng một hồi, đợi đến khi các cửa sổ chat đều rung xong, cô mới có thể thấy tin nhắn của mọi người.

Đừng Ăn Tôi: “Không xong rồi, có người kéo Thuyền Buồm vào!”

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Mau đá Thuyền Buồm ra! Thuyền Buồm sẽ báo cho Tiêu Tiêu, bí mật của chúng mình bị tiết lộ mất QAQ“.

Đao Tứ Thiếu Gia: “Đồng Đồng mau xem xem, có phải có người kéo sai người không, sao lại kéo Thuyền Buồm vào nhóm thế này?”

Mọi người tưởng Chu Tiêu Đồng bí mật làm chuyện này, thấy Thuyền Buồm vào nhóm, đều căng thẳng. Chu Tiêu Đồng lười trả lời từng người, trực tiếp chuyển sang cửa sổ trò chuyện nhóm.

Mọi người đều biết mối quan hệ của Thuyền Buồm và Tiêu Tiêu, vì thế sau ba dấu hỏi chấm của Thuyền Buồm, mọi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm nhóm chat, không biết được có chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Chu Tiêu Đồng không nhanh không chậm gõ chữ vào nhóm.

Đồng Tâm Đồng Thoại: “À, Thuyền Buồm là tớ kéo vào“.

Thuyền Buồm: “???”

Thích Ăn Người Hồ Kiến: “!”

Nữu Gia: “?”

Đừng Ăn Tôi: “......”

Đao Tứ Thiếu Gia: “......”

Chó Schrodinger: “Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra thế?”

Đồng Tâm Đồng Thoại: “Nếu như mọi người không có ý kiến gì thì nhóm này chính là nhóm quản lý mới. Tớ tạm thời kéo Thuyền Buồm vào, vì muốn chúng ta mặt đối mặt với Thuyền Buồm nói cho rõ ràng vài chuyện thôi:)”

Thuyền Buồm: “??????”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.