Giữa trưa ngày hôm sau, Chu Tiêu Đồng cùng Lý Hi Hạnh đội mũ lưỡi trai đeo kính râm ra cửa, gọi taxi chạy thẳng đến tiệm lẩu “Ông Tả sành ăn“.
Vào phòng bao, Tả Thiên Dương đã ở bên trong chờ bọn họ.
“Nói đi.” Tả Thiên Dương nói, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tối hôm qua hơn nửa đêm, Chu Tiêu Đồng nghe Lý Hi Hạnh kể xong chuyện lộn xộn trong công ty chết tiệt kia, đã nhắn tin cho Tả Thiên Dương. Lúc đó Tả Thiên Dương còn chưa ngủ, lập tức gọi điện thoại đến, hẹn các cô hôm sau gặp mặt.
Lý Hi Hạnh muốn hủy hợp đồng với công ty. Tuy đây không phải lời nói trong lúc tức giận nhất thời, nhưng quyết định này từ bước lập kế hoạch đến khi thành công, những rắc rối trong đó không chỉ cần một vài câu nói trong lúc tức giận là được, phải cùng ngồi xuống đem nhân quả lợi hại suy nghĩ kỹ từng cái một.
Chu Tiêu Đồng nào có kinh nghiệm trong chuyện này, cô chỉ là một fan chuyên nghiệp mà thôi. Còn Tả Thiên Dương chính là nghệ sĩ xuất thân từ chương trình tìm kiếm tài năng, là người trong giới chân chính. Cho dù anh ấy không tự kiện cáo để hủy hợp đồng cho chính mình, nhưng anh ấy đã gặp chuyện này nhiều, cũng hiểu nhiều hơn, có thể cho các cô một hai ý kiến, thậm chí giúp đỡ họ một chút.
Khi Lý Hi Hạnh kế xong chuyện về Liễu Dương, Tả Thiên Dương tức giận đến trợn mắt lên.
“Tiểu tiện nhân Liễu Dương này!”
“Dương Bình mất não à? Hắn thật sự tin tưởng Liễu Dương là chân ái của hắn hả?? Lúc còn trẻ hắn đã thất bại bao nhiêu lần, khó khăn vừa qua, lại đi diễn loại tiết mục ngu ngốc này hả?”
“Còn vợ Dương Bình nữa, năm đó sao lại mù mắt mà gả cho loại đàn ông như Dương Bình chứ? Giờ bảo ly hôn liền ly hôn ngay hả?! Anh mà là bà ta, không thiến Dương Bình thì không nuốt nổi cơn tức này!”
“Cái công ty rác rưởi này rốt cuộc làm sao mà mấy năm nay còn chưa bị đóng cửa thế? Giới thiệu nhà đầu tư cho ông đây cái? Ông cũng muốn làm bạn với kẻ ngốc lắm tiền đó!”
Tả Thiên Dương độc miệng lên là chẳng còn cố kỵ gì nữa, chửi tất cả những người anh muốn chửi một lần, phun hết tức giận trong lòng ra, mới thấy dễ chịu hơn một chút.
“Hợp đồng của em ký thế nào?” Anh xả hết tức giận trong lòng xong, cuối cùng cũng bắt đầu hỏi đến chuyện chính, “Ký mấy năm? Tiền vi phạm hợp đồng bao nhiêu?”
“Chín năm.” Lý Hi Hạnh đáp, “Một ngàn vạn.”
“Chậc chậc, công ty nát này thật là xấu xa.” Tả Thiên Dương nói, “Giá này là tất cả cùng ký à?”
Năm đó lúc anh ký hợp đồng, hợp đồng là tám năm, tiền giải trừ hợp đồng là 500 vạn. Qua vài năm, thời hạn hợp đồng dài thêm, tiền giải trừ hợp đồng cũng tăng gấp đôi.
Chu Tiêu Đồng thấp thỏm hỏi: “Kiều Mộc Thần lúc trước cùng ký với anh không phải cũng hủy hợp đồng cùng công ty sao? Tiền vi phạm hợp đồng của anh ấy lúc đó bồi thường thế nào vậy?”
“Hỏi làm gì?” Tả Thiên Dương nghiêng đầu, liếc cô một cái, “Chẳng lẽ hai người định tự bồi thường tiền vi phạm hợp đồng à?”
“Không chắc.” Lý Hi Hạnh nói, “Nhưng cũng nên chuẩn bị trước.”
Lý Hi Hạnh cùng Chu Tiêu Đồng đều không hiểu rõ quá trình hủy hợp đồng như thế nào, cho nên đêm qua các cô thảo luận tất cả các khả năng có thể xảy ra một lần. Trong đó cũng nghĩ đến chuyện nếu đi đến nông nỗi chính mình phải bồi thường, thì phải dùng cách nào.
“Đừng nghĩ chuyện đó.” Tả Thiên Dương nói, “Anh nói với em, tiền vi phạm hợp đồng bồi thường nhiều hay ít, bồi thường như thế nào, em không cần nghĩ đến chuyện này, cũng đừng sợ hãi. Nếu em thật sự muốn hủy hợp đồng cùng công ty, em chỉ cần suy xét duy nhất một chuyện —— em đã tìm được công ty tiếp theo chưa?”
Lý Hi Hạnh do dự một lát, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Tả Thiên Dương cũng biết cô chắc chắn còn chưa quyết định. Nếu đã quyết định được nơi đặt chân tiếp theo, thì các cô cũng chẳng cần tới tìm anh nhờ bày mưu tính kế.
Đêm qua sau khi cúp điện thoại, Chu Tiêu Đồng còn nhắn cho anh vài tin nhắn, hẳn là cô lén gửi, không muốn Lý Hi Hạnh phát hiện. Cô hỏi anh, nếu Lý Hi Hạnh chuẩn bị xé rách da mặt cùng công ty, anh có thể cho cô mượn tiền thưa kiện không? Nếu anh cho mượn tiền, cô nguyện ý dùng nhà của mình đảm bảo cho Lý Hi Hạnh. Vì cô tin tưởng Lý Hi Hạnh nhất định có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tả Thiên Dương nhận được tin nhắn của Chu Tiêu Đồng xong, tâm trạng vô cùng phức tạp. Anh nhìn ra được hai cô gái có bao nhiêu bất an trong lòng. Nhưng thực tế, tình cảnh của Lý Hi Hạnh cũng không tệ như họ nghĩ.
Anh sắp xếp lại ý tưởng của mình, quyết định đầu tiên phải tăng thêm sự tự tin cho họ.
“Tiền bồi thường của Kiều Mộc Thần lúc trước là bao nhiêu anh cũng không biết, có khi chính anh ta cũng chẳng biết, vì công ty mới của anh ta bồi thường cho. Nhưng có thể khẳng định, không khoa trương như báo chí đưa tin đâu, với lại anh nghĩ cũng không nhiều tiền lắm.” Tả Thiên Dương nói, “Anh nói với hai người, đừng sợ tiền bồi thường hợp đồng, vì hợp đồng ấy mà, trừ tác dụng pháp luật của nó, còn dùng để uy hiếp người khác, nói trắng ra thì là——để dọa mấy người.”
“Đừng nói vi phạm hợp đồng phải bồi thường một nghìn vạn, thêm một hai số không ở đằng sau cũng vô dụng. Loại điều khoản này trên cơ bản chính là dùng để dọa người, pháp luật không hỗ trợ loại điều khoản này. Nếu kiện tụng hủy hợp đồng, toà án sẽ yêu cầu công ty quản lý chứng minh cụ thể, nghệ sĩ được công ty bồi dưỡng bao nhiêu tiền, thêm một ít tiền khác, tiền vi phạm hợp đồng cũng chỉ trong tầm quanh đó thôi. Ví dụ công ty chỉ đầu tư vào em một trăm vạn, thì dù có kiện lên trời cũng không thể bắt em bồi thường hơn hai trăm vạn được.”
“Hơn nữa, em xem có ai bị tòa án phán quyết không? Không có, cuối cùng đều hòa giải cả.” Tả Thiên Dương giang tay, “Xã hội kinh doanh, mặc kệ là mâu thuẫn gì, cuối cùng đều là cùng ngồi xuống, ta nói giá. Chỉ cần đạt mức giá hai bên đều mong muốn là được, chả ai muốn xảy ra mâu thuẫn đâu.”
Nhìn Tả Thiên Dương hiện giờ đĩnh đạc nói chuyện hợp đồng, bình tĩnh tiêu sái vô cùng. Thực tế năm đó anh vẫn chỉ là một cây rau hẹ mới lớn, cũng từng bị đủ loại hợp đồng làm sợ tới mức ngủ không yên, gặp bao nhiêu ác mộng. Sau này rèn luyện trong giới kinh doanh đến lão luyện, nhớ lại tâm trạng cây rau hẹ non năm đó của mình, vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy bi ai.
Tả Thiên Dương cười cười với Chu Tiêu Đồng, trấn an: “Cho nên, an tâm, đừng sợ.”
Chu Tiêu Đồng nghe Tả Thiên Dương nói xong, tâm sự cả một đêm vơi đi không ít.
Lúc trước khi cô còn viết tiểu thuyết cũng gặp loại hợp đồng tương tự. Một trang web muốn ký hợp đồng với cô, gửi cô một hợp đồng toàn những điều khoản lừa người. Chỉ cần cô ký hợp đồng, cô liền bán tiểu thuyết của mình cho trang web với giá thấp, về sau tác phẩm của cô có ra sao cô cũng không có quyền lên tiếng.
Lúc ấy cô vẫn là người mới, gì cũng không hiểu, chỉ nghĩ nếu tác phẩm của chính mình có thể được nhiều người đọc đến, giá thấp chút cũng không sao. Cũng may cô không ngốc đến nỗi nhận được hợp đồng liền ký ngay, mà đi tìm người bạn học bên luật của mình hỏi han một chút. Bạn học xem xong hợp đồng, lập tức ngăn ý tưởng ký hợp đồng của cô, còn nói với cô: Loại hợp đồng rác rưởi này ngàn vạn lần không được ký! Đương nhiên, nếu đã ký cũng không phải sợ, chỉ hao phí chút phí thưa kiện, loại hợp đồng này sẽ trở thành phế thải.
Pháp luật quy định cụ thể với những tình huống như thế này, ví dụ như bản quyền đương nhiên thuộc về tác giả, không thể bị chuyển nhượng, chỉ có thể trao quyền chuyển thể. Thứ hợp đồng này, chỉ có thể bổ sung, làm rõ trong khuôn khổ các điều khoản của pháp luật hiện hành, không thể ra ngoài khuôn khổ đó, hợp đồng tự thêm điều khoản cũng không được! Chu Tiêu Đồng ký hợp đồng bản quyền thế nào, Lý Hi Hạnh cũng ký hợp đồng với công ty quản lý như thế.
“Cảm ơn.” Chu Tiêu Đồng cảm kích cười. Cô biết Tả Thiên Dương nói nhiều như vậy, vì muốn trấn an cô cùng Lý Hi Hạnh.
“Em còn cảm ơn với anh làm gì!” Tả Thiên Dương xua xua tay, “Với lại anh nói với hai người, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không phải tình huống xấu nhất đâu!”
Tiêm thuốc bổ xong rồi, cũng nên phân tích tình cảnh xấu nhất.
“Tình huống xấu nhất chính là, không có công ty mới nào nhận em, công ty cũ cũng không chịu thả người, đóng băng hoạt động mấy năm của em để giết gà dọa khỉ. Vậy em khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc!”
“Nếu muốn thưa kiện hủy hợp đồng, quá trình này dài, ít nhất cũng phải một hai năm. Một hai năm này công ty không xếp việc cho em, không chỉnh chết em là đã khách khí lắm rồi! Nếu không có công ty mới tiếp nhận, sự nghiệp cơ bản là chết rồi. Chậm trễ nửa năm đã không dậy nổi, chậm trễ một hai năm, chẳng khác gì mất trắng. Về sau có người nhận ra em hay không cũng là vấn đề đấy!”
“Anh biết em chỉ muốn hủy hợp đồng, không phải định rời khỏi giới giải trí, hoặc là có năng lực muốn tự mở công ty cho chính mình phải không?” Tả Thiên Dương nói, “Nếu em còn muốn tiếp tục đi tiếp trong giới, vậy chuyện em phải làm là: Tìm công ty mới, tiền trảm hậu tấu ký hợp đồng trước, đi theo công ty mới hủy hợp đồng cũ. Lúc này công ty cũ không thể làm gì khác, chỉ có thể làm một việc, là yêu cầu em bồi thường. Thỏa thuận xong giá cả, ai cũng vui mừng, gặp lại vẫn là bạn tốt“.
Tả Thiên Dương là người làm ăn, suy nghĩ kĩ càng, đánh vào chỗ yếu hại, khiến những lo lắng dư thừa của Lý Hi Hạnh và Chu Tiêu Đồng đều biến mất. Lý Hi Hạnh im lặng gật đầu.
“Vậy nên có công ty nào chủ động tìm đến em không?“. Tả Thiên Dương hỏi.
Lý Hi Hạnh nói: “Có hai ba nhà. Nhưng trước đó em đã từ chối rồi.”
“............” Tả Thiên Dương trợn mắt, “Mẹ kiếp! Ta hận nhất mấy tài nữ các người!”
Năm đó anh không kiện cáo gì, hợp đồng hết hạn thì chấm dứt, cũng không có công ty đáng tin cậy nào ký cùng anh. Còn hiện tại, hợp đồng của Lý Hi Hạnh còn ở đó, mà vẫn có công ty liên hệ với cô, còn không chỉ một nhà!
Cho dù Tả Thiên Dương hoàn toàn là đứng ở lập trường bày mưu tính kế giúp Lý Hi Hạnh, nhưng nhìn thấy đối lập đầy máu và nước mắt này, cũng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Một lát sau, Tả Thiên Dương hỏi, “Công ty nào tìm em?”
Lý Hi Hạnh nói: “Công ty âm nhạc Mạnh Nhất, Happy Music và công ty Bảo Hộ Âm Nhạc.”
Tả Thiên Dương: “..................”
“Bảo Hộ Âm Nhạc cũng tìm em??” Tả Thiên Dương khó tin nhìn Lý Hi Hạnh, “Sau đó em từ chối?? Em?? Từ chối???”
Mạnh Nhất và Happy Music là hai công ty nhỏ mưới thành lập không lâu, so với Dream Music hiện tại của Lý Hi Hạnh cũng chẳng đáng tin hơn, Lý Hi Hạnh từ chối cũng không kỳ lạ. Nhưng Bảo Hộ Âm Nhạc, là một công ty không tồi, đáng tin cậy, có thể ký cùng công ty đều là những nghê sĩ tài năng. Lý Hi Hạnh được bọn họ coi trọng, chứng tỏ họ thật sự thưởng thức tài hoa Lý Hi Hạnh. Nhưng mà, Lý Hi Hạnh lại từ chối?!
“Khi đó cô ấy đã chuẩn bị phát hành album rồi,“ Chu Tiêu Đồng thay Lý Hi Hạnh giải thích, “Cho nên không muốn gây rắc rối.”
Tối hôm qua hai người họ cùng uống bia, mở rộng lòng tâm sự hàn huyên gần một đêm, tình huống Lý Hi Hạnh hiện tại ra sao đều nói cùng cô rồi.
Lý Hi Hạnh từ chối Bảo Hộ Âm Nhạc đã gần hai tháng. Hai tháng này Bảo Hộ Âm Nhạc cũng không liên hệ lại với Lý Hi Hạnh, có thể thấy được đối phương cũng không quá mong muốn thu Lý Hi Hạnh vào công ty.
Với loại tình huống này, nếu công ty cũ đồng ý vui vẻ buông tay, công ty mới có lẽ sẽ vui vẻ tiếp nhận. Nhưng nếu công ty cũ cố tình lên giá, công ty mới tám phần vỗ mông chạy mất. Cho nên Lý Hi Hạnh mới suy xét chuyện tự mình hủy hợp đồng, xong mới tìm nhà tiếp theo.
“Ài!” Tả Thiên Dương tràn đầy bực bội trong lòng, không biết nói gì.
“Hay là thử đi thăm dò Bảo Hộ Âm Nhạc chút đi?” Chu Tiêu Đồng nghĩ nghĩ, trước mắt đây là sự lựa chọn tốt nhất, “Nếu bọn họ có ý, có lẽ sẽ là một cơ hội.”
Mạnh Nhất và Happy Music, không đến vạn bất đắc dĩ thì vẫn không nên suy xét, vì hai nhà này cũng chẳng phải công ty đáng tin cậy. Lý Hi Hạnh muốn nhảy ra khỏi hố lửa, nhưng không định lại nhảy vào hố lửa thứ hai. Bảo Hộ Âm Nhạc có lẽ còn có thể cố gắng thử một chút.
“Được,“ Lý Hi Hạnh nói, “Tôi sẽ thử xem.”
Nhưng cho dù họ có phương án lựa chọn trong tay, Tả Thiên Dương cũng không thể lạc quan.
Anh cảnh cáo nói: “Trừ khi công ty mới đem hợp đồng đến tận nơi cho em ký, còn không, em không được hành động gì thiếu suy nghĩ. Ở trong công ty, cứ giả vờ nghe lời, đừng khiến cho họ phát hiện em hai lòng! Trước đây em đã từ chối Bảo Hộ Âm Nhạc, giờ gặp khó khăn lại muốn bọn họ ra tay giúp đỡ. Người trong giới đều là kẻ lõi đời, bọn họ có thể lừa gạt em cũng nên!”
Anh nói: “Cho dù album bị kéo dài tới sang năm, cũng tốt hơn bị đóng băng hoạt động mấy năm liền, album cũng chẳng phát hành được, phải không?”
Lý Hi Hạnh sắc mặt bình tĩnh như nước.
Ngày hôm qua lúc cô nổi nóng, đúng là có xúc động muốn ném một tờ giấy hủy hợp đồng lên bàn làm việc giám đốc công ty, cá chết lưới rách là cùng. Nhưng hiện tại cô đã bình tĩnh lại.
“Cảm ơn.” Cô nói, “Em biết nên làm như thế nào.”