Nghe Nói Ảnh Đế Có Hậu Trường

Chương 4: Chương 4




Khi Dung Trạm tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu, bên người cũng không còn hơi thở ấm áp quen thuộc. Cởi băng bịt mắt xuống, nhu nhu đôi mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng, chuẩn bị duỗi người một cái thì phát hiện, trên người mình vẫn đang mặc đồ bệnh nhân.

Đánh răng rửa mặt rồi đi xuống dưới nhà, trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng, vài lát bánh mì, xúc xích rán, trứng ốp la cùng với một cốc sữa bò.

Mắt Dung Trạm hơi đỏ lên, khóe mắt có chút ánh nước. Y kéo ghế ngồi xuống, cầm một lát bánh mì đưa đến bên miệng, mang theo nghi hoặc liếc nhìn Cố Tiếu An. Y nhớ rõ hôm qua đầu bếp đã xin nghỉ rồi mà, vậy những thứ này ai làm? Không phải là Cố Tiếu An đấy chứ?

"Anh đã nói với Vệ Thanh rồi, mấy ngày này em ở nhà nghỉ ngơi đi. Còn nữa, anh đã đổi trợ lý khác cho em rồi, sau này trợ lý mới của em sẽ là Tôn Uy." Cố Tiếu An ngữ khí bình thản nâng cốc lên nhấp một ngụm cà phê nóng.

Dung Trạm suýt nghẹn, vội với lấy cốc sữa uống mấy hớp nhuận khí.

"Chậm thôi, đừng gấp!" Tên đầu sỏ gây nên lại bình tĩnh không gì sánh được thoáng nhìn y một cái, dùng dĩa cắt một miếng trứng cho vào miệng.

Còn không phải tại anh sao! Dung Trạm bất mãn liếc Cố Tiếu An một cái. "Tiểu Cao rất tốt, tại sao phải đổi?" Tôn Uy là vệ sĩ riêng của hắn, nghĩ đến sau này đi đâu bên người cũng có một tráng hán thô lỗ thân cao mét chín trong lòng liền phát sốt. Y cũng chẳng phải ngôi sao quốc tế, cần gì loại bảo vệ như tổng thống này...

"Không thể bảo vệ em, giữ lại cũng vô dụng." Cố Tiếu An đáp.

"Đó là ngoài ý muốn." Dung Trạm nói.

"Trợ lý không phải là người bảo vệ nghệ sĩ khi có tình huống ngoài ý muốn xảy ra hay sao?" Cố thiếu kiêu ngạo nói.

"..." Đó là vệ sĩ. Vệ sĩ với trợ lý giống nhau sao? Cố thiếu rốt cuộc anh có chút kiến thức thường thức nào không vậy? Ai dám nhận tiền lương của tạp vụ rồi bán mạng cho anh hả?

Hai người không nói gì nữa, an tĩnh ăn bữa sáng, bầu không khí hài hòa khác thường, giống như cặp vợ chồng kết hôn lâu năm, vô cùng ăn ý. Dung Trạm uống ngụm sữa cuối cùng, dùng khăn lau lau miệng, lại làm như lơ đãng hỏi một câu "Đầu bếp đâu?"

Cố Tiếu An hỏi lại "Chẳng phải xin nghỉ phép rồi sao?"

Dung Trạm lại hoài nghi nhìn Cố Tiếu An, bên nhau ba năm, y không biết Cố Tiếu An hắn biết nấu cơm đấy, hơn nữa đồ ăn cũng không hề thua kém tay nghề đầu bếp chuyên nghiệp trong nhà.

Cố Tiếu An mỉm cười đắc ý, anh còn biết làm nhiều thứ lắm, sau này em sẽ biết!

"Hôm qua...vì sao em không trả lời tin nhắn." Cố Tiếu An vừa uống cà phê vừa hỏi.

Hiển nhiên Dung Trạm không nghĩ tới Cố Tiếu An vẫn còn nhớ chuyện này, tùy tiện đáp "Bận quá, quên mất."

Trong mắt Cố Tiếu An hiện lên tia đau khổ rõ ràng, ngữ khí lại vẫn bá đạo tùy hứng như cũ "Vậy giờ em trả lời đi."

Dung Trạm: "..."

"Em ăn no rồi?" Đột nhiên Cố Tiếu An tiến đến gần Dung Trạm, chầm chậm nói.

Dung Trạm hơi sửng sốt, thấy trong mắt hắn xẹt qua một tia gian ác dị thường, trong lòng có dự cảm không lành, nhưng muốn hối hận cũng không còn kịp nữa. Cố Tiếu An cúi xuống ngậm lấy đôi môi mê người, bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại, dây dưa.

Dung Trạm không tự giác nổi lên phản ứng, càng thêm kích thích cảm giác của Cố Tiếu An, bàn tay to lớn thuần thục cởi áo sơ mi trắng trên người y, đôi môi di chuyển xuống dưới, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên. Thân thể Dung Trạm bắt đầu phát nóng, Cố Tiếu An tạm ngừng động tác, cười tà "Đỏ lên rồi này.", nói xong thân thể y lại càng đỏ hơn. Đôi môi Cố Tiếu An tiếp tục lướt xuống, ngậm lấy thứ ấm nóng phía dưới Dung Trạm.

Những ngón tay mảnh khảnh của y nắm chặt lấy tóc Cố Tiếu An trong vô thức. Yết hầu không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ khiến máu nóng trong người hắn càng sôi sục, khát vọng được chạm vào y nhiều hơn nữa.

Cố Tiếu An có thể nhẫn nhịn đến giờ mới chạm vào y đã là cực hạn. Hồi nãy chỉ nhìn y uống sữa hầu kết lên xuống đã khiến toàn thân hắn khô nóng, suýt thì không kiềm chế được. Thân thể Dung Trạm chính là liều thuốc độc đối với hắn, lại cũng đồng thời là thuốc giải khiến hắn muốn ngừng mà không thể ngừng được.

Hai người làm từ phòng ăn ra phòng khách, cuối cùng dừng lại ở phòng tắm. Toàn thân Dung Trạm đã mềm nhũn vô lực nhưng Cố Tiếu An vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, cuối cùng trận chiến kịch liệt này kết thúc trong tiếng kêu khàn đặc của Dung Trạm.

"Đừng mà..." Dung Trạm khàn khàn lên tiếng, hữu khí vô lực cự tuyệt, vậy mà lại hấp dẫn Cố Tiếu An nổi lên phản ứng. Nhìn Dung Trạm đã nhũn ra như bún, Cố Tiếu An quyết định tạm thời tha cho y, mở vòi sen cẩn thận giúp y tẩy rửa những thứ hắn bắn vào bên trong, không sót chút nào.

......

Cố Tiếu An liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn Dung Trạm mệt mỏi nhắm mắt say ngủ bên cạnh, ánh mắt không nỡ rời khỏi khuôn mặt đường nét rõ ràng của y. Khi ngủ, vẻ mặt y nhu hòa hơn nhiều, không cứng nhắc nghiêm túc như mọi khi, khiến người ta rất muốn thân cận. Sống mũi Dung Trạm rất cao, mắt cũng rất đẹp. Còn nhớ trước kia Dung Trạm được bình chọn là sao nam mà mọi người muốn được kết giao nhất, thì ra không chỉ có mình hắn thấy y tốt mà người dân cả nước cũng công nhận điều này.

Nhìn dưới vành mắt y có chút thâm đen, trong lòng biết vừa rồi mình đã giày vò y có chút quá đáng, ngón tay vô thức cọ cọ lên gò má trơn nhẵn. Sau này phải khắc chế một chút, Cố Tiếu An nghĩ thầm.

"Ưm..." Dung Trạm khẽ rên một tiếng bất mãn, đưa tay muốn gạt đi bàn tay đang làm loạn trên mặt mình nhưng lại chỉ quơ vào khoảng không, y chậm rãi mở mắt.

Biểu tình trên mặt Cố Tiếu An có chút quái dị, y chỉ mới khẽ rên một tiếng, hắn đúng thật là...cầm thú mà. Cố Tiếu An cực kì khinh thường bản thân, chưa gì đã muốn quên sạch sẽ ý nghĩ phải khắc chế khi nãy.

"Tỉnh rồi?"

"Ừ." Dung Trạm đáp, cổ họng thực đau rát, hầu kết hơi khô. Cố Tiếu An cầm cốc nước đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường đưa cho Dung Trạm.

Nhuận nhuận cổ họng, Dung Trạm liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, sững sờ, đã một giờ chiều rồi. Cố tổng hắn không đi làm lại ngồi đây làm gì?

Nhận lấy ánh mắt hoài nghi của Dung Trạm, Cố Tiếu An cũng không vội giải thích, đón lấy cốc nước nói "Đã đặt sẵn lịch đi tắm suối nước nóng rồi, lát nữa sẽ xuất phát. Bây giờ xuống dưới nhà ăn chút gì đã."

Dung Trạm vén chăn bước ra, eo mỏi lưng đau, chân vừa đặt xuống đất liền muốn nhũn xuống. Cố Tiếu An thở dài, cúi xuống ôm ngang y lên, nhẹ nhàng đi xuống lầu. Dung Trạm hơi choáng váng. Không giống như tối qua, tối qua y mang băng mắt mờ mịt không nhìn thấy gì nên không thấy khó xử, còn bây giờ dưới góc độ này nhìn khuôn mặt ôn hòa của Cố Tiếu An, thấy sao cũng thật bối rối...

"Rột rột" Ngửi mùi thơm truyền tới từ trong bếp, dạ dày Dung Trạm bị hấp dẫn mà kêu lên mấy tiếng. Y xấu hổ, vành tai hơi đỏ lên, Cố Tiếu An bị phản ứng của y làm cho bật cười.

Khi Dung Trạm gắng gượng bước theo sau Cố Tiếu An tiến vào gara liền trông thấy Tôn Uy đang đứng chờ cạnh xe, dạ dày y đột nhiên co rút. Nỗ lực duy trì vẻ mặt bình thường, ngồi vào ghế sau. Dù đã cố gắng che đậy nhưng suốt cả quãng đường bầu không khí vẫn thật quái dị.

Tôn Uy chỉ liếc mắt một cái là biết xảy ra chuyện gì, trong lòng thầm than: An ca thật dũng mãnh a!

Suối nước nóng Lạc Xuyên.

Với Dung Trạm đây không phải lần đầu tắm suối nước nóng, nhưng khi chạm chân vào suối nước nóng vẫn cảm thấy có chút rung động. Nơi này chính là ôn tuyền nổi tiếng nhất, vậy mà đến một bóng người cũng không thấy đâu! Dù là người có tiền thì cũng không nên tùy tiện vứt tiền qua cửa sổ như thế chứ?

Cảm nhận được vẻ mặt của Dung Trạm hơi thay đổi, Cố Tiếu An bình thản nói "Em không hi vọng tiêu đề báo ngày mai sẽ là, "diễn viên Dung Trạm cùng tổng tài của Bác An bí mật hẹn hò ở suối nước nóng Lạc Xuyên" đấy chứ?"

Dung Trạm "..."

Kì thực, Cố Tiếu An cũng là nghĩ cho mình, nhưng mà thế này cũng...quá xa xỉ rồi. Y ở trong cái vòng luẩn quẩn này bao nhiêu năm nay cũng chưa từng lãng phí như vậy, mấy tên tư bản quả nhiên rất biết cách hưởng thụ.

Tôn Uy đi sau chả biết đã mất tung tích từ lúc nào. Dưới sự sắp xếp của quản lý nơi này, Dung Trạm và Cố Tiếu An được đưa tới hồ nước nóng lớn nhất.

Từng luồng khí nóng từ mặt nước bốc lên, cùng với tuyết rơi bên ngoài hợp thành một cảnh tượng đẹp đẽ. Đây cũng là một cảnh tượng đặc sắc của nơi này, trong ôn tuyền ấm áp như xuân bốc lên hơi nước nghi ngút, lại phảng phất vài bông tuyết trong không trung. Hình ảnh kích thích mạnh mẽ thị giác như vậy khiến cho đến Dung Trạm cũng rất hiếu kì. Cái này là làm thế nào được hay vậy? Chẳng lẽ tuyết không tan?

Khóe mắt Cố Tiếu An bắt gặp trong mắt Dung Trạm một chút hưng phấn hiếm thấy, liền biết việc đến nơi này ngâm nước suối nóng quả nhiên là quyết định sáng suốt. Dung Trạm là người không bao giờ nói ra trước mặt người khác mình yêu thích hay chán ghét thứ gì. Nhưng bên nhau lâu rồi, hắn có thể dựa vào những dấu hiệu lộ ra trên mặt y từ đó cẩn thận mà phán đoán tâm tình. Đây chính là sự ăn ý giữa hai người, người ngoài cuộc sẽ không thể hiểu được.

Dung Trạm nhắm mắt dựa vào tảng đá sau lưng, vẻ mặt cực kì thả lỏng. Ôn tuyền này thật chu đáo, đến cả tảng đá dựa lưng cũng là loại trơn nhẵn như ngọc.

Chợt nghe thấy âm thanh gợn sóng nước, Dung Trạm lười biếng mở mắt ra, phát hiện bốn phía không còn một bóng người. Cố Tiếu An mới vừa rồi còn ở trong ôn tuyền với mình giờ cũng biến mất không thấy đâu, trong lòng bỗng dưng có chút khủng hoảng. Y chợt nhớ lại một buổi chiều đầy nắng, người phụ nữ ấy cũng chờ cho y ngủ say rồi lặng lẽ rời đi, cuối cùng không trở lại nữa.

Đúng lúc này, mặt nước lại gợn sóng, Cố Tiếu An từ trong hồ xuất hiện. Lỗ hổng trong tim bỗng chốc được lấp đầy, khiến y muốn khóc. Y có cảm giác Cố Tiếu An sẽ không bao giờ bỏ rơi mình, ý nghĩ này khiến trái tim y cảm thấy thật mãn nguyện. Dung Trạm đưa tay lên ôm ấy Cố Tiếu An đang cười thuần khiết như một đứa trẻ, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống bờ vai ẩm ướt của hắn, nóng đến mức khiến Cố Tiếu An hoảng hốt.

Cố Tiếu An đưa tay ra, ôm y chặt chẽ trong lòng mình.

......

Dung Trạm nằm trên chiếc giường trắng tinh, mệt tới mức một ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Tiếu An. Dù y không nói nhưng Cố Tiếu An vẫn có thể từ trong mắt y đọc được một chút oán thầm.

Cố Tiếu An nhún nhún vai, cũng đâu thể trách hắn được. Trong tình cảnh như vậy, hai người thân thể trần như nhộng không chút che đậy, y lại còn thủ thỉ những lời kích thích bên tai hắn, làm sao hắn có thể kiềm chế được!

Dung Trạm quay đầu sang hướng khác, dứt khoát không thèm nhìn hắn.

Cố Tiếu An khẽ thở dài, đi đến bên giường bóp vai cho y. Thật hết cách. Vừa không muốn thấy ánh mắt trách móc của y, lại vừa không tình nguyện để người khác thấy được thân thể gợi cảm này, hắn chỉ có thể tự mình làm lấy mọi thứ. Trên đời này ngoại trừ Dung Trạm còn ai có thể khiến Cố thiếu đích thân mát xa cho? Nằm mơ đi.

Nhớ đến Dung Trạm khi nãy bỗng nhiên tỏ ra yếu đuối mà thủ thỉ bên tai mình, hắn nhịn không được thầm vui vẻ. Một câu nói này còn khiến hắn có cảm giác thành tựu hơn nhiều so với việc kí được hợp đồng mấy tỉ.

"Đừng rời xa em." Chỉ một câu đơn giản, lại có thể đánh nát tất cả lý trí của hắn.

Khi Tôn Uy mang dầu bôi trơn đến cho Cố thiếu, thấy trên mặt hắn tràn ngập ý cười thì chỉ có thể thầm than: Lần này Cố thiếu thua thảm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.