“Không phải cái kia đến, tôi chỉ muốn tìm anh tâm sự, nói chuyện phiếm thôi.” Sợ Trầm Ngang sẽ thật sự dẫn mình đi mua băng vệ sinh, Mộc Mộc vội vàng giải thích.
“Tâm sự? Nói chuyện gì?” Trầm Ngang kéo dài âm điệu: “Hay đây là khúc nhạc đầu em muốn chúng ta hiểu thêm về nhau, phải không?”
Mắt thấy ông chú này càng nói càng lệch khỏi quỹ đạo, Mộc Mộc vội chặn lại: “Tôi chỉ muốn hiểu rõ quan điểm của anh mà thôi, không hơn.”
Trầm Ngang nghiêng người tựa vào lan can bảo vệ, cúc áo sapphire trong đêm tĩnh lặng phát ra ánh sáng nhàn nhạt: “Vậy em hỏi, anh trả lời.”
Mộc Mộc liếc trái liếc phải, rốt cuộc cũng thấy Tần Hồng Nhan kéo đứa cháu đến, bọn họ trốn cách đó không xa, phía sau tấm rèm cửa sổ.
Thời cơ đã đến, Mộc Mộc vội đem quỹ đạo lệch mấy ngàn dặm kéo trở về: “Chuyện là, tôi muốn biết vì sao anh lại cứ nói dối chúng ta là người yêu ở trước mặt người ngoài thế?”
“Chẳng lẽ chúng ta không phải sao?” Trầm Ngang hỏi lại.
“Rõ ràng là không phải, chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần mà thôi.” Mộc Mộc sốt ruột.
Không hoàn thành nhiệm vụ bà chị giao cho, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Có người ở chung cả đời cũng không có cảm giác, có người chỉ cần gặp một lần đã yêu.” Nửa khuôn mặt Trầm Ngang ẩn trong bóng tối, đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Mộc Mộc lập tức hóa đá.
Cô không phải là Lâm Huy Nhân, ông chú Trầm này giả thành Từ Chí Ma làm gì chứ?
*Chuyện tình của Lâm Huy Nhân và Từ Chí Ma mọi người có thể tham khảo ở đây: http://vietnamese.cri.cn/581/2011/04/18/1s154319.htm
Với thị lực đạt chuẩn, Mộc Mộc xa xa trông thấy đứa cháu dường như đã có dấu hiệu hết kiên nhẫn, trên trán lập tức lấm tấm mồ hôi, vắt hết óc suy nghĩ, cố gắng nhớ lại, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một đòn công kích cực mạnh: “Nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chưa đến một giờ, anh đã nói với cháu anh rằng tôi là bạn gái anh. Lúc đó tôi muốn giải thích thì anh lại chặn tôi lại -- rõ ràng là anh đang muốn chúng ta giả vờ là người yêu trước mặt người cháu của mình!”
“Anh từng nói, anh đối với em là nhất kiến chung tình.” Trầm Ngang giải thích.
“Tôi không tin.” Mộc Mộc lắc đầu.
“Nếu vậy” Trầm Ngang bỗng đứng thẳng người, nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ có thể dùng hành động chứng minh vậy.”
Thân mình Trầm Ngang vừa động, Mộc Mộc chỉ thấy trước mắt đen xì rồi phần eo bị một lực mạnh mẽ ghì chặt, cả người lập tức bị một thân thể rắn chắc áp lên.
Ngay sau đó cằm của cô bị nâng lên, đôi môi lập tức bị in lên một nụ hôn dịu dàng mà mạnh mẽ.
Về sau Mộc Mộc nhớ lại, tổng kết ra đây là cưỡng hôn trong truyền thuyết.
Nhưng mà hành vi vô sỉ này lại được Trầm Ngang làm lưu loát như mây bay nước chảy, đặc biệt dễ chịu.
Trong nháy mắt, khoang mũi Mộc Mộc tràn ngập hương vị riêng trên người anh ta, quên cả giãy dụa, cho đến khi đôi môi bị hôn sưng đỏ như cánh hoa kiều diễm.
Đứa cháu lúc này mới vỗ tay nói: “Chú, bảo đao vẫn chưa già đâu.”
Đầu óc Mộc Mộc lập tức bừng tỉnh, dùng sức đẩy Trầm Ngang ra, tâm hoảng ý loạn, chỉ muốn chạy đi, nhưng bị Trầm Ngang giữ chặt, che ở phía sau.
“Dì nhỏ, xấu hổ à?” Trầm Thịnh Niên trêu chọc.
Giờ phút này Mộc Mộc chỉ cảm thấy lỗ tai đều sắp bốc hỏa, làm sao còn có thể bận tâm xem đứa cháu nói gì, chỉ hận không thể nhảy xuống cho xong hết mọi chuyện.
Đương nhiên, phải kéo Trầm Ngang cùng chết.
Ý nghĩ phải cùng Trầm Ngang đồng quy vu tận liên tục hiện lên trong đầu Mộc Mộc trong suốt quá trình Trầm Ngang đưa cô về nhà.
Dọc đường đi, Mộc Mộc không nói được một lời, im lặng như vàng, trầm mặc như kim, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong đầu hạ quyết tâm đời này sẽ không gặp lại sắc lang khoác mã con rùa vàng này nữa.
Cho dù thân xác phải nghênh đón dao phay của mẫu hậu đại nhân, cô cũng không khuất phục.
Xe dừng lại, Mộc Mộc vươn tay muốn mở cửa xe nhưng lại bị Trầm Ngang giành trước khóa lại.
Mộc Mộc lặng lẽ nắm chặt chai xì dầu, chuẩn bị tùy thời sẽ nện vào đầu anh ta.
Trầm Ngang đặt một tay trên vô lăng, chăm chú nhìn phía trước, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, ngay lúc dây thần kinh Mộc Mộc căng lên sắp đứt thì Trầm Ngang bỗng nhiên mở miệng .
“Mộc Mộc, cùng anh ở chung một chỗ đi.”
Chai xì dầu trong tay Mộc Mộc đột nhiên rơi xuống, rớt lên thảm xe, lặng yên không tiếng động.
Trầm Ngang vẫn không quay đầu lại nhưng giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Mộc Mộc, hẹn hò với anh thử xem, cho lẫn nhau một cơ hội, được không?”
Đường nét sườn mặt Trầm Ngang vô cùng rõ ràng, trên cằm lấm chấm râu mới mọc, lúc này bầu không khí yên tĩnh lắng đọng, tất cả như biến thành một bình rượu, mùi thơm nhè nhẹ, hương vị nồng ấm.
Trước đây thái độ của Trầm Ngang đối với Mộc Mộc luôn là từ trên cao nhìn xuống, dường như luôn xem cô là cô bé mới lớn mà trêu chọc. Nhưng mà giờ phút này, thái độ của anh ta hoàn toàn thay đổi -- anh ta đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Tuy rằng trước đó Trầm Ngang đã vài lần mập mờ thổ lộ, nhưng lần này rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Mộc Mộc quên luôn cả cơn giận khi nãy.
“Tôi nghĩ...... Chúng ta không hợp nhau.” Mộc Mộc thấp giọng nói.
“Tại sao?” Trầm Ngang hỏi.
“Bởi vì tuổi tác chúng ta cách nhau quá lớn, tôi sợ không thể tiến vào thế giới của anh, mà anh cũng không hiểu được cuộc sống của tôi.” Mộc Mộc thực sự để ý chuyện này.
Khoảng cách mười lăm tuổi không phải là một số, nó đại diện cho thời kỳ sống, hoàn cảnh sống, xã hội thay đổi, thậm chí bạn bè cũng khác biệt, Mộc Mộc không thể tin rằng một đôi chênh lệch quá nhiều như vậy có thể đi hết đến cuối đời.
Trầm Ngang hạ kính xe, đêm mùa hạ gió vẫn phảng phất hơi ấm, thổi vào trong xe, tràn ngập khoang mũi, hâm ấm lồng ngực: “Mộc Mộc, người giới thiệu có nói về gia đình của anh cho em không?”
Mộc Mộc mang máng nhớ người giới thiệu nói nhà anh ta thuộc nhà giáo thì phải.
“Cha mẹ anh, anh chị anh, kể cả anh chị em họ của anh, tất cả đều là giáo viên. Cuộc sống của họ luôn nằm trong khuôn viên vườn trường, cuộc sống đơn giản, trời sinh tính cách thanh cao. Lúc ấy anh là người trẻ nhất, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ làm theo truyền thống gia đình, đọc sách dạy người. Nhưng anh lại chọn kinh tế tài chính, cả nhà đều phản đối anh sang Mĩ du học. Lúc ấy một mình ở nước Mĩ, việc học nặng nhọc, mỗi ngày còn phải làm thêm kiếm tiền, chỉ thấy tương lai mờ mịt. Đương nhiên anh cũng từng nghĩ đến việc từ bỏ, về nhà đi trên con đường có sẵn có phải khỏe hơn không. Miên man suy nghĩ, anh đi đến khu phố Tàu mua một chai rượu, về ký túc xá uống đến say, ngày hôm sau tỉnh lại tự nói với chính mình, không cố gắng đến cuối cùng, làm sao có thể biết được kết quả? Cũng chính như vậy, anh mới có thể tiếp tục kiên trì.” Trầm Ngang quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời: “Tương tự, Mộc Mộc, không có thử qua, em làm sao biết được giữa chúng ta là không thể?”