“Dì nhỏ, cháu đã nhận ra rồi, chú cháu là thực sự yêu dì, so với vàng bạc đá quý còn thật hơn. Từ nhỏ tới lớn cháu luôn phá chú ấy nhưng đây là lần đầu tiên chú ấy xuống tay với cháu tàn nhẫn như vậy.” Trầm Thịnh Niên không ngừng cầu xin tha thứ: “Dì nhỏ cháu sai rồi, thực sự sai rồi. Cháu biết dì là một nữ thần vô cùng trong sáng và lương thiện, please giúp cháu một lần này đi nha, nha.”
“Vậy anh phải nói rõ cho tôi biết trước đã, tại sao lại tự dưng vô cớ chạy tới chỗ tôi bày tỏ, lại còn ở trong văn phòng Trợ lý Tần giở trò với tôi?” Mộc Mộc suy nghĩ mãi nhưng vẫn không thể hiểu nổi.
“Bởi vì dì đẹp, dì lương thiện, dì......”
“Tôi đếm đến ba, nếu anh không nói thật thì tôi mặc kệ anh.”
Trầm Thịnh Niên im lặng, sau khi trầm mặc rất lâu cậu ta mới kể cho Mộc Mộc nghe chuyện xưa của cậu ta và Tần Hồng Nhan.
Mất nửa giờ sau, bị muỗi chích mười nốt, Mộc Mộc cuối cùng đã nghe xong câu chuyện tình đầy biến động thăng trầm của hai người, không khỏi thở dài thương xót.
Người đàn ông này si tình đến mức khiến người ta...... tức lộn ruột.
Nếu cô là Tần Hồng Nhan, hoặc là bị sự thâm tình của cậu ta cảm động đến điên, hoặc là bị chấp niệm của cậu ta tra tấn đến điên.
Nói tóm lại, đều bị điên cả.
Mộc Mộc bắt đầu cảm thấy may mắn vì người cô thích là người chú chứ không phải người cháu.
“Cho dù biết hai người đã qua lại nhưng cô ấy vẫn nhớ chú ấy mãi không quên. Tôi thật sự không chịu nổi cho nên mới làm chút chuyện không phải với cô ấy. Sau đó cô ấy nói, tôi ngay cả một sợi lông tơ cũng không bằng chú ấy, vì thế bất luận là người phụ nữ nào cũng đều sẽ chọn chú ấy chứ không phải là tôi.”
Trầm Thịnh Niên nói được một nửa bỗng thấy trong mắt Mộc Mộc lóe lên ánh sáng: “Anh rốt cuộc đã làm chuyện gì không phải với cô ấy?”
“Tôi đang nói Hồng Nhan có ý không an phận với bạn trai cô, mà cô lại quan tâm tôi làm chuyện gì với cô ấy? Cô có thể nắm bắt trọng tâm của vấn đề một chút được không hả?” Trầm Thịnh Niên khinh bỉ.
Mộc Mộc vội xua những hình ảnh không trong sáng ra khỏi đầu, khôi phục tâm trí: “Anh nghe xong không phục, cho nên muốn dụ dỗ bạn gái hiện tại của chú anh -- là tôi, để chứng minh sức quyến rũ của anh cao hơn chú mình, phải không?”
Trầm Thịnh Niên cam chịu.
Mộc Mộc nói tiếp: “Nhưng kế hoạch này chẳng những không thành công, ngược lại còn chứng minh lời Trợ lý Tần từng nói -- anh quả thật ngay cả một sợi lông tơ cũng không bằng chú mình, không, là sợi lông nách cũng không bằng -- ít nhất trong lòng tôi nghĩ như thế.”
Ánh mắt Trầm Thịnh Niên nhìm chằm chằm vào ai đó, hàm ý rõ ràng rất muốn ăn thịt người.
Mộc Mộc hừ lạnh: “Anh còn dám trừng mắt nữa, tôi lập tức bảo chú anh tiêu diệt anh đến quần con cũng không có mà mặc, anh tin không?.”
Vì thế, Trầm Thịnh Niên lại hoàn hảo bày ra biểu tình đúng kiểu “Nhẫn nhục sống tạm bợ”.
Bị Trầm Thịnh Niên nhõng nhẽo năn nỉ mãi, Mộc Mộc cuối cùng đồng ý giúp cậu ta nói hộ vài câu.
Chỉ nói miệng vài câu nhưng chẳng khác nào làm khó Mộc Mộc -- cô và Trầm Ngang đã vài ngày chưa liên lạc.
Bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn là lỗi ở cô.
Lỗi so với người cố tình gây sự còn cố tình gây sự hơn.
Người ta rõ ràng là người thấu tình đạt lý, mà cô lại trách anh thờ ơ lãnh đạm, lại còn nổi giận đùng đùng không để ý người ta.
Nếu là người phụ nữ trưởng thành hiểu chuyện thì e chừng đã sớm nhẹ nhàng nói rõ với chú ấy, chứ ai như cô lại ở trong phòng một mình đấu tranh nội tâm.
Mở di động, nhìn số điện thoại di động của Trầm Ngang, trái tim Mộc Mộc bỗng nhiên đập ‘bình bịch”: “Có khi nào mấy ngày nay chú ấy đã phát chán tính tình của cô cho nên đã thay người mới không nhỉ?”
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, tựa như táo bón một tuần rối rắm thống khổ, Mộc Mộc quyết định nhắn vài câu.
“Anh đã ngủ chưa? Đang làm gì thế?”
Sau đó cắn răng nhắm mắt bấm gửi tới Trầm Ngang.
Nhắn xong cô liền đặt điện thoại sang một bên, còn mình trốn vào ổ chăn -- cô sợ điện thoại sẽ không đổ chuông báo hiệu.
Hơn một phút sau, tin nhắn của Trầm Ngang đến --“Nghĩ đến em.”
“Ầm ầm”, Mộc Mộc tựa như rơi vào hố lửa, cả người ửng hồng, sau đó mềm nhũn.
Kỹ năng tán gái của ông chú này, thật sự là càng ngày càng cao!
Mộc Mộc gần như không thể chịu nổi, chỉ có thể chống đỡ cơ thể ngồi dậy, run run nhắn lại --“Đói quá, muốn ăn một bát mì thịt bò ghê.”
Thật ra cô vốn định nhắn rằng “em cũng nhớ anh”, nhưng dù sao cô cũng mới gia nhập vào tình trường không lâu, da mặt mỏng, không thể giống Trầm Ngang nói toạc như mây bay nước chảy, chỉ có thể quanh co khúc khuỷu nói bóng nói gió.
Đó là một quán ăn nhỏ Trầm Ngang từng dẫn cô đến. Mặc dù nằm trên một con phố vắng nhưng thịt bò ở đây vô cùng tươi mềm, nước dùng ngon ngọt, mì lại dai dai, khá là nổi tiếng nên khách hàng muốn vào ăn thường xuyên phải xếp hàng.
Sở dĩ Mộc Mộc nhắc tới quán ăn này là vì lần đầu tiên Trầm Ngang dẫn cô đi ăn ở đây, Mộc Mộc vừa nhìn thịt bò đã bưng lên ăn sạch sẽ. Kết quả ăn xong, Trầm Ngang liền gắp toàn bộ thịt bò trong bát mình sang cho cô.
Tuy vài miếng thịt bò chẳng đáng là bao nhưng tình ý lại vô cùng sâu đậm. Mộc Mộc cực kỳ xúc động, không nhịn được thừa dịp lúc Trầm Ngang chưa chuẩn bị hôn trộm má anh hai cái.
Lúc ấy Trầm Ngang nhìn rất tự nhiên bình tĩnh, nhưng ăn xong, lên xe anh liền lập tức chặn Mộc Mộc, mạnh mẽ cuồng nhiệt hôn lấy cô.
Một cảnh này, tựa như Ca Tư Lạp lao ra biển khơi kinh tâm động phách vậy.
*Kinh tâm động phách : chấn động lòng người
*Ca Tư Lạp: ta cũng không biết là ai ==
Mộc Mộc nhắc tới mì thịt bò là muốn Trầm Ngang nhớ lại tình cảnh hôm đó, để tình cảm hai người ấm áp trở lại.
Nhưng tin gửi đã lâu mà Trầm Ngang vẫn chưa nhắn lại.
Sao không trả lời lại thế này?
Chẳng lẽ do cô không có biểu hiện đáp lại tình cảm của anh cho nên anh giận?
Chẳng lẽ tin nhắn vừa rồi là do anh gửi cho bạn gái mới, nhưng lại gửi nhầm sang cho cô?
Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của cô?
Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào điện thoại như nhìn một quả bom hẹn giờ, trong lòng lo lắng vạn phần, kiểu như ai lôi tâm can của cô ra dày vò hành hạ vậy.
Mười phút sau, Mộc Mộc bắt đầu đi lui đi tới trong phòng.
Hai mươi phút sau, Mộc Mộc bắt đầu tàn phá mái tóc mình.
Ba mươi phút sau, Mộc Mộc bắt đầu tàn phá mái tóc Lưu Vi Vi, mấy sợi tóc chưa mọc đều bị cô vặt sạch.
Ngay lúc Mộc Mộc sắp nghẹt thở thì Trầm Ngang bỗng gọi điện tới.
“Anh đang ở dưới ký túc xá của em, có mua mì thịt bò cho em, em mau xuống ăn đi.”
Ngay lập tức, Mộc Mộc cảm thấy linh hồn của cô đã bị sự quan tâm chăm sóc của Trầm Ngang hòa tan.