Nước miếng bên khóe miệng đang tí tách tuôn rơi, bỗng đâu đó vang lên tiếng chuông điện thoại xa lạ, Trầm Ngang bắt máy, nói: “Ừ, được, tôi sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại, Trầm Ngang quay đầu lại: “Có người mời tôi đi ăn, cùng đi đi.”
Nói xong xe chuyển bánh, đi hướng ngược lại phố Ly Thiên. Mộc Mộc nhìn các món ăn ngon dần dần rời xa, lòng đau như cắt.
Thôi thì xem như chú Trầm này dẫn mình đi ăn một chỗ khác ngon hơn vậy! Nghĩ thế, tinh thần Mộc Mộc lại bắt đầu khởi sắc.
Xe bảy quẹo tám rẽ chạy hơn một giờ, khi Mộc Mộc đói tới mức bụng sắp dán hẳn lên lưng thì rốt cục chú Trầm cũng dừng lại.
Cuối cùng cũng được ăn!!!
Đôi mắt Mộc Mộc tỏa sáng lấp lánh, hai chân run rẩy bước xuống xe, đang chuẩn bị tinh thần có một bữa cơm no đủ, nhưng mở to đôi mắt nhìn xung quanh, tâm cô nhất thời lạnh hơn phân nửa -- hóa ra là quán cay ven đường à.
Dĩ nhiên Mộc Mộc không phải không thích quán ăn ven đường, hơn nữa cô còn thích nhất là món cay. Nhưng hôm nay ăn, hôm sau nhất định sẽ nổi mụn đầy mặt.
Quả nhiên lưu luyến tội lỗi càng sâu, sẽ làm hại nhau càng lớn.
Đang chuẩn bị nhẹ nhàn phản đối bỗng có một chàng trai tuổi xấp xỉ cô ngồi bàn đầu tiên vẫy tay gọi Trầm Ngang: “Ở đây.”
Thế là Mộc Mộc bị Trầm Ngang dẫn tới ngồi xuống. Lén nhìn qua, phát hiện ngoài chàng trai dễ nhìn ra thì trên bàn còn có một bà chị.
An Lương lớp Mộc Mộc là hoa khôi giảng đường, là một đại mỹ nhân thông thạo cầm kỳ thư họa. Mộc Mộc ngày ngày nhìn quen nên mỹ nữ đối với cô mà nói đã trở thành bình thường.
Nhưng bà chị này lại khiến mắt cô sáng ngời -- dáng người cong lõm đầy đủ, ngũ quan sáng sủa lập thể, cả người tỏa ra cảm giác quyến rũ lạnh lùng.
“Đây là cháu trai anh: Trầm Thịnh Niên; Còn đây bạn anh: Tần Hồng Nhan.” Trầm Ngang giới thiệu cho Lâm Mộc Mộc từng người một.
“Chú, cô bé này từ đâu ra thế này? Thật đáng yêu .” Người cháu trai dễ nhìn cười toe toét hỏi.
Nghe vậy, Mộc Mộc che mặt -- oa, thằng oắt dễ nhìn này rất biết cách nhìn người!
Mặt còn chưa hết đỏ, chú Trầm đã giải thích: “À, đây là bạn gái chú, Lâm Mộc Mộc.”
Mộc Mộc choáng, tý nữa ngã nhào xuống ghế, may mắn Trầm Ngang bên cạnh duỗi tay ra, bình tĩnh đỡ lấy cô.
Chuyện này liên quan tới danh dự nhà mình, Lâm Mộc Mộc sau khi ngồi vững chuẩn bị giải thích. Nhưng Trầm Ngang nắm cánh tay cô âm thầm dùng lực, lực tuy không lớn nhưng vẫn là một loại áp lực vô hình khiến cô phải ngậm miệng lại.
“Chú, chuyện từ khi nào vậy? Sao cháu chưa nghe chú từng đề cập qua?” Trầm Thịnh Niên nghe xong, ánh mắt chợt lóe. Không biết vì sao, Lâm Mộc Mộc cảm thấy đứa cháu này sao so với người bạn gái hờ là cô còn vui vẻ hơn nhỉ?
Chẳng lẽ muốn dì đến thế?
Bà chị kia luôn nhìn điện thoại, nghe xong đoạn hội thoại này không khỏi ngẩng đầu lên, bắt đầu cẩn thận đánh giá Mộc Mộc, ánh mắt kia ...... có chút phong phú.
“Mộc Mộc da mặt mỏng, không nói nữa, kẻo cô ấy lại ngượng.” Trầm Ngang gọi một lon wanglaoji đưa cho Lâm Mộc Mộc, để cho cô một bên ngồi uống từ từ.
Vì vậy Mộc Mộc một bên nghe ba người nói chuyện, một bên ngồi uống wanglaoji, đồng thời thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào nồi thịt bò sôi sùng sục. Hương thơm cay nồng bay thẳng vào mũi, kích thích tuyến nước bọt Mộc Mộc tuôn ra như suối. Thật sự không thể nhịn nổi, cô đành nhờ bà chủ lấy cho một bát nước sôi, cầm lấy đôi đũa, cười hì hì gắp lấy một miếng thịt bò to bỏ vào trong bát. Thật vất vả mới rửa được bớt ớt trên miếng thịt, đang chuẩn bị đưa vào miệng cắn, bỗng trên đường lại bị một đôi đữa khác đoạt lấy.
Giương mắt nhìn, Mộc Mộc phát hiện miếng thịt bò của cô -- đã bị Chú Trầm không hề biết xấu hổ lặng lẽ bỏ vào trong miệng tựa như không có việc gì .
Hành động này của chú Trầm rõ ràng là công khai đoạt đồ ăn của người khác.
Cũng may Mộc Mộc là đứa trẻ lương thiện, nghĩ bữa cơm này là chú Trầm trả tiền, cho nên giúp anh ta rửa chút thịt bò cũng không sao, vì thế cô nhịn.
Sau đó bụng lại sôi lên, Mộc Mộc lại lấy một miếng thịt bò khác từ nồi lẩu nóng hổi rồi cố gắng rửa sạch ớt.
Nhưng vẫn giống như cũ -- thịt bò của Mộc Mộc lại bị cướp.
Tiếp đó, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm......
Mộc Mộc kiên trì rửa, chú Trầm kiên trì đoạt lấy.
Toàn bộ quá trình đáng lẽ phải khiến người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ mới đúng, nhưng trong mắt quần chúng không rõ chân tướng lại biến thành một cảnh tượng ân ái tình cảm.
“Chú, bạn gái chú thật ngoan, biết chú không ăn được cay nên cố ý giúp chú rửa nữa.” Trầm Thịnh Niên vừa nói vừa gắp hạt sen từ nồi lẩu bỏ vào trong bát Tần Hồng Nhan.
Cho dù cách một tầng ớt cay nồng đậm, Lâm Mộc Mộc cũng có thể ngửi ra mùi tình cảm của Trầm Thịnh Niên đối với Tần Hồng Nhan không hề bình thường.
Bộ dáng kia, rất quan tâm chăm sóc.
Mặc dù Tần Hồng Nhan tuy là một đại mỹ nhân, nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ trưởng thành, so với đứa bé Trầm Thịnh Niên này phải lớn hơn một hệ. Hai người đứng chung một chỗ, quả thật không xứng chút nào.
Rửa sạch thịt bò rồi làm của hồi môn cho người khác, Mộc Mộc không làm việc lỗ vốn nên chỉ có thể không cam lòng buông đũa, sau đó ngồi bên cạnh uống wanglaoji.
Một bữa ăn xong, tổng cộng uống bốn lon, thành tích thật nổi bật.
Chẳng qua tác dụng phụ chính là khiến cô không ngừng chạy vào WC, Trầm Thịnh Niên thấy vậy, tò mò nhỏ giọng hỏi Trầm Ngang: “Chú, bạn gái chú không phải mắc bệnh thận hư chứ?”
Nghe thấy lời kia, Mộc Mộc thật muốn đâm đầu nhảy vào nổi lẩu hóa thành thịt bò cay luôn.
Lần cuối cùng đi WC, Mộc Mộc tự an ủi bản thân: “Quên đi, quên đi, ít nhất cũng uống được của người ta bốn long wanglaoji mà.”
Nghĩ như vậy, nội tâm cô lại vui vẻ.
Bàng quang được giải tỏa, Mộc Mộc vui mừng đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy chú Trầm.
Mộc Mộc trong lòng nhủ thầm, xem bộ dáng của chú Trầm hình như là đang đợi người...... Nếu không thì chính là biến thái.
Sự thật chứng minh, Trầm Ngang không phải là người biến thái, anh ta đứng ở đây là chờ Mộc Mộc .
Đèn trong nhà vệ sinh tỏa ra ánh sáng vàng mơ hồ khiến khuôn mặt chú Trầm càng lộ ra vẻ trầm ổn tuấn tú, đôi mày đen rậm, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng tinh tế, đặc biệt là đôi môi -- độ dày vừa phải, sinh động như được họa sĩ chuyên nghiệp vẽ ra.
‘Câu người’, Mộc Mộc âm thầm nghĩ tới hai chữ này.
Cuối cùng cô xác định một việc, mẹ quả thật là mẹ mình, cho dù có ném cô vào hố lửa cũng chọn ném vào một hố lửa đẹp đẽ -- ít nhất ngoại hình chú Trầm vẫn là có giá trị khiến người ta chảy nước miếng, nếu cất vào túi, về sau đem bán, kiếm lời hai ba lần tuyệt đối không khó chút nào.
Đang lúc Mộc Mộc tham lam thưởng thức vẻ đẹp của chú Trầm thì Trầm Ngang bỗng nhiên bước lại gần Mộc Mộc.
Gần đến mức Mộc Mộc có thể nhìn rõ Trầm Ngang: ở khóe mắt có vài nếp nhăn, nhưng không làm cho người khác cảm thấy già cả mà ngược lại làm nổi bật nên sự nam tính trầm ổn.
Mộc Mộc hồi hộp đến mức da dẻ đều bắt đầu căng lên.
Không phải cô suy nghĩ nhiều mà tại hành động chú Trầm này muốn cô không nghĩ nhiều cũng không được.
Ái muội.
Mặc dù nhà vệ sinh nóng bức khó chịu đối với hai người có chút sát phong cảnh, nhưng không thể phủ nhận, tình cảnh này của hai người, tuyệt đối là ái muội, rất ái muội như phim truyền hình.
Trầm Ngang tiếp tục tiến tới gần cô, thân mình hơi cúi, tư thế tự nhiên mà tuyệt đẹp.