Nghe Nói Chú Yêu Loli

Chương 40: Chương 40






Mộc Mộc nói được thì làm được, sang ngày hôm sau bắt đầu kiếp sống chạy hai phòng bệnh.

Đương nhiên phải giấu Trầm Ngang, nếu để anh thấy được Lục Ngộ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Cho nên Mộc Mộc chỉ có thể lấy cớ đi mua đồ uống, mua báo, thậm chí còn lấy cớ đi mua băng vệ sinh để sang thăm Lục Lộ.

Ngay cả dì cả mẹ không đến cũng phải nói dối, Mộc Mộc cảm thấy bản thân sống thật thất bại.

Tình trạng của Lục Lộ càng ngày càng kém, nhưng mỗi lần nhìn thấy Mộc Mộc, vẫn luôn vui vẻ.

“Mộc Mộc à, cháo lần trước em đang đến rất ngon, tay nghề rất khá, còn ngoan hiền nữa chứ, xem ra chị có thể yên tâm giao Lục Ngộ cho em được rồi.”

Mộc Mộc đang định mở miệng, bỗng nhớ chị ấy đang là bệnh nhân, không thể phản bác, nhưng nếu cứ để vậy thì hiểu lầm sẽ càng lúc càng sâu, do vậy cần phải làm rõ: “Em và Lục Ngộ bây giờ chỉ là bạn bè thôi.”

“Hai người các em đúng là cứng đầu, không chịu nhường nhau một bước gì cả, nếu sớm nói rõ, qua nhiều năm như vậy e chừng chị đã được bế mấy đứa cháu rồi.”Lục Lộ lắc đầu thở dài.

Mộc Mộc thầm nghĩ, cảm thấy không đúng.

Cho dù bọn họ tuổi trẻ sinh lực dồi dào, chẳng lẽ sản xuất ra bao cao su chỉ dùng để thổi bong bóng chơi thôi sao?

“Mộc Mộc, không phải chị nói hộ cho em trai chị, nhưng thực tế mấy năm qua thằng bé quả thật không quên hề quên em, em tha thứ cho thằng bé một lần đi, cùng nó hợp lại được không?.”Lục Lộ cố gắng thuyết phục.

Mộc Mộc cúi đầu không trả lời, chăm chú gọt táo.

Hai từ ‘hợp lại’, đâu có dễ như nói miệng.

Bốn năm gió bụi đã làm thay đổi hình dáng của tất cả mọi người, lại có nhiều chuyện xảy ra, làm sao có thể giống trước kia đây?

“Đừng nói em vẫn còn giận thằng bé năm đó sang Anh chứ?” Lục Lộ thở dài: “Nó làm thế là không đúng, nhưng nó có nỗi khổ riêng.”

Mộc Mộc mỉm cười, nhưng ý cười rất xa xôi.

Đúng vậy, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.

Lục Lộ mím đôi môi trắng bệch, do dự nói: “Thật ra, lúc trước nó rời đi là vì......”

“Hai người đang thì thầm nói chuyện gì thế?”

Lục Ngộ đi vào cắt ngang lời của Lục Lộ.

“Không có gì, đang nói lúc em năm tuổi trông rất giống con gái thôi.” Lục Lộ lập tức nói sang chuyện khác.

“So với chị trước lúc dậy thì luôn bị người ta tưởng là con trai thì tốt hơn nhiều.” Lục Ngộ thản nhiên phản kích.

Mộc Mộc giơ tay nhìn đồng hồ, giật mình phát hiện mình đã đi ra ngoài quá lâu rồi, sợ Trầm Ngang nghi ngờ, vội tạm biệt Lục Lộ: “Ngày mai em lại qua thăm chị nhé.”

“Chậc chậc, một cô bé ngoan hiền như vậy, nếu không nắm chắc sau này bị người khác đoạt mất thì đừng có mà kêu khổ.” Lục Lộ nhìn Lục Ngộ, hàm ý sâu xa.

Mộc Mộc thấy xấu hổ, vội chạy ra ngoài, đi được vài bước bỗng phát hiện quên hỏi Lục Lộ sáng mai muốn ăn gì. Đang muốn quay lại hỏi bỗng vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của hai chị em Lục Ngộ.

“Về sau chị đừng ở trước mặt Mộc Mộc trêu chọc bọn em nữa, da mặt cô ấy mỏng, chịu không được đâu.”

“Sao chị lại nuôi em thành một đứa không có triển vọng như thế này nhỉ? Rõ ràng thích đến chết mà còn không đi tranh thủ.”

“Lục Lộ, em không phải do chị nuôi lớn .”

“Chẹp, trước mặt chị thì nhanh mồm nhanh miệng lắm, sao không thể hiện trước mặt Mộc Mộc ấy?”

“À còn đó, chị đừng nói với cô ấy lý do em rời đi.”

“Vì sao? Chị cam đoan nếu con bé nghe xong sự thật nhất định sẽ hợp lại với em.”

“Dù sao chị cũng đừng nói, được không?”

“Được rồi được rồi, không nói thì không nói.”

Sau khi nghe xong đoạn hội thoại này, Mộc Mộc dựa lưng vào tường, trong bụng đầy nghi hoặc. Tuy rằng cô từng nói không muốn biết lý do Lục Ngộ rời đi, nhưng xem ra, lý do này không hề bình thường.

Vì sao Lục Lộ lại chắc chắn rằng sau khi nghe xong cô sẽ hợp lại với Lục Ngộ đến vậy? Rốt cuộc lý do anh rời đi là gì? Tại sao Lục Ngộ lại không muốn nhắc tới?

Một bụng đầy nghi ngờ khiến Mộc Mộc mất tập trung, cho nên lúc bưng nước cho Trầm Ngang luôn bị đổ.

“Hôm nay em làm sao vậy?” Vào lần thứ ba Mộc Mộc làm đổ nước lên thảm, Trầm Ngang mở miệng hỏi.

“Không có gì.” Mộc Mộc đương nhiên không chịu nói ra nguyên nhân.

Trầm Ngang cũng không bắt ép, chỉ nói: “Chờ lúc em muốn nói, hãy nói cho anh.”

Sau đó cúi đầu nhìn công văn, âm thầm nhìn Mộc Mộc đi tới đi lui ở trong phòng.

Rốt cuộc Mộc Mộc nhịn không được, cân nhắc từng câu từng chữ hỏi: “Đời sống tình cảm của anh phong phú đặc sắc như vậy, đã bao giờ hợp lại với bạn gái cũ chưa?”

“Đời sống tình cảm phong phú đặc sắc?” Trầm Ngang buông công văn, hai tay chống cằm, ngón trỏ đặt lên chóp mũi, cười nhẹ: “Mộc Mộc, trên thực tế anh rất trong sạch, đừng dễ dàng định tội cho anh như thế.”

“Thôi đi, kinh nghiệm tình trường của anh e chừng chỉ có ngưu lang tiên sinh mới có thể đấu lại.” Mộc Mộc chế giễu.

“Anh thừa nhận bản thân mình ở phương diện nào đó có khả năng đấu lại với ngưu lang thôi.” Chỉ cần gặp Mộc Mộc, miệng lưỡi Trầm Ngang lại phát ra trơn tru như đài phát thanh.

“Nói đứng đắn.” Mộc Mộc nhíu mày.

“Nói thật, anh chưa từng hợp lại. Bởi vì anh tin, sở dĩ chia tay là vì hai người đã không còn tình cảm nữa, cho dù có hợp lại thì cũng chỉ là nhớ lại quá khứ mà thôi.”

Mộc Mộc nghiền ngẫm lời của anh, nhất thời không nói gì.

“Mộc Mộc, em hỏi anh câu này, sẽ không phải là muốn hợp lại với bạn trai cũ chứ?” Trầm Ngang khẽ đảo mắt quét qua toàn bộ người Mộc Mộc, nhanh chóng nhìn thấu cô triệt để, ngay cả nội y có in hình Angry Birds cũng nhìn thấy rõ ràng.

Mộc Mộc cảm thấy chú Trầm quả đúng là chúa Jesus, trên đỉnh đầu có gắn một bóng đèn cái tiết kiệm năng lượng.

Thần, thật sự rất thần.

“Mộc Mộc, em hỏi bạn trai hiện tại có nên cùng bạn trai cũ hợp lại không, có phải hơi quá đáng hay không?” Trầm Ngang hẩy cái cằm đẹp đẽ của mình ra chỉ trích.

“Xin lỗi, anh không phải là bạn trai hiện tại của tôi mà là bạn trai cũ, đã đi qua rồi thì không còn là hiện tại nữa.” Mộc Mộc sửa lại cho đúng.

Nhưng sửa lại chẳng có tác dụng gì, nội tâm ông chú này mạnh mẽ như bê tông cốt thép, căn bản sẽ không để ý tới cô, người ta cho rằng như thế nào thì mình vẫn cho là như thế ấy.

Mộc Mộc không biết làm sao, tranh thủ lúc rảnh hẹn An Lương và Lưu Vi Vi ra ngoài ăn cơm nói chuyện, tiện thể kể lại mọi chuyện gần đây cho hai đứa bạn nghe.

“Mộc Mộc, mày không thấy yêu đương vụng trộm rất kích thích sao?” Bạn học Lưu Vi Vi nhìn Mộc Mộc với ánh mắt hâm mộ.

“Tao có yêu đương vụng trộm à? Tao với hai người đó đều rất trong sạch, hơn nữa tao bây giờ vẫn đang độc thân đấy!” Mộc Mộc phản đối.

“Mày đừng bôi nhọ hai từ ‘độc thân’ này.” An Lương chế nhạo.

“Có đôi khi ngẫm lại tao thấy thật kỳ lạ, hiện tại tao với hai người đó đều là quan hệ bạn bè bình thường, cần chi phải trốn trốn tránh tránh như vậy chứ.” Mộc Mộc thở dài.

“Mày cũng sẽ bôi nhọ hai từ ‘bạn bè’ này mất.” Lưu Vi Vi tiếp tục chế nhạo.

Mộc Mộc bỗng đau mông, cảm thấy hai đứa này đúng là tốt nghiệp đại học hệ chế nhạo.

“Mau chọn một người đi, đừng bắt chước người ta bắt cá hai tay, đến lúc lật thuyền sẽ biết ai lợi hại.” Lưu Vi Vi nhắc nhở.

Mộc Mộc không cho là đúng.

Kết thúc cuộc trò chuyện với hai người bạn tốt, Mộc Mộc mua bánh đậu xanh mà Lục Lộ thích ăn nhất rồi vào thăm chị ấy, nhưng lúc đi ngang qua vườn hoa bỗng nhìn thấy Lục Ngộ.

Anh ngồi trên ghế, nhìn bầu trời, thần sắc cô đơn.

“Sao vậy?” Mộc Mộc hỏi.

“Bác sĩ mới gọi anh vào văn phòng, nói chuyện về bệnh tình của chị Lục Lộ.” Giọng nói Lục Ngộ càng lúc càng nhỏ: “Ông ấy bảo...... tế bào ung thư đã lan rộng rồi.”

Lục phủ ngũ tạng của Mộc Mộc như bị một bàn tay to thắt chặt, vô cùng đau đớn: “Ý của ông ấy là......”

“Số ngày còn lại của Lục Lộ, không còn nhiều nữa.” Lục Ngộ nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, cả người tựa như mất hết sức lực.

Cơ thể anh hơi run rẩy, tựa như gió cuốn mặt hồ, yên lặng đến đáng sợ.

Mộc Mộc há mồm, muốn tìm lời an ủi, nhưng giờ này khắc này mọi lời nói đều là vô dụng, cô chỉ có thể vươn tay vỗ vỗ bả vai Lục Ngộ.

Nhưng tay vừa chạm đến cơ thể anh, Lục Ngộ bỗng xoay người, ôm chặt lấy cô.

Mọi sự phản kháng của Mộc Mộc đều bị một câu của anh đánh bay mất: “Mộc Mộc, anh chỉ còn lại một mình chị ấy là người thân, nhưng bây giờ, ngay cả chị ấy cũng sắp đi rồi.”

Anh ôm chặt cô như vậy, giống như sinh mệnh mỏng manh bám lấy một thân cây giữa đại dương mênh mông.

Mộc Mộc không thể an ủi anh bằng lời nói, chỉ có thể phối hợp ôm lấy anh, vòng ôm chặt chẽ vững chắc, dường như muốn truyền hết sức mạnh của mình vào cơ thể anh.

Hai người gắt gao ôm nhau, giữa mùa đông giá lạnh, dưới cây mai vàng mới nở, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp.

Mộc Mộc ngước mắt nhìn, thấy trước đó không xa có một khán giả đang xem bức tranh tuyệt mỹ này -- Trầm Ngang.

Anh đứng trên tấm gỗ, thân hình cao lớn, vững vàng hiên ngang.

Chỉ có đôi mắt kia, đen như đá dưới hồ, không nhận thấy độ ấm.

Trong lòng Mộc Mộc lộp bộp hai tiếng, gì đây, bạn học Lưu Vi Vi đúng là miệng quạ đen, lật thuyền thật rồi.

“Từ khi anh ta thấy tao ôm Lục Ngộ thì luôn nhìn tao bằng ánh mắt cứ như tao yêu đương vụng trộm vậy.” Mộc Mộc một bên mua đồ ăn sáng cho Trầm Ngang, một bên nói chuyện điện thoại với An Lương.

“Mày vốn đang yêu đương vụng trộm .” An Lương không chút khách khí nói.

“Thứ nhất, tao chỉ an ủi Lục Ngộ, chỉ là cái ôm giữa những người bạn, vốn không chứa bất cứ tình cảm nào trong đó. Thứ hai, cho dù tao và Lục Ngộ có hành động thân mật thì sao, Trầm Ngang chẳng qua chỉ là bạn trai cũ, có tư cách gì mà tức giận?” Nghĩ vậy, Mộc Mộc có chút buồn bực.

Từ khi thấy “gian tình” giữa cô và Lục Ngộ, Trầm Ngang bỗng đối xử với cô thờ ơ lạnh nhạt, cứ như cô làm rất nhiều việc có lỗi với anh không bằng.

“Nói là như vậy, nhưng mà......” An Lương vạch ra mấu chốt: “Tại sao mày lại phải để ý thái độ của Trầm Ngang chứ?”

Mộc Mộc nắm chặt di động, á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, từ khi nào cô lại bắt đầu để ý đến thái độ của chú Trầm thế này?

“Mộc Mộc, bây giờ mày phải sắp xếp lại tình cảm của mày đi, nếu không bị thương sẽ là ba người đấy.” An Lương ngáp dài: “Tối qua cả đêm không ngủ, tao cúp máy đi ngủ đây.”

“Cả đêm không ngủ? Những lời này của mày thực khiến người ta dễ dàng hiểu nhầm tối qua mày kích tình suốt đêm á.” Mộc Mộc trêu chọc.

Ai ngờ bên kia thật lâu cũng không có hồi âm.

Mộc Mộc mở to hai mắt: “Đừng nói mày thật sự......”

Lời còn chưa dứt, điện thoại bên kia đã cắt đứt.

Mộc Mộc cầm di động, choáng váng.

Đồng chí An Lương, ấy thế mà sa đọa!

Mộc Mộc vừa nghĩ vừa cầm bình giữ ấm đi vào phòng Trầm Ngang, bỗng phát hiện bác sĩ y tá bên trong chật ních, đông đến mức có thể sánh ngang với sở thú.

Từ ngày Trầm Ngang nằm viện, mấy nhóm y tá gần như phát điên, kéo thành bầy đàn bay đến phòng bệnh Trầm Ngang, ngay cả lúc làm việc cũng nhân cơ hội tiếp cận anh.

Mộc Mộc từng chính tai nghe thấy vài cô y tá đặt biệt danh cho Trầm Ngang là “Ông chú đẹp zai”, còn thành lập cả hội đồng thảo luận làm sao để bắt anh về nhà.

Không thể không nói, chú Trầm này quả nhiên **, bệnh đến mức này mà vẫn có thể câu ong dẫn bướm.

Mộc Mộc lắc đầu, chật vật mở một đường nhỏ giữa đám đông giống cái có nội tiết tố tăng vọt, định chuyển đồ ăn vào cho Trầm Ngang. Nhưng trên đường lại bị hai bàn tay khác cướp mất, ngay sau đó Mộc Mộc lập tức bị đẩy ra ngoài.

Tiếp đó trải qua một trận tranh giành ngấm ngầm quyết liệt, cuối cùng rơi vào tay một cô y tá, cô y tá nũng nịu nói: “Trầm tiên sinh, anh còn đang truyền dịch, không tiện dùng tay, để tôi giúp anh ăn nhé.”

Mộc Mộc gác chân ngồi trên sô pha xem náo nhiệt, nghe vậy liền ‘xì’ một tiếng. (ý cười chế nhạo).

Làm ơn, anh ta truyền dịch ở tay trái chứ không phải tay phải, chẳng lẽ nếu đi WC không tiện cũng muốn giúp anh ta cầm ** à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.