Bởi vì mỗi ngày không ngừng làm việc, Mộc Mộc ngã bệnh.
Có lẽ tích tụ quá nhiều áp lực tâm lý, Mộc Mộc sốt cao, vừa diễn biến nhanh vừa nguy hiểm, thậm chí biến chứng thành viêm phổi.
Không còn cách nào khác, Mộc Mộc phải nằm viện.
Trầm Ngang đương nhiên chăm sóc chu đáo, mỗi ngày đều bưng thuốc bổ dỗ cô uống. Sợ cô nhàm chán, anh còn mang tới một quyển sách đọc cho cô nghe.
Mẹ Mộc Mộc nhìn thấy, trong lòng hài lòng đến một trăm hai mươi phần trăm, thầm nói với Mộc Mộc: “Không phải mẹ khen, nhưng người đàn ông tốt như Trầm Ngang quả thật hiếm có.”
Lần ngã bệnh này cũng khiến Mộc Mộc sinh ra cảm giác an toàn, Trầm Ngang đối xử với cô như thế, cho dù trái tim cô có là tảng đá thì cũng phải mềm ra.
Mộc Mộc bắt đầu tự nhủ, mỗi người đều có quá khứ, cô yêu người đàn ông này, không nên hối hận.
Tuy nhiên, niềm an ủi này kéo dài không được bao lâu.
Những ngày sau, Trầm Ngang càng lúc càng bận, mỗi lần chạy tới bệnh viện đều là bộ dáng vội vã.
Hàng ngày Mộc Mộc chờ đợi trong phòng bệnh cũng vô cùng nhàm chán, thầm hy vọng Trầm Ngang có thật nhiều thời gian rảnh rỗi để vào viện làm bạn với mình.
Có một tối Trầm Ngang thật sự không có thời gian, để lỡ mất giờ thăm bệnh cũng như không thể tới.
Tối đó, Mộc Mộc không hề ăn cơm.
Hôm sau Trầm Ngang biết cũng không trách cô, nhưng những ngày tiếp theo, mặc kệ anh bận rộn thế nào cũng sẽ đến bệnh viện, cho dù thời gian ít ỏi đến mức chỉ nói được với cô hai ba câu.
Mộc Mộc biết Trầm Ngang bận bộn nhiều việc, cũng biết bản thân khiến anh cạn kiệt sức lực, càng biết bản thân không nên làm như vậy nữa.
Nhưng có lẽ là do cơ thể bị bệnh, cô cảm thấy tinh thần mệt mỏi, thầm nghĩ muốn buông thả một lần.
Hôm nay tối khuya Trầm Ngang mới đến. Nhìn thấy Mộc Mộc đứng trước cửa sổ, gió lạnh bên ngoài vù vù thổi vào.
“Bác sĩ đã dặn em không được ra gió, sao em không chịu nghe lời hả?” Trầm Ngang vội vàng phủ tấm chăn lên người cô, trong giọng nói xuất hiện sự quở trách.
Mộc Mộc đang định mở miệng nói chuyện, nhưng khi xoay người bỗng ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh.
Trầm Ngang bị viêm mũi nên không ngửi thấy, do đó anh vẫn chưa phát hiện mùi nước hoa bất thường trên người mình.
Mộc Mộc biết rõ đây là mùi nước hoa của phụ nữ, chỉ có dựa sát vào nhau thì quần áo anh mới bị nhiễm phải.
Lòng cô bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, giọng điệu trở nên gay gắt: “Sao muộn thế này anh mới tới?”
“Ở công ty rất nhiều việc.” Trầm Ngang nhẫn nại dỗ dành.
Mộc Mộc nghĩ ngợi, anh đã làm việc gì mới bị nhiễm phải nước hoa phụ nữ đây?
“Em lại đây uống canh nấm hương đi, rất tốt cho em, anh phải bảo dì giúp việc hầm thật lâu, đặc biệt về nhà để mang đến cho em đấy.” Trầm Ngang đổ canh ra bát, hương thơm ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa khắp phòng.
Nhưng giờ phút này Mộc Mộc chỉ ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, càng nghĩ càng giận, cũng không thèm để ý tới anh, leo lên giường dùng chăn che đầu: “Em không muốn uống.”
“Cho dù nhạt miệng thì em cũng gắng uống một tí đi, canh hầm phải rất lâu mới xong mà.” Trầm Ngang kiên nhẫn khuyên nhủ.
Bên này Trầm Ngang đẩy tới khuyên nhủ, bên kia Mộc Mộc đẩy ra từ chối, đẩy lui đẩy tới bỗng bát canh mất điểm tựa rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trầm thấp.
“Mộc Mộc, đừng bướng bỉnh nữa, hôm nay anh mệt chết được, em ngoan một chút, được không?.” Trầm Ngang cố gắng xóa tan mệt mỏi trong đôi mắt.
“Em không hề bướng bỉnh.” Mộc Mộc ngồi thẳng dậy, nhìn anh, cắn môi nói: “Trầm Ngang, rốt cuộc hôm nay anh đã đi đâu, gặp người nào?”
“Anh ở trong công ty xử lý công việc, hôm nay có một hạng mục xảy ra vấn đề, anh gắng lắm mới tranh thủ được chút thời gian đến thăm em, bây giờ còn phải lập tức quay về.” Trong giọng nói Trầm Ngang chứa đậm mệt mỏi.
Mộc Mộc cắn môi đến mức không còn chút máu: “Anh nói dối.”
Trên người anh có mùi nước hoa, chắc chắn đã ở cùng với phụ nữ trong một thời gian dài.
Mùi nước hoa này đã từng xuất hiện trong trí nhớ của cô, nếu Mộc Mộc nhớ không lầm thì hôm ở khách sạn Hoa Hồng, cô đã ngửi thấy mùi này.
Hình như là của Mạc Quyên.
Mộc Mộc sợ Trầm Ngang sẽ vi phạm lời hứa với cô, lại gặp Mạc Quyên một lần nữa.
“Mộc Mộc, anh nhắc lại, cả ngày hôm nay anh đều ở trong văn phòng, không đi đâu hết.” Trầm Ngang nắm chặt hai tay.
“Vậy anh đã gặp những ai?” Mộc Mộc truy hỏi, bám riết không tha.
“Không ai cả.” Trầm Ngang trả lời chắc như đinh đóng cột.
Mộc Mộc quan sát anh, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Trầm Ngang nhắm mắt lại, sau khi mở ra, trong mắt xuất hiện cảm xúc kỳ lạ, anh đứng dậy nói: “Ngày mai anh lại đến thăm em.”
Mộc Mộc cảm thấy cổ họng mình như bị nhét cả tảng đá, sắc nhọn đau đớn: “Không cần đâu, em muốn yên tĩnh hai ngày.”
Nghe vậy Trầm Ngang nhìn cô thật sâu, sau đó không nói gì rời đi.
Đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh.
Lạnh đến thấu xương.
Ngày hôm sau, Mộc Mộc không có tâm tư cơm nước, luôn cầm điện thoại, trong lòng thầm mong Trầm Ngang sẽ gọi điện tới.
Đáng tiếc cả buổi sáng trôi qua, điện thoại im lặng tựa như bị hỏng.
Tâm trạng Mộc Mộc xuống dốc không phanh, đang định vứt bỏ mặt mũi chủ động gọi điện thoại cho anh thì bỗng nghe thấy cánh cửa phía sau bật mở.
Cô tưởng là Trầm Ngang, vội vàng quay đầu, cho đến khi nhìn rõ người mới tới, niềm vui trên khuôn mặt lập tức biến thành kinh ngạc.
Không phải là Trầm Ngang.
Mà là Mạc Quyên.
“Sao lại có vẻ mặt như thế? Sợ tôi làm tổn thương cô sao?” Mạc Quyên không mời mà tới, cũng không mời mà ngồi.
Cô ấy ngồi trên ghế, dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp quyến rũ, gương mặt tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng hương vị nữ tính trên người cô ấy cũng đủ để khiến đàn ông say mê hấp dẫn.
Nhưng bây giờ Mộc Mộc không tâm tình ghen tỵ với vẻ đẹp của Mặc Quyên, toàn bộ lực chú ý của cô bây giờ đều tập trung vào mùi nước hoa phảng phất trong không khí.
Mùi nước hoa này, đúng là mùi nước hoa trên người Trầm Ngang ngày hôm qua.
Mọi thứ trong đầu Mộc Mộc dần hóa thành một màu đen.
“Thôi khỏi chào hỏi, tôi đến là muốn hỏi cô một chuyện.” Mạc Quyên mở túi Chanel, rút một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi sâu sau đó nhả ra: “Tôi muốn hỏi, rốt cuộc cô muốn thế nào thì mới chịu rời khỏi Trầm Ngang hả?”
“Ý cô là gì?” Mộc Mộc hỏi.
Giờ phút này cô đã bị mùi nước hoa trên người Mạc Quyên làm cho đờ đẫn, còn đâu hơi sức để suy xét nữa chứ.
Quả nhiên, ngày hôm qua Trầm Ngang và cô ấy ở cùng nhau.
Anh lừa cô.
Anh lại lừa cô!
“Nếu vậy cô ra giá đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu vạn thì mới chịu rời khỏi Trầm Ngang?” Mạc Quyên nói thẳng.
Mộc Mộc lúc này mới hiểu được dụng ý của Mặc Quyên.
Mạc Quyên muốn dùng tiền đuổi cô, muốn cô chia tay với Trầm Ngang.
Lông tơ trên người Mộc Mộc lập tức dựng đứng: “Cô có tư cách gì mà hỏi tôi như vậy, hiện tại tôi mới là bạn gái chính thức của Trầm Ngang.”
“Chẳng lẽ cô không thấy ở cạnh anh ấy, cô luôn làm liên lụy anh ấy sao?” Mạc Quyên hỏi.
Khóe mắt Mặc Quyên có một nốt ruồi nhỏ, càng khiến cho gương mặt Mặc Quyên tăng thêm nét hấp dẫn quyến rũ.
“Tôi chỉ biết, chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ.” Mộc Mộc nắm chặt hai tay, hạ quyết tâm không được tỏ ra yếu kém trước mặt tình địch.
“Bất kỳ cặp tình nhân nào mới bắt đầu bên nhau đều vui vẻ cả.” Mạc Quyên cười khẽ, nụ cười mang theo những thăng trầm của cuộc sống: “Nhưng cô chưa từng nghĩ tới là cô thật sự phù hợp với anh ấy sao? Chẳng lẽ cô không phát hiện, sau khi ở cùng cô, Trầm Ngang cực kỳ mệt mỏi sao?”
“Tôi chỉ thấy anh ấy vô cùng vui vẻ.” Mộc Mộc gắt gao cắn chặt môi.
Tuy nhiên Mạc Quyên lại có thể dễ dàng nhìn thấu ngụy trang của cô: “Điều anh ấy cần, là một người phụ nữ có thể giúp anh ấy, chứ không phải là một cô gái luôn đòi anh ấy 24/24 giờ làm bạn để có cảm giác an toàn. Thử ví dụ nhé, khoảng thời gian gần đây, công việc của anh ấy chất cao như núi, nhưng cô không hề hiểu chuyện, còn muốn anh ấy mỗi ngày tới đây làm bạn, còn cãi nhau với anh ấy.”
Mộc Mộc vội vàng bắt lấy một điểm khả nghi trong lời nói của Mặc Quyên: “Những chuyện này sao cô biết được?”
Bọn họ cãi nhau mới xảy ra hôm qua, hơn nữa chỉ có hai đương sự mới biết, Mạc Quyên làm sao biết được chứ?
“Đàn ông luôn tâm sự với phụ nữ mọi chuyện, bạn gái như cô không hiểu chuyện, đương nhiên anh ấy chỉ có thể tâm sự với bạn gái cũ là tôi thôi.” Mạc Quyên khẽ liếc nhìn Mộc Mộc, ánh mắt tựa như kim châm, đâm thật sâu vào trái tim Mộc Mộc
Quả nhiên là thật.
Trầm Ngang vẫn liên lạc với Quyên.
Hóa ra Mạc Quyên mới là nơi anh giải bày tâm sự!
Mộc Mộc thầm nghĩ, vậy còn cô thì sao? Cô là gì? Chẳng lẽ chỉ là một món đồ chơi mới mẻ không hiểu chuyện thôi sao?