Cô chỉ thấy mọi thứ trước mắt dần dần hóa thành màu đen, cơ thể yếu ớt đến mức chẳng còn sức để đứng vững.
Đợi đến khi Trầm Thịnh Niên phát hiện ra cô thì cô đã ngồi bệt trên đất gần nửa giờ. Khi được nâng dậy, hai chân của cô tê rần như không còn là của mình nữa.
“Trầm Ngang đâu?!” Mộc Mộc gắt gao túm lấy tay Trầm Thịnh Niên, móng tay bấm chặt vào da thịt cậu ta.
Nhìn bút ghi âm trên sàn cộng thêm vẻ mặt của Mộc Mộc lập tức khiến cho Trầm Thịnh Niên hiểu ra mọi chuyện.
“Cuối cùng cô đã biết.”
Lời nói của cậu ta khiến trái tim Mộc Mộc nhanh chóng rớt xuống vực sâu không đáy.
Là thật, Trầm Ngang thực sự đã xảy ra chuyện.
“Mấy ngày qua tôi ở nhà Hồng Nhan gia là để chăm sóc cô, đây nguyện vọng của chú ấy.” Trầm Thịnh Niên kể ra mọi chuyện: “Dì nhỏ, tất cả các bằng chứng ở Viện kiểm sát đều hướng về cô, cô tưởng bọn họ sẽ dễ dàng để cô ra ngoài sao? Đó là vì khi cô bị bắt, chú tôi liền đến tự thú, cho nên cô mới có thể an toàn ra ngoài. Chú tôi làm cho cô nhiều như vậy, nhưng cô lại......”
Nhưng cô lại oán trách anh.
Trong khi anh vì cô mà bị tạm giữ trong nhà lao, thì cô lại oán trách anh không thể xuất hiện trước mặt mình.
Trong lúc cô ăn ngon ngủ yên thì anh lại cô độc ngồi trong căn phòng tù túng, mất đi tự do, mất đi niềm vui, chỉ vì bảo vệ cô.
Anh nói với cô “Tất cả đã có anh”, “Tin anh”, “Tin mọi chuyện anh làm đều là vì tương lai chúng ta”.
Hóa ra mỗi một câu đều là sự thật.
Mộc Mộc lòng đau như cắt.
“Dì nhỏ, có rất nhiều chuyện sau khi xảy ra tôi mới biết. Chú tôi làm việc cẩn thận, bọn Phó Lỗi chỉ có thể xuống tay với cô, khiến cô rơi vào bẫy. Phó Dịch Phong là một con cáo già, nhận ra được tầm quan trọng của cô đối với chú ấy, cho nên nghĩ nếu cô xảy ra chuyện, chú tôi chắc chắn sẽ chạy đến giải cứu. Trước khi thư ký Lưu gặp chuyện không may thì chú tôi đã nhận ra mưu đồ của anh ta, cho nên mới cố ý xa lánh cô, muốn cho người Phó Dịch Phong nghĩ chú ấy đã không còn tình cảm với cô, để bọn họ không thể lấy cô để khống chế chú ấy nữa, do đó cô mới có thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Dù sao chuyện đút lót sẽ có người gánh vác, cũng sẽ không ảnh hưởng xấu đến toàn bộ công ty. Nói trắng ra nếu chuyện này chỉ khiến cô vào tù mà chú tôi bình an vô sự thì bọn họ không cần phải hy sinh lớn như vậy, cho nên họ mới án binh bất động, không ngừng quan sát và chờ đợi thời cơ. Để giấu diếm bọn họ, chú tôi chỉ có thể nhẫn nại diễn kịch, chia tay với cô. Nhưng chú ấy vô cùng lo lắng, mỗi ngày đều bảo tôi âm thầm chăm sóc, bảo vệ cô. Người Phó Dịch Phong mặc dù nghi ngờ chuyện hai người chia tay nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lại không muốn từ bỏ cơ hội tốt này, cuối cùng còn muốn dùng sắc để dụ dỗ cô, cố ý giả bộ chân thành nặng tình để dụ cô mắc câu, muốn cô trở thành bạn gái của Phó Dịch Phong để bức chú tôi xuất thủ. Có điều Dì nhỏ, may mà cô chung tình, không bị anh ta lừa gạt. Sau đó Phó Dịch Phong không có cách nào khác mới cưỡng bức cô, tình hình lúc ấy nguy cấp, chú tôi căn bản không kịp gọi người, vội vàng chạy vào cứu cô. Bởi vì động thái này mà công sức giả vờ diễn kịch bấy lâu đều tan thành mây khói, Phó Dịch Phong ý thức được vị trí quan trọng của cô trong lòng chú tôi, vì thế liền lập tức khai báo lỗ hổng bảo mật đến viện kiểm sát, để bọn họ bắt cô. Anh ta biết, chú tôi chắc chắn sẽ vì bảo vệ cô mà nhận tội thay.”
Lời của Trầm Thịnh Niên như một cái búa tạ, nện lên đầu Mộc Mộc, khiến cô choáng váng vô cùng.
Thì ra, là thế.
Thì ra Trầm Ngang vẫn yêu cô.
“Trước ngày chú tôi đi tự thú có hẹn tôi ra ngoài nói chuyện rất lâu, mỗi câu mỗi lời đều có chung một ý, đó là nhờ tôi chăm sóc cô cho tốt.”
Trầm Thịnh Niên lấy ra một thẻ ngân hàng, đưa cho Mộc Mộc: “Đây là toàn bộ tài sản còn lại của chú tôi, chú ấy nói nhờ tôi đưa cho cô. Chú ấy muốn cô cầm lấy, bởi vì chú ấy từng thề là sẽ chăm sóc cô cả đời, nhưng bây giờ xem ra không thể thực hiện được. Chú ấy hy vọng cô dùng chút tiền này sang Anh du học, chú ấy bảo ở đó sẽ có người chăm sóc cho cô, hy vọng cô có thể sống tốt.”
Những lời Trầm Ngang dặn dò vô cùng săn sóc, tất cả đều nghĩ cho Mộc Mộc, nhưng khi vào tai Mộc Mộc thì chẳng khác nào con dao sắc nhọn tùng xẻo trái tim cô.
Ý của anh rất rõ: Anh muốn cô sang Anh hợp lại với Lục Ngộ, anh muốn cô đừng chờ anh.
“Chú tôi bình thường sẽ không thảo luận với tôi về chuyện tình cảm của chú ấy, cho nên hầu hết chuyện của chú tôi và Mạc Quyên đều là do tôi đoán. Hơn nữa trong lúc nổi nóng, nói chuyện không suy nghĩ cho nên mới khiến cho hai người nảy sinh rất nhiều hiểu lầm.” Lần đầu tiên, trên mặt Trầm Thịnh Niên xuất hiện nét mặt chân thành đến vậy: “Dì nhỏ, sau này tôi mới biết, hóa ra đứa con của Mạc Quyên không phải là của chú tôi. Còn nữa chú ấy giúp Mạc Quyên là vì áy náy. Ít nhất khi tôi nói chuyện với chú ấy có thể phát hiện rằng chú ấy quả thật đã không còn tình cảm nào khác đối với Mạc Quyên, bây giờ trong lòng chú ấy chỉ có một mình cô. Lời ca ngợi lớn nhất mà đàn ông dành cho phụ nữ đó là cầu hôn, còn tình yêu lớn nhất đó là vì cô ấy mà mất đi tự do. Dì nhỏ, sau khi mọi chuyện xảy ra tôi mới hiểu được, chú tôi yêu cô sâu đậm đến mức nào.”
Lúc này đây, cái tên Mạc Quyên đã không còn quan trọng nữa.
Mộc Mộc thậm chí nguyện để Trầm Ngang thật sự hợp lại với Mạc Quyên, cũng không muốn xảy ra cục diện ngày hôm nay.
Mộc Mộc thầm nghĩ, chuyện này là do cô sơ sẩy, người phải nhận tội là cô mới đúng.
Dường như Trầm Thịnh Niên chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Mộc Mộc: “Đừng nghĩ rằng mình đi tự thú là có thể làm chú tôi ra ngoài, bây giờ đã không còn khả năng nữa rồi. Nếu cô vẫn đi thì chỉ có một kết cục duy nhất, đó là hai người cùng ngồi tù mà thôi.”
Nói cách khác, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn ngồi tù Trầm Ngang ư?
Giờ phút này, Mộc Mộc chỉ có một ý nghĩ trong đầu -- cô muốn gặp Trầm Ngang.
Chỉ cần nhìn anh một cái, vậy là tốt rồi.
Cô cầu xin Trầm Thịnh Niên, mà Trầm Thịnh Niên dường như cũng đã sớm đoán được cô sẽ yêu cầu như vậy, cho nên gật đầu đồng ý.
Trầm Thịnh Niên để Mộc Mộc giả làm trợ lý của luật sư bào chữa cho Trầm Ngang, đến nhà giam để trao đổi với anh.
Mộc Mộc đi qua khung cửa sắt nặng nề, nhìn căn phòng âm u lạnh lẽo, trong lòng vô cùng chua xót. Mà khi cô thật sự nhìn thấy Trầm Ngang, thì cả người cô đau như cắt.
Anh gầy, hốc hác, tiều tụy, đầy râu trên cằm. Nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như xưa, toàn thân vẫn tỏa ra hơi thở trầm ổn bình tĩnh.
Khi anh nhìn Mộc Mộc, vẫn là ánh mắt dịu dàng đó, vẫn ánh mắt mà mỗi buổi sáng thức dậy cô đều nhìn thấy.
Bọn họ đối diện nhìn nhau, ánh mắt chuyên chú nóng bỏng, giống như muốn khắc sâu hình ảnh của nhau vào tâm trí.
Thật lâu sau, Trầm Ngang rốt cuộc mở miệng: “Đừng khóc.”
Lời anh vừa thốt ra, Mộc Mộc mới cảm thấy hai gò má lạnh lẽo, đưa tay chạm vào, ngón tay đều là nước mắt.
Hóa ra cô khóc.
Cô biết anh không muốn thấy mình khóc, nhưng cô không thể ngăn được những giọt nước tí tách mắt rơi xuống.