Tuy rằng nói thì mạnh miệng thật đấy, nhưng trong lòng Mộc Mộc vẫn vì Trầm Ngang sắp ngồi tù mà thấy đau khổ cực kỳ, chẳng còn tâm trí, cho nên khi đi ra thang máy không để ý va phải một người.
Mộc Mộc cúi đầu xin lỗi, sau đó muốn ra khỏi thang máy, nhưng người nọ lại đứng sừng sững, không có ý tránh ra.
Mộc Mộc nghi hoặc ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đó liền bừng bừng lửa giận, giống như muốn thiêu cháy đối phương.
Người nọ chính là Phó Dịch Phong.
Vội nhìn xuống, Mộc Mộc sợ bản thân sẽ nhịn không được mà lao đến cắn xé anh ta, vì thế nhấc chân lướt qua anh ta rời đi.
Nhưng phía sau lại vang lên tiếng bước chân đuổi theo của Phó Dịch Phong.
Mộc Mộc cảm thấy buồn nôn, vội chạy ra đường, ngăn một chiếc taxi, đang muốn bước vào bỗng Phó Dịch Phong giữ chặt lấy cô.
“Buông tay!” Mộc Mộc giận dữ.
“Tôi muốn nói chuyện với em.” Phó Dịch Phong nói.
“Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả!”
Mộc Mộc nói xong muốn vào xe, nhưng Phó Dịch Phong lại giành trước lấy một trăm đô la đưa cho người lái xe: “Mau lái xe đi.”
Có tiền ai chẳng muốn nhận, bởi vậy lái xe lấy tiền, không quản Mộc Mộc chết sống, nhấn ga, tăng tốc chạy đi.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Mộc Mộc đành từ bỏ việc chạy trốn, nhìn thẳng vào anh ta.
Dù sao cũng đang ở ngoài đường, chắc anh ta không dám làm gì đâu.
Cô vòng hai tay trước ngực, dáng vẻ đề phòng.
“Bây giờ trong lòng em tôi đáng sợ như vậy sao?” Phó Dịch Phong buồn cười hỏi.
“Không phải đáng sợ, mà là chán ghét.” Mộc Mộc thành thật trả lời.
Phó Dịch Phong nghe thấy lời này cũng không hề tức giận, chỉ híp mắt: “Thật à?”
“Đúng vậy, Phó Dịch Phong, anh khiến tôi buồn nôn.” Mộc Mộc gằn từng nói.
Phó Dịch Phong nghiêng đầu, nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường, những chiếc xe vút qua, thổi bay mái tóc hai người.
“Mộc Mộc, những chuyện tôi làm trước đó quả thật không đúng, nhưng có một sự thật,” Phó Dịch Phong quay đầu, nhìn thẳng Mộc Mộc: “Anh thích em.”
Mộc Mộc nhìn lại anh ta, trên mặt không có một chút biểu cảm.
“Anh thật sự thích em.” Phó Dịch Phong lặp lại.
Mộc Mộc châm chọc: “Hiện tại tôi đối với anh còn có giá trị lợi dụng sao? Chẳng lẽ các người còn muốn lợi dụng tôi để khiến Trầm Ngang thê thảm hơn sao?”
“Chuyện này không liên quan đến Trầm Ngang!” Trên trán Phó Dịch Phong xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
“Phó Dịch Phong, tôi sẽ không tin bất cứ những gì anh nói.” Đối mặt Phó Dịch Phong, cả người Mộc Mộc sẽ giống như khối đá mới bỏ ra từ tủ lạnh, toàn thân đầy khói trắng.
Cô hận anh ta, hận anh ta hại Trầm Ngang rơi vào tình thế như vậy.
Phó Dịch Phong cũng nôn nóng: “Anh biết em sẽ có phản ứng như vậy, nhưng anh thực sự không nói dối...... Sau khi gia nhập công ty, bởi vì em là bạn gái Trầm Ngang nên anh mới bắt đầu chú ý đến em, anh thừa nhận là anh muốn xuống tay với em để đối phó với Trầm Ngang. Nhưng càng chú ý, anh cũng không biết vì sao lại càng thấy hứng thú...... anh không biết phải nói như thế nào, đại khái là mỗi khi thấy em nhìn Trầm Ngang thì đôi mắt của em sẽ tỏa sáng lấp lánh, giống như đời này sẽ mãi mãi thuộc về anh ta, không ai có thể cướp được, loại tình cảm chung tình này thật đáng quý...... Có lẽ anh bị thu hút bởi sự chung tình này. Sau đó, Trầm Ngang và em chia tay. Lúc ấy anh tình nguyện nói với ba mình rằng, anh sẽ giả vờ theo đuổi em để khích Trầm Ngang xuất thủ...... Thật ra chỉ có anh mới biết rằng anh đây là lấy việc công để làm việc tư, anh chỉ muốn tiếp cận em...... Tối đó biết em đi xem mặt, anh bèn mang theo bạn gái muốn chia tay đến. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, cô ta vì chuyện chia tay mà ghi hận, lén bỏ bột điều vào thức ăn khiến bệnh hen xuyễn của anh tái phát, hại chúng ta suýt nữa mất mạng...... Sau khi tai nạn xảy ra, kỳ thật anh vẫn còn chút ý thức, nhưng không thể mở mắt cũng như không thể động đậy, chỉ có thể vừa ngửi mùi xăng càng lúc càng nồng, vừa lo lắng bất an. Vốn anh tưởng rằng em sẽ mặc anh sống chết, nhưng không ngờ em lại mạo hiểm tính mạng để kéo anh ra ngoài...... Từ lúc đó, anh đã nghĩ, nhất định anh phải ở bên cô ấy suốt đời. Sau đó anh thật lòng đối xử tốt với em nhưng bất kể thế nào thì em cũng không chịu đón nhận anh, cho dù chính tai nghe thấy Trầm Ngang phản bội cũng vẫn nhớ đến anh ta. Anh vô cùng tức giận, nhất thời rượu xông lên não mới có hành động vô lễ với em...... Tóm lại Mộc Mộc, anh thật lòng thích em.”
“Anh nói xong chưa?” Mộc Mộc vẫn duy trì biểu cảm không chút thay đổi: “Tôi còn có việc, nếu anh đã nói xong rồi thì tôi đi trước đây.”
Phó Dịch Phong gấp đến độ trên trán toàn là mồ hôi: “Mộc Mộc, em đừng như vậy. Anh biết em tức giận, anh sẽ kiên nhẫn chờ ngày em nguôi giận, nhưng có thể cho anh một cơ hội được không?”
“Không thể.” Mộc Mộc trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Tại sao?” Phó Dịch Phong mím chặt môi: “Chẳng lẽ em định chờ Trầm Ngang ư? Nhưng anh ta đã ngồi tù, đó là sự thật, chẳng lẽ muốn gả cho một tên tội phạm?”
“Anh ấy ngồi tù một năm, tôi sẽ chờ anh ấy một năm; Ngồi tù mười năm, tôi sẽ chờ anh ấy mười năm.” Mộc Mộc bình tĩnh nói.
“Mộc Mộc, hiện tại em đang giận nên mới nói vậy thôi. Chứ Trầm Ngang ở trong nhà tù còn có thể cho em được gì? Mà anh thích em cũng không kém so với Trầm Ngang.”
“Tôi không cần anh ấy cho tôi gì cả, hơn nữa,” ánh mắt Mộc Mộc trở nên dịu dàng, như là đang nhớ lại kỷ niệm ngọt ngào nào đó: “Trên thế giới này sẽ không người đàn ông nào có thể đối xử tốt với tôi như Trầm Ngang.”
“Không thử qua em làm sao biết là sẽ không có?” Phó Dịch Phong vội vàng hứa: “Anh sẽ cho em mói thứ, mọi chuyện đều nghe theo em.”
Ánh mắt Mộc Mộc lướt qua người Dịch Phong, nhìn sang một nơi nào đó: “Thứ nhất, anh vốn không hiểu thế nào là tình yêu đích thực. Thứ hai, cho dù anh thích tôi thì sao, cả đời này tôi chỉ thích mỗi Trầm Ngang.”
“Em yêu anh ta như vậy?” Phó Dịch Phong híp mắt: “Vậy nếu anh nói, anh có thể khiến anh ta thoát được kiếp ngồi tù. Nhưng với điều kiện là em kết hôn với anh, em đồng ý không?”
Mộc Mộc lắc đầu.
“Không phải em nói em rất yêu anh ta sao?” Phó Dịch Phong cười lạnh.
“Cho nên tôi mới nói, anh căn bản không hiểu thế nào là tình yêu. Trầm Ngang, anh ấy thà rằng ngồi tù cũng không muốn tôi đồng ý với điều kiện của anh, nếu tôi thật sự làm như vậy, thì đó mới là nhà lao giam cầm anh ấy cả đời.”
Có lẽ nghĩ đến Trầm Ngang, đôi mắt Mộc Mộc bỗng xuất hiện ánh sáng lấp lánh, khiến cho gương mặt lập tức rạng rỡ.
Phó Dịch Phong nhìn đến ngây người.
Anh ta nhỡ mãi hình ảnh lần đầu tiên khi thấy Mộc Mộc -- khi đó bọn họ đang họp, Trầm Ngang đang tổng kết công tác làm việc, mà Mộc Mộc ngồi bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào Trầm Ngang, trong mắt đều là ánh sáng rực rỡ, giống như pháo hoa lấp lánh trong đêm tối, đẹp không nói lên lời. Cô chỉ nhìn anh, sùng bái và ái mộ. Trong mắt, trong trái tim của cô, không hề có thêm người khác.
Ngay lúc đó, lần đầu tiên Phó Dịch Phong thấy hâm mộ Trầm Ngang.
Anh ta thầm nghĩ, nếu bên cạnh mình cũng có một người con gái luôn nhìn mình với ánh mắt như vậy thì thật là tốt biết bao.
Vì thế anh ta muốn cướp cô từ tay Trầm Ngang. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, ước muốn này anh ta mãi mãi không thể có được.
Trong lúc anh ta ngẩn người, Mộc Mộc đã bắt taxi, lên xe, bảo lái xe đi mau lên.
Hình ảnh cuối cùng mà Phó Dịch Phong thấy, là bóng lưng Mộc Mộc.
Cô để lại cho anh ta, mãi mãi chỉ là bóng lưng.
Mộc Mộc chạy ngược chạy xuôi cho đến ngày chính thức mở phiên toà, tuy Trầm Ngang không muốn cô đến xem phiên toà, nhưng Mộc Mộc không thể không đi.
Mấy ngày bận rộn khiến sức khỏe Mộc Mộc giảm sút, cô có cảm giác như mình bị sốt nhẹ, đi trên đường giống như bước trên bông.
“Đừng tới phiên tòa nữa, cô đến bệnh viện khám trước đi.” Tần Hồng Nhan đề nghị.
“Đúng vậy, Dì nhỏ, nếu cô xảy ra chuyện gì, chú tôi chắc chắn sẽ vượt ngục diệt tôi mất.” Ánh mắt Trầm Thịnh Niên nhìn Mộc Mộc như là nhìn một củ khoai lang nóng.
Mộc Mộc lắc đầu, bất kể thế nào, cô phải tận mắt nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng, xa xa nhìn bóng dáng Trầm Ngang. Trong lúc các công tố viên là luật sư bào chữa cãi nhau, cô lại thấy như mình đang mơ.
Đợi rất lâu, lâu đến mức cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ tỉnh lại thì giọng nói lạnh như băng của chủ tọa phiên tòa lọt vào tai cô --
“Căn cứ vào điều 389 của [Bộ luật Tố tụng hình sự], quy định tại điều 390, tuyên án như sau...... Bị cáo Trầm Ngang phạm tội hối lộ, bị kết án ba năm.”
Rõ ràng biết đây là hình phạt nhẹ nhất, nhưng khoảnh khắc nghe thấy chủ tọa phiên tòa tuyên án, Mộc Mộc vẫn thấy giống như bị hắt nước đá vào người, toàn thân run rẩy.
Ngay sau đó Trầm Ngang bị cảnh sát mang đi, từ đầu đến cuối anh vẫn không hề quay đầu nhìn mọi người một lần.
Mộc Mộc tê liệt ngồi trên ghế, che mặt.
Tần Hồng Nhan và Trầm Thịnh Niên đỡ Mộc Mộc về nhà, Mộc Mộc thật sự quá mệt mỏi, vừa nằm trên giường liền thiếp đi.
Tần Hồng Nhan đắp chăn cho cô, sau đó khẽ bước ra ngoài.
“Cô ấy thế nào rồi?.” Trầm Thịnh Niên hỏi.
“Tạm thời không sao, nhưng tôi nghĩ hai ngày tới chúng ta vẫn phải trông chừng cô bé.” Tần Hồng Nhan dặn: “Phó lão gia vừa chết, Trầm Ngang lại xảy ra chuyện, hơn nữa hai người Phó Lỗi và Phó Miểu đang tranh đấu gay gắt, ở công ty vo cùng hỗn loạn, rất nhiều chuyện cần xử lý, tôi không thể nghỉ được, cho nên hôm nay mình cậu ở đây giữ cô ấy nhé.”
Trầm Thịnh Niên đương nhiên đồng ý.
Tần Hồng Nhan đi rồi, thấy Mộc Mộc vẫn đang ngủ say, Trầm Thịnh Niên bèn xuống dưới lầu mua ít thức ăn nhanh và nước uống. Ai ngờ mới đi có mấy phút, khi trở về lại phát hiện không thấy Mộc Mộc.
Trầm Thịnh Niên gọi Tần Hồng Nhan về nhà, hai người vội vàng tìm kiếm, nhưng những nơi Mộc Mộc có thể đi lại không tìm thấy cô ấy.
Đang chuẩn bị báo cảnh sát bỗng thấy Mộc Mộc trở về, khuôn mặt ửng đỏ khác thường.
“Dì nhỏ, cô muốn dọa chết tôi phải không?” Trầm Thịnh Niên tê liệt ngã xuống sô pha, cả người chẳng còn tí sức lực.
Cậu ta cảm thấy từ sau khi Mộc Mộc xuất hiện, tuổi thọ của cậu ta đã giảm đi ít nhất mười năm.
“Rốt cuộc cô đi đâu?” Tần Hồng Nhan hỏi.
“Người tôi không khỏe nên đến bệnh viện kiểm tra.” Mộc Mộc nói.
“Bác sĩ nói sao?” Trầm Thịnh Niên vội hỏi.
Trong lúc Trầm Ngang ngồi tù ba năm, cậu ta phải cam đoan Mộc Mộc khỏe mạnh, nếu không người không khỏe chính là cậu ta.
“Không có gì, chỉ bị cảm nhẹ thôi.” Mộc Mộc thản nhiên nói.
Trầm Thịnh Niên lại cảm thấy bản thân tránh được một kiếp.
“Tôi muốn vào thăm Trầm Ngang.” Mộc Mộc hoàn toàn không cho cậu ta có cơ hội hít thở.
Trầm Thịnh Niên vừa mới bình ổn đã phải ngồi dậy: “Nhưng chú tôi nói, trong ba năm ngồi tù, chú ấy không muốn gặp cô.”
Mộc Mộc thoáng trầm mặc, sau đó nói: “Vậy cậu nói cho chú ấy, tôi có chuyện quan trọng phải nói cho chú ấy, muốn gặp chú ấy một lần.”
Ngày hôm sau, Trầm Thịnh Niên mang câu trả lời của Trầm Ngang về.
“Chú tôi nói...... Quên chú ấy đi, chú ấy không muốn thấy cô vì chú ấy mà đau khổ.”
Mộc Mộc cũng không ép nữa, gật đầu từ bỏ.
Cô không ra ngoài tìm việc mà đột nhiên thích nấu nướng, cả ngày ở trong bếp xào nấu, dần dần trở thành một đầu bếp nhỏ.
Cảm xúc của Mộc Mộc cũng ổn định hơn rất nhiều, cả ngày nói nói cười cười, chỉ có lúc hoàng hôn mới lộ ra sự cô đơn.
Mỗi một tuần, Trầm Thịnh Niên đều đến thăm Trầm Ngang, mang theo tin tức của Mộc Mộc đến.
“Cả ngày cô ấy đều ở trong nhà, xào xào nấu nấu, hơn nữa tất cả đều là món chú thích ăn nhất.”
“Trong khoảng thời gian này cô ấy không khóc, nhưng tuần trước khi cháu vô tình bước vào phòng của cô ấy, nhìn thấy cô ấy đang nhìn ảnh chú, nước mắt đầy mặt.”
“Dường như cô ấy không muốn gặp bạn bè, cũng không muốn ra ngoài, chỉ trốn trong thế giới bé nhỏ của mình.”
Trầm Ngang nghe xong mím môi, sau một lúc im lặng mới nói: “Thịnh Niên, giúp Mộc Mộc làm thủ tục đi.”
“Nhưng chú, cô ấy không muốn ra ngoài. Tính tình cô ấy rất quật cường, nói gì thì nói chắc chắn sẽ ở đây chờ chú.” Trầm Thịnh Niên thấy khó xử.
Hai người này đúng là kiếp nạn của cậu ta.
“Chú à, thật ra Dì nhỏ không phải là loại người dễ dàng thay đổi, chắc chắn sẽ chờ chú, ba năm í mà, chớp mắt một cái là qua thôi.” Trầm Thịnh Niên thật sự không hiểu bọn họ vì sao lại rối rắm như vậy.
Trầm Ngang ngẩng đầu nhìn song sắt, nhìn bầu trời nhỏ bé bị song sắt chia thành nhiều mảnh.
“Khi chú ra tù đã là bốn mươi, một ông già không có gì cả, chỉ có tiền án thì có thể cho cô ấy được cái gì chứ?”
Cuối cùng Trầm Ngang cũng nói ra sự thật.
Mà Mộc Mộc khi đó đang là độ tuổi tươi đẹp nhất, con đường phía trước rộng thênh thang.
Hai người họ như vậy, ở bên nhau quá khó khăn. Cho nên thà rằng cắt đứt ngay từ đầu, dùng ba năm để khiến cô ấy dần dần quên đi sự tồn tại của anh.
Trầm Thịnh Niên kể lại tất cả cho Mộc Mộc.
Không thêm mắm thêm muối, cũng không thiếu câu này mất câu kia, cậu ta cho rằng, chuyện giữa hai người thì chỉ có đương sự trong cuộc mới hiểu.
Mộc Mộc nghe xong rơi vào trầm mặc, không biết nghĩ gì.
“Thật ra chú tôi đều là vì nghĩ cho cô.” Trầm Thịnh Niên không khỏi nổi lên tinh thần bác ái, bắt đầu khuyên bảo.
Không thể không khuyên, chỉ cần sắc mặt Mộc Mộc khẽ đổi là đã khiến Trầm Thịnh Niên nổi da gà, chỉ sợ Mộc Mộc luẩn quẩn trong lòng, cắt cổ-thắt cổ-tuyệt thực thành công, vậy thì cậu ta chỉ có thể đi theo.
“Tôi biết rồi.” Mộc Mộc thở sâu, nói: “Vậy làm như chú ấy nói đi.”
“Hả?”
“Tôi sang Anh du học.”
Mộc Mộc cuối cùng đã đồng ý đi du học, bất ngờ giống như đêm đen bỗng nhiên bừng sáng.
Lần này đến phiên Trầm Thịnh Niên luẩn quẩn trong lòng, thầm hỏi Tần Hồng Nhan: “Phụ nữ các em đều thay đổi xoành xoạch như vậy sao? Trước đó anh còn thấy bộ dạng Dì nhỏ kiên quyết làm hòn vọng phu, nhưng sao chớp mắt một cái đã lập tức thay đổi, vội vàng muốn đi du học thế?”
“Bởi vì chú cậu muốn cô ấy đi du học, cô ấy nghe theo không tốt sao?” Tần Hồng Nhan hỏi lại.
“Nhưng chú anh là vì muốn tốt cho cô ấy, cho nên mới quyết định như vậy.” Trầm Thịnh Niên thấy bất công thay cho Trầm Ngang.
“Như vậy chứng minh cô ấy đã hiểu được nỗi khổ tâm của chú cậu.” Tần Hồng Nhan châm chọc: “Đừng nói ý của cậu là muốn cô ấy diễn vở thủ trinh tiết giống trong phim chứ?”
“Cho dù thế nào thì chú anh cũng vì cô ấy mới ngồi tù, cho dù không thủ được ba năm, thì cũng không thể chưa thủ được một tháng đã vội vã ra ngoài chứ?.” Trầm Thịnh Niên lại có thêm đánh giá về Mộc Mộc: “Dì nhỏ này, cũng thật tàn nhẫn.”
“Cậu rảnh rỗi quá nên muốn quản chuyện của người khác sao?” Tần Hồng Nhan không muốn tiếp tục nói về đề tài rối rắm này.
“Được, vậy anh nói về chuyện chúng ta.” Trầm Thịnh Niên tiến tới Tần Hồng Nhan, hạ giọng hỏi: “Nếu sau này anh vào tù, em có thể vì anh thủ mấy năm?”
Tần Hồng Nhan vừa gõ máy tính, vừa thản nhiên nói: “Loại người gian xảo như cậu nếu có ngày vào tù thì chắc chắn là do tôi hãm hại mà vào. Nếu tôi đã hãm hại cậu, thì làm sao có thể vì cậu mà thủ tiết chứ?”
Trầm Thịnh Niên vì đáp án này mà thấy đau lòng không thôi, lập tức thấy tất cả phụ nữ trên đời này thật đáng sợ.
Những ngày tiếp theo, Mộc Mộc sớm đi tối về, bắt đầu bận rộn làm thủ tục du học.
Trầm Thịnh Niên vốn muốn giúp đỡ, nhưng Mộc Mộc không muốn cậu ta nhúng tay.
“Dì nhỏ, chẳng lẽ cô sợ tôi làm hại cô sao?” Trầm Thịnh Niên nói giỡn.
“Đương nhiên không phải, chỉ là tôi muốn rèn luyện bản thân.” Mộc Mộc giải thích: “Trước kia chuyện to chuyện nhỏ đều là Trầm Ngang làm giúp tôi, mà sau này xuất ngoại tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên từ giờ trở đi tôi phải rèn luyện năng lực giải quyết mọi việc, nếu không sao có thể sống sót ở Anh chứ?”
“Dì nhỏ, kỳ thật cũng không nhất định phải đi Anh mà. Cô nghĩ xem, còn có Australia, Canada, Mĩ, Pháp, đều được cả.” Lời của Trầm Thịnh Niên mang hàm ý sâu xa.
“Anh lo lắng vì ở Anh có bạn trai cũ của tôi phải không?” Mộc Mộc không phải đứa ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư của Trầm Thịnh Niên.
Trầm Thịnh Niên cũng không che giấu, nói thẳng: “Bạn trai cũ gì đó, nhiều rắc rối quá.”
“Anh không tin tôi sao?” Mộc Mộc hỏi lại.
Trầm Thịnh Niên vội vàng xua tay: “Làm sao có thể, chỉ là tôi thấy hiện tại chú tôi đang ở trong tù, chắc chắn rất thiếu cảm giác an toàn. Nếu bạn trai cũ của cô lại xuất hiện thì chắc chắn chú ấy càng thêm khó chịu.”
Mộc Mộc thở dài: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi bắt đầu tin vào duyên phận. Nếu tôi và Trầm Ngang có duyên, nhất định sẽ ở bên nhau. Nếu vô duyên, chúng tôi cũng chỉ có thể mỗi người đi một ngả.”
Chớp mắt đã tới này Mộc Mộc rời đi, bạn bè người thân đến tiễn cô, cả một đám người, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng trái tim Mộc Mộc vẫn cô đơn trống trải.
Một nửa bị thiếu, đã đặt trên người Trầm Ngang.
Cho dù nhớ anh đến thế nào thì anh cũng sẽ không xuất hiện. Mộc Mộc hít thật sâu bầu không thí cuối cùng khi còn ở chung bầu trời xanh với anh, vẫy tay chào người nhà và bạn bè, đi vào cửa an ninh.
Hướng tới tương lai.