Khi ở nhà, chẳng ai để ý ai, mà đến đi làm, Trầm Ngang sẽ đi theo Mộc Mộc đến cửa hàng trông bé Angela, hoặc nếu như quán quá đông, anh sẽ giúp cô nấu một tay.
Lại nói Trầm Ngang ngay cả mặc trang phục đầu bếp cũng cực kỳ khôi ngô tuấn tú, hấp dẫn không ít khách hàng nữ ...... và sự hâm mộ của các khách hàng nam.
Mặc dù doanh thu tăng, nhưng sắc mặt Mộc Mộc còn đen hơn cả đáy nồi.
Mới ra tù mà đã bắt đầu bán đứng sắc tướng rồi, Trầm Ngang này thật đáng ghét!
Nghiêm Ny thì lại thấy thích thú: “Hai người khó khăn lắm mới gặp được nhau, đáng sẽ phải vui mừng lăn giường chứ? Sao lại giận dỗi nhau thế?”
“Tại oán hận quá sâu.” Mộc Mộc chỉ có thể nghĩ ra đáp án như vậy.
“Con cũng đã có rồi, còn oán hận sâu làm gì.” Nghiêm Ny khuyên nhủ: “Xem anh ấy thương con bé chưa kìa, bỏ qua đi.”
Trầm Ngang quả thật rất yêu Angela, xem cô bé như là châu báu trân quý. Mà kể cũng lạ, Angela đặc biệt thích ỷ lại vào Trầm Ngang, có khi không cần mama, chỉ cần papa.
Mà mỗi lúc như vậy, Mộc Mộc đều tức đến sôi máu.
Uổng công chín tháng mang thai vất vả, kết quả cũng không bằng cái ngoắc tay của người cha.
Vào một chiều nọ, Mộc Mộc vội vàng hoàn tất việc trong quán, sau đó ngồi trên ghế chơi đùa với Angela. Không biết thế nào mà Angela lại bỗng dưng ầm ĩ đòi kẹo, không cho là khóc.
Khuyên nhủ một lúc lâu nhưng cô bé vẫn khóc lóc đòi bằng được, Mộc Mộc nhịn không được quát mắng.
Trầm Ngang thấy thế, vội chạy tới ôm lấy Angela, dỗ dành khoảng một phút Angela mới không khóc nữa.
“Con bé còn quá nhỏ, nhỏ không hiểu chuyện, nói chuyện với con bé là được rồi, đừng quát.” Trầm Ngang dặn.
Tuy rằng giọng anh không có ý trách cứ nhưng Mộc Mộc vẫn bùng nổ: “Tự em có cách dạy con, không cần anh quản.”
“Nhưng Angela cũng là con gái của anh, anh cũng có quyền tham gia dạy dỗ con bé.” Trầm Ngang cố gắng đè nén cảm xúc xuống.
“Hay nhỉ, bây giờ anh đang nhắc đến quyền làm cha sao, xin hỏi lúc trước là ai đã đuổi hai mẹ con em đi?” Mộc Mộc quay mặt đi, không muốn cho anh thấy đôi mắt đỏ của mình.
“Mộc Mộc, lúc trước anh vốn không hề biết em đã mang thai Angela, nếu biết, chắc chắn anh sẽ không làm như vậy.” Trầm Ngang giải thích.
Nhưng phụ nữ trong cơn giận dữ đều thích để ý đến những chuyện vụn vặt, Mộc Mộc tức đến mức suýt nữa hét lên: “Có nghĩa là, trong lòng anh, em không hề quan trọng, còn Angela mới là quan trọng, đúng không?!”
Trầm Ngang cảm thấy nếu tiếp tục tranh cãi với cô thì anh sẽ nhịn không được cùng cô đồng quy vu tận.
Anh làm tư thế ngừng chiến, xoay người đi ra cửa sau quán ăn hút thuốc.
Đang hút thuốc, cửa sau bỗng nhiên vang lên, quay đầu nhìn, không ngờ người tới là Lục Ngộ.
Trầm Ngang biết, mấy năm qua mẹ con Mộc Mộc đã được Lục Ngộ giúp đỡ rất nhiều, bởi vậy anh rất cảm kích cậu ta.
Anh đưa cho cậu ta một điếu thuốc, Lục Ngộ từ chối: “Mạng sống quý giá, tôi chưa bao giờ muốn giết chết nó.”
“Tôi cũng không muốn hút thuốc, có điều đôi khi có quá nhiều chuyện phiền lòng.” Trầm Ngang thở sâu.
Lục Ngộ cũng thở dài: “Nói thật tôi thấy đây là do hai người tự tìm phiền hà, hai người đã lãng phí hai năm rồi, tại sao còn muốn tiếp tục lãng phí chứ?”
“Thật ra tôi cũng muốn vui vẻ ở bên Mộc Mộc, nhưng cô ấy vẫn hận tôi.” Trầm Ngang day day huyệt Thái Dương: “Cô ấy đúng là khắc tinh của tôi mà.”
Lục Ngộ khuyên nhủ: “Mộc Mộc là người đơn giản, cô ấy nghĩ rằng hai người yêu nhau thì nhất định phải ở bên nhau, không nên vì những yếu tố bên ngoài mà tách ra. Cô ấy thực sự không hiểu được vì sao anh lại bắt cô ấy rời đi, thậm chí còn muốn để cô ấy hợp lại với tôi. Cô ấy nghĩ rằng anh không tin cô ấy, cũng không tin vào tình cảm của hai người.”
“Tôi chỉ muốn cô ấy hạnh phúc.” Trầm Ngang thở dài.
“Nhưng hạnh phúc của cô ấy là khi ở cạnh anh.” Lục Ngộ bình tĩnh nói: “Nhưng anh lại lấy đi hạnh phúc này của cô ấy, cho nên cô ấy mới hận anh.”
Trầm Ngang không đáp lại.
Có lẽ anh sai thật rồi.
Mong muốn của anh là không muốn Mộc Mộc đau khổ, nhưng lại không nghĩ rằng, rời khỏi anh mới khiến cô đau khổ gấp bội lần.
Nhưng mà, cô hận anh sâu đến thế sao? Hận sâu đến mức giấu anh chuyện có con lâu vậy ư?
Dường như nhìn thấu tâm tư của anh, Lục Ngộ nhẹ giọng nói: “Những năm gần đây, Mộc Mộc sống cũng chẳng sung sướng gì, khả năng của tôi và Nghiêm Ny có hạn, chung quy không thể giúp cô ấy hết được. Khi mang thai, cô ấy ốm nghén rất nặng, thường xuyên nôn khan, không ăn được gì, nhưng vì anh và con của hai người, cô ấy vẫn cố gắng nuốt. Mỗi lần kiểm tra thai định kỳ đều là tự mình cô ấy đi, nhìn các bà mẹ xung quanh đều có chồng làm bạn, loại cô đơn một mình này chắc chắn cô ấy sẽ khó mà quên được. Khi còn mang thai, cô ấy thường cầm ảnh của anh nói chuyện với Angela trong bụng, nói cho con bé rằng đây là ba ba, mỗi lần nói xong, cô ấy đều khóc rất nhiều. Cách ngày sinh dự tính một tuần, cô ấy ra ngoài mua sắm không cẩn thận bị trượt chân, bị vỡ ối trên đường, sau đó ở phòng sinh vật vã một ngày một đêm mới sinh được Angela, tôi đứng bên ngoài, nghe thấy cô ấy toàn thất thanh gọi tên của anh.”
Mỗi câu mỗi chữ của Lục Ngộ giống như là kim châm, đâm sâu vào trái tim Trầm Ngang.
Một mình sống ở Anh sinh con, anh biết chắc chắn cô đã rất vất vả, nhưng khi chính tai nghe người khác kể lại, càng khiến anh đau lòng hơn.
Anh chỉ hận thời gian không thể quay lại, nếu không anh tình nguyện vượt ngục trốn ra để làm bạn với cô.
Lục Ngộ nói tiếp: “Sau khi sinh xong, cô ấy sợ miệng ăn núi lở (Tiền bạc dù nhiều thì tiêu cũng hết), nên dùng số tiền anh cho để mở quán ăn này. Thời gian đầu mở quán là thời gian khó khăn nhất, mỗi ngày cô ấy đều đi sớm về tối, thật vất vả mới phát triển quán được như ngày hôm nay. Mà gần đây có một bang đảng bắt cô phải nộp phí bảo kê rất lớn, cho nên tâm trạng của cô ấy không được tốt, khi nói chuyện với anh cũng dễ xúc động, anh hãy hiểu cho cô ấy.”
Đang nói, đột nhiên trong quán có tiếng cãi vã, Lục Ngộ và Trầm Ngang vội vàng vào xem, phát hiện có mấy tên côn đồ bộ dáng hung dữ đang đứng đối diện với Mộc Mộc.
“Tôi không nộp, các người làm vậy là phạm pháp!” Mộc Mộc chống hai tay lên hông, ánh mắt kiên quyết.
“Này cô, pháp luật không phải là vạn năng, tôi khuyên cô mau giao tiền ra đây, nếu không cô không thể tưởng tượng được hậu quả đâu.” Tên cầm đầu đe dọa.
“Các người dám, cứ thử xem!” Hai năm ở Anh đã rèn luyện Mộc Mộc trở thành một nữ tử hán đích thực.
Tên cầm đầu nổi giận, giơ tay định tát Mộc Mộc, nhưng tay vừa đưa lên đã có người chặn lại.
Trầm Ngang đứng chắn trước mặt Mộc Mộc, toàn thân bốc ra khí lạnh: “Tin tao, nếu mày dám động đến cô ấy, sẽ chết cực kỳ thảm.”
Tuy đối phương có nhiều người hơn, nhưng khí thế Trầm Ngang lại hoàn toàn áp đảo được bọn họ.
Tên cầm đầu nham hiểm nhìn Mộc Mộc lần cuối, sau đó xoay người dẫn đồng bọn rời đi.
“Xem ra bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.” Giọng Trầm Ngang hơi lo lắng.
“Đến thì đến, ai sợ ai?!” Mộc Mộc vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình.
“Mộc Mộc của anh trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào thế?.” Trầm Ngang mỉm cười.
Mộc Mộc gục đầu xuống: “Từ khi anh bắt em rời đi.”
Trái tim Trầm Ngang đau đớn gần như sắp vỡ, nhẹ nhàng nói: “Mộc Mộc, buổi tối em rảnh không, anh có chuyện muốn nói với em. Thật sự, chúng ta cần nói chuyện. Vì chúng ta, cũng vì Angela.”
Mộc Mộc mím môi, sau một lúc lâu mới thở dài đáp: “Vâng, đêm nay em sẽ về sớm.”
Buổi tối, Trầm Ngang dỗ dành cho con gái ngủ sau đó mới đi nấu bữa khuya chờ Mộc Mộc về. Nhừng chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy cô về nhà.
Nhà trọ Mộc Mộc chỉ cách quán ăn hai con đường, Trầm Ngang nhờ hàng xóm bên cạnh trông Angela, sau đó liền vội vàng đi đến quán ăn.
Nhưng khi đến trước quán ăn bỗng thấy bên trong lửa cháy dữ dội, khói đen dày đặc!
Người phục vụ co quắp ngồi bên đường, hai má bị cháy đen, anh ta hoảng hốt quay sang Trầm Ngang thuật lại sự việc: Quán ăn sắp đóng cửa thì đột nhiên có một đám người che mặt kín mít xông vào hắt xăng lên tường, lên bàn ăn, lên sàng nhà, sau đó châm lửa, lửa lập tức bùng cháy dữ dội. Anh ta vội vàng chạy ra ngoài, nhưng bà chủ vẫn bị mắc kẹt trong văn phòng trên tầng hai!
“Mộc Mộc!” Trầm Ngang đứng trước quán ăn bốc cháy hét to.
Nhưng trả lời anh cũng chỉ có tiếng gỗ bốc cháy, cùng với tiếng tòa nhà sụp đổ.
Lửa càng lúc càng cháy dữ dội, dần dần thiêu cháy trái tim anh - nếu cô xảy ra chuyện gì, vậy anh cũng không sống nổi.
Xung quanh tụ tập rất nhiều người đi bộ, họ gọi cho đội cứu hỏa, bên kia nói năm phút nữa là tới.
Nhưng Trầm Ngang không thể chờ thêm được nữa, anh không thể trơ mắt nhìn Mộc Mộc ở trong ngọn lửa thêm một giây.
Anh tẩm nước vào áo khoác, che lên đầu, trong tiếng hét ngăn cản của mọi người chạy vào.
Tại giờ phút này trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ-- anh muốn thấy Mộc Mộc.
Cho dù chết, bọn họ cũng phải ở bên nhau.
Bên trong quán ăn lửa cháy dữ dội, hơi nóng khiến tóc tai anh quăn lại, da thịt bỏng rát, nhưng Trầm Ngang không hề cảm thấy đau đớn.
Hai mắt anh trong ánh lửa nóng rực vội vàng tìm kiếm thân ảnh lúc nào cũng làm nhiễu tâm hồn anh.
Hai năm qua, hình ảnh cô xuất hiện trong giấc mơ của anh rất nhiều. Anh từng vô số lần muốn được ôm cô một lần nữa, chết cũng không tiếc.
Nhưng khi gặp lại nhau, bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Angela khiến anh hỗn loạn, hai người liên tục cãi vã, nhất thời không để ý đến nhau.
Anh vô cùng nhớ cô, giống như đói khát.
Tòa nhà bằng gỗ lung lay sắp đổ, trong tiếng nhà sập Trầm Ngang dựng tai lắng nghe, bỗng nhiên một tiếng ho khan nho nhỏ vang lên khiến anh chú ý.
Ngẩng đầu, anh tập trung nhìn qua làn khói, thấy trên hành lang tầng hai có một bóng đen mờ ảo, hình như là bóng ai đó đang ngồi.
“Mộc Mộc!” Trầm Ngang hét to.
Nghe vậy, bóng đen thoáng lay động.
“Mộc Mộc, là em phải không?” Trái tim Trầm Ngang co thắt dữ dội.
Bóng đen gian nan dựa vào vách tường đứng dậy, trong ánh ánh lửa rực sáng chiếu rõ gương mặt Mộc Mộc, cô nhìn Trầm Ngang, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Vừa rồi cô quá tập trung vào tính toán doanh thu trong ngày, đợi phát hiện được điểm khác thường thì khi đẩy cửa ra đã thấy tầng một cháy toàn bộ, ngay cả cầu thang cũng đang bốc cháy thành một dải lửa, làm cô không có cách nào để chạy thoát.
Khói đen bao trùm khiến cô gần như ngạt thở, cô ngồi xuống, lòng đầy tuyệt vọng.
Trong nỗi tuyệt vọng, cô nghĩ đến rất nhiều người, Angela, cha mẹ, Lục Ngộ, Nghiêm Ny, Tần Hồng Nhan, Trầm Thịnh Niên, An Lương, Lưu Vi Vi......
Nhưng nghĩ nhiều nhất, vẫn là Trầm Ngang.
Hối hận bao trùm lấy cô -- cô tưởng cô còn rất nhiều thời gian, hai người có thể sống bên nhau, cho nên mới giận anh lâu như vậy. Nhưng không ngờ ông trời lại sử dụng cách này để trừng phạt cô vì tội tự cho là đúng của mình.
Cô rất muốn biết, đêm nay Trầm Ngang sẽ nói gì với cô?
Là anh vẫn yêu em, hay là chúng ta không hợp, có lẽ nên chia tay?
Nhưng cô sẽ không bao giờ biết anh sẽ nói gì với cô, sẽ không bao giờ được gặp anh nữa.
Trong lúc cô tuyệt vọng cực độ thì đột nhiên cô nghe thấy giọng của Trầm Ngang.
Đứng dậy, cô nhìn thấy anh trong ánh lửa. Như là một vị thần từ trên trời xuống, cao lớn anh tuấn, chững chạc hiên ngang, phép thuật tuyệt đỉnh.
Anh là Trầm Ngang.
Là Trầm Ngang cô yêu tha thiết.
Trầm Ngang muốn xông lên để cứu Mộc Mộc, nhưng cầu thang đã bị thiêu cháy gần như sắp gãy, căn bản không thể bước lên.
Khói đen bốc lên tầng hai càng lúc càng dày đặc, Mộc Mộc bị cay mắt đến mức không thể mở mắt ra, cổ họng hít toàn khói khô khốc như muốn vỡ tung.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô chắc chắn sẽ bị hít quá nhiều khí độc mà chết.
Trầm Ngang bước vội đến chân cầu thang, giang rộng bàn tay, nói với cô: “Nhảy xuống.”
Giọng nói dịu dàng nhưng tràn đầy sức mạnh.
Mộc Mộc giơ tay che mũi, cơ thể vì ho dữ dội mà run run. Cô nhớ nhiều năm trước đây, cô trèo tường, mà anh cũng giang rộng giống thế này đón cô.
Nhưng lúc này cô đang đứng trên tầng hai, so với bức tường năm ấy cao hơn rất nhiều.
“Nhảy xuống, Mộc Mộc, tin anh.” Trầm Ngang lặp lại.
Anh mở rộng vòng tay, rộng mở vòng ôm của mình.
Bờ vai anh rộng lớn, lồng ngực vững chắc, ánh mắt dịu dàng.
Đó là vòng ôm cô khao khát gần hai năm trời, đó là Trầm Ngang cô mong nhớ gần hai năm.
Cô tin anh.
Mộc Mộc bước về phía trước, leo qua lan can, không chút do dự nhảy xuống.
Ánh lửa chiếu vào người cô, quần áo bay trong gió, cực kỳ giống một con bướm đêm rực rỡ.
Anh chuẩn xác đón được cô, giống như năm đó.
Mà suy nghĩ lúc này của anh cũng giống như năm đó -- người con gái này, anh sẽ không bao giờ buông tay.
Không bao giờ.
Trầm Ngang và Mộc Mộc may mắn chạy thoát khỏi đám cháy.
Mộc Mộc không có gì nghiêm trọng, nhưng Trầm Ngang vì đón được Mộc Mộc mà bị trật khớp, phải vào bệnh viện.
Cảnh sát nhang chóng điều tra ra người phóng hỏa, thì ra là đám người đến thu tiền bảo kê khi chiều, bởi vì không lấy được tiền cho nên ghi hận, sinh ra ác ý.
Sau khi biết được tin tức, Tần Hồng Nhan và Trầm Thịnh Niên lập tức lên máy bay, bay sang đây.
Trầm Thịnh Niên vừa trêu đùa với Angela, vừa khuyên nhủ Mộc Mộc: “Dì nhỏ, cô xem chú tôi yêu cô biết bao, vừa thay cô ngồi tù xong đã phải lao vào đám cháy cứu cô rồi, thật sự là một phút cũng không nhàn rỗi. Người đàn ông tốt như vậy không có người thứ hai đâu, cô mau mau làm thủ tục nhốt chú ấy đi.”
Mộc Mộc xấu hổ, đánh trống lảng: “Sao anh cứ thích quản chuyện chúng tôi thế hả? Có nhiều thời gian thì anh lo quản chuyện của mình đi.”
Trầm Thịnh Niên cảm thấy bị tổn thương: “Dì nhỏ, dì thật có thiên phú về khả năng lấy oán trả ơn đấy, nhớ ngày xưa tôi chạy qua chạy về làm chân liên lạc cho hai người có thấy cô nói vậy đâu nha.”
“Được rồi, Angela buồn ngủ rồi kìa, hai người đưa con bé về đi, Trầm Ngang ở đây đã có tôi chăm sóc rồi.” Mộc Mộc phất tay, như xua đuổi ruồi bọ.
Vì đã sinh con cho chú mình nên giờ Dì nhỏ có địa vị rất cao, Trầm Thịnh Niên chỉ có thể đồng ý, ôm Angela, dẫn Tần Hồng Nhan ra ngoài.
Từ sau khi hai người thoát ra khỏi đám cháy, cảnh sát, bác sĩ, phóng viên, người nhà thay nhau đến, cho nên đây là lần đầu tiên chỉ có hai người ở chung.
Trầm Ngang vẫn im lặng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như sắp tan thành nước. Mộc Mộc bị nhìn đến xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu nói: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Trầm Ngang thở dài: “Anh đang nghĩ, một người sao lại có thể đẹp đến như vậy?”
Mộc Mộc lại biến thành quả cà chua chín đã lâu không xuất hiện.
Quả nhiên, kỹ năng tán gái của đồng chí Trầm Ngang chỉ có tăng chứ không hề giảm.