Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không được.”
Vu Mộc Hi dứt khoát nói: “Bác sĩ nói em bây giờ không thể đi lại, hơn nữa dây truyền dịch trên người em không nên tháo ra, được rồi, đừng dài dòng, giải quyết nhanh trước khi đi ngủ, không cần phải ngại, trên người em chưa có gì là chị chưa thấy qua, lúc nhỏ đều là do chị thay tã.”
Lệ Thịnh Quân tai không tự chủ được đỏ lên, anh thầm nghĩ, đây không phải là cơ thể của mình, không thành vấn đề.
Vu Mộc Hi đem bô tiểu trực tiếp nhét vào tay anh ta liền xoay người đi.
Lệ Thịnh Quân trốn ở trong chăn thận trọng giải quyết, rồi đưa cho cô.
Vu Mộc Hi ung dung đi đổ nước tiểu, sau đó giúp anh đắp chăn rồi nằm lên ghế dài bên cạnh ngủ.
Lệ Thịnh Quân liếc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn ở góc tường, cô trên người khoác một bộ quần áo mỏng, gương mặt nhỏ hốc hác vì mệt mỏi.
Tâm trạng có chút phức tạp.
Mặc dù Vu Mộc Hi hành động có chút vấn đề, nhưng cũng không phải hoàn toàn là xấu, ít nhất đối với em trai rất tốt, hơn nữa anh và cô không có quan hệ máu mủ.
Vừa rồi thấy cô chăm sóc mình, thái độ cũng không chỗ nào chê.
Anh quả thực không nghĩ ra một người phụ nữa như vậy tại sao lại đi bán hàng giả để lừa người khác.
...
Ngày thứ hai, Vu Mộc Hi xuống lầu lấy thuốc.
Lệ Thịnh Quân quyết định đi xem cơ thể mình hồi phục như thế nào.
Mãi một lúc sau, mới biết Lệ gia đã sắp xếp anh vào khu VIP lầu bảy.
Từ thang máy đi ra, liền thấy một bóng lưng phụ nữ quen thuộc.
“Mẹ...”
Lệ Thịnh Quân thốt lên, đôi chân dài của anh nhanh chóng đuổi theo.
Tần Nguyệt cầm phiếu xét nghiệm bước đi trong vô thức, chợt nghe có người gọi mình là “Mẹ“.
Bà nghĩ tới con mình đang nằm trên giường bệnh mà hốc mắt nóng lên, quay đầu thấy một thiếu niên cao lớn mặc đồ bệnh nhân màu trắng đi tới, trên khuôn mặt tuấn tú đầy kích động.
“Cậu kêu ai là mẹ chứ?” Tần Nguyệt lạnh lùng nói, tâm trạng thật không tốt.
Lệ Thịnh Quân tỉnh táo lại, giải thích: “Con biết mẹ tiết kiệm được 235.800.000 vạn, mẹ có 100 triệu là ổn định, còn dư lại đều do con trai mẹ mua cho bác sáu quỹ.”
Tần Nguyệt khiếp sợ trợn tròn mắt: “Cậu... Cậu... .”
Lệ Thịnh Quân khẽ mỉm cười, cũng may anh không trực tiếp nhận mình là Lệ Thịnh Quân, hiện tại giữa hai người có bí mật, sau mới nói ra thân phận, Tần Nguyệt sẽ có một chút tin tưởng: “Mẹ hẳn là rất ngạc nhiên tại sao con lại biết có đúng hay không, bởi vì con là Thịnh Quân, lúc trước con ở trong thang máy xảy ra chuyện, nhưng sau khi tỉnh lại liền thấy mình đã ở trong thân thể này, còn có mẹ rất thích ăn đậu hủ thối, nhưng mẹ sợ ba con biết, luôn là con lén mua cho mẹ ăn, còn có... .”
“Cậu... Cậu từ đâu mà biết tất cả mọi chuyện.” Tần Nguyệt đột nhiên cầm phiếu xét nghiệm hung hăng đánh tới: “Đồ khốn nạn, tôi thấy cậu nhân mô cẩu dạng*, làm tên lừa gạt, cậu coi tôi ngu ngốc tới đâu, con trai tôi vẫn còn ở trên giường bệnh, cậu dám tới giả mạo, cậu giả mạo cũng cho chuyên nghiệp một chút, cậu lấy bí mật của tôi và con trai ra tôi liền tin sao, trên đời này cũng chưa có gió không lọt tường.”
(Nhân mộ cẩu dạng*: là thành ngữ trung quốc, mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì)
Lệ Thịnh Quân bất ngờ không kịp đề phòng, hơn nữa thân thể chưa hồi phục như cũ, không thể chống đỡ nổi, bị đánh mấy lần.
Tần Nguyệt mấy ngày nay tâm tình không tốt, mắng mấy câu liền nghẹn ngào, càng nghẹn ngào càng mất tự chủ đánh càng mạnh: “Ông trời ơi, sao ông làm vậy với tôi, tôi chỉ có một đứa có trai, mặc dù con trai tôi không thể làm gì, lộn xộn, vô dụng, nhưng nó cũng là con trai tôi, tôi mong nó phụng dưỡng tôi tuổi già.”