Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 79: Chương 79: Viên kẹo thứ bảy mươi chín




Một tuần tiếp theo, lúc Từ Lạc Dương đóng phim, Thích Trường An đều sẽ theo cậu tới trường quay.

Mạnh Hoa Chương ngồi phía sau camera giám sát, đang xem lại cảnh quay trước đó, sau khi xem đi xem lại mấy lần, ông hỏi Thích Trường An: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Tốt hơn trước rồi,” Thích Trường An ngồi trên một cái ghế nhựa màu trắng, xem cảnh quay trước đó: “Một điểm rất rõ ràng là, cảm giác đúng mực của Lạc Dương mạnh hơn không ít.”

“Cậu nói đúng lắm, cảnh trước, bởi vì Từ Lạc Dương quá mức nhập diễn vào nhân vật, chiếu trên màn ảnh lớn, thì sẽ có vẻ hơi dùng sức quá mạnh, giờ càng ngày càng kiềm chế rồi.” Mạnh Hoa Chương nói xong bèn bật cười: “Biết ngay mà, tôi mời cây định hải thần châm là cậu đây đi theo, là lựa chọn vô cùng chính xác.”

Thích Trường An không tiếp lời, mà nói: “Một tuần này, áp lực của Lạc Dương cực kỳ lớn.”

“Có thể nhìn thấy, trên phương diện đóng phim, yêu cầu của cậu ấy đối với bản thân mình là rất cao, vậy nên mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.” Mạnh Hoa Chương thấy tầm mắt anh vẫn luôn đặt trên hình ảnh ở trên màn hình, bèn trêu anh: “Đau lòng hả?”

“Đau lòng.” Thích Trường An thản nhiên gật đầu, giọng điệu lại hơi bất đắc dĩ: “Buổi tối em ấy nằm mơ rồi nói mớ, đều là đọc lời thoại. Có lúc đang ăn, thì lại bắt đầu ngẩn người, cũng là đang nghĩ đến chuyện đóng phim.”

Thấy rõ vẻ mặt của anh, tốc độ nói của Mạnh Hoa Chương chậm lại không ít: “Nếu Trường Ân nhìn thấy cậu bây giờ, chắc cậu ấy sẽ rất vui đó.” Ông và Thích Thế Nghiên là bạn tốt, nhìn Thích Trường An giống như là nhìn con cháu của mình.

Nghe thấy lời ông nói, Thích Trường An thu hồi tầm mắt, trong mắt mang theo chút ý cười: “Anh trai cháu nhờ chú thăm dò cháu hả?”

Bị vạch trần Mạnh Hoa Chương cũng không xấu hổ, ông cười gật đầu: “Đúng vậy, Trường Ân biết gần đây cậu vẫn luôn ở chỗ của tôi, vậy nên muốn bảo tôi uyển chuyển hỏi cậu, bao lâu nữa mới để cậu ấy và Từ Lạc Dương gặp nhau.”

Không trả lời ngay, Thích Trường An rũ mí mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Qua một khoảng thời gian nữa đã.”

Lúc này, Từ Lạc Dương từ phòng hóa trang đi ra, Mạnh Hoa Chương đứng lên, lập tức chuyển qua trạng thái làm việc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Các khâu chuẩn bị, ba phút sau quay phim! Nhân viên ánh sáng chú ý, dựa theo phương án đã thống nhất lúc trước làm thử, xem hiệu quả rồi nói tiếp.”

Cảnh trước, là Du Tố do Từ Lạc Dương thủ vai về tới lúc mình còn học đại học, mà cảnh này trực tiếp nhảy qua lần thứ hai quay ngược thời gian, là lúc Du Tố quay về năm mình 33 tuổi.

Đây cũng là một chỗ khó trong quá trình quay phim, Từ Lạc Dương phải nắm bắt tốt biến hóa cảm xúc của nhân vật ở từng giai đoạn khác nhau. Cùng lúc đó, bày trí trong phòng ở cảnh này cũng đã được thay đổi rất nhiều.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Nghe thấy giọng nói của Mạnh Hoa Chương, Từ Lạc Dương trả lời: “Chuẩn bị xong rồi.” Tốc độ nói chuyện của cậu rõ ràng hơi chậm đi —— theo sự tăng lên của tuổi tác con người, tốc độ nói chuyện cũng sẽ từ từ trở nên chậm dần, bởi vì dây thanh quản sẽ bắt đầu lỏng lẻo, lúc lắng nghe, giọng nói sẽ từ từ bị vẩn đục, tiếng thở sẽ nhiều hơn.

Bén nhạy nắm bắt được việc xử lý đối với giọng nói của Từ Lạc Dương, Mạnh Hoa Chương gật gật đầu: “Mười giây sau bắt đầu.”

Du Tố khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn đi vào bên trong, tóc hắn hơi lộn xộn, khiến người ta vừa nhìn đã biết thường ngày ít khi chăm sóc. Trên mũi đỡ một cái kính gọng đen, trên người là một bộ tây phục nửa xưa, ống tay áo khoác rõ ràng đã hơi bị mòn, mà chỗ góc áo cũng hiện đầy mấy nếp nhăn.

Ánh sáng trong phòng u ám, khiến trong tiềm thức người ta cảm thấy ngột ngạt. Du Tố bước vội vàng về phía phòng trẻ em, bởi vì quá hoang mang, không chú ý tới bố trí xung quanh, nên đầu gối của hắn trực tiếp đụng phải một cái bàn thấp.

“Ầm” một tiếng, bị đụng một cú rất mạnh, khiến bước chân của hắn cũng lảo đảo theo. Nhưng Du Tố chẳng để ý nhiều như vậy, hắn tiếp tục lảo đảo đi tới phòng trẻ em, rồi dừng lại ở chỗ cách giường trẻ em mấy bước.

Tiếng chuông gió treo trên giường trẻ em vang lên trong trẻo, là toàn bộ âm thanh ở trong khung hình.

“Máy quay số 2, quay cận cảnh mặt và tay trái của cậu ấy.” Mạnh Hoa Chương tập trung nhìn chằm chằm Từ Lạc Dương đứng sau camera, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kiềm chế, nhất định phải kiềm chế, từ từ thôi…”

Sau khi im lặng một lúc lâu, Du Tố cuối cùng cũng bước một bước nhỏ, nhưng rất nhanh, toàn thân hắn lại dừng lại, giống như ở ngoài chỗ cách xa mấy bước, tồn tại một cái hố đen thật lớn, làm hắn sợ hãi tới mức không dám tới gần. Cùng lúc đó, tay trái của hắn càng ngày càng run rẩy, đồng tử co rút, lông mi càng vì hoảng sợ mà không ngừng run rẩy ——

Hắn biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, lúc hắn quay ngược thời gian lần thứ hai, chọn quay lại lúc mình 33 tuổi, trước khi đứa con cả của mình chết non. Nhưng cho dù quay về quá khứ, hắn vẫn như cũ chẳng thể thay đổi được hướng đi của vận mệnh.

Không rơi lệ, cũng chẳng cuồng loạn, Du Tố bước chầm chậm tới bên cạnh giường trẻ em, hai đầu gối quỳ trên mặt đất. Hắn giơ tay ra, cẩn thận đụng vào gò má của đứa bé, rồi chợt giống như bị khiếp sợ, bèn đột ngột rút tay về.

Sau đó, hắn nắm thật chặt hàng rào bảo vệ của giường trẻ em, nếu như không phải trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, cùng với mạch máu nổi lên trên cổ, đứng từ xa nhìn lại, hắn càng giống như một pho tượng hơn.

Cứ đứng nhìn đứa con đã chết yểu như vậy, Du Tố giật giật môi, muốn nói gì đó, nhưng sau khi hầu kết lên xuống mấy lần, lại chẳng thể phát ra chút âm thanh nào. Hắn vẫn luôn không khóc, nhưng xung quanh hắn giống như bị mây đen bi thương vây kín, ngay cả cảm xúc của staff bên ngoài camera cũng bị ảnh hưởng, chuyên gia make up đứng ở một bên không nhịn được mà quay lưng, nhỏ giọng khóc thút thít.

Bên ngoài camera, đôi mắt của Mạnh Hoa Chương càng ngày càng sáng, cảnh này, ông vẫn chưa thảo luận với Từ Lạc Dương là phải xử lý như thế nào, ông giao tất cả quyền bố trí diễn xuất cho Từ Lạc Dương.

Mà cậu đúng thật là không làm ông thất vọng.

“Giữ yên như vậy… đúng rồi chính là như vậy…” Mạnh Hoa Chương căng thẳng hơn người bên cạnh, ông nhìn ánh mắt ‘Du Tố’ sau camera, nhìn hắn từ từ lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhìn hắn muốn khóc nhưng hoàn toàn chẳng thể nào chảy nước mắt, cuối cùng bi thương bị đè ép xuống, biểu cảm bỗng nháy mắt trở nên trống rỗng, lan tràn trong mắt toàn bộ đều là sự mờ mịt, giống như không tiếng động mà chất vấn ——

Rốt cuộc là vì cái gì mà mình lại quay ngược thời gian? Điều mình muốn thay đổi lại chẳng thể nào thay đổi được, việc mình muốn ngăn cản thì vẫn đang xảy ra.

“Cắt!” Mạnh Hoa Chương nói, ông ngăn Thích Trường An đang định đứng dậy, mười mấy giây sau, mới gọi một tiếng ‘Từ Lạc Dương’.

Phản ứng hơi chậm, nhưng mấy giây sau, Từ Lạc Dương vẫn nghiêng đầu qua, đáp một tiếng: “Chuyện gì?”

Giọng cậu nghẹn ngào, khàn khàn giống như vừa khóc xong.

Nhận được câu đáp lại này, Mạnh Hoa Chương lộ ra nụ cười: “Tốt lắm, cực kỳ tốt! Chúng ta quay lại cảnh này một lần nữa!”

Từ Lạc Dương ra hiệu ‘chờ một chút’, thấy trên mặt Mạnh Hoa Chương mang theo sự dò hỏi, cậu giải thích: “Có thể cho cháu hai phút được không?”

Mạnh Hoa Chương gật đầu: “Đương nhiên.”

Ông vừa nói xong, bèn nhìn thấy Từ Lạc Dương hai tay nắm chặt hàng rào bảo vệ của giường trẻ em, đầu kê lên mu bàn tay, rất nhanh đã vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.

Quay cảnh này thêm ba lần nữa, phần quay của Từ Lạc Dương hôm nay kết thúc. Cậu nhận lấy ly nước Thích Trường An đưa tới, bưng một hồi lâu nhưng vẫn không uống.

Đã rất quen thuộc với trạng thái thất thần gần đây của Từ Lạc Dương, Thích Trường An không thúc giục, mà rất kiên nhẫn chờ cậu. Qua gần một phút, Từ Lạc Dương chợt ngẩng đầu: “Cảnh ban nãy, hình như cảm giác không giống với lúc trước.”

Một tuần nay, cậu có thói quen thảo luận cảm giác lúc đóng phim của mình với Thích Trường An, mỗi lần quay xong, cậu đều sẽ tỉ mỉ nhớ lại, trạng thái của mình sau camera rốt cuộc là như thế nào.

“Khác nhau như thế nào?” Thích Trường An thấy cậu chẳng có tâm tư uống nước, bèn đưa tay lấy ly giữ nhiệt đi, một lần nữa vặn nắp lại.

“Chính là cảm giác rất khác với lúc trước,” Từ Lạc Dương suy nghĩ một lát, tỉ mỉ tìm từ: “Giống như cơ thể em bị chia làm hai nửa, một phần ‘em’ này, đang nhìn ‘Du Tố’ đau lòng, khổ sở, mù mịt, nhưng cảm giác xuất hiện trong lòng ‘em’, là đồng tình, giống như một người đứng xem vậy.”

Mạnh Hoa Chương vẫn luôn đứng ở bên cạnh lắng nghe, nghe cậu nói xong, ông ném một gói bánh quy nhỏ cho Từ Lạc Dương: “Cầm lấy, phần thưởng vì cậu lại có tiến bộ!”

Từ Lạc Dương giơ hai tay nhận lấy, đuôi mắt cong lên, vui vẻ nói: “Cảm ơn đạo diễn Mạnh!”

Một mạch quay về nơi ở, sau khi đóng cửa lại, Từ Lạc Dương vui vẻ nhào vào người Thích Trường An, giọng nói nhảy nhót: “Trường An, có phải em thật sự tiến bộ lên rất nhiều không?”

“Ừm, đúng vậy.” Giơ tay lên bảo vệ Từ Lạc Dương, Thích Trường An dẫn cậu đi vào bên trong: “Náo Náo rất giỏi.”

Gãi gãi mái tóc mình cố ý để hơi dài một chút, Từ Lạc Dương hơi xấu hổ: “Giỏi chỗ nào đâu, bỏ ra thời gian dài như vậy, mà mới tiến bộ được có một chút.”Nói xong, tai cậu hơi nóng lên, giọng cũng hạ xuống một chút: “Nhưng mà phương pháp của anh, thật sự rất có ích.”

Cả tuần nay, mỗi lần vào lúc làm tình, Thích Trường An đều sẽ hỏi cậu, cậu rốt cuộc là Từ Lạc Dương hay là Du Tố. Sau mấy lần, Từ Lạc Dương bèn nhận ra, lúc quay phim, cậu thay đổi rất nhiều so với trước đây, có lẽ là theo bản năng cảm thấy, làm tình với Thích Trường An chỉ có thể là Từ Lạc Dương, tuyệt đối không thể là Du Tố hoặc là những người khác.

“Bởi vì em là túi giấm nhỏ, cho nên mới có hiệu quả.” Thích Trường An cúi đầu cắn lên vành tai ửng hồng của cậu, cười nói: “Buổi tối muốn ăn gì?”

“Bữa tối hôm nay để em nấu!” Từ Lạc Dương tâm trạng rất tốt, sau khi nói xong bèn tiến vào nhà bếp, chẳng bao lâu sau, bên trong liền vang lên tiếng ngâm nga của cậu.

Nhưng chưa được năm phút, Từ Lạc Dương đã ló đầu từ trong phòng bếp ra:“Trường An, anh có biết muối ở đâu không?”

“Trên giá để đồ ấy, trước khi đi anh có nhìn thấy.” Thích Trường An đi vào, liền phát hiện trên giá để đồ trống rỗng, anh liếc nhìn Từ Lạc Dương, trực tiếp đưa tay mở tủ bát ra, bèn nhìn thấy một lọ muối được đặt ở trong đó.

“Cố ý giấu đi hả?”

Từ Lạc Dương chớp chớp mắt: “Đúng vậy.” Trả lời chẳng chột dạ chút nào, còn bước vài bước, đóng cửa phòng bếp lại.

“Vậy vì sao lại muốn giấu đi?”

“Bởi vì như vậy mới có lý do gọi anh tới,” cậu đi tới trước mặt Thích Trường An, hôn lên khóe môi đối phương: “Làm phiền Thích tiên sinh đứng yên tại chỗ đừng cử động, như vậy lúc em nấu ăn, quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh. Nhìn thấy anh em sẽ rất hạnh phúc, hương vị món ăn nấu ra lũy thừa sẽ tăng thêm 20%.”

“Ngụy biện.” Thích Trường An nói thì nói thế, nhưng thật sự im lặng đứng yên tại chỗ 20 phút, mãi đến tận khi Từ Lạc Dương nấu xong một đĩa cà chua xào trứng gà, anh mới bưng món ăn ra khỏi cửa phòng bếp.

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Cảm ơn sự phối hợp của Thích tiên sinh, có thưởng ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.