Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 70: Chương 70: Viên kẹo thứ bảy mươi




Sau khi môi được buông ra, Từ Lạc Dương phát huy tinh thần đã được hời rồi còn ra vẻ, cậu ngồi dậy lời lẽ chính nghĩa nói: “Thích tiên sinh, đừng tưởng rằng anh làm như vậy là có thể lừa gạt mà qua ải! Chúng ta phải trung thực một chút! Em nói 11 chữ mà!”

Thích Trường An thấy mắt cậu cũng đã trừng lên, bèn nói: “Được, anh gửi ngay đây.”

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, điện thoại Từ Lạc Dương liền vang lên tiếng chuông báo, cậu vội vàng mở ra nhìn xem —— tin nhắn gửi tới không phải là mười một ngàn, mà là ba chữ ‘Thích Trường An’.

Đang định hỏi, thì cậu đã nghe thấy giọng Thích Trường An: “Anh tặng mình cho em, Náo Náo, em lặp lại câu nói lúc nãy được không?”

Lần thứ hai Từ Lạc Dương sâu sắc cảm nhận được, Thích Trường An trên con đường lấy trọng điểm nói tình thoại này đã càng chạy càng xa rồi, cậu có lái máy bay cũng chẳng đuổi kịp! Từ Lạc Dương ho nhẹ mấy tiếng, nghiêm túc lặp lại: “Em đây thật sự thật sự rất yêu rất yêu anh.”

Nghe xong, Thích Trường An tựa đầu vào trong cổ Từ Lạc Dương, một lúc lâu sau mới khẽ trả lời: “Anh cũng vậy.”

Hoàn chỉnh xem xong một kỳ《Thành ngữ thịnh điển》, dưới sự giúp đỡ của Thích Trường An, Từ Lạc Dương sau khi gian nan đánh răng rửa mặt xong lại được bế đặt xuống giường. Cơn buồn ngủ vừa đến, cậu nhắm mắt lại, kề bên Thích Trường An trong chốc lát bèn ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu, Từ Lạc Dương liền bị vết thương trên cẳng chân làm đau đến mức tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cậu lập tức tỉnh táo —— Thích Trường An vẫn chưa ngủ, đang chăm chú nhìn cậu.

Thấy cậu tỉnh rồi, Thích Trường An khẽ hỏi: “Vết thương đau hả?”

“Ừm, hơi đau.” Từ Lạc Dương nhìn Thích Trường An, trái tim bỗng nổi lên một trận đau đớn, thậm chí trực tiếp lấn át cả cảm giác đau truyền tới từ trên đùi.

Cậu cứ nghĩ, giờ cậu luôn tỏ ra vui vẻ, không biểu hiện ra tâm trạng nghĩ lại mà sợ, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, như thế, cảm xúc của Thích Trường An chắc đã được vỗ về. Nhưng lúc này đối diện với ánh mắt của đối phương, thì cậu đã biết, không phải như vậy.

“Trường An, anh không ngủ được ư?”

“Ừm, không ngủ được.” Thích Trường An hiếm khi thẳng thắn, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa mặt Từ Lạc Dương, giọng nói nhẹ đến mức giống như sắp bị gió đêm bên ngoài cửa sổ thổi đi mất: “Anh không dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, thì trước mắt chính là cảnh tượng tấm sắt rơi xuống, nện vào trên người em.”

Ngón tay anh từng tấc từng tấc dời xuống, cuối cùng chạm lên mạch máu ở trên gáy Từ Lạc Dương, nhịp đập mạnh mẽ khiến anh hơi an tâm một chút.

“Náo Náo, anh thật sự rất sợ.” Thích Trường An dừng lại mấy giây rồi mới tiếp tục mở lời, khóe miệng hiện ra một chút đau khổ: “Lúc anh bị Thẩm Chiết Hồng đưa lên bàn mổ cắt bỏ dạ dày, cũng không sợ như ngày hôm nay.”

“Trường An ——” giọng Từ Lạc Dương nghẹn lại, so với sự hoảng sợ vẫn chưa biến mất hết sau khi sự việc xảy ra, cậu càng thương anh hơn.

“Ừm,” Thích Trường An giơ tay, cẩn thận giống như đối xử với đồ dễ vỡ ôm Từ Lạc Dương vào trong lồng ngực mình. Sau khi xác định người đang ở trong lồng ngực mình, anh mới dùng trán mình nhẹ nhàng tựa lên trán Từ Lạc Dương: “Em chính là mạng sống của anh.”

Không có em, anh sẽ không sống nổi.

Nỗi chua xót trong lòng Từ Lạc Dương như chực bùng nổ, cậu nắm chặt tay Thích Trường An, trước tiên để lên trước ngực mình: “Trường An, anh cảm nhận xem, tim em vẫn đang đập, mặc dù vận mệnh của em hơi hỏng bét, nhưng khả năng tránh họa vẫn đứng đầu, em vẫn còn sống sót, vẫn còn nằm ở bên cạnh anh.”

Tiếp đó, cậu lại nắm tay Thích Trường An, từng chút từng chút chạm vào trán, cánh tay, eo và hai chân của mình, cố gắng mỉm cười nói: “Anh xem, tất cả đều cực kỳ ổn, ngoài mấy miệng vết thương này ra, thì chẳng có chuyện gì cả.”

Nói xong, cậu đến gần cắn lên môi Thích Trường An: “Đau đúng không? Điều đó chứng tỏ không phải anh đang nằm mơ! Náo Náo nhà anh vừa cắn anh đó.”

Thấy Thích Trường An bị chọc cười, cậu mới vỗ vỗ lưng đối phương: “Được rồi, đừng sợ nữa, ngủ đi ngủ đi, em ngủ cùng anh.”

Nói là ngủ cùng, nhưng Từ Lạc Dương vừa nhắm mắt lại chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi. Thích Trường An đợi sau khi cậu ngủ say, mới cầm điện thoại lên đi tới phòng khách, liên lạc với Lương Khưu.

“Anh đi điều tra tất cả camera giám sát mấy ngày gần đây của cái nhà xưởng bỏ hoang kia và vùng lân cận, xem cho kỹ… ừm, tôi đã xem đi xem lại video hiện trường ba mươi mấy lần rồi, có vấn đề, tôi cần phải loại trừ một khả năng… Nhanh lên.”

Cúp điện thoại, Thích Trường An quay người đi vào trong, đứng ở cửa phòng ngủ một lúc, xác định khí lạnh trên người mình tản đi sạch sẽ, mới một lần nữa nằm lại trên giường. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Từ Lạc Dương: “Ngủ ngon, Náo Náo của anh.”

Cả đêm, hai người đều ngủ không quá an ổn. Giữa chừng vết thương bị đau, Từ Lạc Dương lại mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần nữa, được Thích Trường An dỗ dành mấy câu, mới ngủ lại.

Nhưng trời vừa sáng, Từ Lạc Dương mở mắt ra, thấy mình thật sự ngủ không được nữa, bèn nghĩ hay là dậy sớm, nhưng phải đi đánh răng, cậu bèn hối hận, dứt khoát chơi xấu lôi kéo Thích Trường An lăn lộn trên giường không chịu dậy, thì thầm cùng nhau tán gẫu.

“Trường An, khi em còn bé có một ước mơ cực kỳ cao xa.”

“Là gì?”

“Em muốn trở thành con gái, rồi gả cho chăn, như vậy là có thể ngủ nướng mỗi ngày. Nhưng về sau lại muốn gả cho máy điều hòa, như vậy mùa hè sẽ không nóng mùa đông cũng không lạnh. Lúc này em mới phát hiện ra, trước tiên em phải ly hôn với chăn mới được, nếu không sẽ phạm tội trùng hôn. Lúc đó em cực kỳ xoắn xuýt về vấn đề rốt cuộc phải bỏ bên nào, bèn đi hỏi mẹ em. Mẹ em thuận miệng trả lời em: ‘Náo Náo con ngốc hả, con có thể gả cho chăn điều hòa mà!’.”

Nói xong, Từ Lạc Dương tự bật cười trước, nghiêng đầu hỏi Thích Trường An: “Mẹ em có phải rất có thiên phú kể chuyện cười nhạt nhẽo không?”

Nhưng mà vừa nói xong, cậu mới chợt phản ứng lại, hình như mình chạm vào điểm ghen tuông ghê gớm của Thích Trường An rồi, bèn vội vàng cứu vãn: “Đương nhiên là chăn với cả máy điều hòa gì gì đó, đều kém xa, nếu thật sự phải gả, em chắc chắn chỉ có thể chọn Thích tiên sinh nhà em thôi!”

Nhìn thấy Thích Trường An mỉm cười, Từ Lạc Dương giơ tay khoa trương làm động tác lau mồ hôi, thấy mình thật sự quá thông minh, bèn đắc ý vênh váo, chân thành đề nghị: “Thích tiên sinh, sao không đổi tên thành Giấm tiên sinh đi?”

Sau đó, cậu bị Thích Trường An đè lên, hôn đủ mười tám phút.

Sáng sớm dễ cọ xát cướp cò, hai người bèn tách ra một chút, từng người dẹp đi phản ứng sinh lí của mình. Lúc này, điện thoại vang lên, Thích Trường An giơ tay cầm lấy, còn cẩn thận giúp Từ Lạc Dương bắt máy rồi mới đưa tới.

“Anh Trịnh?” Thấy người gọi tới là Trịnh Đông, Từ Lạc Dương mở loa ngoài.

“Lạc Dương, tỏ thái độ đi, lần này quyết định để mình tủi thân, hay là nửa bước không lùi?”

Nhận ra vẻ mặt Thích Trường An gần như lập tức lạnh nhạt xuống, Từ Lạc Dương không do dự, mỉm cười trả lời: “Lòng dạ em chẳng khoan dung chút nào, mà thù rất dai.”

Trịnh Đông cũng bật cười: “Đúng lúc, anh cũng vậy!”

Đài truyền hình Thải hồng.

Văn Trí Lăng tối hôm trước chỉ ngủ được ba tiếng. Bởi vì Từ Lạc Dương được đưa đến bệnh viện, Thích Trường An đi theo, mấy nghệ sĩ còn lại cũng không quá phối hợp, làm cho chương trình chẳng thể nào quay tiếp.

Làm trễ nãi lịch trình, bên phía Tống Diệu đã tỏ vẻ bất mãn, Quản Huyền, Giang Lưu và Tần Hiểu Nhiên vẫn chưa có tin tức gì, nhưng nếu cứ tiếp tục trì hoãn như thế, kiểu gì cũng sẽ có chuyện. Hơn nữa hôm qua sau khi đoàn đội của Từ Lạc Dương ra tay, tình thế đã hoàn toàn nghiêng về một bên, ông ta bị lãnh đạo trong đài gọi lên, mắng hơn nửa tiếng đồng hồ, mất sạch mặt mũi. Thế là lúc về phòng hội nghị nhỏ, hoàn toàn đang dồn nén cơn giận.

Trợ lý thức thời đưa ly cà phê cho ông ta: “Anh Văn, bên Từ Lạc Dương thái độ vẫn giống như trước.”

“Bịch” một tiếng, ly cà phê bị nặng nề thả xuống trên mặt bàn, Văn Trí Lăng hừ lạnh: “Cậu ta vẫn thật sự muốn tôi tự mình xin lỗi cậu ta ư?”

Trợ lý dè dặt, không dám nói gì xui xẻo: “Nhìn tình hình thì chắc là vậy.”

Trong lòng cậu ta nghĩ, vốn một ngày trước khi quay hình, không đến sắp xếp kiểm tra toàn diện những nguy cơ ở địa điểm ghi hình chính là vấn đề của bọn họ. Hơn nữa tình hình Từ Lạc Dương lúc đó đúng là cực kỳ nguy hiểm, muốn được chính thức xin lỗi cũng rất bình thường.

Nhưng cậu ta không dám nói, bởi vì hôm qua lúc mở cuộc họp nhỏ, đạo diễn Văn đã nhấn mạnh một lần, tuyệt đối sẽ không xin lỗi, thậm chí sẽ không thỏa hiệp. Một mặt là Từ Lạc Dương bị thương không nặng, như vậy có thể đề phòng Từ Lạc Dương được voi đòi tiên, yêu cầu càng nhiều hơn. Một mặt khác là giữ hình tượng cho tổ chương trình, nếu không chứng thực được điểm mấu chốt “có nguy hiểm ngầm” này, về sau khi mời nghệ sĩ đến tham gia chương trình thực tế, sẽ rất phiền phức. Càng đừng nói nếu như động đến ban ngành liên quan, chương trình có thể đi quay tiếp không cũng là vấn đề.

Quả nhiên, cậu ta bèn nghe Văn Trí Lăng nói: “Bởi vì lên chương trình này của chúng ta, độ hot của Từ Lạc Dương đã tăng lên bao nhiêu chứ? Báo giá bên ngoài cũng tăng lên năm triệu! Không biết điều mà cảm ơn thì thôi, tôi cũng không tin, cậu ta và đoàn đội sau lưng cậu ta thật sự dám tự phá hủy đi tương lai của mình! Tôi chờ cậu ta cúi đầu!”

Lúc câu nói này được Trịnh Đông thuật lại cho Từ Lạc Dương nghe, Từ Lạc Dương vẫn cười híp mắt: “Nếu đạo diễn Văn đã nói như vậy, thì cứ hủy cho ông ta xem là được rồi.”

Buổi sáng đúng tám giờ, weibo vẫn luôn không có động tĩnh gì của Từ Lạc Dương update, chỉ có một câu: “Xin lỗi, từ giờ trở đi, tôi rút khỏi chương trình《Hành động tuyệt mật》.”

Chưa tới một phút, Thích Trường An đã share: “Tôi cũng rút khỏi. // @Từ Lạc Dương: Xin lỗi, từ giờ trở đi, tôi rút khỏi chương trình《Hành động tuyệt mật》.”

Hai cái weibo post lên một trước một sau, lập tức đã cuộn lên cơn sóng thần.

“—— Lo mình chưa tỉnh ngủ nên nhìn nhầm, tui bèn vội vã tới weibo của Thích tiên sinh xem lại lần nữa! Vậy nên, Cổ Thành của tui đều rút hả? Gọn gàng nhanh chóng, cực kỳ tuyệt vời!!! Cái chương trình rách này phòng ngủ tụi tui đều không xem nữa!”

“—— Từ giờ trở đi, tui sẽ không xem《Hành động tuyệt mật》nữa! Không cần xin lỗi! Rút rút rút! Vô cùng ủng hộ! Tổ chương trình rác rưởi, oan ức Lạc Dương của tui! Cho đến giờ vẫn không định xin lỗi! Chúc flop!”

“—— Vậy là lần này vết thương của Lạc Dương thật sự rất nghiêm trọng đúng không? Khóc khóc, đau lòng quá! Mỗi lần xem video hiện trường lúc đó, trái tim liền bị nắm chặt một lần! Ủng hộ rút khỏi, ủng hộ Lạc Dương, ủng hộ Cổ Thành!”

Rất nhanh, Trịnh Đông cũng share weibo, nói rất uyển chuyển: “Lạc Dương vì lý do chân bị thương, nên chẳng thể nào quay tiếp chương trình, ở đây muốn nói một tiếng xin lỗi với những fan đã ủng hộ cậu ấy.” Ý là, lời ‘Xin lỗi’ này chỉ dành cho fan, chứ không phải dành cho tổ chương tình.

Ngay sau đó, anh lại post thêm mấy bức ảnh, là lúc Từ Lạc Dương xử lý vết thương Thích Trường An ở bên cạnh chụp lại, còn thêm cả bệnh án hoàn chỉnh.

Ngoài ra, phía Từ Lạc Dương không nói thêm gì nữa, cũng không chỉ trích bất cứ người nào, tỏ ra cực kỳ dửng dưng. Nhưng chỉ cần như vậy, cũng khiến fan tức đến nổ tung.

“—— Xem weibo chính thức bên phía tổ tiết mục hời hợt qua loa miêu tả, người không biết còn tưởng chỉ là trầy da! Phổ cập kiến thức bệnh uốn ván, phổ cập kiến thức gân gót chân bị đứt, phổ cập kiến thức mất máu quá nhiều, rồi phổ cập kiến thức tiếp bị nhiễm trùng! Tức chết rồi! Tổ chương trình thật là lợi hại!”

“—— Một chút vết thương vặt mà đã muốn sống muốn chết, có thể có một chút đạo đức nghề nghiệp và tinh thần chuyên nghiệp không?”

“—— Anti không não và thủy quân có thể cút! Đánh chữ rất sảng khoái đúng không? Vậy ngươi đến đi, ngươi tới khâu bảy tám mũi thử xem?”

“—— Cực kỳ đau lòng! Thích tiên sinh, xin hãy chăm sóc thật tốt cho Lạc Dương! Kính nhờ đó!”

Nhưng khiến người ta không nghĩ tới chính là, nửa tiếng sau khi weibo của Từ Lạc Dương post lên, Giang Lưu bèn share: “Giang Lưu: Tôi cũng rút khỏi. //@Thích Trường An: Tôi cũng rút khỏi. // @Từ Lạc Dương: Xin lỗi, từ giờ trở đi, tôi rút khỏi chương trình《Hành động tuyệt mật》.”

Trong khoảng thời gian ngắn, dưa trong tay quần chúng ăn dưa đều rơi mất, fan Giang Lưu dồn dập comment, một bộ phận khen ngợi Giang Lưu có nghĩa khí, một bộ phận khác thì tận tình khuyên nhủ, bảo cậu ta đừng gây chuyện theo người ta, nền móng của cậu ta quá nông, không so được với người có tiền như Thích Trường An và Từ Lạc Dương. Cơ mà Giang Lưu sau khi post một cái weibo xong thì làm lơ, không nói gì nữa, nhưng weibo cũng không xóa.

Từ Lạc Dương bưng ly uống nước mật ong, do dự một chút, rồi mới nói với Thích Trường An: “Hay là em gọi điện cho cậu ta nhé, bình thường cậu ta rất thông minh, sao tự nhiên lại trở nên ngốc nghếch vậy chứ?”

Thích Trường An đang giúp cậu gọt hoa quả: “Được.”

Điện thoại mới đổ chuông một lần đã có người bắt máy, Từ Lạc Dương đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta thương lượng chút nhé, hay là, cậu xóa cái weibo đó đi?”

Giang Lưu bật cười: “Anh Từ, em cũng đã post lên rồi, xóa đi thì giả dối lắm!”

Từ Lạc Dương tiếp tục khuyên nhủ: “Cậu xem đi, cái show thực tế này là quản lý của cậu mất bao nhiêu công sức mới giúp cậu liên hệ được, nói rút là rút, cậu không sợ anh ta đánh cậu à?”

“Không sợ không sợ, em và quản lý của em bàn bạc với nhau rồi!” Giang Lưu cười càng vui vẻ hơn: “Quản lý nhà em nói rồi, làm người làm việc gì cũng phải có trách nhiệm, lần này cách làm của tổ chương trình thật sự quá low, loại show thực tế như thế này, không quay cũng được! Trọng điểm là, ảnh bảo anh và Thích tiên sinh đều rút khỏi, trừ khi Văn Trí Lăng có thể mời Diệp Thiểm Thiểm đến, nếu không tuyệt đối không thể cứu vãn được rating. Chiêu này của bọn em gọi là rút quân có chiến lược.”

Nghe xong, Từ Lạc Dương nhếch khóe miệng: “Vậy không nói nhiều nữa, cảm ơn cậu!”

“Không cần cảm ơn em, là chuyện nên làm mà, trước kia lúc cùng quay《Thông báo tìm người》, anh Từ giúp em rất nhiều, còn chăm sóc em nữa.”

“Chia cho cậu một ly nước ô mai cũng là chăm sóc cậu hả? Yêu cầu này cũng quá thấp rồi đó!”

“Nước ô mai giúp em bốn mươi độ cũng không bị say nắng!” Cuối cùng Giang Lưu còn dài dòng thêm mấy câu: “Anh Từ anh nhanh tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi đi, ăn nhiều một chút, uống canh móng giò, tranh thủ sớm ngày hồi phục nha!”

Mới vừa cúp điện thoại của Giang Lưu, điện thoại lại vang lên, Từ Lạc Dương bắt máy: “Anh Trịnh, sao vậy?”

“Thiểm Thiểm quả thực là đã nín nhịn dữ lắm rồi!” Giọng điệu Trịnh Đông rõ ràng vui vẻ không ít: “Không biết cậu ta hack vào chỗ nào, lôi cả giấy khai sinh của Văn Trí Lăng ra luôn. Nhưng mà, cuộc đời của đạo diễn Văn này cũng rất đặc sắc.”

Từ Lạc Dương sôi nổi: “Có dưa để ăn ư? Anh Trịnh tụi mình ăn cùng nhau đi!”

“Văn Trí Lăng trước đây tên là Văn Lâm, ở quê có một người vợ, còn sinh hai người con gái. Kết quả ông ta ra ngoài kiếm tiền, lúc chạy vặt ở đoàn làm phim, có duyên gặp được con gái của phó trưởng đài. Thế là ông ta bèn vội vã quay về cưỡng chế ly hôn với người vợ đầu, cũng không nhận hai người con gái, còn sửa lại tên, làm giả kinh nghiệm, suy tính đủ loại phương pháp theo đuổi vị đại tiểu thư kia, cuối cùng cũng thành công thượng vị, thuận lợi gia nhập Thải hồng vệ thị, một đường thuận buồm xuôi gió.”

Từ Lạc Dương ngạc nhiên: “Trước kia lại chẳng có chút tin đồn nào!”

“Giấu rất kĩ,” Trịnh Đông hừ lạnh một tiếng: “Cậu xem đi, anh xuất từng chiêu từng chiêu, tuyệt đối sẽ hắc ông ta không có đường nhúc nhích!”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Thích Thích anh đừng sợ, ngoan ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.