Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 14: Chương 14: Viên kẹo thứ mười bốn




Từ Lạc Dương sống ở Vịnh Thiên Hà, những căn hộ trong chung cư đều là dạng một tầng một hộ.

Đi vào trong thang máy, Từ Lạc Dương vừa giơ tay quét dấu vân tay, vừa nói chuyện với Thích Trường An: “Nói chứ tui chuyển đến đây cũng sắp một năm rồi, nhưng mà tính đi tính lại thì, thời gian ở đây có lẽ vẫn không nhiều bằng thời gian sống cùng anh ở trấn Tần Lí ấy.”

Thích Trường An hỏi: “Vì liên tục ở bên ngoài đóng phim hả?”

“Đúng vậy, lúc trước luôn theo đoàn phim chạy khắp nơi, nửa năm sắp tới chắc cũng không khác mấy, vậy nên tui luôn cảm thấy mình lãng phí diện tích sống trên mặt đất quý giá.”

Lúc này, cửa thang máy mở ra ở tầng mười sáu, Từ Lạc Dương đi ra ngoài trước một bước, từ trong tủ giày bằng gỗ thô cầm một đôi dép màu xám nhạt ra, đưa cho Thích Trường An: “Đôi này mới, chưa có ai mặc, anh mặc thử xem size có vừa không?”

“Vừa lắm.” Thích Trường An thay dép, chợt nhận ra: “Đôi dép cậu mua cho tôi ở trấn Tần Lí, cũng là màu xám.” Từ Lạc Dương buột miệng trả lời: “Đúng vậy, tui nhớ trên Baidu baike của anh, trong cột ‘màu sắc yêu thích’ điền là màu xám.”

Không ngờ sẽ là lý do này, Thích Trường An nghe xong, hô hấp run lên, trong lòng có một chỗ hơi hơi trĩu xuống.

Mở cửa đi vào, gỡ mũ lưỡi trai và kính gọng đen xuống, Từ Lạc Dương chỉ tốn hai phút, đã đem cốc nước, khăn mặt, đồ dùng rửa mặt này nọ mới tinh toàn bộ sắp xếp ngay ngắn.

Cậu vừa thu dọn vừa giải thích với Thích Trường An: “Lúc tui chuyển nhà rồi đi mua sắm, toàn mua đồ tình nhân thôi, ly nước bàn chải chạy bằng điện này nọ cái gì cũng mua hai cái, nghĩ không chừng ngày nào đó sẽ được dùng tới.” Nói xong, Từ Lạc Dương thở dài: “Nhưng sau này tui mới phát hiện, tác dụng duy nhất của mấy thứ này, là lúc nào cũng nhắc nhở tui sự thật mình là một đứa FA, thật sự rất độc ác!”

Thích Trường An nhìn bàn chải đánh răng và cốc súc miệng cùng kiểu để trên kệ đồ ở trong toilet, giọng nói hơi nhẹ: “Cho tôi dùng hết thật hả?”

“Ừm, đây là lúc để chúng nó phát huy chút giá trị của mình!”

Sau khi để đồ xuống, Từ Lạc Dương lại dẫn Thích Trường An đi tham quan quanh nhà một vòng, còn cố ý tới thăm bồn tiên nhân chưởng năm tháng rồi không bị chăm chết. Xem được một lát, cậu bỗng nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Lúc ở Tiêm Đính, anh cũng không ăn gì, có muốn tui giúp anh nấu chút cháo trắng không? Còn lâu lắm trời mới sáng.”

Cậu phát hiện giờ mình có bóng ma tâm lý, lúc nào cũng lo Thích Trường An nửa đêm lại té xỉu thì phải làm sao đây. Nên biện pháp giải quyết của cậu cũng rất đơn giản —— giúp Thích Trường An nấu đồ ăn.

Thích Trường An gật đầu: “Vậy làm phiền cậu.”

Mười phút sau, Thích Trường An uống hết trà đứng lên, theo bản năng mà đi tới cửa phòng bếp, anh nhìn thấy Từ Lạc Dương đang mặc một cái tạp dề màu lam nhạt, hơi không quen cầm cái muôi khuấy khuấy trong nồi, tâm trạng còn rất tốt mà ngâm nga hát, tóc màu nâu theo tiết tấu lắc qua lắc lại.

Mùi thơm của gạo tản ra trong không khí, khiến Thích Trường An bỗng hiên cảm thấy hoảng hốt.

Chẳng bao lâu sau phát hiện Thích Trường An im lặng đứng ở cửa, Từ Lạc Dương nghiêng đầu mỉm cười nói với anh: “Có phải đói bụng không? Còn phải đợi thêm 20-30 phút nữa, dạ dày anh không khỏe, cháo nấu đặc một chút sẽ dễ tiêu hóa hơn.”

“Ừm.” Thích Trường An thả lỏng người dựa vào khung cửa, hơi do dự hỏi: “Cậu… có gì muốn hỏi tôi không?”

“Để tôi nghĩ xem… tạm thời thì vẫn chưa có gì.”

Từ Lạc Dương đoán, chắc là Thích Trường An muốn giải thích cho cậu nghe, lúc chiều vì sao có thể trực tiếp đè bẹp nhóm người bên nhà đầu tư và Ngô Tất. Nhưng cậu nghĩ, nếu như cậu hỏi, Thích Trường An chắc chắn lại phải cố gắng bịa một cái cớ chân thật để lừa gạt cậu, vậy nên cậu dứt khoát không hỏi nữa.

Mà Thích Trường An lại nghĩ, Từ Lạc Dương chắc đã đoán ra anh là người Thích gia. Mặc dù trọng tâm những năm gần đây của Thích gia dần dần hướng ra nước ngoài, nhưng bộ rễ ở Trung Quốc vẫn vững chắc như xưa, giống như Ngô Tất, chỉ mất mấy phút đã đoán được thân phận của anh.

Anh hoàn toàn không ngờ, tư duy của Từ Lạc Dương giờ đã dùng vận tốc ánh sáng mà phát tán đến đề tài vô cùng thâm thúy như là “Thân phận và bối cảnh thần bí của yêu nhị đại”, và “Làm sao để sử dụng sức mạnh của đại yêu quái tiến hành đè bẹp tinh thần”.

“Chuyện về sau tôi đã bảo Lương Khưu xử ký rồi, ngày mai chắc sẽ có kết quả, hot search liên quan đến việc đổi vai cũng đã loại bỏ rồi.” Thích Trường An dừng lại vài giây, giọng điệu mang theo mấy phần chần chừ không rõ ràng lắm: “Cách làm hôm nay của tôi, liệu có khiến cậu cảm thấy bị quấy nhiễu không?”

Đây là lần đầu tiên anh chủ động gần gũi một người, nên sẽ lo được lo mất, thậm chí anh còn không chắc rốt cục thì phải đối xử như thế nào với Từ Lạc Dương mới tốt. Anh chỉ dựa vào bản năng của minhnf, không muốn nhìn thấy Từ Lạc Dương bị bắt nạt, chịu oan ức.

“Đương nhiên là không rồi!” Từ Lạc Dương khua khua cái muôi trong tay, cười cong cả mắt, giọng điệu rất tự hào: “Toàn bộ hiện trường Thích tiên sinh đè bẹp người ta, quả thực chính là ba trăm sáu mươi độ đánh tiểu quái không bỏ sót góc nào.”

Dù sao thì trong lòng Từ Lạc Dương rất rõ ràng ai đối xử tốt với mình, từ trước đến giờ cậu là người rất nhớ ơn huệ mà người ta ban cho mình. Tính ra, Thích Trường An ở công viên trực tiếp nhảy xuống hồ cứu cậu, tiếp đó lúc Vân Thư kéo theo cậu để sao tác, Thích Trường An lại trực tiếp đứng ra làm chứng, thêm cả lần này nữa, Thích Trường An cũng đã giúp cậu ba lần rồi.

Mơ hồ nhận ra tâm tình Thích Trường An, Từ Lạc Dương dứt khoát để cái muôi xuống, nắm lấy cổ tay đối phương, một mạch dẫn người ta tới trước cửa thang máy. Sau đó dí ngón tay của Thích Trường An lên đó, rồi lại ấn ấn “tích tích tích” mấy lần trên hệ thống mật mã.

“Lạc Dương?”

“Được rồi đó!” Từ Lạc Dương ngẩng đầu nhìn Thích Trường An, mỉm cười nói: “Tui thêm cả dấu vân tay của anh vào rồi, sau này nếu anh tới đây, thì có thể trực tiếp quét dấu vân tay, cho dù tui có ở nhà hay không cũng đều có thể mở cửa vào nhà.”

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Thích Trường An, Từ Lạc Dương hất hất cằm: “Sau này lúc tui không ở nhà, bồn tiên nhân chưởng trong nhà trông cậy vào anh đó!”

Trên cổ tay còn lưu lại nhiệt độ của đối phương, Thích Trường An chậm rãi mỉm cười: “Ừ, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.”

Từ Lạc Dương cảm thấy, cái chậu tiên nhân chưởng này của mình có thể sẽ sống rất lâu rất lâu —— dù sao cũng có thêm yêu lực chăm sóc mà!

Nửa đêm, Từ Lạc Dương mơ thấy ác mộng nên tỉnh lại, cậu lấy điện thoại xem thời gian, hai rưỡi sáng rồi, phát ngốc thêm một lát nữa, cậu mới mơ mơ màng màng xuống giường xỏ dép, mở cửa phòng ngủ ra đi rót nước uống.

Không ngờ vừa giơ tay bật công tắc đèn tường, Từ Lạc Dương lại nhìn thấy một bóng người xuất hiện trên ban công, suýt chút nữa bị hù đến mức nhảy dựng lên! Lúc nhìn qua lần nữa, đậu móa, Thích Trường An vẫn chưa ngủ ư? Cả ngày nay, hết đi xe buýt đến máy bay, bản thân Từ Lạc Dương hoàn toàn vừa kê đầu lên gối là ngủ ngay lập tức.

Suy nghĩ một lát, Từ Lạc Dương mới bưng ly nước, tới đứng ở bên cạnh Thích Trường An, hỏi một câu rất vô ích: “Vẫn chưa ngủ hở?” Nói xong chính mình lại ngáp một cái trước.

Đã vào thu, gió đêm mang theo chút cảm giác mát mẻ, Từ Lạc Dương hơi hối hận vì mình không mặc áo ngủ dài tay.

“Ừ, không ngủ được.” Cánh tay Thích Trường An chống trên lan can, anh nhìn ánh sáng đèn nê ông ở phía xa xăm, rồi chợt mở lời: “Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ tôi.”

Vừa bắt đầu đã là đề tài quá sức rồi! Từ Lạc Dương nhanh chóng nghĩ, tình huống này thì nên an ủi như thế nào đây, nhưng cậu suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy thật ra chả có gì hợp để an ủi cả, ngôn ngữ rất yếu ớt.

Thế là Từ Lạc Dương xoay người, tiến lên hai bước, giang hai cánh tay ra ôm lấy Thích Trường An. Vì để nước trong ly không bị hắt ra ngoài, tư thế của cậu hơi kỳ quặc.

Từ Lạc Dương ôm xong muốn lùi lại, nhưng lại phát hiện Thích Trường An trở tay ôm lấy cậu, rõ ràng không có ý định buông tay. Cậu suy nghĩ một chút, rồi cứ tiếp tục bưng ly nước, khó khăn mà duy trì tư thế cũ.

Ôm đi ôm đi, chia sẻ chút ấm áp cho anh đó, để anh có thể bớt khó chịu một chút.

Mười mấy giây sau, cậu mới nghe thấy giọng nói của Thích Trường An, vừa thấp vừa khàn: “Thật ra tôi không chắc, rốt cuộc mình còn buồn, hay là không buồn nữa.”

Hình như cũng chẳng cần câu trả lời, Thích Trường An tự nói tiếp: “Tôi chẳng có ấn tượng gì về ba cả, ông ấy chẳng ở nhà bao giờ, mỗi ngày đều rất bận rộn, cũng rất ít nói chuyện với tôi. Mà mẹ tôi… bà ấy rất thích khóc, trong trí nhớ của tôi lúc nào bà ấy cũng khóc cả.”

Sẽ vừa khóc vừa đút cho anh đủ loại thuốc, sẽ vừa khóc vừa bảo anh phối hợp để bác sĩ kiểm tra và trị liệu, ngày qua ngày anh đều mệt mỏi nằm trên giường bệnh, nghe mẹ không ngừng nói yêu anh, nhưng cái phần tình yêu này, lại khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Phát hiện toàn thân Thích Trường An đang hơi phát run, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc từ tận đáy lòng, Từ Lạc Dương chậm rãi đẩy người ra: “Trường An, anh đợi tui một chút, tui đi lấy cái này.”

Chẳng bao lâu sau, Từ Lạc Dương lại chạy trở về, đem thứ gì đó trong tay thả vào lòng bàn tay Thích Trường An.

“Trước đây mẹ tui nói với tui rằng, nếu như trong lòng có chuyện gì buồn, có thể lặng lẽ nói với hòn đá, sau đó ném hòn đá đi thật xa thật xa, làm như vậy, những chuyện không vui kia, cũng sẽ cách anh thật xa thật xa.” Ánh mắt Từ Lạc Dương chăm chú nhìn Thích Trường An: “Trường An, anh có muốn thử không?”

Cúi đầu nhìn hai hòn đá rất nhỏ trong lòng bàn tay, Thích Trường An không muốn từ chối Từ Lạc Dương. Anh cầm lấy một hòn đá, sau khi nắm chặt nửa phút, bèn dùng sức ném đi thật xa.

Khoảnh khắc hòn đá bị ném đi, ngay lập tức không thấy rõ tung tích nữa, Thích Trường An chợt cảm thấy, mù mịt đè ép trong lòng hình như đã được buông lỏng, khiến anh có thể xả hơi.

Sáng hôm sau, Từ Lạc Dương đang buộc tạp dề vừa ở trong phòng bếp chiên trứng gà, vừa ngáp không ngừng.

Chín giờ rồi, cậu xoắn xuýt rốt cục có nên đi gọi Thích Trường An dậy hay không, không cẩn thận lại nhớ tới tối qua, cậu ở bên cạnh Thích Trường An đứng trên ban công hứng gió hơn nửa tiếng, muỗi không chích Thích Trường An, mà tập trung hỏa lực chích cậu, mấy chỗ lộ ra trên cổ và cánh tay đều có nốt đỏ, vô cùng thê thảm.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên, trong lòng Từ Lạc Dương nhảy ra một dự cảm xấu, cậu lê chân đi ra mở cửa —— quả nhiên là Trịnh Đông.

Vận mệnh dạo này rốt cuộc xấu đến mức nào chứ!

Trịnh Đông đứng ở cửa, nhìn Từ Lạc Dương tay phải cầm xẻng cơm, mặc đồ ngủ, trên eo còn buộc tạp dề, nhất thời không biết nói gì.

Vẫn là Từ Lạc Dương tố chất tâm lý tuyệt hảo bắt chuyện trước: “Anh Trịnh, chào buổi sáng nha! Hahaha, lâu rồi không gặp!”

Vào lúc này, giọng Thích Trường An vang lên sau lưng cậu: “Lạc Dương, hình như tôi nghe thấy có người nhấn chuông cửa?”

Nhìn Thích Trường An từ phòng ngủ đi ra, mặc đồ ngủ và dép đôi với Từ Lạc Dương, lại nhìn Từ Lạc Dương bên mép cổ áo còn lộ ra chút vệt đỏ, trong lòng Trịnh Đông nhảy lên một cái, anh ta nhỏ giọng nói: “Từ Lạc Dương cậu giải thích cho rõ ràng, đây là chuyện gì vậy hả?”

=========

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Đừng buồn, tui sẽ chia đá nhỏ cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.