Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 50: Chương 50: Viên kẹo thứ năm mươi




Nghe thấy đạo diễn hô “Kết thúc công việc”, Từ Lạc Dương giống như di hình hoán ảnh, nhanh chóng quay lại phòng trang điểm, nhìn đồng hồ, trong miệng cậu nhắc mãi: “Năm rưỡi rồi… về nhà là sáu rưỡi, á sao lại muộn vậy… Trường An liệu có đói bụng không nhỉ!”

Trịnh Đông mở cửa đi vào không cẩn thận nghe hết cả câu đó, cảm thấy miếng cẩu lương này gõ rất đau răng, anh dứt khoát đứng ở cửa: “Đạo diễn đang bảo buổi tối liên hoan.”

Bàn tay đang vội vàng tẩy trang của Từ Lạc Dương dừng lại, một giây sau tiện tay che lên bụng, vẻ mặt đau khổ: “Đầu em đau quá!”

“…” Trịnh Đông cảm thấy cảnh tượng này mình thật không đành lòng nhìn thẳng: “Cậu ngốc hay anh ngốc?”

Từ Lạc Dương cũng nhận ra hình như mình che sai chỗ, cậu vẫn ngoan cường duy trì động tác che bụng của mình: “Anh hiểu là được rồi, tụi mình đều không phải là người để ý tiểu tiết, đúng không anh Trịnh!”

Trịnh Đông nhìn trời.

Biết đây là đã ngầm cho phép, Từ Lạc Dương tiếp tục tẩy trang: “Vậy em sẽ không tới buổi liên hoan đâu, anh Trịnh anh cứ nói em… lên cơn đau dạ dày đi! Đạo diễn chắc chắn sẽ tin.”

Nghệ sĩ một khi bận rộn, thì sẽ chẳng thể ăn cơm đúng giờ, cho nên đều sẽ có bệnh bao tử tùy cấp độ, nhưng do sức khỏe của Từ Lạc Dương từ nhỏ tới giờ quá tốt, nên dạ dày chưa bao giờ xảy ra vấn đề này.

“Được, nhưng cậu vội vàng trở về như vậy làm gì? Có việc gấp hả?”

Vẻ mặt Từ Lạc Dương lập tức chuyển qua hình thức tự hào, mặt tươi như hoa: “Anh Trịnh, em là người đã có gia đình rồi, vậy nên anh không thể dùng quan điểm trước đây mà đối xử với em được!” Nói xong, cậu lại buồn phiền than thở: “Sáng sớm mai Trường An bay, vậy nên anh có thể nắm lấy cơ hội mà thông cảm cho người sắp yêu xa là em đây được không?”

Trịnh Đông thấy cậu tỏ vẻ đau buồn, nghĩ hai người mới ở bên nhau, nên không đành lòng: “Vậy cậu về đi, anh gánh thay cậu. Sáng sớm mai cậu có muốn tới sân bay tiễn không? Nếu muốn, anh sẽ giúp cậu đẩy lịch trình lên mười giờ.”

Nghe được câu này, vẻ đau buồn trên mặt Từ Lạc Dương lập tức biến mất chẳng còn tăm hơi: “Đi đi đi đương nhiên là muốn đi rồi! Em biết mà, anh Trịnh là tốt nhất!”

Ngâm nga về nhà, Từ Lạc Dương xỏ dép tìm Thích Trường An khắp nhà, cuối cùng tìm thấy anh ở trong phòng xem phim. Trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim kinh điển cũ, đoán Thích Trường An chắc đang nghiền ngẫm diễn xuất, nên Từ Lạc Dương không lên tiếng.

Rón rén đi tới, cậu sà vào lồng ngực Thích Trường An, sau đó tiến đến bên tai đối phương nhỏ giọng nói: “Em về rồi nè!”

Thích Trường An ôm người vào trong lồng ngực mình, rồi lại hôn lên đuôi mắt cậu, giọng rất dịu dàng: “Ừm, cùng anh xem hết phim này không?”

“Cùng xem cùng xem!” Tiếp đó, Từ Lạc Dương không nói thêm gì nữa, mà nghiêm túc xem phim. Đang xem, cậu chợt phát hiện, mình và Thích Trường An, vậy mà lại có loại cảm giác của lão phu phu?

Chắc chắn là ảo giác! Mới ở bên nhau chứ mấy, rõ ràng là kiểu nhiệt tình như lửa đốt cháy sa mạc!

Trong lòng cậu đang bung lụa, không biết đã tưởng tượng đến nơi nào rồi, mãi một lúc sau mới phát hiện ra người bên cạnh thay đổi tư thế. Một giây sau, bàn tay hơi lạnh của Thích Trường An vuốt ve gò má cậu, rồi trực tiếp cúi đầu hôn xuống.

Môi bị ngậm lấy, Từ Lạc Dương theo bản năng thả lỏng, kết quả bị đè xuống trên sô pha.

Tiếng nhạc cuối phim vang lên, giọng nữ lưu luyến hát tiếng Pháp, không khí giống như cũng biến thành mật ong vàng óng ánh, tản ra vị ngọt, Từ Lạc Dương có loại kích động muốn khiến thời gian dừng lại ngay tại khoảnh khắc này.

Lúc bài hát cuối phim kết thúc, nụ hôn này cũng kết thúc theo, giọng Thích Trường An hơi khàn khàn: “Anh rất nhớ em.”

Từ Lạc Dương vẫn đang thở hổn hển, không đủ hơi để nói chuyện, cậu rủ mắt xuống: “Rõ ràng… rõ ràng buổi sáng mới gặp mà.”

Thích Trường An cũng không giải thích, mà xuống khỏi sô pha, sau đó khom lưng trực tiếp bế người lên: “Đi ăn tối thôi.”

Mông mình bị tay Thích Trường An nắm lấy, Từ Lạc Dương hơi xấu hổ, cậu cố gắng quên đi, dời sự chú ý đến chuyện quan trọng hơn: “Bữa tối ăn gì?”

Trong lúc nói chuyện, cứ như vậy bị bế đi mấy bước, Từ Lạc Dương lại bắt đầu lo lắng, mặc dù cậu không nặng, chỉ 60kg thôi, nhưng sức khỏe Thích Trường An không tốt, có khi nào đang đi rồi bế không nổi không nhỉ?

Lắc lắc đầu, Từ Lạc Dương tỏ ý, phải tin vào đại yêu quái!

“Anh đặt thức ăn ở club Tiêm Đính, có phật nhảy tường mà em thích ăn đó.”

“Phật nhảy tường!” Chân Từ Lạc Dương kẹp chặt eo Thích Trường An, sau khi vui vẻ lại hơi nghi ngờ: “Club Tiêm Đính không phải là rất kiên quyết không giao thức ăn ngoài ư?” Tiếp đó bản thân cậu lại nghĩ thông suốt, chắc chắc là Thích Trường An lại dùng yêu lực!

Thấy cậu làm vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, Thích Trường An đoán được đại khái cậu đang nghĩ gì, anh không nhịn được cúi đầu cắn cắn môi trên của cậu: “Náo Náo, đừng nghĩ lung tung.”

“Oh, được.” Em đây là đang suy nghĩ có chứng có cứ mà.

Một mạch bế người tới bên cạnh bàn ăn, thả xuống trên ghế, Thích Trường An lại đi lấy dép và tất tới. Tiếp đó, anh nửa quỳ trên tấm thảm bện lông cừu dài nhạt màu, giơ tay nắm chân trái Từ Lạc Dương để lên trên đùi mình, cẩn thận giúp cậu mặc tất.

Từ Lạc Dương giật giật ngón chân, mặt hơi nóng lên, tùy tiện tìm đề tài để nói chuyện: “Nhìn từ góc độ này, đường nét môi của Trường An anh thiệt là đẹp.”

“Ừm, không phải em mới hôn xong à.”

“…” Bị trêu ghẹo rồi! Nhớ lại cảm giác trước đó bị đặt trên sô pha hôn môi, ngón tay chống trên ghế của Từ Lạc Dương hơi giật giật.

Thích Trường An mặc dép lên chân trái Từ Lạc Dương: “Chân phải.”

Nghe lời đưa chân phải qua, Từ Lạc Dương lúng túng nói: “Thật ra em tự mặc được, như thế này em hơi áp lực…”

Thích Trường An nghe vậy, ngẩng đầu lên: “Vậy Náo Náo phải nhanh tập thành thói quen đi mới được, vì về sau anh rất muốn chăm sóc cho em.”

Nhìn ánh mắt đối phương, Từ Lạc Dương không nhịn được lần thứ hai ngoảnh mặt qua chỗ khác —— thật sự quá quá quá phạm quy rồi!

Hơn 10h tối trời bỗng đổ mưa, mãi cho đến tận 0h, tiếng mưa rơi vẫn còn rất rõ ràng. Từ Lạc Dương nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, theo thói quen đem những việc đã xảy ra vào ban ngày sắp xếp lại ở trong đầu, không ngờ càng sắp xếp càng tỉnh táo.

Ôm chăn ngồi trên giường một lúc, cuối cùng Từ Lạc Dương vẫn mặc dép mở cửa phòng ngủ ra, đi đến căn phòng bên cạnh.

Thích Trường An cũng chưa ngủ, mà đang đọc sách. Thấy Từ Lạc Dương tới, anh kéo chăn của mình ra: “Muốn ngủ chung hả?”

Rõ ràng quan hệ đã trở nên thân mật hơn, nhưng so với trước lúc ở bên nhau, hai người lại càng thận trọng hơn một chút. Cho dù là ở khách sạn hay lúc đã về nhà, đều ăn ý mà ngủ riêng, tựa như đang kiềm chế tuân theo một giới hạn nào đó.

Từ Lạc Dương không lên tiếng, mà cởi dép bò lên giường, chui vào trong lồng ngực Thích Trường An, đọc sách cùng anh.

“Tiếng Latin? Vẫn là quyển sách lúc trước hả?” Cậu cẩn thận nhớ lại: “Em còn nhớ rất rõ, lúc ở trong căn nhà mình thuê ở trấn Tần Lí, anh cũng đọc quyển này, bên cạnh còn để một quyển sách gốc tiếng Hy Lạp cổ nữa.”

Thích Trường An hôn lên đỉnh đầu cậu: “Ừm, thơ ca trong quyển sách này viết rất hay.”

“Thơ ca ư?” Từ Lạc Dương nhớ lại nói: “Nói chứ, trước đây lúc em học đại học, tiếng Latin cũng là môn học bắt buộc, cơ mà ngôn ngữ này đối với em mà nói thật sự quá khó, vậy nên giờ em gần như quên hết rồi.”

“Vậy anh đọc cho em nghe nhé?”

“Ừm!” Từ Lạc Dương gật đầu, tiếp đó, bên tai bèn vang lên giọng nói đầy từ tính của Thích Trường An, cậu hơi say mê nghĩ, hoàn toàn không cần phải đọc thơ, chỉ cần giọng nói của Thích Trường An, cũng đã là vần thơ tuyệt mỹ không thể với tới rồi.

Cơ mà rất nhanh, mí mắt Từ Lạc Dương bắt đầu trở nên nặng trĩu, cậu cố gắng muốn lên tinh thần, nhưng sự thật chứng minh, không thể thành công.

Nhận ra tiếng hít thở bên tai đã trở nên nhẹ nhàng, Thích Trường An khép sách lại, tắt đèn, ôm Từ Lạc Dương vào lòng, giọng rất thấp: “Ngủ ngon, Náo Náo của anh.”

Ngày hôm sau lúc Từ Lạc Dương ngủ dậy, bên cạnh đã chẳng còn ai nữa, cậu gào lên một tiếng, rồi vội vã quay người gọi điện cho Thích Trường An, biết đối phương đã sắp lên máy bay, cậu kéo chăn: “Tức quá! Tức đến biến hình! Tại sao lúc anh đi em lại không phát hiện chứ?”

Giọng Thích Trường An mang theo ý cười: “Lúc anh dậy, em nhắm mắt muốn dậy theo. Nhưng anh nói giờ trời còn chưa sáng, vẫn ngủ thêm được một lát, thế là thành công dỗ em ngủ tiếp.”

“…”

Từ Lạc Dương à, sao mày lại đáng thất vọng vậy hả? Dễ bị lừa quá đó!

Nằm trên giường gọi điện với Thích Trường An, mãi cho đến khi máy bay cất cánh, Từ Lạc Dương mới rời giường rửa mặt thay quần áo.

Trên người mặc một cái áo lửng màu lam xám khói, Từ Lạc Dương đi từ phòng ngủ tới cửa, bất chợt nhận ra căn nhà thật trống vắng. Cậu đứng ở cạnh cửa đổi giày, vừa đổi vừa nói: “Hôm qua mới nói mình phải nhanh tập thành thói quen đi, nói rất thích chăm sóc mình… ngủ một giấc dậy, người đã chẳng thấy đâu!”

Lẩm bẩm một lúc, chính Từ Lạc Dương lại không nhịn được mà mỉm cười. Nghĩ một chút, cậu nhanh chóng chạy đến trước bảng thông báo lịch trình hàng ngày, cầm giấy bút ra, nghiêm túc viết: “Nhớ Thích tiên sinh lén lút trốn đi, không dẫn em cùng tới sân bay.”

Ở dưới cùng còn viết ngày và ký tên, Từ Lạc Dương còn dùng nam châm nhỏ màu xanh lam đính tờ giấy lên bảng nhắc nhở, lúc này mới thật sự ra khỏi cửa.

Thành phố S.

Sau khi Thích Trường An xuống máy bay, dẫn Lương Khưu đi một con đường đặc biệt, trực tiếp tới khách sạn Brighton ở trung tâm thành phố. Ở căn hộ cao cấp trên tầng cao nhất thay lại âu phục đặt làm riêng, Thích Trường An mang khuy măng sét lên: “Tưởng Lăng Tỉ đã tới chưa?”

Hai mươi giây sau, Lương Khưu trả lời: “Theo lời giám đốc nói, thì mười một phút trước Tưởng Lăng Tỉ đã vào phòng riêng rồi.”

“Ừm, đi thôi.”

Tưởng Lăng Tỉ ngồi trên ghế, xoay xoay ly rượu đỏ trong tay, cực kỳ kiên nhẫn, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn đồng hồ ở trong góc.

Lúc kim giây chỉ về số “12”, cửa phòng riêng cũng đồng thời bị mở ra, một người đàn ông vẻ mặt hơi nhợt nhạt đi vào. Tưởng Lăng Tỉ biết chính chủ đến, nên đứng dậy cười nói: “Thích thiếu gia thật là đúng giờ!”

Thích Trường An nhẹ gật đầu: “Để Tưởng tổng đợi lâu rồi.”

Hai người ngồi đối diện nhau, Lương Khưu đứng ở phía sau Thích Trường An, im lặng giống như một cái bóng.

Tưởng Lăng Tỉ không quanh co lòng vòng, mà nói thẳng: “Xin hỏi những điều lúc trước Thích thiếu gia nói, đều là thật ư?”

“Ừ, là thật. Trên tay tôi đúng là đang cầm sổ sách riêng của Đới Tuyết Thanh, bao gồm những năm này Tưởng thị có người nào vẫn luôn lén lút giao dịch tiền bạc qua lại với ông ta, ông ta làm sao để móc nối quan hệ, ở Nam Mỹ xa xôi, cũng có thể biết rõ hướng đi của anh.”

Tưởng Lăng Tỉ hơi thay đổi sắc mặt, rồi lại nhanh chóng che giấu vẻ mặt: “Thích thiếu gia có điều kiện gì?”

“Nam Mỹ cũng được, Châu Phi cũng được, để ông ta lúc còn sống, đừng quay về nữa.”

Trên mặt Tưởng Lăng Tỉ lộ ra chút bối rối: “Tính ra trên mặt huyết thống, ông ấy cũng là chú của tôi, tôi không thể ——” đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Thích Trường An, theo bản năng cảm thấy không thể dễ dàng đắc tội với đối phương, lời vốn muốn nói ra miệng liền dừng lại, Tưởng Lăng Tỉ không làm bộ làm tịch nữa: “Mục tiêu của tôi và Thích thiếu gia giống nhau, hợp tác vui vẻ!”

Một bên khác, sau khi ăn trưa xong, Từ Lạc Dương bèn tới studio Tinh Không của Vệ thị để ghi hình tiết mục. Cậu là khách mời đặc biệt của《Tinh quang tú》kỳ này, nhưng dựa theo kịch bản, nhiều nhất hai tiếng là có thể quay xong.

“Trước tiên chúng ta xem xem Lạc Dương rút được chủ đề gì nào,” nam MC mở tấm thẻ bị gấp đôi lại ra, đọc chữ ở bên trên: “Xin mời diễn lại đoạn phim ngắn được chiếu trên màn hình lớn.”

Nữ MC tiếp lời: “Được rồi, bây giờ chúng tôi cũng hơi hồi hộp nè, người mà Lạc Dương phải diễn lại là ai nào? Mời nhìn lên màn hình lớn!”

Khoảnh khắc màn hình lớn sáng lên, hàng ghế khán giả vang lên tiếng hét suýt chút nữa làm sập cả sân khấu, dần dần, tiếng la hét dần trở nên thống nhất, biến thành “Cổ Thành… Cổ Thành…” đều đặn.

Nam MC cố ý nói: “Rốt cục là các bạn đang gọi ai vậy? Trên sân khấu của chúng ta cũng chẳng có người tên Cổ Thành.”

Âm thanh trong thính phòng lại càng lờn hơn.

Từ Lạc Dương ngồi trên ghế chân cao, quần bò mài ôm lấy đôi chân dài của cậu khiến nó căng lên nhìn rất đẹp, trong tay cậu cầm micro, cười nói: “Xin lỗi, hôm nay chỉ có tui ở đây, chứ không có Trường An.”

Nữ MC cười tiếp lời: “Xem ra tổ tiết mục của chúng ta nhất định phải cố gắng, tranh thủ một ngày nào đó mời cả Trường An và Lạc Dương tới chương trình của chúng ta mới được.” Nói xong, cô dùng tay ra hiệu: “Giờ mời Lạc Dương chuẩn bị, tiến vào cửa ải này!”

Trên màn hình lớn đang chiếu lại cảnh trong《Bão tuyết》, tiểu lưu manh A Hồi do Thích Trường An thủ vai đứng trên mái nhà, ánh tà dương chiếu xuống, chia toàn bộ trấn nhỏ thành hai vùng một sáng một tối, mà nơi A Hồi đứng, vừa vặn là ở chính giữa, ranh giới của sáng tối xen kẽ nhau.

Chính giữa sân khấu, Từ Lạc Dương dùng tư thế đứng hoàn toàn giống như thế, trong miệng thờ ơ nhai kẹo cao su, ngay cả tần suất nhai cũng đều hoàn toàn giống nhau.

Mà nhìn tà dương lặn về phía Tây, A Hồi trong phim giơ tay lên, Từ Lạc Dương trên sân khấu cùng giơ tay, hai người cùng khoảnh khắc đó, nói ra lời thoại giống nhau: “Đây chính là ánh sáng.”

Tựa như thời không giao hòa.

Đèn trên sân khấu một lần nữa sáng lên, hai MC đi lên, đều vô cùng ngạc nhiên: “Lạc Dương, tụi tôi có thể nhiều chuyện một chút không? Sao cậu có thể mô phỏng giống như thế! Làm phiền đạo diễn chiếu hình ảnh lên một chút! Đúng… các bạn khán giả nhìn kỹ nhé, ngay cả độ cong của cánh tay Lạc Dương, cũng chẳng khác chút nào so với Thích Trường An ở trong phim luôn!”

“Thật ra chỉ cần xem nhiều, thì sẽ rất dễ dàng nhớ kỹ,” Từ Lạc Dương nhớ lại nói: “Bộ phim《Bão tuyết》này, tui xem sắp hơn năm mươi lần rồi.”

MC và khán giả ở hiện trường đồng thời phát ra tiếng thán phục, nam MC cầm thẻ, giọng nói khoa trương: “Không ngờ Lạc Dương của chúng ta, lại giấu kỹ chuyện là fan cuồng phim của Thích tiên sinh như vậy đó nha.”

Từ Lạc Dương gật đầu thừa nhận, nhìn hình ảnh đang dừng lại trên màn hình, cười nói: “Tui rất thích phim của ảnh.” Tui càng thích ảnh hơn.

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Nhớ nhung, chính là em ở cách anh 1151km

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.