Đã lâu không gặp, rõ ràng là cô với người đó.
***
Tay trái của Tần Tống chính thức… bị gãy.
Trương Phác Ngọc vẽ một con gà con lên lớp bột rắn đanh bó chặt trên cánh tay
của con trai, vừa vẽ vừa hỏi anh đến lần thứ tám mươi mấy: “A Tống, rốt
cuộc con làm ảo thuật gì cho Đình Đình xem mà gãy luôn cả tay thế này?”
Tần Tống nằm trên ghế sô-pha, cánh tay phải lành lặn vắt ngang mắt, giả bộ chết.
Tần Uẩn khẽ kéo vợ: “Phác Ngọc… Đừng hỏi nữa!”
Trương Phác Ngọc tỏ vẻ tiếc nuối: “Em cũng muốn nó làm ảo thuật cho em xem mà.”
Tần Uẩn ngoảnh mặt, thở dài bất lực: “Em muốn cánh tay phải của con trai bảo bối gãy nốt hay sao?”
Trương Phác Ngọc lắc mạnh đầu, lúc này mới chịu nhả Tần Tống ra, không hỏi đông hỏi tây gì thêm nữa.
Hàn Đình Đình tiễn thợ điện ra cửa rồi quay vào nói: “Cầu dao điện đã sửa xong rồi ạ.”
“Sửa nhanh vậy hả?” Trương Phác Ngọc hoàn toàn vô tâm nhả ra một câu.
Người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý, gương mặt Tần Tống đột nhiên tối sầm lại, đôi chân dài thõng xuống, anh ngồi dậy xỏ chân vào đôi dép lê đi
trong nhà. Trương Phác Ngọc ở đằng sau thấy vậy hớt hải gọi: “A Tống!
Con đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh!” Anh bực bội đáp.
“Một tay không tiện đâu!” Trương Phác Ngọc chuyển hướng sang con dâu: “Đình Đình, con mau vào giúp nó đi!”
Hàn Đình Đình đang uống nước táo, suýt chút nữa thì sặc lên cả mũi.
***
“Khụ… Tần Tống!” Ở ngoài phòng vệ sinh, mặt Hàn Đình Đình còn đỏ hơn cả trái táo: “Anh… đã xong chưa?”
“Làm gì?” Tần Tống cáu gắt.
“Mẹ bảo tôi hỏi anh… có cần giúp không…” Dứt lời, Đình Đình đưa hai tay lên bưng mặt, nóng quá đi à!
Phía trong yên ắng một hồi, lát sau cửa đột ngột mở ra… Hàn Đình Đình kinh
ngạc nhìn anh một tay đang kéo quần, uy phong thần vũ đứng ở trước mặt
mình… Thảm rồi, mặt cô sắp bị nướng chín luôn rồi!
Tần Tống đanh mặt lại, vốn định một tay kéo cô vào trong, thế nhưng một tay bó bột
đang treo ở trước ngực, còn tay kia thì đang bận cài thắt lưng, anh đành trợn mắt nhìn “bánh bao nhỏ quê mùa”: “Vào đi!”
Hàn Đình Đình
theo phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn bước sau anh vào nhà vệ sinh.
Thực ra căn phòng cũng không nhỏ lắm, có điều hai người vừa bước vào
trong đó, không gian lập tức trở nên chật chội.
Tần Tống chỉ chỉ thắt lưng của mình: “Cài giúp tôi!” Anh không quen chỉ dùng một tay, hồi nãy chật vật mãi vẫn không cài được.
Hàn Đình Đình nhận lệnh, vội vàng ra tay. Ánh mắt lia đến chỗ đó của anh,
cô bỗng nhớ đến lần Tần Tống ném di động của mình đi, cô và Từ Từ lúc đó đang nhắn tin cho nhau… “Kích cỡ ra sao?” – “Một bọc… bự lắm!”
Gương mặt Đình Đình bỗng đỏ ửng lên, lần này thì bị nướng chín thật rồi!
Chương trình biểu diễn ảo thuật của Tần Tống bị “bể show”, “đạo cụ” anh mất
bao công sức chuẩn bị không biết văng đi đâu mất, đường dây điện thì
không sửa được, lại còn bị gãy tay, thể diện của mình trước mặt Đình
Đình sụt giảm nghiêm trọng, vì thế mà anh luôn cảm thấy khó chịu, bực
bội trong lòng mãi không thôi. Bây giờ lại thấy cô đang đỏ bừng mặt cẩn
thận cài thắt lưng cho mình, bộ dạng xấu hổ bối rối này đã phần nào bù
đắp cho lòng tự tôn của anh. Nhìn một hồi vẫn thấy Đình Đình đang cúi
đầu mò mẫm ở “chỗ đó” của mình, Tần Tống bất giác cảm thấy có gì đó
không được ổn cho lắm… Anh cảm thấy có chút bất thường, còn Hàn Đình
Đình thì ngày càng căng thẳng hơn, kéo lên kéo xuống mãi cái mặt thắt
lưng của anh mà vẫn không được, cô lo lắng giải thích: “Kéo… kéo… kéo…”
Kéo không nổi!
Tần Tống nổi điên! Dù gì thì anh cũng là vì bảo vệ cô nên mới ngã gãy tay, cô đã không giúp đỡ lại còn “là lá la”[1]?
[1] Trong tiếng Trung, từ “kéo” phát âm là “la”, đồng âm với từ tượng thanh.
Anh hùng hổ cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng cắn lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Hàn Đình Đình thất kinh, còn chưa kịp giãy giụa đã bị anh ép sát vào
lòng, đôi môi bị ngậm chặt, cổ họng cô phát ra âm thanh mỏng manh yếu
ớt, thế là càng bị chiếc lưỡi của Tần Tống xông vào điên cuồng càn quấy.
Cô thẹn thùng rên lên một tiếng rồi mềm nhũn trong lòng anh, cả người Tần
Tống nóng bừng. Anh ôm cô, ép cả người cô sát vào thân thể rắn chắc của
mình, cảm giác như… đột nhiên chìm vào giữa đám mây bồng bềnh, ngón tay
đưa đến đâu liền thấy mềm mại đến đó. Đôi môi anh đang ngậm trong miệng
khẽ run lên, rồi cả người cô cũng bắt đầu run rẩy trong lòng anh, thế là Tần Tống lại càng siết chặt vòng ôm, hô hấp khó khăn… Vậy thì để cho
tất cả mọi người đều khỏi cần hít thở luôn đi!
Hàn Đình Đình bị
thiếu khí đến mức gần ngất, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, cả người mềm
nhũn, trong khi vòng ôm của Tần Tống lại ngày càng siết chặt. Cuối cùng, đến khi vòng tay đó hơi nới lỏng ra một chút, cô như choàng tỉnh cơn
mê, ánh mắt đờ đẫn dựa vào lòng anh thở dốc. Tần Tống cụng trán vào cô,
cũng thở dốc liên hồi. Mới “nghỉ giải lao” được khoảng năm giây, Hàn
Đình Đình vừa tỉnh táo được đôi chút, Tần Tống lại lập tức ép xuống…
Người cô ấy thật nóng! Tần Tống vừa hôn ngấu nghiến vừa điên đảo thần hồn.
Khi hôn cô, anh không thể kiềm chế được, luồn ngón tay vào trong lớp áo
của cô, mân mê vùng da mềm mại mịn màng ở eo cô, rồi dần dần đưa tay lên cao hơn nữa. Ngón tay anh lướt đến đâu, làn da non mềm lại nổi da gà
hết sức đáng yêu tới đó. Trong cơn điên đảo anh bỗng phát hiện, càng lúc bản thân mình càng hứng thú đến mức không thể kiềm chế nổi, không biết
làm sao để diễn tả hết được sự kích động này! Anh chỉ còn cách điên
cuồng quấn lấy lưỡi cô, rồi không suy nghĩ gì cắn mạnh một miếng… “Đau…
á!” Hàn Đình Đình đau đến mức mồ hôi rịn ra đầy trán, trong khoảnh khắc
cảm nhận lưỡi mình chắc đã bị Tần Tống cắn đứt lìa, cô liền đẩy mạnh anh ra, mở cửa đánh “rầm” một tiếng, rồi tựa lưng vào cửa bưng miệng không
ngừng thở dốc. Tần Tống vẫn còn đang trong cơn mơ màng, đôi mắt anh vẫn
hết sức nóng bỏng, anh giơ tay định kéo Đình Đình lại, nhưng cô nhanh
nhẹn cúi người tránh đi, mở cửa chạy mất…
***
Trương
Phác Ngọc nghe thấy tiếng động, một lát sau thấy cô con dâu ngoan hiền
bỗng chạy bổ ra ngoài, dường như có dã thú đang đuổi theo phía sau, liền hỏi: “Sao thế con?”
Hàn Đình Đình định lên tiếng trả lời nhưng
lưỡi đau như bị rút gân, chỉ có thể phát ra những âm thanh ú a ú ớ.
Trương Phác Ngọc nhướng mắt cẩn thận quan sát, thấy con dâu mặt mày đỏ
bừng, mồm miệng thì sưng vù, là một người từng trải nên bà lập tức hiểu
ra, nở nụ cười hết sức mờ ám…
Tần Tống ở trong phòng vệ sinh
không ngừng xoay vòng vòng. Sau khi bình tĩnh lại, anh dùng một tay thần tốc gài chặt thắt lưng, không chút chần chừ đuổi theo cô ngay lập tức.
Hàn Đình Đình bê cốc nước táo hồi nãy đang uống dở lên tu ừng ực, thấy anh đi đến liền cuống cuồng ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Tần Tống ngông nghênh đi đến ngồi trên ghế sô-pha ngay cạnh cô, như cười
như không nghiêng đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm cho đến lúc nhiệt độ nóng
bỏng mà cô khó khăn lắm mới làm dịu đi được trong chốc lát lại rực lên,
anh đắc ý quay đầu nói với cô giúp việc: “Cho tôi một cốc nước ép táo!”
Trương Phác Ngọc thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Ô! A Tống, con bắt đầu thích nước táo từ khi nào vậy?”
Tần Tống ngắm “bánh bao nhỏ quê mùa” đang đỏ mặt cúi đầu lảng tránh, cười
tà ác liếm khóe môi, nhớ lại việc thú vị ban nãy, vẻ mặt anh thích thú
vô cùng: “Vừa xong…”
***
Tần Tống từ hồi bị ngã gãy tay
không thể lái xe, đi làm hay tan sở đều có tài xế đưa đi đón về. Hàn
Đình Đình ngại làm phiền người ta chạy đường vòng, nên mỗi ngày đều kiên trì cuốc bộ hai mươi phút đến nhà trẻ, Tần Tống cảm thấy rất chướng
mắt. Một ngày đẹp trời, lúc tan sở anh lại đột nhiên xách theo một chiếc xe đạp điện màu hồng về nhà. Màu hồng phấn xinh xắn, khỏi phải nói là
đáng yêu đến mức nào! Hàn Đình Đình sung sướng đạp xe quanh phòng khách
mấy vòng, lúc Tần Tống từ trong bếp rót nước đi ra, không chú ý nên bị
cô va phải.
Hàn Đình Đình cuống quýt nhảy xuống xe, chạy đến
trước mặt Tần Tống vừa xin lỗi vừa chùi nước, Tần Tống chau mày: “Kỹ
thuật của em tệ quá! Thế này sao tôi có thể yên tâm để em ra đường được? Không được, tịch thu xe!”
Hàn Đình Đình nghe vậy liền nở nụ
cười nịnh nọt, càng ra sức chùi mạnh tay hơn nữa: “Tôi sẽ cẩn thận mà!”
Tần Tống liếc mắt nhìn sang, Đình Đình vội vàng đưa tay trái của mình
lên: “Tôi bảo đảm!”
Thấy “bánh bao nhỏ quê mùa” nghiêm chỉnh
tuyên thệ, Tần Tống bỗng bật cười, vươn tay ra véo má cô. Biểu hiện vừa
rồi của cô cứ như là đang nhõng nhẽo với anh vậy, điều này đã khiến cho
tâm trạng của anh bỗng trở nên rất tốt, cực kỳ tốt!
Đáng tiếc, sự thực đã chứng minh, sự bảo đảm của Hàn Đình Đình chẳng đáng tin chút nào!
Đó là một buổi chiều thứ sáu hiếm hoi Tần Tống được về sớm, anh dừng xe
trước cổng nhà trẻ, đợi cô cùng về nhà. Xe đạp điện quá bé lại quá thấp, Tần Tống ngồi đằng sau, đôi chân dài đang không biết để vào đâu ấy liền duỗi thẳng ra trước áp lên chân Hàn Đình Đình. Hàn Đình Đình dịch chân
ra tỏ ý kháng nghị, anh lại dứt khoát vươn tay phải lên vòng quanh eo
cô, thoải mái dựa vào lưng cô, ôm chặt lấy cô.
“Tần Tống!” Ban ngày ban mặt, Hàn Đình Đình xấu hổ đỏ mặt.
Tần Tống có vẻ uể oải: “Hử?”
“Bỏ tay ra đi!”
Tần Tống dụi dụi mặt vào lưng cô, gương mặt thỏa mãn cười tít mắt: “Không đấy!”
“Đẩy anh xuống xe bây giờ!”
“Em có thể thử xem!”
Kít… Chiếc xe đạp điện màu hồng nhỏ xinh đột ngột phanh gấp, cả hai người
theo quán tính chồm về phía trước, Tần Tống siết chặt cánh tay đang quấn quanh người cô, nhanh nhẹn ôm “bánh bao nhỏ quê mùa” đứng lên. Chiếc xe đổ cái “rầm” vào chân anh, anh đau đớn la oai oái: “Hàn Đình Đình! Em
làm thật sao?”
Hàn Đình Đình im lặng không phản ứng.
Tần Tống ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, không biết trên mặt “bánh bao nhỏ
quê mùa” là biểu cảm gì, cứ đứng thẫn thờ nhìn về phía trước, không hề
chớp mắt. Một chiếc Mercedes 350 sáng loáng đang đỗ ngay trước cửa nhà
họ, một người đàn ông cao to, khoác chiếc áo măng tô màu xám đang tựa
vào thân xe. Anh ta đi đôi găng tay da màu đen, đang hơi cúi đầu châm
thuốc, chiếc bật lửa được mở ra rồi đóng lại rất nhanh, điếu thuốc cũng
lập tức bén lửa, khói thuốc dần lan tỏa, vây quanh gương mặt nhìn
nghiêng đầy góc cạnh của người ấy, thật đàn ông biết bao, nam tính biết
nhường nào! Lúc này, người ấy cũng đã nhìn thấy Tần Tống và Hàn Đình
Đình, liền mỉm cười dập tắt điếu thuốc, sải bước về phía hai người, tà
áo khoác dài tung bay trong gió, khiến Tần Tống nhớ lại hình ảnh “đạp
gió bước đến, tà áo phấp phới” mà Hàn Đình Đình đã từng miêu tả.
Ánh mắt Tần Tống đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
***
Trần Dịch Phong tới gần, toàn thân Hàn Đình Đình cứng ngắc như bị khóa chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nhưng anh không nhìn về hướng cô
trước mà quay ra thụi một đấm vào người đang đứng ngay sau cô, cười nói: “Tần Tiểu Lục, đã lâu không gặp!”
Tần Tống rắn rỏi đỡ lấy cú
đấm khá mạnh của Trần Dịch Phong, trong lòng chấn động đến mức suýt thổ
huyết nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra rất bình thản, nhàn nhạt cười: “Đã lâu
không gặp, Trần tổng!”
Trần Dịch Phong cười sảng khoái, chào hỏi Tần Tống xong, rất tự nhiên cúi người xoa đầu cô gái đang ở trong vòng
tay Tần Tống, khẽ gọi: “Đình Bảo!”
Hàn Đình Đình cúi đầu không
nhìn anh, khẽ “Vâng” một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa đầy sự run rẩy
mà Tần Tống chưa bao giờ thấy.
Trần Dịch Phong nhéo mũi cô: “Thân già tôi lặn lội đường xa đến đây, nha đầu này sau không thèm tiếp đón gì thế hả?”
“Em không có.” Hàn Đình Đình vội vàng ngẩng đầu, nụ cười xa xăm của anh đâm thẳng vào mắt cô thật nhức nhối, hốc mắt cô nóng rẫy, suýt chút nữa thì bật khóc.
Đã lâu không gặp, rõ ràng là anh đây mà!
***
Tần Tống đứng một bên im lặng nãy giờ, lúc này mới mỉm cười nói: “Bà xã à,
mời khách vào nhà ngồi đi!” Anh vừa nói vừa âm thầm siết chặt, cả người
Hàn Đình Đình bị kéo sát vào người anh, cô lặng lẽ gật đầu.
Trần Dịch Phong cười nói: “Không cần đâu, tôi nói vài câu với Đình Đình rồi
đi liền, chuyện công việc để mai đến Tần Thị hẵng bàn!”
Hàn Đình Đình không biết giữa hai người bọn họ có công việc gì, nhưng nghe anh
từ chối Tần Tống thẳng thừng như vậy, suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong
đầu cô là A Tống nhất định sẽ không vui.
“Vào nhà ngồi một lát đi!” Cô nói với Trần Dịch Phong: “Dù gì thì cũng đã đến rồi!”
Cô vừa mở lời, Trần Dịch Phong liền gật đầu: “Được.”
***
“Cứ tự nhiên, đừng khách sáo!” Tần Tống vừa nhiệt tình tiếp đãi Trần Dịch
Phong, vừa thân mật ôm lấy Hàn Đình Đình: “Bà xã, tối nay chúng ta ra
ngoài ăn cơm nhé?”
Hàn Đình Đình chưa kịp trả lời, Trần Dịch Phong đã lắc đầu: “Khỏi đi, tối nay tôi thật sự có hẹn mất rồi.”
“Tôi hiểu.” Tần Tống cười khách sáo: “Nhưng trước khi đi Trần tổng cũng nể
mặt dùng chung với chúng tôi bữa cơm chứ! Đình Đình vẫn hay kể với tôi
trước đây hai người là hàng xóm sát vách, thân tình lắm.”
Trần Dịch Phong nhìn Hàn Đình Đình mỉm cười: “Tôi hay phiền cô ấy chăm sóc hộ Tiểu Đổng.”
“Không sao!” Tần Tống tỏ vẻ vô cùng độ lượng: “Bà xã tôi vốn thích trẻ con mà. Bà xã…”
Anh ở trước mặt Trần Dịch Phong cứ nói câu nào là chèn chữ “bà xã” vào câu
đó, Hàn Đình Đình không phải đồ ngốc, càng nghe càng thấy chói tai, liền lật đật ngắt lời anh: “Anh lên nhà thay đồ đi!”
“… Ờ!” Tần Tống thầm nghiến răng: “Vậy anh lên trước, hai người nói chuyện đi!”
Trần Dịch Phong cởi áo khoác ngoài, Hàn Đình Đình đỡ lấy theo quán tính, rồi để anh tự nhiên ngồi xuống ghế sô-pha.
“Căn hộ này không tồi!” Anh nhìn tứ phía, phong cách phù phiếm của Tần Tống
trong lối thiết kế và sự ấm áp của Hàn Đình Đình toát lên trong từng món đồ, mỉm cười nhận xét.
Hàn Đình Đình treo áo khoác của Trần Dịch Phong lên rồi hỏi: “Anh uống cà phê nhé? Trong nhà không có loại trà anh hay uống.”
“Không cần đâu, tôi không khát.” Trần Dịch Phong nói: “Em qua đây ngồi, tôi hỏi chuyện!”
Hàn Đình Đình nhẹ nhàng bước đến, ngồi lên ghế sô-pha bên cạnh anh.
“Đình Đình, em nói cho tôi biết, cuộc sống hôn nhân quá mỹ mãn nên cảm thấy
không cần thiết phải liên lạc với tôi nữa, hay là cuộc hôn nhân này
không ổn nên em không muốn cho tôi hay?” Anh hỏi.
Hàn Đình Đình trầm ngâm hồi lâu, khẽ trả lời anh: “Đều không phải.”
“Đều không phải?” Anh cười: “Vậy tại sao chỉ gọi điện đến trường Tiểu Đổng mà không thèm nhận điện thoại của tôi?”
“Em…” Đã sắp đến mùa đông lạnh giá rồi, thế mà trên lưng Hàn Đình Đình đẫm mồ hôi: “Gần đây xảy ra rất nhiều việc, bận bịu quá… Em không có thời
gian.”
“Vì chuyện của Tần gia à?”
“… Có một phần.”
“Chứ không phải vì nguyên nhân nào khác, ví dụ như không muốn nói chuyện với tôi?” Giọng anh nhẹ bẫng, cứ như là đang đùa cợt vậy.
Hàn Đình Đình phản bội lương tâm, gật gật đầu.
“Vậy thì tốt!” Trần Dịch Phong ngả người ra sau, mỉm cười nhìn cô, một nụ
cười thật khó đoán ý. Một lúc lâu sau, anh đứng dậy, lấy từ túi áo ra
một phong thư màu sắc sặc sỡ đưa cho cô: “Tiểu Đổng đã giao nhiệm vụ cho tôi, khi gặp nhất định phải đưa tận tay cho em.”
Hàn Đình Đình
nhận lấy. Dịch Phong ngồi xuống, lại thuận tay xoa xoa tóc cô, chân
thành lên tiếng: “Dạo gần đây Tần gia phát sinh rất nhiều chuyện phiền
phức, lần này tôi đến cũng là vì việc đó. Bản thân em cần phải cẩn thận
một chút, mấy cuộc chiến tranh giành quyền lực trong gia tộc kiểu này em không kham nổi đâu, không được tham dự vào, sẽ rất nguy hiểm đấy!”
Hàn Đình Đình không bình luận gì cả. Có Tần Tống ở đó, bảo cô không tham dự sao được? Có Tần Tống ở đó thì cô còn có thể gặp nguy hiểm gì nữa?
“Được rồi, mục đích tôi tìm đến tận đây là để nói với em mấy lời này. Con
người Tần Tống rất được, nhưng nếu cậu ta có làm gì không phải với em,
em cứ nói với tôi, cho dù ở cách xa em, tôi cũng vẫn có cách thay em dạy dỗ cậu ta.” Anh cười sảng khoái, Hàn Đình Đình cũng cười theo. Cô nghe
Trần Dịch Phong nói chuyện, ngắm nhìn anh, trong lòng bỗng thấy dần bình lặng.
Dẫu cho anh vẫn còn khả năng tác động đến tâm trạng của
cô, vừa xuất hiện đã khiến cô lúng túng rối bời, chỉ hỏi đôi ba câu bâng quơ thôi đã khiến cô toát mồ hôi, nhưng đã không còn khiến cô mê muội
như trước nữa.
Anh nói chuyện với cô vẫn như trước, chẳng hề có
chút kiêng dè, xem cô như… đứa em gái thân thiết nhất, quan tâm lo lắng
mọi thứ cho cô.
Chỉ có điều, trước đây cô luôn vì sự quan tâm đó mà cảm động, mà chờ đợi, mà sợ được sợ mất, nhưng bây giờ cô đã nhận ra rằng: Đó chỉ đơn thuần là sự ân cần của anh mà thôi, cho dù cô có yêu
hay không, anh vẫn không hề thay đổi, điều thay đổi chính là những rung
động trong trái tim cô.
Ngay cả lúc này, khi đang ngồi cạnh anh, Đình Đình biết anh vẫn như trước, không hề thay đổi, nhưng trái tim cô
đã không còn đập thình thịch như hồi thiếu nữ nữa rồi.
Đúng vậy, cô đã không còn thấy rung động vì anh nữa.
“Khụ khụ!” Tần Tống quay lại rất nhanh, anh sải bước đến ngồi bên cạnh Hàn Đình Đình.
“Sao chưa bẻ cổ áo đàng hoàng thế này?” Đình Đình khẽ nói, rồi dịu dàng vươn tay giúp anh bẻ cổ áo. Tần Tống rất biết hưởng thụ, khẽ ngẩng đầu lên,
còn Trần Dịch Phong thì giả vờ uống nước để rời ánh mắt đi nơi khác.
Ngồi chưa được bao lâu, Trần Dịch Phong đã phải đi, Tần Tống và Hàn Đình
Đình tiễn anh ra tận cửa. Lúc thay giày, ánh mắt Trần Dịch Phong đột
ngột khựng lại. Hôm qua Tiểu Đào đến nhà, lôi Phốc Phốc ra chơi rồi quên không trả về chỗ cũ, nên hiện tại Phốc Phốc vẫn đang ngoan ngoãn nằm
trên tủ để giày cạnh cửa.
“Đã cũ như vậy rồi mà em vẫn còn giữ
à?” Trần Dịch Phong ngoảnh lại mỉm cười. Phốc Phốc là món quà anh đã
tặng cô từ nhiều năm về trước.
Mặt Tần Tống đột nhiên biến sắc.
Hàn Đình Đình liếc nhìn Tần Tống, trong lòng có chút lo lắng. Đúng lúc
này, Trần Dịch Phong nói lời từ biệt.
Anh ấy đi rồi, Tần Tống
cũng khóa chặt cửa nhốt mình trong phòng, tới giờ ăn cơm mặc cho Hàn
Đình Đình gọi thế nào cũng không chịu ra.
***
Đêm khuya
thanh vắng, Hàn Đình Đình trở người mãi mà không tài nào chợp mắt nổi,
liền ngồi dậy đi rót nước uống rồi ngồi một mình trong phòng khách đọc
thư Tiểu Đổng viết cho cô.
Tiểu Đổng và cô trước giờ vốn luôn
thân thiết, trong lá thư dày cộm ấy kể lể rất nhiều tâm sự bí mật giữa
con gái với nhau, cuối thư vẫn nhấn mạnh một câu nói quen thuộc: “Thực
ra cô chính là người mẹ trong lòng cháu.”
Hàn Đình Đình không
kiềm chế được cảm xúc, mắt hơi ươn ướt. Chuyện xưa như giấc mộng thoáng
qua, nếu là một năm trước đây, khi nghe được những lời này, không biết
là cô sẽ kích động đến mức nào, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy những thứ
đó thật xa vời.
Bỗng thấy sau lưng có gì đó khác thường, Đình
Đình bất giác quay đầu lại, bóng đen lù lù dưới ánh đèn vàng dọa cho cô
hồn bay phách tán, hoảng hốt kêu lên: “Tần Tống! Anh làm tôi sợ chết đi
được!”
“Không có tật thì đã chẳng phải giật mình!” Gương mặt Tần Tống lạnh lùng, giọng điệu của anh đầy mỉa mai: “Con gái nhà người ta
đã xem em như mẹ rồi cơ đấy, chúc mừng em!”
Đình Đình gấp thư lại, thấp giọng nói với vẻ không vui: “Sao anh lại… đọc trộm thư của người khác?”
Tần Tống bĩu môi, trầm mặc một hồi, giọng nói đột nhiên trở nên dữ dằn: “Tôi đói rồi!”
Đình Đình lập tức đứng lên đi nấu bữa khuya cho Tần Tống. Loay hoay hơn nửa
tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng làm xong bát mì thịt bò thơm ngào ngạt. Vẻ mặt Tần Tống vẫn rất xấu, ăn được vài miếng liền ngẩng đầu, quét ánh mắt lạnh lẽo khắp người “bánh bao nhỏ quê mùa” khiến cô cảm thấy không
thoải mái, vội trốn về phòng mình.
Đẩy cửa bước vào, Đình Đình
lập tức phát hiện ra Phốc Phốc đã không còn ở trên giường nữa, bức thư
hồi nãy cô đặt dưới chiếc lược trên bàn trang điểm cũng không cánh mà
bay.
“Tần Tống!” Cô vội vã chạy ra: “Trả lại đồ cho tôi!”
“Ném rồi.” Anh không hề phủ nhận, vừa đẩy bát mì ra vừa đáp thoải mái.
Cô cuống cuồng: “Sao anh có thể làm thế?”
“Tôi thế đấy, em có thể làm gì được tôi nào?” Tần Tống rất ngang ngược: “Ở
trong nhà tôi mà em còn giữ tín vật của tình cũ, em thấy tôi dễ ức hiếp
vậy sao?”
Hàn Đình Đình tức nổ đom đóm mắt, sao anh ta lại xấu xa đến mức này cơ chứ!
“Em đi đâu đấy?” Thấy cô quay người bước đi, Tần Tống vội vàng đứng lên.
“Về phòng ngủ!” Hai mắt cô đỏ hoe, giọng nói giận dỗi: “Mai tôi về nhà, không ở nhà anh nữa!”
“Em dám!” Tần Tống cuống lên, vòng qua bàn ăn nhào tới giữ Đình Đình lại:
“Đừng tưởng hắn ta là Trần Dịch Phong mà tôi sợ! Hàn Đình Đình, tôi nói
cho em biết: Tôi không bao giờ ly hôn! Không thả cho em đi với hắn ta
đâu! Dù cho hắn có là Trần Dịch Phong đi chăng nữa! Em – đừng – có – mà – mơ!”
Anh mà nổi giận thì vô lý không thể tả, tay Hàn Đình Đình
bị anh giữ chặt đến phát đau. Trong lòng vô cùng thất vọng về anh, không thể kiềm chế được nữa, nước mắt rơi lã chã.
Hàn Đình Đình khóc
khiến Tần Tống sững sờ, chầm chậm nới lỏng vòng tay, nhưng vẻ âm u trên
khuôn mặt anh thì vẫn y nguyên. Một lát sau, cuối cùng anh cũng buông cô ra, nhìn cô một lát rồi xoay đầu đi thẳng một mạch lên tầng.
***
Sau khi về phòng, Hàn Đình Đình trằn trọc cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm hơn thường ngày, vô thức đánh răng rửa mặt xong liền đi làm điểm tâm. Từ xa xa đã nhìn thấy bát mì tối qua còn chưa kịp dọn vẫn ở trên bàn ăn, cô nhớ đến chuyện hôm qua, trong lòng lại buồn
bã khôn nguôi.
Lúc đi qua phòng khách để vào dọn dẹp, Đình Đình
bỗng trông thấy Phốc Phốc nằm trên bàn trà cạnh ghế sô-pha. Cô thoáng
sững sờ, cầm lên xem thử. Cũ kỹ, trụi lủi, đúng là Phốc Phốc của cô thật rồi! Thư của Tiểu Đổng đặt ngay bên dưới Phốc Phốc, lúc cô ôm Phốc Phốc lên, lá thư liền rơi xuống cạnh ghế sô-pha.
Thực ra đối với cô, Phốc Phốc giống như một người bạn “thanh mai trúc mã”, là sự an ủi cũng như giới hạn cuối cùng của cô. Khi tất cả mọi người trên thế giới này
đều không hiểu cô, thật may vẫn còn có Phốc Phốc, Phốc Phốc sẽ chẳng bao giờ cười nhạo những “si tâm vọng tưởng” của cô. Điều nay không liên
quan gì đến Trần Dịch Phong, vấn đề chỉ là ở khoảng thời gian Phốc Phốc
gắn bó với cô mà thôi.
Tần Tống thật sự đã hiểu lầm cô rồi!
Đình Đình thở dài, cúi người nhặt lá thư lên. Ánh ban mai xuyên qua khung
cửa sổ, dịu dàng chiếu vào phòng. Trong lúc cô cúi người xuống, bỗng có
một vệt sáng lấp lóa, cô vươn tay nhặt lên xem, hóa ra là một chiếc
nhẫn.
Chiếc nhẫn… chiếc nhẫn! Đầu óc Hàn Đình Đình đột ngột lóe
sáng, nhớ đến lần Tần Tống bị gãy tay, giữa những ngón tay nắm chặt của
anh cũng phát ra ánh sáng như vậy. Sau đó, anh luôn miệng làu bàu rằng
không tìm thấy “đạo cụ ảo thuật” đâu cả, hỏi anh là thứ gì, anh lại ngắc ngứ nhất định không chịu nói… Thì ra là nó ư?
Anh học ảo thuật
để về biểu diễn cho cô xem, thứ đạo cụ mà dù mất điện anh vẫn kiên trì
sửa chữa để tiếp tục biến ra chính là nó ư?
“Khụ…” Sau lưng vang lên tiếng ho khan quen thuộc.
Tần Tống mặc quần ngủ bước xuống cầu thang, trông thấy cô đang lặng lẽ ngồi quay lưng về phía mình giữa phòng khách, trong lòng anh bỗng thấy vui
mừng, hớn ha hớn hở giả vờ đi rót nước uống.
Đình Đình thấy vậy cũng theo anh vào bếp.
“Thấy đồ rồi chứ?” Mặt anh lạnh tanh, đặt cốc nước xuống: “Tôi chẳng thèm vứt mấy cái thứ rách nát ấy đi đâu mà lo! Coi cái bộ dạng cuống quýt của em tối qua kìa…”
Cô vẫn chẳng cãi lại, chỉ im lặng nhìn anh. Tần Tống bị nhìn đến mức mất tự nhiên, “Hừ” lạnh một tiếng: “Sao hả?”
“Tối hôm qua… Xin lỗi anh, tôi không nên căng thẳng như vậy. A Tống, cho dù
Phốc Phốc là do ai tặng đi chăng nữa thì cũng đã ở bên cạnh tôi hơn mười năm nay rồi, nó rất quan trọng với tôi!” Cô cân nhắc từng câu từng chữ, thấy vẻ mặt Tần Tống vẫn không vui liền cuống quýt: “Cảm ơn anh đã trả
nó lại cho tôi!”
Tần Tống dù vẫn đang cực kỳ không vui, nhưng
tối qua chỉ vì câu nói “không ở nhà anh nữa” của Đình Đình mà lo lắng
thấp thỏm suốt một đêm. Anh vốn đã cảm thấy hối hận, giờ lại “được lời
như cởi tấm lòng”, vội vàng đáp: “Tôi bỏ qua cho em!”
Đình Đình
không hiểu tại sao lại cười, tay trái nãy giờ vẫn giấu sau lưng lúc này
đưa ra trước mặt anh: “Cái này… Đạo cụ ảo thuật của anh, tôi tìm thấy
rồi.”
Tần Tống nhìn thấy chiếc nhẫn liền đờ người ra, sau đó bĩu môi: “Tìm thấy rồi thì em giữ lấy đi… Vốn là dành cho em mà!”
“… Tại sao lại cho em thứ này?” Cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí đỏ mặt hỏi.
Tần Tống ngập ngừng một hồi, ngoảnh mặt nói khẽ: “Nhẫn kết hôn là do trợ lý của tôi chọn, vì thế… Tôi nên tự tay chọn một chiếc tặng em mới phải.”
Mặt Hàn Đình Đình lập tức đỏ bừng lên.
Dù cũng đã đoán được, nhưng nghe chính miệng Tần Tống nói ra vẫn khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp.
“Em có thích không?” Hai người chẳng ai nói câu nào, mãi hồi lâu sau anh mới lên tiếng.
Hàn Đình Đình khẽ gật đầu.
Tần Tống sững người, có đôi chút bối rối.
Chỉ mới vài tiếng trước đây thôi, anh vẫn còn ngậm ngùi chua xót, cho rằng
trái tim cô không có chỗ dành cho mình, bây giờ lại thấy cô đỏ mặt gật
đầu, anh sung sướng đến phát điên lên được!
Thế này nghĩa là cô cũng thích anh! Phải không?
“Thực ra anh đã hối hận suốt cả đêm qua… Những lời nói với em trong lúc tức
giận đều không phải là sự thực đâu!” Tần Tống thật thà nhận lỗi, trong
lòng vừa hân hoan lại vừa có chút hổ thẹn, áy náy: “Ừm… Nhưng “tuyệt đối không ly hôn” là sự thực! Cả ngàn cả vạn lần thật!”
Hàn Đình
Đình đang thẹn thùng nghe thấy mấy lời này cũng phải phì cười. Anh càng
bạo gan hơn, cầm lấy chiếc nhẫn trong tay Đình Đình, run run đeo vào tay cô, rồi siết chặt bàn tay ấy trong lòng bàn tay mình, dường như sợ cô
sẽ đổi ý vậy. Tay Hàn Đình Đình bị nắm chặt có chút đau, nhưng cô không
hề phản kháng, chỉ ngẩng đầu, nhìn anh đắm đuối.
Ánh mắt dập dềnh sóng nước đó của cô khiến xương cốt Tần Tống mềm nhũn cả ra, anh lấy hết can đảm kéo cô vào lòng.
Cảm giác lồng ngực như được lấp đầy… Một lúc sau anh mới lấy lại tinh thần, ôm nhẹ Đình Đình, rồi dường như không dám tin vào sự thật, anh lại hỏi
cô: “Tha thứ cho anh rồi chứ?”
“Ừm…” Trước giờ cô vẫn luôn khoan dung độ lượng với anh.
“Thế… có thích anh không?” Giọng anh bất giác run nhẹ.
Thấy Đình Đình im lặng, Tần Tống phát cuống, giữ chặt lấy vai Đình Đình,
buộc cô phải đối diện với mình, hồi hộp không biết phải làm sao: “Em mau nói đi nào!”
“Làm gì có ai như anh cơ chứ…” Hàn Đình Đình lắp
ba lắp bắp, định đẩy Tần Tống ra nhưng lại bị anh giữ chặt hơn. Đẩy mãi
vẫn không được, cô vừa thẹn vừa cuống, trong lúc hoảng loạng không biết
dũng khí từ đâu tới: “Em… thích!”
Trong nháy mắt, Tần Tống bỗng trở nên yên lặng.
“Thật ư…?” Giọng anh có chút hồ nghi. Hàn Đình Đình ngẩng đầu, thấy hai má anh đã phơn phớt hồng, cô cắn môi, gật mạnh đầu.
Khụ… Cuối cùng Tần Tống cũng chịu buông tay, sau đó bàn tay cứ cọ qua cọ lại, không biết nên đặt vào đâu nữa.
Hai người đứng đối diện nhau, mặt ai cũng đỏ bừng, nhất thời không biết
phải làm sao trong khoảnh khắc vừa bối rối vừa ngọt ngào này.
“Em đi làm cơm.” Hàn Đình Đình da mặt mỏng hơn Tần Tống, quay người định bỏ chạy.
“A…” Tần Tống lại ôm chặt Đình Đình vào lòng. Anh đang rất hoảng loạng, theo bản năng chỉ muốn ôm cô mà thôi. Trong lòng anh, từng đợt sóng lớn
không ngừng trào dâng, lớp sóng sau cao hơn lớp trước, nhưng anh không
biết phải bắt đầu từ đâu.
Tim đập cực nhanh, hơi thở của anh rối loạn, mùi hương thơm mát tỏa ra từ mái tóc của Đình Đình khiến mồm
miệng anh càng khô khốc hơn: “Em…” Cuối cùng Tần Tống cũng mở miệng:
“Anh… Lần đó ở bệnh viện anh từng nói với em, anh muốn ở cùng em, anh
không hề say, không phải lời rượu nói đâu… Trước đây anh đã từng có bạn
gái, rất nhiều, anh cũng đã từng yêu, hoặc ít ra thì hồi đó anh cũng
từng cho rằng đó là tình yêu… Nhưng em không giống thế, em rất khác so
với bọn họ. Anh cảm thấy rất an tâm khi có em ở cạnh bên. Trước giờ chưa từng có ai giống như em, chưa bao giờ khiến anh phải chán ghét. Có lẽ
em sẽ cho rằng điều đó rất đơn giản, trong cuộc sống của em đó là điều
quá đỗi bình thường. Nhưng với anh thật sự rất khó… rất khó khăn, anh
chưa từng gặp người nào giống như em, khiến anh nguyện ý ở cạnh bên suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ.”
Đây… Hàn Đình Đình đỏ bừng mặt,
huyết áp tăng cao, đầu óc quay cuồng choáng váng. Cô nghe thấy rất rõ
từng từ từng chữ mà anh thì thầm bên tai mình, chỉ có điều những lời đó
rất nhẹ nhàng, những câu chữ ấy cứ bay qua bay lại trong đầu cô, khiến
cô cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cơ hồ như bước vài bước là có thể bay
lên được…
Tình yêu sẽ khiến cho con người ta trở nên bay bổng như vậy sao?
“Em nói gì đi chứ!” Tần Tống chờ mãi không thấy cô có phản ứng gì, bắt đầu khó chịu: “Em đang cười thầm phải không?”
“Em không có!” Anh không nói gì còn đỡ, anh vừa mở miệng đã khiến Hàn Đình Đình bật cười.
“Còn cười nữa?” Tần Tống thẹn quá hóa giận, gầm lên đuổi theo cô. Hai người
đùa giỡn một hồi, đến khi mệt lả lại ngồi trên ghế sô-pha. Tần Tống ôm
trọn Đình Đình vào lòng giống như thú cưng, cằm đặt trên đầu cô, rầu rĩ
nói: “Sao em không nói với anh người đó là Trần Dịch Phong?”
“Em có biết là anh quen anh ấy đâu…” Hàn Đình Đình cũng cảm thấy thế giới
này thật quá nhỏ bé: “Anh với anh ấy có quan hệ làm ăn à?”
“Anh
ta làm ăn lớn ở miền Nam, trước đây anh có hợp tác với anh ta hai lần.
Lần này anh ta bị đám chú ba nhà anh kéo tới đây, Kỷ Nam nói bọn họ đã
ngầm tiếp xúc riêng một thời gian rồi, có lẽ sẽ hợp tác với nhau.” Tần
Tống nhướng mày: “Thật phiền phức, tên đó năng lực không tồi! Trước đây
khi giao dịch với hắn, đại ca phải đẩy Trần Ngộ Bạch đi “chinh chiến”
đấy… Nhưng anh không sợ!”
Thấy Hàn Đình Đình không trả lời, Tần Tống có chút không vui: “Em không tin anh sao?”
“Không phải… Chỉ là em thấy Trần Dịch Phong mà anh nói đó, với người mà em
quen biết trước nay dường như không phải cùng một người… Có lẽ là vì anh ấy rất hiếm khi nói chuyện công việc với em.” Hàn Đình Đình mỉm cười
nói tiếp: “Cũng có thể là do trước đây em luôn bị giới hạn trong một
vòng tròn nhỏ nên góc nhìn đối với anh ấy hơi hạn hẹp.”
“Hắn ta
thì có cái gì tốt cơ chứ!” Tần Tống làu bàu: “Con mắt nhìn người của em
cũng tệ thật đó, có yêu thầm thì cũng nên yêu người nào có tiêu chuẩn
hao hao giống anh chứ! Hắn ta trông cũng bình thường thôi mà, lại còn
lớn tuổi nữa!”
“Anh…” Thật là ấu trĩ quá đi mất…
Hàn
Đình Đình quay người nhìn Tần Tống, thấy mặt anh dửng dưng tỏ vẻ không
để bụng, tiếp tục cảm khái: “Bố em thật sáng suốt! Lúc đầu sao ông nhìn
ra là Trần Dịch Phong quấy rối em thế?”
“Anh ấy không có quấy rối… Là em.” Hàn Đình Đình ngượng nghịu.
Phụt… Tần Tống phì cười: “Em tỏ tình rồi à?”
“Vẫn chưa… Em không dám. Sau đó Từ Từ động viên mãi, em mới viết một bức
thư… Nhưng còn chưa kịp đưa cho anh ấy thì đã bị bố em phát hiện… Bố rất giận, ông nói nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, xem anh ấy đã làm gì khiến em nảy sinh ra những suy nghĩ đó… Sau đó em khóc lóc cầu xin bố đừng
đi, mẹ cũng nói giúp em, nhưng bố vẫn rất tức giận, đúng lúc đó thì bố
có cơ hội thuyên chuyển công tác nên ông liền xin điều đến đây luôn.”
Đây là chuyện “tày đình” nhất trong cuộc đời Hàn Đình Đình, một cô gái từ
nhỏ đến lớn luôn hiền lành ngoan ngoãn, thái độ đau khổ của bố mẹ càng
khiến cô thấy hối hận hơn, sau cùng đã trở thành vết thương lòng mà cô
không dám nói với bất kỳ ai. Mãi đến hôm nay, ngồi trước mặt Tần Tống
chuyện phiếm như thế này, cô mới có thể thoải mái giãi bày, cứ như đang
kể lại chuyện hồi bé lấy trộm cục tẩy của bạn cùng bàn, tuy không rực rỡ vẻ vang gì, nhưng cũng có nét đáng yêu riêng của nó.
Cô dựa vào người Tần Tống, lặng yên suy nghĩ.
“Em luôn cảm thấy rất buồn, nếu không vì chuyện này thì bố mẹ em đã không
phải chuyển đến đây khi tuổi tác đã cao… Sau khi dọn đến đây, công việc
của bố em không thuận lợi, lại còn bị gãy chân, có lúc em cảm thấy mình
đã làm liên lụy đến bố…” Hàn Đình Đình ngả vào lòng anh, khẽ lẩm bẩm.
Tần Tống bỗng ôm cô chặt hơn, hỏi: “Chuyển đến đây không tốt sao? Thật
sự không tốt chút nào hết ư?”
Hàn Đình Đình ngập ngừng, khó khăn lắm mới chuyển được chủ đề, một lúc lâu sau cô cất giọng lí nhí như
tiếng muỗi kêu: “Cũng không phải là hoàn toàn không tốt… Chuyển đến đây… mới gặp được anh…”
Ồ, phải thế chứ… Tần Tống đúng như ước
nguyện, càng ôm “bánh bao nhỏ quê mùa” chặt hơn nữa, khuôn mặt anh vùi
sâu vào hõm vai cô cọ tới cọ lui.
Tiếc rằng Tần Tiểu Lục chỉ có
thể thì thầm to nhỏ với “bánh bao nhỏ quê mùa” nhà anh, còn khi đối mặt
với đám ăn thịt người cấp cao của Tần Thị, anh buộc phải che đậy trái
tim con trẻ vừa yếu đuối vừa ấu trĩ của mình, luôn phải làm ra vẻ dửng
dưng bình thản.
Tần Thị là doanh nghiệp gia đình, tầng lớp lãnh
đạo đều là người cầm quyền của Tần gia, trong đó có quá nửa là các bậc
trưởng bối, nặng không được mà nhẹ cũng không xong, rất khó hầu hạ!
Nhưng Trần Dịch Phong hiển nhiên không cho là như vậy. Thấy anh ta cười nói
rôm rả với đám bô lão, thậm chí còn thích gì nói nấy nữa, Tần Tống thầm
nghĩ bụng: Tên này thật có năng khiếu diễn vai “con ngoan trò giỏi”…
“A Tống!” Tần Tam thúc gõ gõ tẩu thuốc gỗ xuống mặt bàn, bất mãn cao
giọng, trước mặt toàn thể lãnh đạo cấp cao, nhắc nhở Tần Tống lúc này
đang ngồi ở vị trí chủ tọa: “Đang họp mà cũng mất tập trung thế! Bảo sao ta có thể yên tâm giao việc lớn cho cháu được cơ chứ?”
Tần Tống liếc xéo ông ta một cái rồi mỉm cười: “Vốn đầu tư đúng là rất quan
trọng nhưng đối với Tần Thị cũng chỉ là một hạng mục, tất cả cứ theo
trình tự mà làm. Tam thúc, chú kiên quyết giao vốn đầu tư cho bên thứ ba là Trần Dịch Phong thì cũng phải trình bày phương án cụ thể với cháu
chứ, phải nêu rõ ưu – khuyết điểm thì cháu mới có thể xem xét được!” Nói xong, Tần Tống không thèm đợi câu trả lời, hướng về phía đám người
trong hội trường: “Từ phương án một đến phương án năm vừa rồi tôi đều đã hiểu. Tiếp theo sẽ đến phiên ai đây? Có thể bắt đầu được rồi!”
Giọng Tần Tống không cao ngạo cũng chẳng gấp gáp, những người xung quanh
không tài nào hiểu rõ được nội tình. Cuộc họp lại tiếp tục, Tần Tống vừa tập trung tinh thần ứng chiến, trong bụng lại vừa thầm tính xem làm
cách nào để đối phó với tên khó nhằn Trần Dịch Phong kia.
Theo
tin tức ban đầu của Kỷ Nam, Trần Dịch Phong được mời đến đây, Trần Ngộ
Bạch cũng thấy có gì đó không ổn: “Dựa vào mối kết giao bao nhiêu năm
nay giữa chúng ta với Trần Dịch Phong, anh ta không thể đi giúp đám
người đó đối phó với Tiểu Lục được! Nhưng anh ta lại không từ chối, cũng chẳng hề báo trước cho chúng ta biết, rốt cuộc thì anh ta muốn làm gì?”
Tần Tống khi ấy cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng nghĩ đến sự hợp tác làm
ăn lớn giữa Trần Dịch Phong với Lương Thị, anh hoàn toàn không cho rằng
Trần Dịch Phong sẽ mạo hiểm đối đầu với mình.
Đáng tiếc, anh có
suy đi tính lại thế nào cũng chẳng thể ngờ được rằng Trần Dịch Phong
đang có âm mưu biến “bánh bao nhỏ quê mùa” nhà anh trở thành mẹ kế của
con hắn.
Bước ra khỏi phòng họp, đi ngang qua Trần Dịch Phong
cùng với đám bô lão, Tần Tiểu Lục mắt vẫn nhìn thẳng, vẻ mặt hiên ngang
dửng dưng, nhưng kỳ thực trong lòng đang hết sức ngứa ngáy khó chịu.
Xét về cả công lẫn tư, anh đều phải đối đầu với cái tên Trần Dịch Phong đáng ghét này.
***
Đầu đông ở thành phố C, nhiệt độ ngày một thấp.
Tần Tống về thấy trong nhà còn lạnh hơn cả bãi để xe. Anh vừa cởi giày vừa gọi: “Bà xã ơi! Bà xã!”
Hàn Đình Đình đang ở trong bếp ló đầu ra: “Hả?”
“Sao không bật máy sưởi lên vậy?” Tần Tống khẽ trách. Anh đi làm cả ngày mệt mỏi, về nhà vừa lạnh lại vừa đói, tâm trạng thật sự rất tệ.
“Vẫn chưa đến lúc lạnh nhất mà, phòng rộng thế này cứ bật máy sưởi suốt thì lãng phí lắm!”
Tần Tống quăng đôi giày xuống đất: “Vậy em muốn để anh chết cóng chứ gì?”
Lại nổi cáu rồi… Hàn Đình Đình vội vàng chạy đi bật máy sưởi, nhặt giày của anh lên để ngay ngắn vào trong tủ giày, rồi đứng trước mặt anh hỏi:
“Anh thật sự nghĩ rằng em muốn anh chết cóng à?”
Tần Tống ngoảnh mặt, “Hừ” một tiếng, lại bị cô kéo lại: “Anh nói gì đi chứ! Chẳng phải vừa nãy rất dữ dằn đó sao?”
“Tại em làm anh giận quá chứ bộ! Làm gì có nhà ai đến mùa đông mà không bật
máy sưởi cơ chứ? Đã nói với em bao nhiêu lần rồi mà lần nào về nhà cũng
lạnh ngắt…” Tần Tống thấp giọng oán trách, thái độ đã mềm mỏng đi rất
nhiều.
“Được rồi mà, sau này trước khi anh về em nhất định sẽ
nhớ bật cho anh!” Hàn Đình Đình dịu dàng nói: “Chỗ em sống trước kia mùa đông còn mưa lạnh hơn ở đây nhiều mà cũng có dùng máy sưởi bao giờ đâu. Một năm có bốn mùa, vốn dĩ là xuân ấm đông lạnh, vậy mà mùa nào anh
cũng để nhiệt độ như thế, mùa nào cũng mặc đồ mỏng manh như nhau chẳng
phải là rất kỳ cục sao?”
“Em đừng có dạy bảo anh như dạy mấy đứa nhóc ở lớp em có được không?” Tần Tống khẽ lẩm bẩm.
Hàn Đình Đình không nhịn được, giơ tay véo má anh: “Anh không lớn nổi mà, đúng là trẻ con!”
Lòng bàn tay cô rất ấm, ngữ khí lại càng ấm áp hơn, khiến mọi giận hờn trong lòng Tần Tống phút chốc đều tan biến, mặt chẳng bí xị nổi. Anh nắm tay
cô không hề có ý định thả ra, mân mê mãi, như muốn tiện tay ôm cô vào
lòng để sưởi ấm…
“Đừng quậy nữa!” Hàn Đình Đình cảm thấy không
thoải mái, xấu hổ né tránh bàn tay của Tần Tống: “Em phải đi làm cơm
rồi, tối nay có cánh gà cho anh đó. Anh mau lên tầng thay quần áo đi! Em có mua một cái áo khoác lông vũ treo trong tủ quần áo của anh đấy!”
“Em mua áo cho anh sao?” Người nào đó khi nãy còn mặt mày nhăn nhó, nổi
quạu ầm ĩ, vậy mà bây giờ đột nhiên lại tươi cười hớn hở.
Hàn
Đình Đình thẹn thùng gật đầu: “Em dọn tủ quần áo, thấy anh không có áo
lông vũ nên mua cho anh một cái… Anh lên mặc thử xem! Nếu anh không
thích cũng không sao, em mang sang cho bố mặc cũng được.”
“Anh thích!” Tần Tống vô cùng phấn khích, mặt tươi như hoa, “soạt” một tiếng bay vù lên tầng thử đồ.
***
Ngày hôm sau, tại Lương Thị.
Đại boss kéo chặt áo khoác, nhấn nút gọi nội tuyến: “Máy sưởi hỏng rồi à?”
Thư ký dè dặt đáp: “Dạ, không… Là Lục thiếu gia đặc biệt dặn dò phải tắt đi ạ…”
“Tại sao?” Đại boss đầu đầy hắc tuyền, cái tên Tần Tiểu Lục này từ sau khi kết hôn càng ngày càng ấu trĩ!
“… Chúng tôi cũng có hỏi rồi ạ, nói là tiết kiệm điện bảo vệ môi trường…”
“… Ừ!”
Gắng gượng đến trước buổi họp, mũi của năm con người đẹp đẽ chỉnh tề ấy đều
đỏ ửng, ai nấy mặt mày cũng đều u ám, ngồi nghiến răng nghiến lợi.
Lý Vi Nhiên gương mặt cứng đờ như khúc gỗ, quay sang Dung Nham: “Dung Nhị, xe của tôi anh cứ chọn lấy một cái, anh thích cái nào cũng được, nhưng
đừng có dạy thêm bất cứ chiêu gì cho Tiểu Lục nữa có được không?”
Đôi mắt đào hoa của Dung Nham cóng đến mức không nhấc nổi mí lên: “Lần này thật sự không phải tại tôi…”
Đại boss trầm ngâm hồi lâu, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn: “Lão tam, cậu có sáng kiến gì không?”
Trần Ngộ Bạch nãy giờ không hề tham gia thảo luận, cứ cắm đầu cắm cổ chuyên tâm làm bảng biểu.
Kỷ Nam khịt khịt mũi, ngó nghiêng: “Tam ca, làm gì mà gấp gáp thế?”
“Bảng kế hoạch vốn đầu tư!” Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu khỏi mớ giấy tờ hỗn độn,
đẩy nhẹ gọng kính: “Cố làm xong sớm chút, nhân lúc trời còn chưa lạnh
hẳn, để nó mau cút về Tần Thị!”
Bốn người còn lại đồng loạt giơ ngón tay cái đã cứng đờ vì lạnh lên tán thưởng.
Tần Tống đến muộn mà vẫn cứ đủng đà đủng đỉnh. Anh mặc một chiếc áo lông vũ dáng dài màu đen không kéo khóa, để lộ ra áo sơ mi hồng và gile đen bên trong, tâm hồn anh vui phơi phới, lả lướt bước vào.
Thân áo và
ống tay của chiếc áo khoác lông vũ ấy cọ vào nhau phát ra những tiếng
“sột soạt sột soạt” khiến năm người còn lại dựng hết cả tóc gáy.
“Đây lại là mẫu mới của nhãn hiệu nào thế?” Dung Nham xoa cằm cảm khái.
Tần Tống hết sức bảnh bao tung tà áo ngồi xuống. Theo từng động tác của
anh, tà sau của chiếc áo ấy nhìn chẳng khác nào chiếc dù cứu hộ màu đen
hết được trải rộng ra rồi lại được thu về. Kỷ Nam đau lòng nhắm chặt
mắt… Năm đó khi cô giả trai, người cùng tranh giành danh hiệu “mĩ nam
tuấn kiệt” của Lương Thị với cô có thật là cái vị đang ngồi trước mặt cô lúc này hay không?
May mắn thay, cuối cùng thì năm đó Lương Thị cũng được trải qua một mùa đông giá rét hết sức bình an và ấm áp! Tần
Tang đích thân gọi điện thoại cho Hàn Đình Đình, trong lúc chuyện phiếm
có “vô tình” nhắc đến việc Lý Vi Nhiên bị cảm lạnh, những người không có áo khoác lông vũ như Đại boss, Dung Nhị, tất tần tật… cũng đều bị lây
nhiễm, dẫn đến tình trạng thê thảm trong toàn công ty.
Hàn Đình Đình cuối cùng cũng ý thức được thế nào là “hiệu ứng cánh bướm”[1]!
[1] Hiệu ứng cánh bướm (Butterfly effect): là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện
gốc, ban đầu vốn được sử dụng như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương
đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc
nghịch lý thời gian.
Tối đó khi Tần Tống về nhà, máy sưởi trong nhà chưa bao giờ nóng rực đến thế!
Chiếc áo khoác lông vũ đó cuối cùng cũng thuộc sở hữu của bố Đình.