Lễ hội Hoa của Yêu tộc.
Mạch Tân Diệc vốn định trả thiếp mời, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới hôm nay là một ngày rất quan trọng, đêm nay Mộ Sân Cừ sẽ giết Yêu Vương bằng kiếm Quyết Minh.
Phần lớn tiểu yêu chạy thoát khỏi tháp khoá yêu đã bị truy hồi, chỉ có xà yêu quay về Yêu tộc đoạt được vị trí Yêu Vương, vốn dĩ giới Tu Tiên sẽ không để xà yêu bị đuổi giết đến trọng thương vào mắt, nhưng cố tình hắn tìm được chỗ dựa trong Ma tộc, khiến những người đó không thể không kiêng kị vài phần.
Mà Mạch Tân Diệc sở dĩ bồi dưỡng xà yêu, cũng vì muốn tồn vài con rối chắn kiếm, dù sao ra vẻ chính đạo đạo mạo cũng là một việc thú vị.
Trong khi tất cả các tông phái lớn đều biết mặt lẫn nhau, chỉ có mỗi mình Mộ Sân Cừ lẻ loi thâm nhập Yêu tộc.
Quá mức dại dột.
Về Mộ Sân Cừ.
Mạch Tân Diệc nhấp một ngụm rượu, rượu Yêu tộc mạnh hơn Ma tộc, lại không có vị ngọt thanh.
Nếu không giết được nàng, Mạch Tân Diệc cũng không muốn dây dưa cùng nàng, sau khi thương thế nàng lành lặn sẽ trực tiếp ném khỏi Ma tộc, hai người sẽ không còn gì liên quan nữa.
Tiếng lục lạc thanh thúy cùng u hương xuất hiện ở phía trên đại điện, thiếu nữ che mặt, vòng eo mềm mại, mũi chân nhẹ điểm, múa một đường vui thích, sau đó mười mấy thiếu nữ xoè ra váy dài tạo thành hình hoa xinh đẹp.
Mạch Tân Diệc nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, dư quang đảo qua ánh mắt tham lam của Yêu Vương, trong lòng bỗng nhiên dâng lên vài phần tức giận không rõ.
Đột nhiên, mũi kiếm loé sáng, lộ ra sắc bén, dáng người lưu loát xuất trần xé toạt bầu trời, con ngươi bình tĩnh, trường kiếm trong tay nàng linh hoạt nhẹ nhàng, chiêu thức tiến công dứt khoát thanh lệ.
Mạch Tân Diệc đột nhiên nhớ tới, trong đoạn đầu truyện, bản thân bắt đầu nhất kiến chung tình với Mộ Sân Cừ cũng là từ dáng vẻ múa kiếm lạnh thấu xương của nàng, bóng kiếm sắc bén, sương lạnh nhiễm tuyết, thanh lệ vô song.
“Cứu mạng!”
“Hộ giá!”
“Chạy mau đi! Yêu Vương chết rồi!”
Chén rượu lăn xuống, mành bị cắt toạt, bàn ghế vương vãi, Mộ Sân Cừ ngẩng đầu, nhìn về phía Mạch Tân Diệc đang yên ổn ngồi trên vị trí chủ vị.
Trong tình báo của Mộ Sân Cừ, đêm nay Mạch Tân Diệc không xuất hiện. Hơn nữa, kế hoạch đêm nay của nàng đã trì hoãn quá lâu, chờ vào tới đại điện thì muốn lùi cũng không kịp.
Hộ pháp phía sau Mạch Tân Diệc đã sẵn sàng đón quân địch, hắn nhìn chủ nhân, đứng ở tại chỗ chờ chỉ thị.
“Mộ Sân Cừ,“
Khăn che mặt của Mộ Sân Cừ mỏng nhẹ, lúc bị gió thổi lộ ra một ít da thịt trắng nõn.
“Ta đã nói đừng xuất hiện trước mặt ta.”
Kiếm Quyết Minh “Ong ong” rung động, Mộ Sân Cừ đè nó lại.
Lúc này rời đi là tốt nhất, thu hồi kiếm Quyết Minh, Mộ Sân Cừ chợt gỡ khăn che mặt, lộ ra tư thái vô hại, rũ mắt xuống, đi từng bước đến gần Mạch Tân Diệc.
Thân thể mỏi mệt được vuốt ve, khát vọng lâu dài thoáng được lấp đầy, Mộ Sân Cừ nhìn Mạch Tân Diệc vô biểu tình, liếc mắt thấy hộ pháp bên cạnh như gặp phải đại địch, thử thăm dò, ôm lấy Mạch Tân Diệc.
Như một giọt nước nhỏ rơi vào biển rộng nổi lên gợn sóng, từ khi độ ấm thân thể tiếp xúc, thích ý thỏa mãn vẫn luôn lan tràn đến trong lòng, khế ước khóa liêu tình không chỉ vây khốn tu vi Mộ Sân Cừ, còn mang đến khát vọng bí ẩn.
Chôn trong lòng ngực Mạch Tân Diệc, Mộ Sân Cừ không tự giác cọ cọ, độ ấm và hương vị này khiến nàng yên tâm hẳn, nàng liếm liếm môi, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Mạch Tân Diệc nặng nề, không hiện hỉ nộ. Nhưng Mộ Sân Cừ biết hắn không nổi giận.
Mộ Sân Cừ không rõ tâm tư của Mạch Tân Diệc, ban đầu hắn rõ ràng có sát ý với mình, nhưng kỳ quái là, hắn chẳng những chưa từng chân chính thương tổn mình, còn khoan dung vô hạn với sự thân cận của mình.
Trong giây phút khoảng cách bị kéo gần, hô hấp bắt đầu dây dưa, lông mi Mộ Sân Cừ hơi run rẩy, đôi tay nàng vô ý thức nắm chặt vạt áo Mạch Tân Diệc.
Một ngón tay đã ngăn nàng lại.
Mạch Tân Diệc ấn ngón tay cái trên môi Mộ Sân Cừ, thanh âm lạnh lẽo,
“Lại có lần sau, ta sẽ giết ngươi.”
Cung điện mới rồi còn ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên trống không, Mộ Sân Cừ nhấp môi, tựa hồ trên môi vẫn còn lưu lại độ ấm.
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.
Không rõ ý vị.