Vầng trăng non treo cao trên ngọn cây, gió thổi qua cuốn lấy hơi thở chồi non, mái ngói quý giá có vẻ uy nghiêm vào ban ngày hiện giờ dưới ánh trăng dịu mát lại thêm vài phần tráng lệ sáng chói.
Phía xa trên hành lang nơi bị khuất đèn, Mộ Sân Cừ tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay thị nữ, thị vệ giữ cửa khom lưng hành lễ với nàng, sau đó nàng sửa sang làn váy lại một chút, một mình đi vào.
Trong điện, đèn đuốc sáng trưng, phía sau bình phong là cảnh tượng ly đi chén lại vô cùng náo nhiệt.
Mộ Sân Cừ dừng một chút, cảm thấy dường như bản thân đến không đúng lúc.
Nàng đã nhớ ra vài đoạn ngắn rời rạc, dường như trước đây bản thân sống trên núi cao lượn lờ sương khói, chắc hẳn có rất nhiều bằng hữu vây quanh, chứ không phải ở nơi vạn phần xa lạ này.
Hơn nữa nàng tu luyện bằng linh khí, chứ không hấp thu ma khí giống phần lớn những người ở đây, có lẽ nàng không thuộc về nơi này, kết hợp với lời nói của thị nữ mà nói, nàng xác thật mới tới đây không lâu.
Nếu những cái đó đều là suy đoán, vậy khoá liêu tình trong thân thể chính là bằng chứng xác thực giả thiết của nàng, loại chiêu pháp dùng để khống chế người tu tiên này sớm đã thất truyền ở Ma tộc, cư nhiên xuất hiện khắp thân thể nàng.
Nếu nàng đoán không sai, nàng là bị Ma Tôn bắt tới, cho dù là bị thương hay mất trí nhớ đều có khả năng là thủ đoạn của hắn, là vì phòng ngừa nàng chạy trốn, hoặc là, vì trừng phạt nàng chạy trốn.
Còn về chuyện trong người tồn tại sự thân cận ỷ lại vào Mạch Tân Diệc, chỉ là bản năng cơ thể do bị khoá liêu tình khống chế mà thôi.
Mặc kệ thế nào, việc cấp bách hiện tại chính là trốn đi.
Mộ Sân Cừ nắm chặt hộp đồ ăn trong tay, bước đầu phải lấy lòng Mạch Tân Diệc trước, sau đó mới có thể chạy được.
“Lại đây.”
Thanh âm lười biếng ngừng lại bước chân liên tục thục lùi của Mộ Sân Cừ, nàng không phải rất muốn gặp những người Ma tộc, nhưng đã bị phát hiện, hiện giờ cũng không thể rời đi.
Mạch Tân Diệc vẫn luôn cảm thấy đại điện tráng lệ huy hoàng đầy châu quang lấp lánh mới hợp ý hắn, mà hiện giờ Mộ Sân Cừ vừa xuất hiện, mới biết bao nhiêu bảo ngọc hoa mỹ cũng không thể so bằng giai nhân diễm lệ.
Mộ Sân Cừ xưa nay thích y phục màu lam, rất ít mặc đồ đen tuyền như vậy, từng đường viền đỏ thẫm phác họa ra vẻ mỹ lệ, trên cổ tay áo còn có thể mơ hồ thấy từng sợi chỉ mỏng bằng vàng.
Khuôn mặt nàng xưa nay luôn tạo cho người khác cảm giác xa cách, mặc màu lam khiến nàng trông như không thể chạm tới, mà màu đen lại mang cho nàng một loại phong thái khác, tựa hồ lắng đọng uy thế của năm tháng.
Đai lưng xiết chặt vòng eo mảnh khảnh, lưng thẳng di chuyển, ngọc bội bên hông nhẹ nhàng lung lay theo bước chân, trong mắt nàng chỉ có bóng hình người trên đài, đi từng bước tới gần, tựa như muốn khảm sâu vào sinh mệnh của Mạch Tân Diệc.
Đại điện ồn ào náo nhiệt tựa hồ ngừng lại một giây, Mạch Tân Diệc liếc mắt lạnh, cảnh cáo nhìn thoáng qua mấy người định hành lễ.
Chỉ là một người không danh không phận, nào đáng để cận thần của hắn hành lễ chứ.
Mạch Tân Diệc ôm lấy Mộ Sân Cừ ngồi vào trên đùi hắn, liếc xuống phía dưới một cái, tùy tay giơ chén rượu lên,
“Tiếp tục.”
Tiệc tối hôm nay không quá long trọng, dưới đài chỉ có ba bốn người thường theo Mạch Tân Diệc vào sinh ra tử, bọn họ liếc nhau, không dám hỏi chuyện Mộ Sân Cừ, lại cũng không tuỳ ý giống như vừa rồi, chăm chú dán mắt vào mấy ca vũ trong điện hoặc vũ nữ bên cạnh, chỉ có dư quang thỉnh thoảng liếc về phía trên.
Mạch Tân Diệc nuốt quả nho từ tay nữ tử bên cạnh đưa qua, ôm eo Mộ Sân Cừ ý bảo nàng đưa hộp đồ ăn ra đây,
“Ngươi tự tay làm?”
Mộ Sân Cừ đánh giá người mặc xiêm y cắt xẻ bên cạnh, dáng người quyến rũ, ngực căng mê hoặc, ánh mắt hút hồn, lúc đưa quả nho còn cố ý cúi người, run rẩy chạm vú vào cánh tay áo Mạch Tân Diệu, mị hoặc câu dẫn.
Nghe Mạch Tân Diệc nói, Mộ Sân Cừ có chút hoảng loạn thu hồi ánh mắt, chén canh toả ra mùi hương ngọt thanh, bên trong hình như có bỏ thêm loại táo gì đó nàng không biết.
Tuy rằng không phải tự tay nàng làm, nhưng nàng tận mắt nhìn thấy thị nữ làm.
Mà tuy rằng đã hạ quyết tâm muốn lấy lòng Mạch Tân Diệc, nhưng nàng vẫn chưa thực sự tự tay làm gì để lấy lòng.
“Ta...”
“Để thiếp rót cho tôn thượng một chén rượu.”
Vũ nữ quyến rũ bưng chén rượu đưa đến bên môi Mạch Tân Diệc, rượu trong trẻo hơi hơi gợn sóng, đôi môi dính rượu nóng rực đỏ lên, Mộ Sân Cừ ngước mắt nhìn, ánh mắt đối diện bị nhiễm vài phần men say tựa hồ có chút nhu hòa, liền nhìn nàng như vậy, giống như nơi đây chỉ có một mình nàng.
Mạch Tân Diệc phất tay ý bảo vũ nữ rời đi, lại hướng Mộ Sân Cừ nhướng mày,
“Đút ta.”
Chén sứ đựng đầy canh ngọt thanh loé sáng, Mộ Sân Cừ bưng lên, theo bản năng nhìn thoáng qua mấy người phía dưới, ma nữ quyến rũ ghé vào người bọn họ, dùng miệng ngậm nho hoặc rượu đút cho nam nhân bên cạnh, thậm chí còn cọ vú vào mặt bọn họ.
Vội vàng quay đầu lại, Mộ Sân Cừ dùng muỗng múc một miếng táo trong chén, bên trong còn có mấy loại nguyên liệu kỳ quái khác, vây quanh muỗng cùng nhau chuyển động, Mộ Sân Cừ múc một muỗng, dưới ánh mắt đầy ý cười của Mạch Tân Diệc, nhẹ nhàng đút cho hắn.
Mạch Tân Diệc vẫn nhìn chằm chằm Mộ Sân Cừ không rời, lúc nuốt canh xuống trên mặt còn mang theo ý không tốt, giống như thứ hắn nuốt xuống không phải canh, mà là Mộ Sân Cừ.
“Lần này lại muốn cái gì?”
Canh có chút ngọt, Mạch Tân Diệc không thích lắm, hắn ôm eo Mộ Sân Cừ, để hai cái đùi nàng đều đặt trên đùi mình, sau đó mới thong thả ung dung mở miệng.
Lần đầu tiên hôn hắn là vì bảo vệ sinh mệnh, lần thứ hai ngủ với hắn là vì vị trí Ma hậu, vậy lần này thì sao?
Mạch Tân Diệc nhéo nhẹ cái mông mềm, ừm, cảm giác không tồi.
“Muốn cái gì?”
Mộ Sân Cừ hơi run rẩy, nàng dựa vào lòng ngực Mạch Tân Diệc, không chịu ngẩng đầu, phía dưới có rất nhiều người. Nàng biết Ma tộc từ trước đến nay thích gì làm nấy, nhưng nàng vẫn không muốn quá mức thân mật trước mặt nhiều người như vậy.
Không nói?
Mạch Tân Diệc gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, mấy người trong điện lập tức khom người lui ra ngoài, sau đó hắn lại di chuyển ngón tay hướng lên người Mộ Sân Cừ, cảm giác mềm mại ấm áp làm hắn vô cùng vừa lòng.
Mộ Sân Cừ không giỏi nói dối, không nói lời nào đại biểu cho thứ nàng muốn chính là thứ mình sẽ không đáp ứng.
Là cái gì?
Mạch Tân Diệc kéo thắt lưng Mộ Sân Cừ, làm lơ nàng cự tuyệt, di chuyển xuống tìm kiếm giữa hai chân nàng.
Nàng luôn tự xưng là chính nghĩa, nếu đã dám giết Yêu Vương, vậy Ma Tôn tự nhiên cũng không thể không dám.
Chỉ là Yêu giới năm bè bảy mảng, muốn giết cứ giết, nhưng Ma tộc thì khác, nếu Ma Tôn bị giết chết, Ma tộc sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua.
Chỉ sợ là nàng sẽ không dễ dàng toàn thân mà lui như vậy.
Ý thức được cư nhiên vấn đề bản thân suy xét lại là an nguy của nàng mà không phải là nàng muốn giết mình, Mạch Tân Diệc rõ ràng sửng sốt một phen.
Giống như bản thân thực sự rất quan tâm đến Mộ Sân Cừ.
Mà thực tế bản thân chỉ mới cứu nàng vài lần mà thôi.
Mạch Tân Diệc cởi từng tầng tầng lớp lớp đai lưng của nàng, áo ngoài rộng mở, áo trong che đi thân thể trắng nõn, quần cũng nhân tiện bị kéo ra, hoa hạch lập tức bại lộ trong không khí hơi lạnh.
Mộ Sân Cừ quỳ gối trên ghế được chạm khắc bằng ngọc bích đen tuyền ở đại điện, hai chân kẹp eo Mạch Tân Diệc không thể khép lại, nàng giãy dụa cố gắng tránh khỏi bàn tay lộn xộn giữa hai chân,
“Không cần.”
Mạch Tân Diệc nhìn ra tâm tư của nàng, linh khí tụ lại ở nửa người loã lồ, quanh quẩn từng nơi da thịt bị chạm vào, Mộ Sân Cừ quả nhiên mềm xuống, hơi thở hổn hển, nhưng lực đạo trên tay hắn cũng không hề thả lỏng,
“Không, không cần.”
Tiểu huyệt mềm ướt, tham lam mút lấy ngón tay, lúc Mạch Tân Diệc rút ra còn có thể nghe được tiếng “Ba” rất nhỏ, Mộ Sân Cừ lập tức đỏ mặt.
“Đừng ở đây, được không.”
Mộ Sân Cừ buồn bã nói, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên, ngón tay nắm chặt vạt áo Mạch Tân Diệc, đầu óc nàng rối bời, thẳng đến khi nghe được tiếng cười khẽ của Mạch Tân Diệc trên đỉnh đầu mới bấc giác nhận ra trong điện sớm đã không còn tiếng ca hát vui vẻ.
Một viên ấm áp mềm nhuận nhét vào hoa huy*t, bị chất lỏng hoà tan nhanh chóng bốc hơi nóng rực, Mộ Sân Cừ cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, run rẩy nói,
“Đó, đó là cái gì?”
“Tinh nguyên của ta,“
Mạch Tân Diệc nâng cằm Mộ Sân Cừ, cúi đầu hôn nàng, giọng nói bị hoà lẫn với nước bọt nhưng vẫn có thể truyền rõ ràng đến tai Mộ Sân Cừ,
“Nó sẽ làm ngươi không thể tách rời ta dù chỉ một ngày.”
Mạch Tân Diệc thẳng lưng cắm vào, vuốt ve đôi mắt ẩm ướt của Mộ Sân Cừ ép nàng nhìn mình,
“Hoặc là nói, làm thân thể của ngươi không thể tách rời ta.”
Nếu Mộ Sân Cừ muốn giết mình, vậy ngược lại chính mình sẽ lợi dụng nàng huỷ hoại những kẻ tự xưng là chính nghĩa kia,
Cũng không có gì ghê gớm, nhỉ.
Những kẻ ra vẻ đạo mạo đạo đức giả đang phải giãy giụa ở nơi khuyết thiếu linh lực gọi là Ma tộc này, còn kiêu căng ngạo mạn muốn huỷ hoại người ở nơi này, dựa vào cái gì chứ.
【 tác gia có lời: 】
Mạch Tân Diệc: Ta không yêu nàng, ta chỉ là muốn lợi dụng nàng, mới cho phép nàng được một tấc lại muốn tiến một thước.