Thân thể Mộ Sân Cừ bị tẩm đầy hương vị của Mạch Tân Diệc, nàng gần như không biết hôm nay hôm nào, tựa hồ chỉ cần có thời gian, cây gậy lớn đáng chết kia đều sẽ mở ra nếp uốn để nhét vào hoa huy*t, Mộ Sân Cừ bị thao điên cuồng,
Nàng cũng không phân biệt được ngày hay đêm, trừ bỏ tu vi căng đầy, chính là tinh dịch tràn đầy trong bụng.
Cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút nhờ Mạch Tân Diệc phải rời đi mấy ngày, vì là mấy ngày nhàn hạ khó có được, Mộ Sân Cừ căn bản làm lơ cảnh cáo của hắn, lấy ra ngọc thể bị nhét vào bên dưới, tắm rửa sạch sẽ thoải mái, sau khi bảo đảm toàn thân trên dưới không còn bất kỳ mùi gì lạ mới chọn một bộ quần áo mình thích rồi rời khỏi Ma cung.
Nàng loáng thoáng nhớ ra một nơi rất quan trọng, nàng biết nó ở đâu, nhưng lại quên vì sao nó quan trọng, Mộ Sân Cừ cảm thấy nơi này có liên quan đến việc mình bị mất đi ký ức, vất vả lắm mời chờ được Mạch Tân Diệc rời đi, thế nào cũng phải đến nhìn xem.
Kỳ Sơn.
Nơi này trống rỗng, sương mù vây quanh, chỉ có hòn đá lớn ở giữa là rõ ràng, bên trên khắc chữ.
Mộ Sân Cừ cảm thấy nơi này thực xa lạ, nàng tựa hồ nhớ ra nơi này, nhưng hình như trước đây chưa từng đến.
“Mộ Sân Cừ.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, Mộ Sân Cừ theo bản năng sợ hãi xoay người, trước mặt là một người đàn ông trung niên, dáng người thẳng tắp, mặt mày nhu hòa.
Nhưng lệ khí trong mắt hắn lại đánh vỡ sự nhu hòa này,
“Thì ra ngươi là nữ nhi của hắn.”
Chẳng trách Mộ Sân Cừ có tài năng thiên phú, khuôn mặt luôn thấp thoáng bóng dáng quen thuộc,
“Chẳng trách ngươi luôn ẩn núp bên người ta, là vì báo thù cho phụ thân ngươi sao?”
Mộ Sân Cừ lui ra phía sau vài bước, trực giác nói cho nàng biết người này rất nguy hiểm,
“Niệm tình thầy trò, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái.”
Mộ Sân Cừ cũng không phải là người ngồi chờ chết, nàng theo bản năng gọi kiếm Quyết Minh ra chắn chiêu, sau đó lấy ra bùa dịch chuyển, nhưng nàng còn chưa mở ra đã bị một đường kiếm đánh tới, nàng trốn tránh không ngừng nghênh đón chiêu thức tiếp theo, bị buộc lui về phía sau vài bước rồi té ngã xuống đất.
Mắt bị máu đỏ che mờ, trán Mộ Sân Cừ đau đớn, nàng nắm chặt kiếm Quyết Minh ngồi dậy,
“Chiêu thức của ngươi là do ta tự thân dạy, thế mà ngươi còn muốn giết ta sao?”
Mộ Sân Cừ mím môi, nàng biết thực lực của mình so với người này kém cách xa, phần thắng không lớn.
“Ngươi giết phụ thân ta?”
Nam nhân khịt mũi một tiếng, “Từ trước đến nay ta không nói lời vô nghĩa với người chết.”
Kiếm Lăng Liệt tràn đầy sát ý, Mộ Sân Cừ cố gắng chống cự,
“Tu vi có tinh tiến?”
“Đáng tiếc, đáng tiếc ngươi là nữ nhi của hắn.”
Mộ Sân Cừ bị đánh ngã xuống mặt đất, xương cốt toàn thân đau đớn, nàng cố giương kiếm lên nhưng lại té ngã, chật vật thở hổn hển, mũi kiếm sắc bén đã đến trước mắt, nhưng nàng đã không còn sức lực nào nữa,
“Kết thúc.”
Mộ Sân Cừ nhắm mắt lại, nhưng nghênh đón nàng không phải cái chết đau đớn mà là vòng ôm quen thuộc ấm áp, tiếng lưỡi kiếm va vào nhau vang lên rồi bay xa.
Mộ Sân Cừ có chút mệt mỏi.
Toàn thân đau đớn quay cuồng được linh khí nhu hòa an ủi, Mộ Sân Cừ cắn môi dưới, lông mi run rẩy không ngừng, đầu lưỡi mềm nhuận vuốt ve dấu răng ở môi dưới, ấm áp quen thuộc vây quanh nàng, Mộ Sân Cừ nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu,
Tròng mắt gian nan xoay chuyển, Mộ Sân Cừ mở mắt, ánh sáng nhàn nhạt đột nhiên chiếu vào làm nàng có chút không thích ứng, theo bản năng đưa tay lên che mặt.
Mộ Sân Cừ lúc này mới phát hiện Mạch Tân Diệc đang nằm bên cạnh, mấy lần trước nàng bị thương, Mạch Tân Diệc chưa từng chờ nàng tỉnh lại.
Ánh trăng mềm nhẹ phủ lên mỏi mệt trên mặt hắn, ngay cả trong mộng hắn cũng nhăn mày lại, giống như làm cách nào cũng không thể thẳng ra.
Nàng nhớ ra rồi.
Mộ Sân Cừ dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Mạch Tân Diệc,
Nàng vì báo thù cho phụ thân mới vẫn luôn ở Thiên Sơn tông.
Phụ thân ông ấy, một người tài giỏi lỗi lạc, vốn là tông chủ đời kế tiếp của Thiên Sơn tông, lại bị kẻ gian hãm hại, chết không còn xương cốt.
Nàng vẫn luôn cẩn thận giữ kín bí mật, nhận kẻ thù làm sư tôn, âm thầm tra xét chứng cứ mưu hại của gã Kỳ Nghệ kia.
Nàng cũng không dám đi tế bái phụ thân, chỉ trừ lần này.
Mộ Sân Cừ thống khổ nhắm mắt lại, nàng đã tra được Kỳ Nghệ giấu chứng cứ phạm tội ở nơi nào.
Bí cảnh của Thiên Sơn tông cách trăm năm mới mở một lần, Kỳ Nghệ giấu chứng cứ ở đó, lúc trước không có cách nào khác chỉ có thể vội vàng xử lý, lần này mở ra gã chắc chắn sẽ xoá sạch dấu vết.
Mà khi bí cảnh mở ra, chỉ có con cháu Thiên Sơn tông mới có thể tiến vào, Mộ Sân Cừ không còn lựa chọn nào khác.
“Ngươi tỉnh.”
Vòng ôm ấm áp bao quanh Mộ Sân Cừ, nụ hôn nhu hòa rơi xuống giữa mày nàng.
Mộ Sân Cừ ngẩng đầu, trong mắt Mạch Tân Diệc đều là lo lắng, nàng nói ra từng câu từng chữ,
“Ta phải đi về.”
Mạch Tân Diệc ngẩn ra một chút,
“Hắn muốn giết ngươi, ngươi có biết không?”
Mắt Mộ Sân Cừ không gợn sóng, bướng bỉnh nhìn hắn,
“Ta phải đi về.”
Dù sao bản thân vẫn là con cháu Thiên Sơn, chỉ cần chính mình quang minh chính đại trở về, nếu Kỳ Nghệ không muốn bị huỷ thanh danh, chắc chắn sẽ không thẳng thừng nhằm vào chính mình, như vậy nàng nhất định có thể tiến vào bí cảnh.
Mà tông chủ không được đi vào bên trong bí cảnh, Kỳ Nghệ muốn hủy diệt chứng cứ nhất định sẽ tìm người khác, chỉ cần là con cháu tông môn, chính mình đều sẽ không để trong lòng.
Nếu không phải đã phát hiện chỗ giấu chứng cứ,
Nếu không phải tu vi hiện giờ của mình cực cao, nếu không có kiếm Quyết Minh,
Mộ Sân Cừ cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng nàng có.
Cho nên nàng thử một lần trong đời, tất cả những gì nàng muốn chỉ có giải oan cho phụ thân mình.
Vòng eo bị bỗng nhiên xết chặt, Mộ Sân Cừ nhăn mày,
“Ngươi nhất định phải về?”
Mộ Sân Cừ luôn là như vậy, trong truyện cũng vậy, cho dù bị vu hãm, bị vứt bỏ, xử phạt như thế nào, nàng đều sẽ trở lại Thiên Sơn tông.
Mạch Tân Diệc nâng cằm Mộ Sân Cừ, con ngươi tràn đầy tức giận,
“Mạng ngươi là của ta.”
“Vậy ngươi giết ta đi.”
Mộ Sân Cừ không để ý chút nào, Mạch Tân Diệc đặt tinh nguyên vào cơ thể nàng, làm thân thể của nàng ngày ngày không rời khỏi hắn, không phải cũng vì muốn lợi dụng nàng xuống tay với Thiên Sơn tông sao, bản thân đi về không phải hợp ý hắn sao, bày ra biểu tình đau đớn như vậy làm gì?
Mạch Tân Diệc hận không thể bóp chết nàng, quả nhiên không thể có một chút sắc mặt tốt với nàng được, từ lúc nàng bắt đầu tỏ ra yếu thế, bản thân đã không nên có bất kỳ tâm tư thương hại nào với nàng.
Xem đi, Mạch Tân Diệc,
Nàng chính là chắc chắn rằng ngươi sẽ không giết nàng,
Nàng chính là đùa bỡn ngươi trong lòng bàn tay.
Bàn tay đặt trên cổ Mộ Sân Cừ của Mạch Tân Diệc bỗng nhiên xiết chặt, Mộ Sân Cừ không thở được, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn hắn,
“Ta không cần mạng của ngươi,“
Tay Mạch Tân Diệc vuốt dọc theo trước ngực phập phồng Mộ Sân Cừ trượt xuống, rơi vào bụng nhỏ,
“Ta muốn ngươi cho ta một sinh mệnh mới.”
Hai mắt Mộ Sân Cừ bỗng nhiên nhíu chặt, người tu tiên rất ít có duyên với con nối dõi, rất nhiều người sống một đời không có hậu đại.
Mạch Tân Diệc căn bản là đang làm khó người khác.
- -
Nữ chính đã nhớ ra mọi chuyện nên xưng hô trở về “ngươi – ta “.