Thiên Sơn tông chủ Kỳ Nghệ có lòng dạ bất chính, hãm hại sư huynh để đoạt chức vị tông chủ, kết cục bị phế võ công và giam cầm suốt đời.
Thậm chí mọi người còn tìm ra mấy cái bí tịch của các môn phái khác mà hắn đã cất giấu, lập tức giới Tu Tiên khiếp sợ, khiển trách mạnh mẽ, thái độ vốn dĩ hờ hững với Thiên Sơn tông cũng biến thành khẳng khái hiền từ, nói là sẽ lấy lại công bằng.
Mộ Sân Cừ là đệ tử có tu vi cao nhất trong đám hậu bối, đương nhiên kế thừa chức vị tông chủ.
Cuối cùng Mộ Sân Cừ cũng có thể đặt bài vị của phụ thân lên trên tông điệp tông môn.
Sự việc của kiếp này đã khác xa tiểu thuyết, Mạch Tân Diệc lười biếng nhìn Mộ Sân Cừ uy nghi thực hiện nghi thức kế thừa tông chủ.
Đầu tiên, trong truyện viết Kỳ Nghệ vốn là chết bất đắc kỳ tử, rất lâu sau đó Mộ Sân Cừ mới có thể giải oan cho phụ thân nàng.
Thứ hai, Mộ Sân Cừ kế vị hẳn là chuyện đương nhiên, nếu là trong truyện, lúc này Mạch Tân Diệc vẫn còn dè dặt, biết Mộ Sân Cừ không thích Ma tộc, nên không gióng trống khua chiêng dây dưa cùng nàng như hiện giờ.
Mà nay thế sự thay đổi, đều nhờ vào cái tên sư huynh đã đoạt huyết kiệt thảo kia, tất cả mọi người đều biết Mộ Sân Cừ có quan hệ mật thiết với Ma Tôn, cũng vì vậy mà gần như tất cả mọi người đều không đồng ý nàng làm tông chủ.
Nhưng như vậy thì đã sao, tu vi của Mộ Sân Cừ cực cao, chỉ cần thanh kiếm vừa mới bay qua, tất cả mọi người đã thành thật trở lại.
Thiên Sơn tông vô cùng náo nhiệt, còn lại năm đại tông chủ lại lặng lẽ tụ tập lại với nhau.
“Ma Tôn và Mộ Sân Cừ ở bên nhau, chắc sẽ không trả thù chúng ta chứ.”
Lão nhân bụng phệ ưu sầu đầy mặt, nhìn trưởng lão ngồi trên, nhịn không được lên tiếng.
“Nhị ca đừng lo, đó đã là chuyện của một ngàn năm trước, quả đắng sẽ không rơi xuống đầu chúng ta.”
Một ngàn năm trước, năm người trẻ tuổi vì bất mãn với một thiếu niên có tiềm lực vô hạn, tài năng xuất chúng áp đảo bọn họ ở khắp mọi mặt, vì vậy bọn họ cùng lập kế hoạch, phá huỷ toàn bộ linh căn của thiếu niên kia, rồi ném hắn đến nơi cực kỳ thiếu khuyết linh khí.
Sau đó, thiếu niên ở đó kéo dài hơi tàn, còn năm người khởi xướng lại vui sướng đạp lên đầu hắn, phân chia khai tông lập phái, hơn nữa còn đặt tên nơi có linh khí thưa thớt kia là Ma tộc, không chỉ cố tình dùng việc tu luyện tra tấn bọn họ, còn chém giết tuỳ thích.
Người Ma tộc bị ép tu luyện ma khí, nhưng ma khí phức tạp, phần lớn người chỉ có thể sống trong mờ mịt cả đời, năm đại tông chủ dần dần lớn mạnh, cũng dần dần thả lỏng quản chế Ma tộc, ước chừng trăm năm trước, huyết mạch của Mạch thị - phụ thân của Mạch Tân Diệc, không biết tìm thấy linh khí Ngọc Sơn từ nơi nào, nhờ đó Ma tộc mới bắt đầu quật khởi.
Năm đại tông phái đã quá quen những ngày cao cao tại thượng vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, nhất thời cũng không phát hiện, thẳng đến khi Ma tộc phát triển mạnh mẽ không thể ngăn cản thì hối hận đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma tộc bộc lộ mũi nhọn.
“Chúng ta sẽ bị trả thù sao?”
Giọng điệu sợ hãi bị một tiếng gõ thật mạnh cắt ngang,
“Đó là sai lầm của tiền bối! Có liên quan gì chúng ta?”
“Cũng chỉ là một thằng nhóc tóc xanh, chúng ta còn sợ hắn à?”
“Hơn nữa, chúng ta liên thủ không bằng một Ma tộc nho nhỏ sao?”
“Chúng ta có một ngàn năm linh lực, tên Ma tộc kia bất quá chỉ mới trăm năm mà thôi, sợ cái gì!”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đừng tự mình dọa mình.”
Mọi người thương nghị đến khi đồng lòng hài hòa, mới từng người tan đi.
Nhưng Thiên Sơn tông chủ Kỳ nghệ bề ngoài khiêm tốn đức độ cũng có thể tư tàng bí tịch của các môn phái khác, cho thấy bản thân hắn cứ luôn nhớ mãi không thôi chức vị chủ nhân năm phái, vậy các vị ngồi ở chỗ này sẽ có suy nghĩ như thế nào đây?
Giống như bên ngoài thì xây dựng kiên cố, thoạt nhìn vạn người một lòng bên nhau, trên thực tế chỉ cần có một ngoại lực thoáng chạm vào thì đã tan thành mây khói.
Lễ mừng Tông chủ kế vị xa hoa long trọng, Mạch Tân Diệc nhịn không được suy nghĩ đến bộ dáng của Mộ sân Cừ lúc bước lên vị trí tối cao trong tiểu thuyết, có phải cũng là thỏa thuê đắc ý khí phách hăng hái như thế không.
Hiện giờ xem như đã hoàn thành bước đầu tiên, vẫn còn năm vị tông môn chờ hắn xử lý, huyết mạch bọn họ đong đầy nợ máu ngàn năm của Ma tộc Mạnh thị hắn.
Mạch Tân Diệc sẽ không tha cho bọn họ, con cháu có thể được nhận phúc đức của tổ tiên, vậy thì tội nghiệt cũng nên gánh chịu cùng nhau rồi.
Như vậy mới công bằng, không phải sao?
【 tác gia có lời muốn nói: 】
Từ đầu đến giờ Mạch Tân Diệc vẫn luôn nợ máu phải trả bằng máu, vậy kiếp trước hắn được viết như thế nào trong sách?