Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 27: Chương 27: Lợi dụng đưa tang




Sau cơn mưa đường núi tràn đầy bùn lầy, Mục Nham đột nhiên nhíu chặt mi, cảm giác được vết thương nơi ngực trái đau lên giống như nứt ra vậy, nhìn đồng hồ, tìm chỗ sạch sẽ dừng lại nghỉ ngơi.

Sau khi tỉnh lại vào sáng sớm, Tiêu Nhiên cũng không có nói qua một câu gì, thậm chí không chịu dùng cơm, kế hoạch vốn xuất hành lúc 8h, kết quả bởi vì cô không chịu phối hợp kéo dài đến 9h20. Công hiệu của thuốc chưa qua, thân thể của cô rất yếu, đi vô cùng khó khăn, Mục Nham luôn nắm cổ tay của cô, nữa đỡ nữa dắt cô đi, tiến độ chầm chậm.

Tiêu Nhiên ngồi ở trên tảng đá, ánh mắt bay về nơi xa, thấp thoáng có thể thấy được mấy ngôi nhà, bờ môi hiện lên một nụ cười nhạt, cúi đầu hỏi: "Mục Nham, anh thật sự muốn đi?" Đây là câu nói đầu tiên cô nói sáng nay.

Chẳng biết tại sao, đáy lòng Mục Nham hơi lạnh, trầm ngâm nói: "Anh kết nghĩa của cô tên là gì?" Nếu như tin tức không sai, chính là vị lão tổng Cửu Toản Châu Bảo (9diamond) [1] kia, nếu như không phải làm nghề cảnh sát, anh thật sự là không thể đem người nọ cùng ma túy liên kết lại, nhưng suy cho cùng anh cũng không có chứng cứ xác thực để vây bắt anh ta, bằng không thì cũng không cần cùng Tiêu Nhiên dây dưa tại đây, nghĩ đến An Dĩ Nhược thân rơi vào hiểm cảnh, Mục Nham lòng nóng như lửa đốt, nhưng phải tỏ ra điềm tĩnh tự nhiên.

[1] Thương hiệu hàng đầu trong ngành công nghiệp cung cấp kim cương đồ trang sức.

Tiêu Nhiên đối với hỏi một đằng của anh cũng không bất ngờ, điềm nhiên như không nói: "Nếu như tôi nói lập tức sẽ phải chết." Giọng điệu nhàn nhạt, vẻ mặt tự nhiên.

Mục Nham rất bình tĩnh, giống như lơ đãng nhìn bốn phía, đáy mắt tối sầm, "Anh ta hết sức bình tĩnh, xem ra các người rất ăn ý." Từ lúc An Dĩ Nhược mất tích, đến tối hôm qua anh cùng với Tiêu Nhiên đến Ruili Thụy Lệ, bên kia không có đánh tới bất cứ một cuộc gọi nào yêu cầu trao đổi con tin, nhưng Mục Nham tin nhất cử nhất động của họ đều nằm trong lòng bàn tay của người nọ, dường như anh ta đã tính trước mọi việc, nắm chắc rất lớn.

Rốt cuộc Tiêu Nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, "Anh có thể nói là anh ta hoàn toàn không để ý đến sống chết của tôi." Cô hiểu rõ Cố Dạ, mình đối với anh ta mà nói chỉ là một quân cờ, sống chết của cô cũng chẳng phải chú ý nhất của anh ta, về điểm này, trong lòng cô rất rõ.

Ánh mắt Mục Nham đột nhiên động một chút, trong lòng hình như có gợn sóng đang dần dần tràn qua ranh giới cuối cùng, bọn họ ăn ý nguyên ở một quy củ của hắc đạo, anh biết Tiêu Nhiên dẫn anh lên núi là dẫn anh vào hang sói, nơi đó có người chờ muốn mạng của anh, nhưng anh lại phải đi về phía trước, không vào hang hổ sao bắt được hổ con đạo lý này anh biết.

Tiêu Nhiên thở dài, bi thương trong mắt cuốn tới, giống như mưa dầm tối tăm, đìu hiu làm cho người ta không dám nhìn thẳng, "Mục Nham, bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Đi tiếp nữa thì bước vào ranh giới của Cố gia, mặc dù chỗ tối có cảnh sát hiệp trợ, anh cũng là cửu tử nhất sinh, cô thề đây là lần cuối cùng nhắc nhở anh. Đúng vậy, cô yêu anh, nhưng họ là người không cùng thế giới, ở sống chết trước mắt, lựa chọn của anh sẽ không phải là cô, mà lựa chọn của cô, cũng chỉ chính là Cố Dạ, anh là ông chủ của cô, so với Mục Nham thân là cảnh sát càng có thể dễ dàng mà muốn mạng của cô hơn, chuyện lớn trước mắt, cô cũng không thể hồ đồ.

Mục Nham đột nhiên nắm chặt tay, nở nụ cười có ẩn ý, đáy mắt lại hiện lên sắc bén, "Đã đến nước này, không có đường thối lui." Vuốt vuốt chân mày, thu lại tâm trạng, anh đứng lên, đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, "Đi thôi, sắp đến rồi không phải sao." Càng tới gần càng nguy hiểm, càng nguy hiểm càng hy vọng, anh đã mơ hồ cảm giác được cái gì đó, nhưng anh nói không rõ.

Tiêu Nhiên giương mắt, nhìn đôi mắt hàm ý sâu đậm của Mục Nham, vẻ mặt khẽ biến, trở tay nắm lấy bàn tay anh, muốn nói lại thôi.

Tay mảnh khảnh của cô cùng với vết chai chất chồng trên tay anh, trong lòng dâng lên khác thường, thân hình rõ ràng dừng một chút, Mục Nham hơi hoảng thần, khẽ nhíu mày.

Mặt anh ở giữa bóng cây loang lỗ lúc sáng lúc tối, im lặng nhìn anh mấy giây, hốc mắt Tiêu Nhiên hơi ẩm, cuối cùng lại dời mắt, xoay người mà đi.

Ở sau một lát yên lặng, mơ hồ nghe được tiếng khóc bi thương truyền đến, Mục Nham trầm ngâm nhìn lại, gặp một nhóm người ngay phía trước, thoáng đến gần chút mới phát hiện đúng là một nhóm người đưa tang, trên cánh tay của mỗi người đeo lụa đen theo như vai vế, có một số người kẹp những mảnh vải nhỏ màu xanh, có một số là những mảnh vải nhỏ màu đỏ, còn có người quấn vải bố ở thắt lưng.

Bốn phía đều yên tĩnh, duy chỉ có gió núi thổi trúng lá cây kêu sào sạt cùng với tiếng khóc từ từ tràn ngập mà đến, cả ngọn núi đầy tiếng khóc thảm tử biệt đủ để khiến người ngạt thở, khiến người không khỏi than thở, sinh mạng nhỏ bé, sống chết vô thường.

"Hiện tại nơi này còn lưu hành an táng?" Cách rất gần, Mục Nham đã nhìn thấy có người nâng một cỗ quan tài ở chỗ giữa hàng ngũ, anh thở dài, cố gắng muốn thoát khỏi cảm giác nặng nề trong lòng.

Tiêu Nhiên ừ một tiếng, giọng nói nhẹ đến giống như sương mù trong đêm, "Bọn họ cho rằng an táng mới có thể khiến người đã chết được thật sự giải thoát và yên nghỉ." Mẹ của cô bởi vì sinh khó mà qua đời, cô cũng không biết là an táng như thế, nhưng tang lễ của bố là cha nuôi xử lý, cô nhớ rõ cũng là an táng, thương cảm không thể đè nén bắt đầu lay động mà đến, Tiêu Nhiên rút tay dụi dụi mắt.

Giọng nói của cô rất nhẹ, thanh âm lại lạnh giống như ma quỷ, Mục Nham quay mặt đi, cố xem nhẹ nghẹn ngào trong giọng nói của cô, anh hỏi: "Liền an táng ở trên núi?"

Tiêu Nhiên gật đầu, xoay người chỉ chỉ một ngọn núi liền kề khác, "Thì an táng ở bên kia, lúc Thanh Minh người trấn trên đều đi cúng mộ."

Mục Nham theo ánh mắt của cô nhìn qua, trong trừng rậm cái gì cũng không phân biệt được rõ ràng, có một lúc suy nghĩ đình trệ, sau đó anh dời mắt về phía trước, theo thói quen nhíu mày.

"Người cũng đã chết, phương thức an táng như thế nào thì có gì khác biệt đâu." Ánh mắt Tiêu Nhiên rất âm u, luồng cảm xúc tự thương cảm từ từ chảy ra, vô thức nắm chặt tay Mục Nham, không mở miệng nữa.

Mục Nham thật không ngờ Tiêu Nhiên sẽ nói một câu thế này, hoảng hốt một lúc, định thần đang muốn mở miệng, đội ngũ đưa tang đã đến gần ngay trước mắt, tiếng kèn bỗng nhiên vang lên, giai điệu vang lên giòn giã kéo dài bay qua trong rừng núi, trong ngọn cây, có chút vang dội, nhưng đặc biệt khắc nghiệt, giống như là xen lẫn bi ai nặng nề, lại giống như ám chỉ gì đó.

Tâm niệm Mục Nham nhanh chóng xoay chuyển, ý thức được chuyện kỳ lạ, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua sắc bén, ánh mắt thoáng chốc chuyển sang nặng nề. Tay trái dùng sức đẩy Tiêu Nhiên ra, tay phải đã nhanh chóng lấy ra súng lục bên eo, ở dưới vỏ bọc của tiếng kèn to rõ anh đã bắn liền hai phát súng.

Sát thủ xen lẫn ở trong đội ngũ đưa tang thật không ngờ Mục Nham phản ứng nhanh như vậy, lúc hoàn hồn thì đã có hai người ngã xuống, không biết là âm thầm bố trí từ trước, hay là thật sự là bị tiếng kén che đi, người của hai phe bắn mấy phát súng mà lại không có gây ra bất kỳ hoảng loạn nào.

Tiêu Nhiên bị Mục Nham đẩy ngã xuống đất, kiềm lại lòng hơi có chút căng thẳng, nhìn anh nhún người lăn một vòng, nằm sấp ở phía sau tảng đá, hơi nheo mắt tìm kiếm điểm phục kích, trong mắt lại bốc lên sát ý kinh người.

Người của hai bên phân tán ra, mượn rừng rậm ẩn mình, người ngoài không thể nào biết được biến hóa nghiêng trời lệch đất lúc này, nhưng, người trong cuộc đột nhiên có cảm giác mưa gió giằng co, tay phải Mục Nham cầm súng, tay trái nâng cổ tay phải, khóe môi nhấp thành một đường, vẻ mặt nghiêm nghị.

Tiêu Nhiên nhắm mắt, lúc mở mắt ra ánh mắt lẳng lặng nhìn về phương xa, dường như biến đổi lúc này cùng cô hoàn toàn không quan hệ. Cố Dạ quả nhiên thông minh, cô cố tình kéo dài thời gian xuất phát, hắn liền đoán chắc tuyến đường chuyến này của bọn họ, ở trong thời gian ngắn ngủi như thế bày ra cảnh này?

Trong lòng bỗng nhiên ảm đạm, có chút thê lương, có chút dứt khoát không để ý tới sống chết, rừng rậm che khuất ánh mặt trời, tâm tình của cô càng giống như bị che phủ trong bóng tối.

Đội ngũ đưa tang cố ý thả chậm tốc độ đi về phía trước, làm như đang che giấu sát thủ, Mục Nham bỗng nhiên nắm chặt tay, đồng tử đột nhiên thít chặt, ánh mắt ngưng tụ.

Quả đúng như thế, hết thảy như anh dự đoán.

Đột nhiên ý vị thâm trường mà quay đầu liếc nhìn Tiêu Nhiên một cái, cúi thấp người sáp đến gần cô, cổ tay hơi động, từ từ siết chặt khớp ngón tay.

"Anh là muốn bảo vệ tôi còn sợ tôi chạy?" Vẻ mặt Tiêu Nhiên nghiêm túc lạnh lùng, giọng nói nhè nhẹ nhưng mơ hồ có chút âm hàn.

Mục Nham cũng không nhìn cô, nắm chặt súng trong tay, ngón trỏ hơi câu, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua, một giây sau đằng trước đã có người thẳng tắp ngã xuống, sau đó, anh liếc mắt một cái, lộ rõ tài năng, "Mục Tiêu của bọn họ là tôi." Ngụ ý, cô lại không cần anh bảo vệ?

Một mình mạo hiểm, bị vây trong đó, anh lại ung dung trầm tĩnh như cũ, cả người hơi thở lạnh nhạt cùng bầu không khí sau cơn mưa hòa trộn hợp thành, vẻ mặt cao ngạo giống như đang chiêu cáo thiên hạ, trên trời dưới đất, ai dám đối đầu?

Sắc mặt Tiêu Nhiên khẽ biến, ánh mắt dù chưa ngưng tụ, nhưng phản phất như muốn trong khắc thời gian sáng tỏ cái gì đó.

Bầu không khí trong núi mơ hồ chảy qua một luồng bi tráng, Mục Nham lập tức nhìn chăm chú vào phía trước, đột nhiên lộn người, nằm ngửa nả một phát súng về phía sau Tiêu Nhiên.

Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy được một cơn gió mạnh lướt qua trước mắt, giống như là mắt còn chưa kịp chớp lần thứ hai, đã nghe được tiếng kêu đau trầm thấp, sau đó cảm thấy cách đó không xa có người ngã xuống.

Mục Nham nhanh nhẹn dùng tay trái bắt lấy cổ tay của cô trốn đến tảng đá lớn bên kia, tay phải cầm súng để ở trên đầu gối, thở ra một hơi thật sâu, cho dù sắc mặt không thay đổi, nhưng Tiêu Nhiên biết dưới động tác mạnh như vậy, vết thương trước ngực anh nhất định nứt ra rồi.

Yên lặng chốc lát, tiếng kèn lúc trầm lúc bổng, tiếng súng lần lượt vang lên, viên đạn bay nhanh qua bên tai, ánh mắt Mục Nham tỉnh táo, sẵng giọng nói: "Tiêu Nhiên, cô dẫn đi con đường này thật tốt." Lời còn chưa dứt, xoay người, đạn xuyên qua, luồng khí ào ào đổ xuống mà ra, lại làm Tiêu Nhiên không dời mắt được.

Lúc này, khoảng cách của bọn họ thật sự rất gần, trong mưa bom bão đạn, anh ngay tại bên người cô, cho dù cũng chẳng phải thật sự bảo vệ cô, nhưng lá rách điêu tàn gặp phải củi khô này lại hiện rõ từng sợi sức sống, Tiêu Nhiên đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt khẽ động, sâu sắc liếc mắt nhìn anh một cái, cúi thấp thân mình, dùng hết sức lực cả người nhanh chóng rút khỏi người anh.

"Tiêu Nhiên!" Mục Nham giật mình, xoay người lại làm tư thế muốn kéo cô, đột nhiên cảm giác được phía sau có đạn bay tới, thu tay, nằm sắp ở trên đất ẩm ướt, câu ngón tay bắn ra viên đạn rơi vào dưới chân Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên lảo đảo một cái, suýt nữa quỳ rạp xuống đất, tay phải chống đỡ mặt đất, cô lảo đảo bước nhanh tới phía trước. Tiếng kèn cuối cùng ngừng lại, tiếng súng chói tai cuối cùng phơi bày ở trong rừng núi, đánh thức cảnh sát ẩn núp trong rừng tối ở phía xa. Song, khi bọn họ chạy tới, sát thủ được huấn luyện còn thừa lại đã mang theo Tiêu Nhiên rút khỏi hiện trường, Mục Nham ngồi dưới đất, tay phải cầm súng chán nản buông xuống, tay trái xoa nhẹ vào lồng ngực, từ từ nhắm hai mắt ngửa mặt tựa vào trên tảng đá.

"Mục đội?" Đội trưởng Phương phụ trách hành động lần này chạy tới trước mặt Mục Nham, thu hồi súng lục muốn kiểm tra vết thương của anh.

Mục Nham đưa tay khẽ ngăn lại, mở mắt ra trầm giọng nói: "Người đưa tang toàn bộ mang đi, lập tức lục soát núi."

"Vâng." Đội trưởng Phương mấp máy môi, nghĩ đến Mục Nham một thân một mình giương màn nổ súng, lại nghĩ tới phần tử tội phạm lại ở dưới mí mắt người con trai này cướp đi người, sắc mặt hết sức khó coi, quay đầu lạnh giọng quát: "Đội một bắt người đưa tang, đội hai lục soát núi."

Rút tay xoa nhẹ ở lồng ngực, Mục Nham vặn mi rít lên một tiếng, cảm giác quần áo trước ngực hơi có chút ướt, vết thương chảy máu, thấm vào áo sơ mi. Thu hồi súng lục, ở dưới sự dìu đỡ của Phương đội đứng lên, hít một hơi thật sâu, giọng lạnh lùng: "Phái nhân lực, toàn lực lùng bắt." Sau đó, phất phất tay ý bảo anh không cần anh ta giúp.

Đội trưởng Phương thấy được mũi nhọn sắc bén trong mắt của Mục Nham, gật đầu xưng vâng, xoay người đi sắp xếp công việc lục soát núi.

Mục Nham tự ý đi xuống núi, mãi đến di động có tín hiệu, anh báo cáo công việc với lãnh đạo cấp trên. Ngắt điện thoại, ánh mắt sâu thẫm tụ trong mắt, khóe môi hơi mím, tay phải nắm chặt thành nắm tay.

Chuyện ngoài mặt như anh dự đoán, cũng không hoàn toàn nằm trong tay anh.

Cho đến lúc hoàng hôn, ở dưới ra hiệu của Mục Nham cuối cùng kết thúc hành động lục soát núi kéo dài đến gần một ngày, trở lại cục cảnh sát, đúng lúc di động của anh vang lên.

"Tiêu Nhiên đã không có ở trong nước, hiện tại vị trí chính xác nằm ở cảng thương mại đối ngoại Myanma thành phố Muse..." Lời còn chưa dứt, Mục Nham đột nhiên đứng lên, trong mắt thoáng chốc bắn ra bén nhọn mãnh liệt phảng phất có thể đem người lăng trì, cầm di động trong tay, thật lâu nói không ra lời.

Anh biết Tiêu Nhiên sẽ không thật sự dẫn đường để đổi lấy An Dĩ Nhược về, nhưng không thể không đi theo cô; Cô biết rõ chuyện có kỳ lạ, lại vẫn giả vờ đi về phía trước. Kết quả chính là, dường như anh bất lực để cho cô trốn thoát dẫn đến cô thật sự dẫn đường. Kết quả chính là, cô lại sắp ra khỏi biên giới, làm anh có chút trở tay không kịp.

Hóa ra, bọn họ đều là diễn viên trời sinh, trên vũ đài làm như không chê vào đâu được, lại không biết, sớm bị đối phương nhìn thấu.

Các phản ứng của Mục Nham Đội trưởng Phương đều nhìn ở trong mắt, đột nhiên giật mình kinh ngạc tại chỗ, ánh mắt rơi vào trên gương mặt của anh, có chút không rõ chân tướng.

Đêm hôm trước khi nhận được chỉ thị, cấp trên dặn dò phải toàn lực phối hợp với vị đội trưởng Mục mang theo trọng phạm từ thành phố A này tới rồi nghĩ cách giải cứu con tin, tất cả hành động nghe theo sắp xếp của anh ta, tối hôm qua đón tiếp người sau đó đưa bọn họ đến khách sạn, nghe theo dặn dò của anh ta chỉ phái ra bốn người canh giữ ở bên ngoài khách sạn đợi lệnh, sáng nay đi theo hai người lên núi, Mục Nham cũng chỉ để cho bọn họ đi theo phía xa, không được lộ diện, ở dưới vỏ bọc của tiếng kèn bọn họ bỏ lỡ màn chiến đấu ác liệt này, gần mà để cho người ta cướp đi trọng phạm, vốn cũng có chút hoảng hốt, song, Mục Nham lại không biểu hiện trạng thái gì, chỉ ra lệnh phải toàn lực lùng bắt, không được bỏ qua bất kỳ tơ nhện gì. Nhưng, lục soát núi làm như tiến hành đến hừng hực khí thế, trên thực tế anh ta nói toàn lực nhưng chỉ là làm ra vẻ bề ngoài, đội trưởng Phương hiển nhiên là rất khó hiểu.

Vậy suy cho cùng là tình huống thế nào? Người mất cũng không thấy Mục Nham tức giận, lúc này, tức giận của anh ta cũng là rõ ràng như vậy.

Không dám thở mạnh một tiếng, đội trưởng Phương hơi lộ vẻ bất đắc dĩ mà đứng ở cách đó không xa đợi lệnh.

Trong đội cảnh sát, Mục Nham nghiêng người đứng yên phía trước cửa sổ, hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phương xa rất lâu, trong mắt toát ra loại mất mát nào đó cùng vết thương tiềm ẩn khiến người ta không thể nào suy đoán và hiểu ý nghĩa của nó, hồi lâu sau, anh chỉ là trầm giọng, nói: "Sắp xếp thuyền, đưa tôi qua sông."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.