Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 68: Chương 68: Ngoại truyện: Mục Nham - Dĩ Nhược




Sau khi biết rõ tửu lượng của An Dĩ Nhược, Mục Nham nghiêm cấm cô chạm vào rượu, nhất là lúc không có anh ở đấy.

An Dĩ Nhược có chút không phục, nhưng nghĩ đến say rượu làm loạn gì gì đó, tự nhiên là không biết xấu hổ hùng hồn cãi lại, núp ở trên sofa cúi đầu nho nhỏ nói thầm, "Cũng không phải mỗi lần đều sẽ uống say..."

Còn dám già mồm. Mục Nham nhíu mày, biểu cảm rõ ràng bất mãn, "Nói cái gì lớn tiếng chút, anh không nghe rõ."

An Dĩ Nhược bĩu môi, im lặng không nói. Nghĩ thầm không nói lời nào, cho anh tức chết.

Người nào đó cũng không cáu, không nhanh không chậm buông tờ báo trong tay xuống, trước khi mở miệng nắm giữ cổ tay của cô: "Không nghe lời có phải hay không, hả?" Nói xong, khóe miệng dắt một nụ cười đầy ẩn ý, mang theo ba phần xấu xa.

Cái gọi là vợ không dạy, lỗi ở chồng. Mục Nham quyết định dạy dỗ cô để cô nhớ kỹ sai lầm mạnh miệng trước mắt, ngoại trừ viết kiểm điểm, anh có cách tốt hơn trừng phạt cô, hơn nữa làm không biết mệt.

"Tại sao phải nghe lời anh..." Hoàn toàn không có ý thức được "Nguy hiểm", An Dĩ Nhược hất cằm lên, thấy anh từ từ tới gần cô, bộ dáng xem anh ăn em, mới dần dần hiểu ra trong lòng mơ hồ hoảng hốt lông tóc dựng ngược, theo bản năng rụt người lại, "Anh muốn..." Ba chữ làm cái gì còn chưa có cơ hội mở miệng, cánh môi mềm mại đã bị hôn mạnh một cái.

"Anh biết ngay em muốn..." Người nào đó cố tình xuyên tạc ý của lời nói chân chính, ở giữa răng môi cô thân mật thì thầm, giọng nói đặc biệt khàn khàn, trầm thấp và gợi cảm.

Trong nhà có sói. Vẫn là có màu sắc hơn cái loại đói khát kia.

An Dĩ Nhược bị anh ôm vào trong ngực không thể động đậy, trong lòng oán thầm một câu, từ từ bị nụ hôn nhiệt tình và triền miên của người nào đó chinh phục, lúc Mục Nham ôm cô ngồi vào trên đùi, thân thể mềm mại không xương xụi lơ mà dựa vào trong lòng anh, không tự giác ngửa người về phía sau, tóc dài như gợn sóng rơi rớt ở sau ót, mặc cho anh cúi thấp đầu ngậm chặt mềm mại trước ngực của cô.

Cánh tay phải mạnh mẽ ôm eo nhỏ không đầy nắm tay của cô, Mục Nham vươn tay trái ra luồn vào trong tóc mềm mại của cô, môi mỏng lướt qua mỗi một tấc da màu trắng sữa non mịn và trơn truột.

An Dĩ Nhược như bị điện giật, run rẩy ngâm khẽ một tiếng, "Mục Nham..."

"Huh?" Anh cúi đầu đáp lại, giọng hơi khàn, sau đó lưu loát cởi bỏ đồ mặc ở nhà trên người cô, ôm cô nằm ở trên sofa màu cà phê, xé mở áo sơ mi dùng ngực rắn chắc phủ ở trên người cô, lại dịu dàng hôn cô, hai tay vuốt ve thân thể người phía dưới.

Trong người An Dĩ Nhược như là có ngọn lửa muốn bốc cháy lên, dần dần lan tràn ra tới toàn thân, tiếng rên rỉ vô thức bật ra khóe miệng, cô bấu chặt vào bả vai anh, hai chân vòng ở trên eo hẹp không chút mỡ thừa của anh.

Động tác của Mục Nham càng lúc càng cuồng dã, bàn tay to mang chút vết chai dùng sức xoa bóp thịt mềm trên eo cô, ở lúc cô mê loạn quay đầu đi, ngang hông dùng sức, trong nháy mắt cùng cô hợp hai thành một.

Chặt chẽ và mềm nhẵn của cô khiến anh không khống chế được rên rỉ một tiếng, Mục Nham ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng chậm chạp và có lực mà ra vào, muốn đưa cô tới đỉnh kích tình.

Không có ai nói nữa, tiếng thở hào hển và tiếng rên rỉ của cả hai vang vọng trong phòng khách.

Một đêm này, là của anh và cô.

...

Kích tình rút đi, An Dĩ Nhược toàn thân mệt mỏi tựa vào trong khuỷu tay mạnh mẽ của Mục Nham, sau lưng là tiếng hít thở nặng nề của anh, cả thân thể dài trần trụi dán chặt vào cô ôm cô vào lòng, cô nép vào trước người anh như một con mèo nhỏ, an tâm mà ngủ thật say.

Hồi phục hô hấp, Mục Nham hôn lên đầu vai trần của cô, ở dưới tình huống cô chưa tỉnh, động tác nhẹ nhàng ôm cô trở về phòng.

Mục Nham cả đêm ngủ ngon, lúc tỉnh lại người yêu kiều không còn bên cạnh.

Vuốt vuốt mái tóc rối loạn, tùy ý mặc quần dài vào, anh ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy người phụ nữ nhỏ xinh vấn tóc dài lên, đeo tạo dề bận rộn ở trong nhà bếp.

An Dĩ Nhược đang chuyên tâm chuẩn bị bữa sáng, không có chú ý tới anh, lúc Mục Nham ôm chặt lấy cô từ sau lưng, cô "a" một tiếng, thìa sứ trong tay thiếu chút nữa cầm không vững.

"Dọa chết người, làm gì không lên tiếng." An Dĩ Nhược oán trách, nhưng không có giãy giụa, thuận theo mà mặc cho anh ôm, múc một thìa cháo thịt nạc, "Nếm thử mùi vị một chút."

Trên khuôn mặt điển trai hiện lên nụ cười dịu dàng mê người, Mục Nham nới lỏng tay, nếm một ngụm nhỏ, sau đó thành tâm tán thưởng: "Thật thơm."

Cô cười, xoay người lại hôn lên mặt anh một cái, "Đi tắm đi, sau đó ăn bữa sáng."

Trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, Mục Nham đột nhiên không nỡ buông cô ra, ôm cô ở trước ngực, cất giọng mềm mại nói: "Chúng ta kết hôn đi." Một màn vừa rồi, khiến anh cảm thấy cô chính là vợ của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.