Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 1: Chương 1: Trời xui đất khiến




Đứng ở tầng mười tám của đỉnh tòa nhà, cô rủ xuống lông mi dài, niêm phong cảm xúc cuồn cuộn cất vào ở đáy mắt, mặc cho gió lạnh hoành hành.

Hơi thở hấp dẫn nào đó làm như đang lan tràn không tiếng động, ngẩng đầu lên, hít vào một hơi thật sâu, tập trung suy nghĩ, đè xuống dao động trong lòng, để tỉnh táo dần dần thay thế buồn bã.

Thật lâu sau, khẽ mở mắt ra nhìn trăng sáng treo cao phía chân trời, sáng tỏ mà lại cao xa, còn có một ánh mắt người, thâm thúy, tăm tối, phức tạp, ân cần.

Thấy anh trước sau không nói, cô nhíu mày, xoay người đối mặt với anh kiêu căng chỉ trích: "Cái người này rõ là, dầu gì cũng an ủi em mấy câu đi chứ? Lúc này sao lại im lặng là vàng rồi hả? Bình thường không phải tán dóc là nhất sao?"

Người đàn ông vô tội gãi gãi đầu tóc, nhíu mày nhìn cô chăm chú, trong mắt thoáng hiện ranh mãnh dịu dàng: "An Dĩ Nhược, em có biết em đã phát tiết rất lâu rồi không, ở đây gió rất to, anh cũng sắp đông lạnh đến hy sinh rồi."

Nghe anh nói như vậy, cô mới chú ý tới chiếc áo khoác ngoài của người đàn ông choàng ở trên người mình, giữa mùa đông anh lại chỉ mặc chiếc áo khoác đồ tây. Rất không phong độ, cô ha ha nở nụ cười, "Đẹp trai phóng khoáng giỏi văn giỏi võ yêu tổ quốc và nhân dân học sinh cũng sợ lạnh?"

Người đàn ông chọc hai tay vào trong túi quần của mình, nhún vai, lạnh đến hàm răng cũng run lên, bất mãn kháng nghị: "Ôi! Anh nói, nếu như sau này tâm tình em không tốt ngàn vạn lần đổi lại cách thức giày vò, ngày lạnh lẽo chết tiệt này anh chịu lạnh cũng chịu không được nữa rồi." Nói xong còn phối hợp giậm chân, rút tay ra để đến bên miệng hà hơi.

Anh Dĩ Nhược im lặng, đáy lòng dâng lên cảm kích và xúc động.

"Bây giờ mượn em để qua ôm em, thừa dịp bốn bề vắng lặng, muốn khóc thì cố sức khóc một hồi." Thân thể người đàn ông cao ráo thẳng tắp đứng ở trước mặt cô, giúp cô ngăn cản cơn gió đêm lạnh thấu xương, duỗi cánh tay dài, ôm cả người cô vào trong lòng, "Anh biết quên là một chuyện rất khó khăn, nhưng khi đã từng trở nên hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ quên, chúng ta không có lựa chọn nào khác." Tay phải đỡ lấy cái ót của cô dán vào lồng ngực anh, anh nói: "An Dĩ Nhược, em có anh!"

Giọng nói kiên định như vậy, giọng nói trầm nhẹ như vậy, mang theo sức lực mê hoặc lòng người, dễ dàng khiến cho cô mềm yếu lại. Mặt nạ kiên cường trong nháy mắt rạn nứt, nước mắt, cứ như vậy trượt ra khóe mắt, nhỏ giọt tung hoành ở trên mặt, ngừng cũng không ngừng được, nóng hổi xuyên thấu qua áo sơ mi rơi vào trên da thịt ở trước ngực của anh.

Từng giọt nước mắt lạnh băng chạy ngược vào trong miệng, mặn đắng.

Đêm vong tình, cuối cùng cô học được cách quên, sau đó, cô đã hiểu, trong tình yêu, không phải bạn muốn tan xương nát thịt là có thể!

"Em có anh!" Đây là lời tâm tình của bọn họ. So với câu "Anh yêu em!" càng kiên định hơn.

Phụ nữ, có lẽ trời sinh chính là vì yêu mà sống, sẵn lòng đi yêu, khát vọng được yêu, chấp nhất như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Vì vậy, chúng ta kinh nghiệm, chúng ta mê mang bàng hoàng.

Phụ nữ, chung quy thích lấy nước mắt biểu lộ tâm tình, nước mắt mặn ướt, nước mắt nóng hổi, tung hoành ngang dọc ở trên mặt.

Vì vậy, chúng ta đau lòng, chúng ta nếm hết bi thương.

Trong tình yêu, chúng ta học cách khoan dung, học cách tha thứ, đồng thời, cũng học được cách đố kị, học cách trả thù.

Vì vậy, chúng ta cười, chúng ta đau.

Trong tình yêu, chúng ta dây dưa không rõ, có người yêu bạn, có người tổn thương bạn.

Vì vậy, chúng ta thử dùng lãng quên thay thế đau lòng, lấy kiên cường bao trùm ngụy trang.

Sau khi có yêu, chúng ta có thể lĩnh hội ấm áp nước chảy đá mòn;

Sau khi trải qua đau đớn, chúng ta rốt cuộc biết khoảng cách kích tình và hiện thực.

Hóa ra, trốn tránh, không nhất định trốn được; Hóa ra, đối mặt, không nhất định trải qua khó khăn nhất;

Hóa ra, cô đơn chỉ là chúng ta phán đoán; Hóa ra, đau khổ chỉ là một loại kinh nghiệm;

Có lẽ ở trong mắt bạn, lúc này là câu chuyện tổn thương tinh thần lại có chút thảm thiết, nhưng, ở ái dục giàn giụa hôm nay, tại sao chúng ta không muốn theo đuổi một mối tình oanh oanh liệt liệt, liều chết triền miên. Cho dù thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù thịt nát xương tan, vẫn cố chấp muốn tự tay đan mộng tình yêu "Tay trong tay cùng sống với nhau đến trọn đời" này.

Nếu như sinh mạng đã đến đây, ai không muốn lưu lại một phần khắc cốt ghi tâm?

Đời người đi đến một giây cuối cùng, ai cam tâm mắt thấy tình yêu héo rũ xuống mồ?

Văn này gửi đến tất cả những ai tin vào tình yêu, sẵn lòng yêu bạn!

Để chúng ta cùng nhau hiểu được tình yêu lãng mạn ở trong lời văn, lĩnh hội được sự cay đắng và vẻ đẹp trong đó.

"Chủ nhật cũng không có chút tiêu khiển gì sao?" Người đàn ông tao nhã lắc lắc ly rượu đỏ, trong mắt phượng thoáng qua ý cười không dễ phát hiện.

"Dạo phố, mua sắm, nghe nhạc, uống..." Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lời vừa ra đến khóe miệng bị miễn cưỡng nuốt trở vào, người phụ nữ ho nhẹ một tiếng, cười dịu dàng, "Cùng bạn bè uống trà."

Người ngồi tựa lưng vào ghế rốt cuộc nhịn không được, hì hì một tiếng vui vẻ, nghĩ thầm cô bé ngốc này giả bộ đủ cực khổ.

Người đàn ông nhíu mày, khóe miệng nhếch lên thành độ cong đẹp mắt, người phụ nữ nhíu mày, bình tĩnh như thường mà bưng ly lên, khép mi khẽ nói: "Nghe nói anh kinh doanh một câu lạc bộ tập thể hình?" Giọng nói dịu dàng, thanh âm không cao không thấp.

Người đàn ông "Ừ" một tiếng, nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp của cô, lại âm thầm đánh giá dáng người mảnh mai của cô, nhoẻn miệng cười, "Bình thường rất ít vận động sao?"

Người phụ nữ khẽ cúi đầu nhỏ giọng giải thích, "Lúc đi học vẫn còn thường tham gia một số hoạt động, sau này công việc bận quá, có thời gian chỉ muốn ngủ nhiều một chút."

Cô bé ngây thơ, không cẩn thận đã bị chụp vào lời nói thật, người ngồi tựa lưng vào ghế nhấp môi rượu đỏ, kết luận.

Người đàn ông cười khẽ, năm tháng để lại dấu vết thăng trầm ở trên gương mặt anh tuấn của anh, làm anh hấp dẫn và chín chắn hơn bạn cùng lứa tuổi không thể nào bằng được, "Đây là danh thiếp của tôi, có thời gian hoan nghênh cô qua ngồi một chút." Đồng thời lại đưa ra một thẻ vàng, "Lúc đi mang theo cái này."

Người phụ nữ do dự, ngay sau đó lịch sự hai tay nhận lấy, trong lòng thầm đọc một tiếng tên của anh ta, nghiêm mặt hỏi: "Cầm cái thẻ này có thể miễn phí?"

Người đàn ông có nhiều hứng thú nhìn cô, cười đến đầy ẩn ý, "Thử xem chẳng phải sẽ biết sao."

Trên mặt vẫn treo một nụ cười thỏa đáng, nhẹ giọng nói cảm ơn sau đó bỏ danh thiếp và thẻ vàng vào trong túi xách, người phụ nữ khẽ hớp một ít rượu đỏ.

"Tiết tấu cuộc sống đô thị quá nhanh, tập thể hình là một cách tốt để giảm căng thẳng, đừng ngại thử xem." Người đàn ông rất kiên nhẫn, giọng nói không nhanh không chậm, tựa hồ nhìn thấu cô không có ý định tiến về phía trước.

"Trong phòng tập thể hình rất ngột ngạt, ngược lại, tôi càng thích hoạt động bên ngoài hơn." Người phụ nữ thuần thục cắt bít tết trong đĩa, tự ý nói: "Leo núi, chơi bóng đều là lựa chọn rất tốt."

Người đàn ông nén ý cười bên khóe miệng, quan tâm đưa đến khăn ăn, sau một lúc im lặng hợp thời thay đổi đề tài. Người phụ nữ phối hợp trò chuyện cùng anh, từ công việc của nhau đến từng hứng thú và yêu thích của mình, tóm lại, bữa cơm này kết thúc trong một bầu không khí hài hòa lại có chút áp lực, người đàn ông gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, ra đến trước nhà hàng cực kỳ phong độ nói: "Cô sống ở đâu, tôi đưa cô về."

Người phụ nữ âm thầm lau mồ hôi, cười yếu ớt từ chối: "Không cần, tôi có lái xe tới."

Người đàn ông nhíu mày gật đầu, "Vậy lần sau gặp lại, tôi điện thoại cho cô."

Cô mỉm cười, nhìn kỹ phía dưới, nụ cười hơi có vẻ miễn cưỡng.

Đến bãi đỗ xe, đều tự ra xe của mình, người đàn ông vẫy vẫy tay với cô, phóng khoáng đi mất.

Hai phút sau, Mễ Ngư đi giày cao gót ngồi vào trong xe, ôm bụng cười không ngừng.

An Dĩ Nhược híp mắt trừng cô, "Không phải đều là vì cậu sao, cười không biết ngượng."

"Cậu thật là dở tệ, lường trước được trời sinh không phải là diễn viên, khẳng định làm lộ rồi." Mễ Ngư cười đến mức thiếu chút nữa đau sốc hông, thật vất vả mới dừng lại được, hơi có chút lừng lẫy vỗ vỗ bả vai của cô, "Thật sự là cô nàng ngây thơ."

"Làm lộ? Không phải đâu, kỹ thuật diễn của tớ thật kém như vậy? Quả thực đả kích cuộc sống nhiệt tình." An Dĩ Nhược ủ rũ khởi động xe, thuận miệng nói: "Bề ngoài không tệ, xuất thân không tệ, cũng coi như là quý ông, chẳng qua là người chẳng có gì đặc sắc." Giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói cho cô biết, người đàn ông thâm trầm là giả vờ, trong lòng dường như có chút ngả ngớn.

"Tớ thấy rất tốt, người ta vừa ra tay thì đã đưa tấm thẻ vàng, xem ra đối với cậu ấn tượng không tệ." Thấy An Dĩ Nhược cắn răng nhìn cô như hổ rình mồi, Mễ Ngư nheo mắt, không sợ chết tiếp tục nói: "Tớ nghe nói chi phí câu lạc bộ tập thể hình ấy của anh ta đặc biệt cao, nếu không hôm nào chúng ta đi thử xem, nói không chừng thật sự là miễn phí toàn bộ."

"Mễ Ngư, cậu hãy lái xe, An đại tiểu thư rất mệt." An Dĩ Nhược tắt máy nhảy xuống xe, hất cằm lên ra lệnh.

Mễ Ngư biết chọc giận An đại tiểu thư, không dám thêm dầu thêm mỡ nữa, không tình nguyện ngồi vào ghế lái, cười làm lành nói: "Vừa rồi chưa ăn no phải không, tớ mời cậu ăn khuya."

Đâu chỉ chưa ăn nó, cô hầu như không có ăn, xem mắt này thật không phải là việc người làm, hai người mặt đối mặt ngồi xuống, ngay cả tiếng hơi thở cũng nghe được rõ ràng tường tận, ăn thế nào? Ai nuốt trôi?

Đối với cuộc đời duy nhất trải qua một lần xem mắt, An Dĩ Nhược tổng kết ra hai chữ châm ngôn: chịu tội!

"Trong lòng đủ u ám, rõ ràng phá hỏng kế hoạch giảm béo của tớ." An Dĩ Nhược tùy tiện lục ra một cái đĩa, âm nhạc bắt đầu truyền ra, nhắm nghiền mắt hưởng thụ, ngay tại lúc Mễ Ngư cho rằng cô ngủ, cô xảo quyệt nở nụ cười: "Vậy thì quay về làm cho tớ bánh phô mai blueberry."

Không ngoài dự đoán, sắc mặt Mễ Ngư đột nhiên thay đổi, tức giận nhìn chằm chằm vào cô, "Cậu điên rồi, An Dĩ Nhược."

"So với cậu, hơn một chút." Cô vẻ mặt cợt nhả, cũng biết Mễ Ngư thân là người mẫu yêu nhất là bánh phô mai blueberry, nhưng chịu ảnh hưởng nghề nghiệp, cô ấy rất hạn chế không thể đụng vào quá nhiều đồ ngọt. Cho nên, chỉ cần Mễ Ngư chọc cô, An tiểu thư giống như nữ vương cầm lấy bánh ngọt ăn ngon lành ở trước mặt của cô ấy, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng than thở chậc chậc, làm Mễ Ngư tức giận đến hận không thể đá hai chân cô coi như phần thưởng.

"Tại sao bác nhất định phải buộc cậu xem mắt, đại mỹ nữ thế này còn lo không ai thèm lấy?" Cãi nhau đủ rồi, An Dĩ Nhược nhắm mắt lại hỏi cô ấy, "Hơn nữa cậu cũng không thích kết hôn sớm như vậy, cậu nghĩ thế nào?"

"Ông ấy luôn luôn phản đối tớ làm người mẫu, sợ tớ bị quy tắc ngầm." Mễ Ngư nói xong không chút để ý, vững vàng đánh tay lái trên tay, làm như biết kế tiếp An Dĩ Nhược muốn nói gì, cười khổ nói: "Từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ hiểu rõ về con gái của mình, cho rằng đưa tiền chính là đối tốt với tớ. Cậu biết không, mỗi lần bảo tớ đi việc ấy, đều là tới đưa tiền vào trong tay tớ, Mễ Mễ, đây là một vạn đồng, lấy đi tiêu vặt."

An Dĩ Nhược có thể tưởng tượng nét mặt của bác Mễ khi nói lời này, nhìn nghiêng gương mặt hoàn mỹ của Mễ Ngư, an ủi: "Bác ấy chỉ lấy phương thức đặc hữu để biểu đạt tình yêu." Bác Mễ yêu thương con gái không kém bất kỳ cha mẹ nào, chẳng qua là tình thương rất nặng của cha chung quy không cách nào so sánh được với tình yêu dịu dàng như nước của mẹ, Mễ Ngư sinh ra ở trong gia đình đơn thân là cô gái từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ, tuy nhiên, An Dĩ Nhược cô may mắn có được cuộc sống rất thoải mái tùy tính, không có chút mảy may tính cách mỏng manh yếu đuối của đứa trẻ đơn thân, trái lại càng lúc càng tự tin, một niềm tự hào tản mát ra ở trong lòng.

Mễ Ngư hung hăng xì một tiếng khinh miệt ở trong lòng, thở dài, mới nói: "Trên miệng ông ấy nói phản đối, về hành động ngược lại không có ngăn cản, đây cũng là nguyên nhân tớ không có xung đột chính diện với ông ấy." Nghiêng đầu cười xảo quyệt với An Dĩ Nhược, cô nói: "Cho nên ông ấy sắp đặt tớ đi xem mắt, tớ đều ngoan ngoãn đi, tớ là đứa con gái hiếu thảo." Là trích dẫn tiêu chuẩn điển hình không có trách nhiệm của Mễ Ngư.

An Dĩ Nhược xí một tiếng, cười mắng: "Cậu cũng có đủ khả năng để cho qua, biết tìm diễn viên thế thân để quay phim, chưa bao giờ nghe nói qua xem mắt cũng tìm người gánh dùm."

"Cái này gọi là trên có chính sách dưới có đối sách." Mễ Ngư cười gian, nói: "Thế nào, có phát triển không gian hay không? Tớ thấy người nọ không tệ."

"Tránh xa tớ ra, cậu quá chướng mắt." An Dĩ Nhược hung hăng véo cô một cái, nghiêng đầu nhìn cảnh vật lui ngược nhanh chóng ngoài cửa sổ xe, nghĩ đến màn kịch xem mắt hộ này có chút hoang đường, vô thức thở dài, không có nói tiếp.

Tối qua khi cô buông lõng thân thể mệt mõi trở lại nhà trọ, Mễ Ngư đang nằm nghe nhạc trên ghế sofa trong phòng khách, cô đi qua ngồi ở một chỗ ngồi bên cạnh trên sofa, đáng thương hỏi: "Có gì ăn hay không?"

"Còn chưa có ăn cơm?" Mắt Mễ Ngư nhìn nóc nhà, chậm rãi hỏi, nghe cô ừ một tiếng, mở miệng mắng: "Tịch Thạc Lương chết tiệt, anh ta không phải là người, để cậu làm việc trễ như vậy ngay cả tạm ngừng công việc ăn cơm cũng tiết kiệm?"

"Dính dáng gì tới anh ấy. Cậu làm sao vậy?" An Dĩ Nhược mở mắt ra, ý thức được tâm tình chán nản của cô , mặc dù tính tình của Mễ Ngư lạnh chút, nhưng rất ít nổi giận.

"Tránh ra." Mễ Ngư qua loa, rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều, đứng dậy đi vào bếp làm cho cô ăn, ai bảo cô không muốn nhìn thấy bạn bè đói bụng.

An Dĩ Nhược tựa người vào cạnh cửa, trong tay bưng cà phê, "Có thể bỏ ra thời gian đi biểu diễn cho tớ không?"

Mễ Ngư ừ một tiếng, lưu loát nấu cho cô bát mì, còn bỏ thêm quả trứng gà, mới lười biếng hỏi: "Ngày nào?"

"Tối thứ ba tuần sau."

"Biết rồi." Mễ Ngư bưng mì đến trong tay cô, mới nói: "Vậy cậu phải giúp đỡ tớ trước, bằng không tớ sợ sống không đến ngày catwalk show đó."

"Nghiêm trọng như vậy?" An Dĩ Nhược kinh ngạc, sau đó rộng lượng phất phất tay: "Nói, chị đây vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng giải quyết cho cậu."

"Ngày mai thay tớ đi xem mắt."

...

Cứ như vậy, An Dĩ Nhược giả làm Mễ Ngư ở cuộc xem mắt này, vì tình yêu chị em tốt xung phong ngay tức thì.

Trên đường, hai cô gái câu có câu không tán gẫu, lúc sắp đến trạm thu phí Mễ Ngư nhìn thấy một nhân viên cảnh sát mặc cảnh phục đứng ở giữa đường cao tốc vẫy tay ý bảo cô dừng xe, cau mày nói: "Đây là tình huống gì?" Ánh mắt dừng ở mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở hai bên đường, Mễ Ngư khó hiểu.

"Không phải là cậu làm chuyện gì đó có lỗi với tổ quốc nhân dân chứ?" An Dĩ Nhược nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cố tình cau mày, nghiêm mặt nói: "Nếu như đúng, đừng trách tớ đại nghĩa diệt thân."

"Diệt cái đầu quỷ của cậu đấy." Liếc cô một cái, Mễ Ngư đạp thắng xe, oán giận nói: "Chọn lầm bạn tốt."

"Thông lệ kiểm tra, xin xuất trình giấy tờ xe, bằng lái, chứng minh thư!" Nhân viên cảnh sát trẻ tuổi chuyên nghiệp chào, nhìn lướt qua giấy chứng nhận ở trước Mễ Ngư, một câu nói nhảm cũng không có.

Từ trước đến nay Mễ Ngư rất không có thiện cảm với cảnh sát, có chút bực mình lục lọi cả buổi, ngoại trừ giấy tờ xe được cô tiện tay nhét vào trên xe, hai giấy chứng nhận khác đều không có.

"Không có mang bằng lái?" An Dĩ Nhược hạ thấp giọng, thấy cô gật đầu, vỗ trán gào khóc, "Vậy cậu tự mãn gì chứ, lên tiếng sớm để tớ lái."

"Bằng lái, chứng minh thư." Nhân viên cảnh sát nhìn cô gái ăn mặc đúng mức trước mắt không lấy ra giấy tờ chứng nhận, giọng nói đột nhiên nghiêm khắc vài phần.

"Quên mang theo rồi." Mễ Ngư mặt không chút thay đổi liếc ngang người nọ một cái, giọng nói hơi không tốt, tâm tình tốt tan thành mây khói.

"Chúng tôi chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm, giấy tờ để quên ở nhà rồi, anh nhìn bộ dáng của chúng tôi cũng không giống kẻ xấu đúng không?" Tự biết đuối lý, An Dĩ Nhược không muốn rước lấy phiền phức, cười cười với anh cảnh sát.

Sắc mặt của nhân viên cảnh sát trẻ tuổi hơi trầm, giương mắt đánh giá hai người hồi lâu, ngay tại lúc An Dĩ Nhược cho rằng anh ta sẽ cho qua, lại nghe anh ta lạnh nhạt nói: "Trên mặt của phần tử phạm tội chưa bao giờ viết chữ ‘tôi là kẻ xấu’."

"Anh có ý gì? Đừng tưởng rằng mặt một bộ đồng phục cảnh sát thì có thể dọa người, anh ở cục nào?" Mễ Ngư giận lên, cởi giây nịt an toàn ra nhảy xuống xe, đi giày cao gót đứng ở trước mặt người kia, vóc người cao gầy khiến cho người ta có chút áp lực.

"Đưa giấy tờ chứng nhận cho tôi xem, vừa rồi không thấy rõ, ai biết được có phải là thật hay không." An Dĩ Nược cũng tức giận, cô đồng ý thương lượng chẳng những không cho qua, còn bị ngộ nhận là phần tử phạm tội? Thời đại này, thật sự là không có thiên lý rồi.

Nhân viên cảnh sát hiển nhiên không có nghĩ tới hai cô gái không có bằng lái lại hung hãn như vậy, lời lẽ sắc bén như vậy, nhíu nhíu mày đang chuẩn bị đưa lại giấy tờ chứng nhận, nghe được cách đó không xa có người cao giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Nghe vậy, nhân viên cảnh sát hơi nghiêng người, tinh thần phấn chấn chào người phía sau An Dĩ Nhược: "Báo cáo đội trưởng, hai vị tiểu thư này không có bằng lái."

An Dĩ Nhược xoay người, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông mặc cảnh phục màu thẫm đặc thù, dưới chân mang một đôi ủng khớp với bộ quân nhân sải bước đi tới, vẻ mặt trang nghiêm, tư thế lỗi lạc dị thường.

Nhìn lướt qua cô đã thấy rõ bộ dáng của anh ta, não bộ nhanh chóng hoạt động tìm kiếm ký ức về anh ta, làn da màu rám nắng xinh đẹp, đường nét vững vàng lại không mất nhu hòa, đôi mắt đen bóng, mày kiếm rậm, lông mày hơi nhăn lại, lộ ra tự tin và kiêu ngạo bẩm sinh.

Người này An Dĩ Nhược đã gặp qua. Oan gia ngõ hẹp! Cô âm thầm oán thầm, chờ anh ta đi tới dừng lại trước mặt của cô.

Đôi mắt đen nhánh hiện lên kinh ngạc, gần như trong cùng một lúc người đàn ông cũng nhận ra cô, cau mày nói: "Thông lệ kiểm tra, xin xuất trình giấy tờ chứng nhận." Giọng nói của anh rất bình tĩnh, giọng điệu mang theo nghiêm túc giải quyết công việc chung.

Nhìn thẳng vào mắt của anh, bộ dáng hơi khiêu khích, An Dĩ Nhược hùng hồn nói, "Không có giấy tờ chứng nhận!"

Mễ Ngư nhất thời không phản ứng kịp, ngạc nhiên chốc lát, nín cười nhìn bọn họ, nghĩ thầm An đại tiểu thư hôm nay hơi khác thường.

Người đàn ông mím môi, đưa tới giấy tờ chứng nhận của mình, dè dặt diễn đạt, "Xin hai cô phối hợp, có thể xuất trình giấy tờ chứng nhận chứng minh thân phận, hiểu lầm trước đó với cô, tôi sẽ giải thích!"

Hiểu lầm? Nói thật nhẹ nhàng, chịu thiệt cũng không phải là anh ta.

An Dĩ Nhược cúi đầu, không chút để ý nhìn giấy tờ chứng nhận của anh, sau đó điềm tĩnh nói: "Cảnh sát?" Thấy anh gật đầu, cô mỉm cười đưa lại giấy tờ chứng nhận, tại thời điểm tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, giương tay vung ra cái tát...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.