“Được, đấu địa chủ thì đấu địa chủ, nhưng mà tôi đấu địa chủ cũng không giỏi lắm.”
“...”
Xem xem, bọn Tô Dục lại nói lung tung rồi, tiểu tử này đấu địa chủ cũng rất giỏi đấy được không!!
Tô Dục chuyển mắt sang nhìn Lâm Hoan Hỉ: “Chị Hoan Hỉ cùng chơi đi?”
“Tôi thì...”
“Được.” Cảnh Dịch đột nhiên thay Lâm Hoan Hỉ đáp ứng, “Ba người chúng ta chơi.”
Chúc Sơn yếu ớt giơ tay: “Chúng tôi làm... trọng tài.”
Lâm Hoan Hỉ: “...”
Cô không muốn chơi chút nào.
Sau khi ăn xong, mọi người vội vã dọn dẹp xong đi tới phòng khách, để giúp vui, Phương Văn Văn mở chai rượu đỏ Cảnh Dịch mang tới, rót ba ly đặt bên cạnh ba người.
Nhìn bài tú lơ khơ trên bàn, Lâm Hoan Hỉ áp lực rất lớn.
Theo hoàn cảnh của cô bây giờ hoàn toàn không thể chơi trò chơi “Dùng não” này được.
Đầu tiên, Tô Dục là địa chủ, Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ là nông dân.
Lâm Hoan Hỉ lén liếc mắt nhìn sang Cảnh Dịch, thấy đối phương đã có dự tính trước, như là biết mình sẽ thắng trước, chỉ có Lâm Hoan Hỉ tự mình biết, Cảnh Dịch và cô là kẻ tám lạng người nửa cân.
Bắt đầu, Tô Dục đã ra ít nhất 4, Lâm Hoan Hỉ theo kịp đánh 7.
Cảnh Dịch nhìn bài poker trên tay, trực tiếp ra đôi.
“Không nên.”
Lâm Hoan Hỉ nhìn Cảnh Dịch rồi nhìn Tô Dục, cũng lắc đầu theo.
Cảnh Dịch như có dự liệu từ lâu, đánh ra bài đôi.
“Ván này tôi thắng, Hoan Hỉ cùng anh có thể chụp ảnh chung với tôi không?” Tô Dục đột nhiên hỏi.
Không đợi Lâm Hoan Hỉ mở miệng, Cảnh Dịch thay Lâm Hoan Hỉ trả lời: “Cậu không thể thắng được.”
Nói, anh để bài poker trong tay lên bàn.
Hai đôi.
“...”
Ván thứ nhất, nông dân thắng.
Tô Dục thả xuống bốn lá bài còn lại, có chút không phục nói: “Đánh lại.”
“Được.”
Ba người lại đấu ván hai, ván này toàn bộ quá trình Lâm Hoan Hỉ thành người qua đường, yên lặng nhìn Cảnh Dịch và Tô Dục chém giết nhau.
Thắng bại đã phân, trong tay Cảnh Dịch chỉ còn một lá bài, Tô Dục giành thắng lợi.
Dưới ánh đèn, thiếu niên miệng nở nụ cười như tranh vẽ, dào dạt đắc ý cười, nhìn Cảnh Dịch khiêu khích nói: “Tôi thắng.”
Cảnh Dịch: “Nhường cho cậu.”
Lâm Hoan Hỉ: “...”
Ván thứ ba, Lâm Hoan Hỉ bất ngờ rút được địa chủ.
Cô có chút xấu hổ: “Tôi sẽ không chơi ván này...”
Tô Dục im lặng, Cảnh Dịch mắt đảo quanh bài poker.
Chúc Sơn ở một bên quạt gió thổi lửa nói: “Lâm tỷ tỷ cố lên, chúng tôi tin tưởng chị.”
Tin tưởng là một chuyện mà thực lực lại là một chuyện.
Lâm Hoan Hỉ chơi bài poker có một quy luật, đó chính là trên tay có bài gì là đánh bài đó, mặc dù hướng đi lớn, kiểu hành vi này có thể trực tiếp thua cuộc...
Cô dè dặt liếc nhìn hai người kia, lần này vận may tốt, lấy được không phải bài xấu, chỉ sợ bài của họ so với cô tốt hơn thôi.
Lâm Hoan Hỉ cắn cắn môi dưới, liền đánh ra.
Tô Dục lắc đầu: “Không nên.”
Cảnh Dịch cũng lắc đầu: “Không nên.”
“Theo.”
Tô Dục lại lắc đầu: “Không nên.”
Cảnh Dịch nâng mắt lên: “Không nên.”
“4...”
Tô Dục ra bài: “7.”
Cảnh Dịch theo sát: “8.”
Lâm Hoan Hỉ: “Đại vương.”
Đây là lá bài cuối cùng của Lâm Hoan Hỉ.
Tô Dục có chút tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, thua.”
Cảnh Dịch rất không cần mặt mũi: “Tại vì bà xã của tôi lợi hại.”
Lâm Hoan Hỉ im lặng vài giây, nói: “Các người nghĩ khi tôi chơi, không nhìn ra các người đang nhường sao?”
Tô Dục: “...”
Cảnh Dịch: “...”
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, về sau cũng bắt đầu nhàm chán, Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ có cùng ý nghĩ, anh thả bài poker trong tay xuống, rời chỗ ngồi: “Trời không còn sớm, chúng tôi về trước.”
“Đừng mà, ở lại chơi thêm đi, Dịch ca chơi LOL không? Tôi dẫn anh đi đánh nhé!”
Tình hữu nghị giữa đàn ông tương đối nhanh chóng, chỉ vừa mới qua vài tiếng, bọn họ liền đổi thành xưng hô “Dịch ca”, vô cùng thành thạo, tha thiết.
Thật lòng Cảnh Dịch cũng thích mấy đứa trẻ này, tuy rằng ầm ĩ, nhưng lại có sự nhiệt tình và sinh lực mà anh lại không có, còn có tinh thần cống hiến hết mình cho ước mơ của mình.
“Không được, ngày mai còn làm việc, để hôm nào có cơ hội đi.” nói rồi, Cảnh Dịch kéo tay Lâm Hoan Hỉ, “Đi thôi.”
“Chúng tôi đi đây, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Lâm tỷ tỷ.”
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Phương Văn Văn không khỏi cảm thán một tiếng: “Nhìn như thế nào cũng thấy xứng đôi, rốt cuộc ai nói hai người nhất định không có khả năng yêu nhau nhất chứ.”
Âm thanh tuy nhỏ, lại bị Tô Dục nghe một cách rõ ràng, cậu thả bài poker đang trên tay xuống, im lặng không lên tiếng đi lên lầu.
“Cậu không thể nói ít vài câu sao?” Chúc Sơn không nhịn được nhéo một cái lên lưng cậu ta, còn nói: “Quả thực xứng đôi.”
“...”
Xa xa vầng trăng được treo cao, trong trẻo nhưng lạnh lùng ánh sáng lại như tầng lụa mỏng, bao phủ lên toàn thành phố.
Tiểu khu này an tĩnh, màn đêm buông xuống càng đặc biệt vắng vẻ.
Hai người sóng vai nhau mà đi, đèn đường mang hai cái bóng của họ kéo gần với nhau hơn.
Lâm Hoan Hỉ đột nhiên nhớ tới tay của mình còn bị Cảnh Dịch kéo, lập tức giãy dụa, lại bị anh ác ý nắm chặt hơn.
“Sao anh lại biết chơi đấu địa chủ?”
“Học.”
“...Học lúc nào?”
“Lúc anh không ngủ được nhớ đến bà xã mất trí của mình nên học.”
Lâm Hoan Hỉ: “Không cần nhấn mạnh thế chứ...”
Bước đi của Cảnh Dịch dừng lại, rất nghiêm túc nhìn về phía cô: “Rất quan trọng.”
“Nhưng mỗi tối anh đều ngủ rất ngon mà, đôi khi tôi tỉnh lại đi vệ sinh anh đều không có động tĩnh.”
“...”
Bị vạch trần Cảnh Dịch làm như không nghe thấy.
Đã đến cửa nhà, Lâm Hoan Hỉ ngắm bóng lưng thon dài của anh, bóng lưng dưới bóng đêm của anh dường như bị giảm khí thế, dần dần, cái bóng này với hình dáng trong tâm trí dần lồng vào nhau...
Lâm Hoan Hỉ đang nhớ tới một lúc nào đó, đại não như muốn chống cự lại cô truyền tới một trận đau đớn.
Vùng chân mày thanh tú của cô lập tức nhăn lại, không khỏi đưa tay xoa xoa nơi huyệt thái dương đau nhức.
Cảnh Dịch quay lại đỡ cô: “Đầu lại đau?”
“Tôi hình như vừa nhớ tới anh.”
Cảnh Dịch nhăn mày: “Nhớ cái gì?”
“Anh giống như ở một nơi rất sáng, nhưng tôi lại ở một nơi rất xa nhìn anh.” Lâm Hoan Hỉ so một khoảng cách, “Rất xa.”
Ánh mắt anh nhất thời sâu sắc, nhìn ánh mắt sạch sẽ của Lâm Hoan Hỉ, Cảnh Dịch không thể khắc chế được đau đớn trong lòng.
Trước đây khi Lâm Hoan Hỉ theo đuổi anh, luôn nói với anh cô không thể chạm vào vị trí của anh, luôn nói với anh là cô sẽ dùng cả đời để theo đuổi ánh mặt trời ấy, sau này đã ở cùng nhau, mặc dù Lâm Hoan Hỉ không nói, Cảnh Dịch cũng phát giác ra được trong lòng cô luôn lo lắng...
Cô luôn từng ly từng tí cất dấu sự hèn mọn này của bản thân, sợ anh thấy, sợ anh vì vậy mà rời đi.
Hay là do đoạn tình cảm này quá thiếu chân thực, hoặc là Cảnh Dịch cho cô cảm thấy thiếu chân thực, cho nên Lâm Hoan Hỉ sợ mất đi, cho nên mới lựa chọn quên đi đoạn tình cảm nặng nề này.
Cảnh Dịch đi đến bên cô, đột nhiên khom lưng: “Lên đi.”
“Ôi? Cũng đến rồi.”
“Anh cõng em lên tầng.”
“Không cần đâu, cũng đến rồi, anh làm như tôi yếu lắm.”
“Đi sẽ nhanh hơn một chút.”
Lâm Hoan Hỉ không thay đổi ý nghĩ của anh được, không tình nguyện leo lên lưng anh.
Phía sau lưng Cảnh Dịch dày rộng, khiến người khác có cảm giác an toàn.
Cô phát ra tiếng thở dài thoã mãn: “Cảnh tiên sinh...”
“Hả?”
“Trên người của anh có ba mùi hương, rất đáng tin cậy.”
“...”
Trong nháy mắt, Cảnh Dịch đột nhiên muốn ném vợ mình xuống.
*
Cảnh Dịch cõng Lâm Hoan Hỉ trên lưng vào cửa không lâu sau, rèm cửa sổ lầu hai sát vách nhẹ nhàng kéo xuống.
Tô Dục ngẩng đầu nhìn chăm chú tấm poster trên tường, cậu nắm chặt tay lại, cởi giày đứng lên giường cẩn thận từng tý tháo tấm poster xuống, chậm rãi cuộn lại.
Tay cậu run run, chậm rãi, động tác dừng lại.
Người phụ nữ mày đen trong tấm poster tựa như ngọn núi nơi xa xăm, đôi mắt như những vì sao, tươi cười nhìn cậu.
“Dục thần, tôi có thể vào không?”
Âm thanh Chúc Sơn từ ngoài cửa truyền vào, Tô Dục bỗng nhiên hoàn hồn, động tác lưu loát cuộn tốt poster cất vào ngăn kéo, sau đó mở cửa.
Chúc Sơn nhìn mặt cậu một lát, không nói một lời chen vào trong, cậu ta phát hiện tấm poster vốn ở đầu giường đã biến mất, mặt Chúc Sơn nhăn lại: “Dục thần, cậu không có chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì, tôi chuẩn bị ngủ.”
“Cậu đùa gì thế? Thi đấu thể thao điện tử chưa từng ngủ sớm!”
Chúc Sơn kéo cái ghế qua ngồi xuống, chỉ chỉ tường: “Tháo... Tháo xuống rồi?”
Sắc mặt cậu trước sau như một, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cố gắng duy trì bộ dáng thờ ơ.
Chúc Sơn nhức đầu, đột nhiên không biết thế nào thoải mái.
Trước đây Chúc Sơn và Tô Dục cùng gia nhập đội, hai người được phân ở cùng một ký túc xá, Tô Dục còn chưa đánh, chỉ chơi ADC, Chúc Sơn toàn bộ chỉ phụ trợ. Sau khi biết Tô Dục là thiếu gia nhà giàu, Chúc Sơn ít nhiều cũng có chút khinh thường, cậu cho rằng đây là ý nghĩ nông nổi của đại thiếu gia chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống, dù sao thì nhà ai tài sản khếch xù mà không đi kế thừa, chạy đi chơi game chứ? Dần dần ở chung một thời gian, Chúc Sơn phát hiện con người luôn trầm mặc, kiệm lời ít nói này có một niềm đam mê cháy bỏng với thể thao điện tử.
Cũng chính khi đó, Chúc Sơn phát hiện Tô Dục hâm mộ Lâm Hoan Hỉ đến mức não tàn.
Người ngoài không hiểu lắm, nhưng với Chúc Sơn cậu hiểu Tô Dục đối với Lâm Hoan Hỉ có bao nhiêu thích, bao nhiêu yêu mến.
“Dục thần...” Chúc Sơn cẩn thận hỏi, “Cậu đối với Lâm tỷ tỷ chỉ là đơn thuần thích, hay là... Thích giữa nam và nữ?”
Chúc Sơn có chút không hiểu, có lúc cậu nghĩ Tô Dục đối với Lâm Hoan Hỉ là một fanboy, có đôi khi lại nghĩ thấy cậu ta đang thầm mến người ta.
“Cô ấy cười rộ lên rất đẹp.” Tô Dục cho một câu trả lời không đầu không đuôi, “Rất chân thành tha thiết, khiến người khác phải động tâm.”
“...Hả?”
Tô Dục cong cong khoé miệng, bên má hiện lên một lúm đồng tiền sâu: “Có một lần trong tiệc rượu, tôi ở một chỗ rất xa nhìn cô ấy, sau đó Hoan Hỉ nhìn thấy tôi rồi cười, có rất ít người cười với tôi...”
Lời nói tiếp đột nhiên mắc ở cổ họng.
Cậu ngơ ngác nhìn Tô Dục, lúc này, dù trời sập xuống cũng không làm lu mờ được sự mù quáng trong ánh mắt của thiếu niên.