Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?

Chương 28: Chương 28: Chương 27




Edit: Tròn

Cảnh Dịch che chở cho Lâm Hoan Hỉ lên xe, mùi trứng thối trên người cô còn chưa xử lý, vừa đi vào không bao lâu, mùi hôi đã lan ra cả xe.

Từ Tinh Tinh thấy bộ dáng chật vật của Lâm Hoan Hỉ, liền trợn to hai mắt: “Chị Hoan Hỉ, đây là....”

Lâm Hoan Hỉ giơ tay lên, nhíu mày nói: “Có người bị bệnh thần kinh công kích Dịch ca của em, chị cản lại.”

Cô nói qua loa tình huống lúc đó, lại bị dọa vì khuôn mặt tươi cười của Từ Tinh Tinh: “Chị Hoan Hỉ chị cũng quá xúc động rồi, nhỡ đâu không phải trứng gà, mà là H2SO4 gì đó, cánh tay này của chị coi như hỏng.”

“Không có việc gì, đây không phải là trứng thối sao.”

Bộ dáng dửng dưng này của cô khiến Từ Tinh Tinh cạn lời.

Từ Tinh Tinh đưa mắt nhìn Cảnh Dịch, chỉ thấy đối phương mặt không đổi sắc lấy khăn ướt từ ba lô, lấy ra mấy tờ cẩn thận lau tay cho cô.

“Để tôi.” Lâm Hoan Hỉ vội vàng ngăn lại động tác của anh, “Việc này bẩn lắm, đừng để dính lên người anh.”

“Đừng nhúc nhích.” Cảnh Dịch giữ chặt tay cô, hai chữ ngắn ngủi làm nổi lên sự cương quyết của anh không thể cưỡng lại.

Lâm Hoan Hỉ cảm thấy dường như không đúng, người đàn ông trước mặt đôi mắt rũ xuống, gân xanh trên trán hiện rõ, có thể nhận thấy rằng đang cố gắng đè nén tức giận trong lòng.

Cô cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh tức giận à?”

Ngón tay anh thon dài, nhẹ nhàng cẩn thận xử lí chất nhầy và vỏ trứng gà, vứt khăn lau vào thùng rác xong, lại cúi người xử lý chất bẩn trên quần cô.

Lâm Hoan Hỉ đôi chân co rúm lại: “Không cần đâu, lau cũng không sạch mà.”

“Em đừng động đậy.”

“....À.”

Lúc này cô hơi sợ anh, cũng không dám chống lại, cứ thế mà nghe theo anh.

Lau xong, Cảnh Dịch đôi mắt nhếch lên.

“Cô ấy nói rất đúng, nếu như thứ ném đến không phải trứng gà, mà là thứ khác thì phải làm sao?”

Lâm Hoan Hỉ không dám nhìn ánh mắt của anh, vội vàng di chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ: “Cái này không.... không phải là thứ khác mà, anh ngạc nhiên như thế làm gì..”

“Lâm Hoan Hỉ, không phải anh ngạc nhiên.”

Anh nói: “Nếu hôm nay có người ném trứng gà về phía anh, vậy ngày mai sẽ có người ném H2SO4, em có thể cản trứng gà thay anh, nhưng anh sẽ không cho phép em cản H2SO4 giúp anh.”

Cho dù không nhìn thấy, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh, nóng bỏng, không cho phép phản kháng.

Lâm Hoan Hỉ nắm chặt tay, sự bình tĩnh ban đầu vào thời khắc này đều biến thành sợ hãi, giống như sợ hãi sóng biển đánh về phía cô, trong nháy mắt vành mắt cô đã đỏ lên.

“Tôi rất sợ, sao anh lại hung giữ với tôi....” Lâm Hoan Hỉ nghẹn ngào, “Tôi cũng không muốn mà, không muốn ngăn cản thay anh, nhưng tôi không kiềm chế được mà làm như vậy, bây giờ sao anh lại muốn trách tôi?”

Trong lòng cô uất ức nghĩ đến thôi cũng sợ, hoàn toàn chính xác, nếu như người đàn ông kia ném đến là dao hoặc là H2SO4, chắc chắn cô đã nằm viện. Nếu thật sự là như vậy, người nhà của cô chắc chẵn sẽ đau khổ.

Nhưng mà lúc chuyện này xảy ra, cơ thể của cô phản ứng quá lớn không thể khống chế, cơ thể cô nhắc nhở cô rằng Cảnh Dịch rất quan trọng với cô, nó muốn cô luôn luôn phải bảo vệ người đàn ông này.

Cảnh Dịch vì lời nói của cô mà giật mình vài giây, phút chốc, anh vươn tay ôm cô vào lòng, tay anh dày rộng,nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“ Xin lỗi, chỉ là anh sợ mất em.”

Có lẽ vì Lâm Hoan Hỉ luôn ở bên cạnh anh, cho nên anh chưa từng nghĩ tới nếu cô rời đi thì sẽ như thế nào, bởi vì Cảnh Dịch biết Lâm Hoan Hỉ thương anh, không bỏ được anh, cho nên anh không sợ hãi mà cứ vô tư.

Cho đến khi cách đây không lâu, cô xảy ra tai nạn xe cộ.

Đêm hôm đó sau khi phẫu thuật cô vẫn còn hôn mê, anh đã im lặng đứng cạnh giường nhìn cô cả một đêm.

Cũng đêm hôm đó anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu ra rất nhiều.

Anh hiểu được rằng bất cứ lúc nào Lâm Hoan Hỉ cũng có thể rời khỏi anh, anh biết bất cứ lúc nào cũng có thể mất cô, chuyện này đã khiến anh rơi vào trạng thái sợ hãi, luống cuống mà trước nay chưa từng xuất hiện

Cảnh Dịch ý thức được anh không thể mất đi cô.

Anh biết cô rất quan trọng với anh, cho nên anh tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào cướp người mà anh yêu đi.

Ngửi thấy hương vị trà xanh trong ngực anh, cảm giác không an lòng dần dần được trấn an.

Sau khi khóc xong, Chu Châu lên xe.

“Chị dâu không có chuyện gì chứ?” Chu Châu vừa quay lại chuyện thứ nhất là quan tâm chuyện Lâm Hoan Hỉ bị công kích bất ngờ.

“Tôi không sao...” Lâm Hoan Hỉ lau nước mắt, giọng nói vẫn mang theo tiếng nức nở, “Chỉ là hơi thối.”

Lời nói còn chưa dứt, đã có mùi thối bay đến.

Chu Châu cũng không dám đả kích Lâm Hoan Hỉ, nên nói: “Đã hỏi được, cái người ra tay với anh là fan cuồng của Văn Dịch Kỳ.”

Cái tên này khiến Cảnh Dịch phải nhíu mày: “Văn Dịch Kỳ??”

Chu Châu biết anh chắc chắn đã quên, nên có ý tốt nhắc nhở: “Chính là nữ thứ 3 của bộ phim, trên mạng nói anh tìm cô ta đối kịch bản phim <Dạ quang>.”

“.....Đó là ai?”

“Psyduck.”

Cảnh Dịch tỏ ra đã hiểu: “À cái đó.”

Lâm Hoan Hỉ mờ mịt ngẩng đầu lên hỏi: “Psyduck là ai?”

“Tôi biết!” Từ Tinh Tinh giơ tay, hứng thú bừng bừng nói, “Trước kia có người thấy Văn Dịch Kỳ lên weibo ném đá giấu tay nói là Dịch ca tìm cô ta khớp kịch <Dạ Quang>, muốn dùng quy tắc ngầm với cô ta, nhưng cô ta không chịu, cho nên bộ phim đó nữ chính đổi thành người khác, vốn dĩ cô ta là diễn viên chính nhưng lại chuyển thành nữ số 3, sau đó Dịch ca đăng một trạng thái lên weibo nói là [Con người và Psyduck sẽ không nảy sinh trao đổi tình cảm.] sau đó thì Văn Dịch Kỳ cũng ngậm miệng, bây giờ cũng không thấy xuất hiện nữa.

Lâm Hoan Hỉ đầu óc mơ hồ lên weibo tìm Văn Dịch Kỳ, nhưng không có gì liên quan tới Psyduck.

Cô ấn vào trang chính của đối phương, một bức ảnh chân dung của cô ta hiện ra, cuối cùng không nhịn được, cô lại bật cười thành tiếng: “Rất...rất giống Psyduck.”

Thấy cô cười, trên mặt Cảnh Dịch cũng lộ ra nụ cười: “Cho nên người đàn ông kia là người hâm mộ của cô ta?”

Chu Châu đang lái xe nói: “Hình như sau chuyện đó không lâu, Văn Dịch Kỳ khóc lóc trong đám người hâm mộ kể lể tội ác của anh, người đàn ông này vẫn luôn phục kích ở sân bay, chắc cũng đã mấy ngày.”

Muốn chặn minh tinh thì chắc chắn là sân bay vì đây là nơi thường xuyên ra vào, há miệng chờ sung là một biện pháp ngu dốt nhưng cũng là một phương thức tốt.

Cảnh Dịch cười lạnh một tiếng: “Người đàn ông kia nên đi tìm bà bụt.”

“Tại sao?”

“Bởi vì có thể yêu thích Psyduck, tám phần mười là trúng tà.”

“...”

“Tôi đã gọi cảnh sát đến xử lý rồi, đoán chừng cũng chỉ nhốt được vài ngày, có điều là chuyện này mà cho ra ánh sáng, Văn Dịch Kỳ kia sợ là sẽ trở lại.”

Sự nổi tiếng của Cảnh Dịch vẫn còn ở đó, fan cuồng của anh sẽ không cho phép có người làm tổn thương nam thần của họ. Đừng nói Cảnh Dịch, chỉ nói đến Lâm Hoan Hỉ đã có một trăm tám mươi ngàn fan trung thành, mà sức chiến đấu mỗi người đều tràn đầy, chắc hẳn fan hâm mộ của Cảnh Dịch sẽ không hành động, nếu không fan hâm mộ đã san bằng trang chủ của Dịch Kỳ rồi.

“Anh trở về điều tra thử xem ai đã đem tin tức tôi trở lại thành phố A công bố ra ngoài.”

“Chuyện này....” Chu Châu nhìn kính chiếu hậu nói: “Chuyện này cũng không cần tra, vài ngày trước Vu Tử Khương đi Giang Thành quay MV, các tay săn ảnh đi theo Vu Tử Khương, kết quả trời đưa đất đẩy(*) phát hiện ra cậu, tìm hiểu kĩ thì biết chuyến bay của cậu, tùy thời cơ mà hành động, nhân tiên fan hâm mộ nghe được tin tức cũng tới.

(*)trời đưa đất đẩy: ngẫu nhiên

Cảnh Dịch rũ mắt, không nói gì, xoa xoa tóc cô.

Một lần nữa nghe tên này từ những người khác, Lâm Hoan Hỉ cảm thán: “Trứng cá muối cũng là minh tinh nha, mà cũng đúng, lúc đầu cậu ấy đã hát hay, lớn lên lại đẹp mắt nữa.”

Tinh Tinh ngồi ở ghế phụ quay đầu lại hỏi: “Trên mạng nói Trứng cá muối và chị học cùng chung trường trung học có phải không vậy?”

“Ừ.” Lâm Hoan Hỉ gật đầu: “Nhỏ hơn chị một tuổi, là học đệ đấy.”

Cô đặc biệt nhớ rõ tình huống đó.

Đó là một ngày đầu mùa đông, thiếu niên mặt mũi thanh tú, khí chất sạch sẽ chạy trên con đường tuyết tới sân trường, cô nhìn theo, đối phương nhìn cô cười so với mặt trời còn sáng hơn.

“Em còn nghe nói cậu ấy tỏ tình với chị, thế trận cũng lớn mà, cái này cũng là thật sao?”

Vấn đền này đúng là hỏi khó Lâm Hoan Hỉ.

Ký ức của cô dừng lại ở lúc một tháng sau khi Vương Tử Khương vào trường, hai người cũng không tiếp xúc nhiều, chỉ có một lần ở chung lâu nhất là buổi biểu diễn văn nghệ, Vương Tử Khương là bạn diễn của cô, hai người cùng nhau luyện tập, buổi biểu diễn qua đi, bọn họ cũng không xuất hiện cùng nhau nữa.

Lâm Hoan Hỉ cũng không dám nói với Tinh Tinh rằng mình bị mất trí nhớ, miễn cưỡng tìm một cái cớ nói: “Việc đó.....là giả, thời gian lâu rồi chị cũng không nhớ rõ.”

Tinh Tinh không hỏi nhiều nữa, ngồi thẳng người nhìn ngoài cửa.

Lâm Hoan Hỉ nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện người bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt thâm thúy.

Cô bị nhìn không được tự nhiên, nhỏ giọng mở miệng: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Cảnh Dịch sát lại gần tai cô: “Không nghĩ tới em được hoan nghênh như vậy, anh cần phải giám sát chặt chẽ rồi.”

“....”

“Anh đừng tin chuyện này, Vu Tử Khương rất được hoan nghênh đấy, làm sao mà để ý tới tôi.”

Vu Tử Khương sinh ra trong gia đình giàu có, trước khi chuyển tới trường của cô thì toàn học ở trường quý tộc, nữ sinh xinh đẹp không biết có bao nhiêu, mặc dù cô là một bông hoa thâm sơn cùng cốc(**), cũng không được đại thiếu gia vừa ý.

(**): hẻo lánh.

Cảnh Dịch cười cười, không nói gì nắm chặt tay cô.

Rất nhanh đã đến hoa viên Hoa Giang.

Đưa người tới cửa, Chu Châu quay đầu xe lái về công ty trước.

“Đây có phải nhà của chị Hoan Hỉ và Dịch ca không?” Nhìn ngôi nhà màu trắng ở phía trước, Tinh Tinh hiếu kỳ, nhịn không được nói:

“Em rất thích phong cách này.”

Lâm Hoan Hỉ đang muốn nói cái gì đó, đúng lúc ở sân nhỏ bên cạnh đột nhiên thò ra một cái đầu.

“Lâm tỷ tỷ, chị đã về!!”

Chúc Sơn một tay cầm bình phun, một tay cầm tay Lâm Hoan Hỉ đung đưa.

Vài ngày không gặp thiếu niên này, Lâm Hoan Hỉ khoát tay: “Chúc Sơn, đã lâu không gặp, chị có cầm quà cho các cậu.”

Nói xong, Lâm Hoan Hỉ cầm một cái túi đưa tới: “Đây là đặc sản Giang Thành mà mẹ Dịch ca đưa, cậu mang nó cho mọi người nếm thử.”

Lúc bọn họ chuẩn bị đi, Niếp Lan lưu luyến không rời đưa một đống túi lớn túi nhỏ, trong đó ngoài có đồ ăn còn có đồ dùng đủ loại mà Lâm Hoan Hỉ chưa từng thấy trước đây.

Chúc Sơn lau tay ướt vào quần, nghiêm trang nhận lấy: “Dục thần nếu biết Lâm tỷ tỷ tặng quà cho hắn, chắc hắn rất vui vẻ.”

Lâm Hoan Hỉ mờ mịt nói: “Đây là tặng cho các cậu, không phải tặng cho Dục Thần đâu.”

Chúc Sơn không hề để ý nói: “Cũng không có khác nhau gì mấy.”

Nói xong, ánh mắt lại rơi trên người Tinh Tinh, cậu dò xét từ trên xuống dưới vài lần, con mắt lập tức sáng ngời: “Lâm tỷ tỷ, đó là em chị sao? Lớn lên thật xinh đẹp nha.”

Nghe được có người khen mình xinh đẹp, Tinh Tinh thoải mái nhìn qua: “Tên tôi là Tinh Tinh, là fan của chị Hoan Hỉ.”

“Tôi là Cá Quai Quai*.” Chúc Sơn trừng to mắt: “Đầu năm nay người hâm mộ cũng có thể ở cùng nhà sao?”

(*): Theo mình tìm hiểu thì “Quai Quai” là cách gọi thân mật nhưng thường dùng cho trẻ con =))

“Không phải...” Tinh Tinh có chút ngượng ngùng nói: “Cha mẹ Dịch ca và cha mẹ tôi là bằng hữu, tôi chỉ ở tạm, trùng hợp là tôi lại là người hâm mộ của chị Hoan Hỉ.”

“Vậy cô và Dục Thần của chúng tôi cùng hội rồi, Dục Thần của chúng tôi cũng là fan của Lâm tỷ tỷ, nhưng mà...” Chúc Sơn liếc mắt nhìn Cảnh Dịch. “Hai ngày trước từ bỏ rồi.”

“Từ bỏ?” Tinh Tinh tức giận. “Thật quá đáng, Hoan Hỉ tỷ tốt như vậy, tại sao lại từ bỏ, không đúng....”

Tinh Tinh hậu tri hậu giác phát hiện người trước mặt mình nhìn rất quen, cô tinh tế dò xét vài lần, không thể tin nói: “Cậu có phải là một người trong số...WA....”

Dục Thần chính là....

CP Tẩy Dục mà cô thích Tô Dục đấy à?

Nếu Chúc Sơn ở chỗ này thì Dục Thần chắc hẳn cũng ở đây, còn ở đối diện? Vậy Dục Thần đã biết Hoan Hỉ tỷ kết hôn, cho nên từ bỏ?

Ý thức được việc này, cả người Tinh Tinh đều cảm thấy không tốt.

Cô nhìn Cảnh Dịch, lại nhìn Chúc Sơn ở đối diện, nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy cuộc sống về sau sẽ là nước sôi lửa bỏng.

“Tưới nước cho hoa hết chưa?”

Lúc này, nhân vật chính từ bên trong đi ra.

Tô Dục mặc chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, phía dưới là quần short xám màu, lộ ra đôi chân dài. Tóc mái che hết phần trán và lông mày, đôi mắt cậu ấy nhìn Lâm Hoan Hỉ dừng lại vài giây rồi nhanh chóng nhàn nhạt lướt qua, cuối cùng dừng lại nhìn Tinh Tinh.

Tinh Tinh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ma xui quỷ khiến rống lên: “Dục Thần, chúc cậu hạnh phúc!! Cậu sẽ cùng LOL chiến đấu trăm năm, là người đứng đầu giới game thủ!!! “

Tô Dục:???

Lâm Hoan Hỉ:???

Cảnh Dịch:...

Chúc Sơn: Đầu óc của em gái này hơi không được bình thường hả?

Ý thức được mình nói sai, Tinh Tinh đỏ mặt chạy vào bên trong, Cảnh Dịch định nhắc nhở cô cửa còn chưa mở thì đã muộn, Tinh Tinh đã đâm vào phát ra âm thanh đau điếng.

Cô nàng đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng. Tô Dục nói, âm thanh có phần giễu cợt: “Cảm ơn ý tốt.” Sau đó xoay người đi về phòng.

Chúc Sơn một tay cầm bình phun, một tay cầm quà đặc sản lẽo đẽo đi vào theo.

“Không có chuyện gì chứ?” Lâm Hoan Hỉ vỗ bả vai Tinh Tinh: “Cảnh Dịch cũng thật là, đứng ở đó mà không mở cửa cho ngươi.”

“Không sao không sao không sao.” Từ Tinh Tinh vừa chảy nước mắt vừa khoát tay: “Là tại em, Dịch ca có mở cửa hay không cũng không có liên quan.”

“Hoàn toàn chính xác.” Cảnh Dịch còn cho Từ Tinh Tinh thêm một đả kích: “Nhưng lại có liên quan đến chỉ số IQ của cô đấy.”

“....”

Tính cách này của anh có thể tốt hơn được không?

*

Sau khi vào nhà, Lâm Hoan Hỉ dọn dẹp lại phòng cho khác rồi ra ngoài giúpTinh Tinh cất hành lý, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Ga giường, chăn đều là đồ mới, nếu em có yêu cầu gì thì cứ nói với chị.”

“Không có gì, em rất thích nơi này.” Từ Tinh Tinh đánh giá xung quanh căn phòng,thiết bị cùng đồ dùng ở đây được lắp đặt đều hợp ý cô, càng cho cô cảm thấy vừa ý nhất là trên bàn bày ảnh chụp nghệ thuật của Lâm Hoan Hỉ.

Cô không khỏi nhìn chằm chằm vào ảnh chụp ngốc nghếch nở nụ cười.

Lâm Hoan Hỉ nhìn theo tầm mắt của cô, bước lên cầm lấy ảnh chụp, xấu hổ nói: “Chắc là lúc em chị tới đã đặt ở đây, để chị cất đi.”

Vừa dứt lời, Từ Tinh Tinh đột nhiên bổ nhào qua cướp ảnh đi, ôm vào trong ngực như ôm bảo bối: “Không cần, không cần, để ở chỗ này đi.”

Từ Tinh Tinh nói: “Để trấn chỗ ở.”

Lâm Hoan Hỉ: “....”

“Tôi cũng cần trấn.”

Âm thanh của Cảnh Dịch ở cửa truyền đến, không đợi Từ Tinh Tinh kịp phản ứng, anh đã bước chân dài đến, khung ảnh đã vững vàng nằm trong tay anh.

“Tôi cầm đi.”

Từ Tinh Tinh khóc không ra nước mắt, cũng không dám lấy lại, ai bảo...Ai bảo người trong tấm ảnh lại là bà xã của anh cơ chứ. Lại nghĩ tới hình ảnh vừa rồi Cảnh Dịch châm chọc cô, nội tâm Từ Tinh Tinh càng không vui.

Cô đảo đảo ánh mắt, nhanh chóng ôm lấy cánh tay Lâm Hoan Hỉ, vẻ mặt cầu xin: “Chị Hoan Hỉ, em hơi sợ khi ở chỗ lạ.”

Lâm Hoan Hỉ nhíu mày, nghĩ đến cô ở chỗ lạ cũng hơi sợ. Lâm Hoan Hỉ vỗ vỗ cánh tay Từ Tinh Tinh, động viên nói: “Nếu em không chê thì chị sẽ ngủ cùng.”

“Tốt quá!” Từ Tinh Tinh nhanh chóng đáp ứng.

Cảnh Dịch:???

“Được, để chị đi lấy chăn sang đây.”

“Không cần.” Từ Tinh Tinh giữ chặt Lâm Hoan Hỉ, khuôn mặt hồng hồng: “Chúng ta....Chúng ta đắp một cái chăn đi, em ngủ rất ngoan, sẽ không ầm ĩ.”

“Vậy cũng được, nhưng mà em đừng ghét bỏ chị ngủ nghịch đấy nhé.”

“Sẽ không, có chị ở bên cạnh em sẽ yên tâm.”

Sau khi thống nhất được ý kiến, hai người nhìn nhau cười rất ư là vui vẻ.

Cảnh Dịch rũ mắt nhìn ảnh chụp trong tay, hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi.

Có liên quan gì, không ngủ với bà xã một đêm cũng không chết được.

*

Tin tức Lâm Hoan Hỉ ở sân bay bị tập kích được phát trên kênh giải trí 8 giờ tối, video quay lại được rõ ràng tình huống lúc đó.

Xem lại video, tâm tình Lâm Hoan Hỉ hiện tại với lúc xảy ra chuyện hoàn toàn khác biệt.

Trong video, lúc hắn ta ném trứng gà thì Lâm Hoan Hỉ đồng thời nâng cánh tay lên, động tác của cô nhanh nhạy, không một chút do dự, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng nếu như đối phương ném những vật khác thì khả năng cao là cô không chút do dự che trước người anh.

“Chị Hoan Hỉ, chuyện ngày hôm nay lên trang đầu rồi.” Nói xong, Từ Tinh Tinh đem điện thoại đưa tới: “Trang chủ Weibo và fan hâm mộ đều đang bùng nổ.”

Lâm Hoan Hỉ cầm lấy điện thoại, liếc thấy Văn Dịch Kỳ hôm nay cũng đăng Weibo, thời gian vừa lúc Lâm Hoan Hỉ ở sân bay đi ra.

[Văn Dịch Kỳ: Hôm nay gặp một chuyện rất vui vẻ.]

Cô mở bình luận ra đọc, đa phần đều bình luận công kích.

[Độc nhất là lòng dạ đàn bà.]

[Giực dây fan hâm mộ đi công kích người khác vui vẻ lắm sao? Cũng không che giấu chờ đến ngày mai luôn à?]

[Cô cũng không cân nhắc đến phương án B à? Nam thần của tôi có lẽ sẽ coi trọng cô, ai sẽ cho cô mặt mũi? ]

[ Giữ vững tinh thần cao như lá cờ, sự kiện này tôi đã ăn kẹo! ]

[ Tôi cũng ăn kẹo, Hoan Hỉ tỷ của tôi thật uy vũ!]

[Nếu cô không giải thích thì sẽ không để yên cho cô.]

[Xem ra ở đây chỉ có mình tôi đau lòng cho Psyduck rồi... ]

“....”

Một lúc sau, Lâm Hoan Hỉ ý thức được chính mình cũng cần đăng cái gì đó lên Weibo.

Cô nhìn phía phòng bếp, Cảnh Dịch đang chuẩn bị bữa tối, nghĩ ngợi cầm điện thoại chạy chậm vào.

Người đàn ông đeo một cái tạp dề màu đen, động tác thuần thục cắt rau cải.

“Cảnh tiên sinh...”

“Chuyện gì vậy, anh đang bận.”

Lâm Hoan Hỉ lùi lại phía sau, cho anh có thể mở cửa.

“Tôi..việc kia..đưa lên trang đầu rồi, đều đang nói chuyện sân bay.”

“Thế nên?”

“Thế nên....” Lâm Hoan Hỉ nhỏ giọng nói: “Tôi có nên đăng một tin gì lên Weibo?”

Động tác anh dừng lại, liếc mắt nhìn cô.

Mắt Cảnh Dịch như một hang động đen huyền không thấy đáy, đem cô hút sâu vào đó.

Anh nhở nhẹ cười nhẹ: “Em tự mình làm chủ đi, nếu em muốn thì đăng Weibo báo bình an. Nếu như không muốn thì cũng không cần làm gì.”

“À....”

Câu trả lời này có cũng như không.

Lâm Hoan Hỉ ôm điện thoại, cúi đầu thấp đi ra ngoài.

Đang muốn đi ra ngoài thì thình lình một đôi tay chắn ngang trước mắt.

Anh đem cửa phòng bếp khép lại, ngăn cách Từ Tinh Tinh mở mắt hiếu kỳ nhìn sang bên này.

Cảnh Dịch từ trên cao nhìn cô: “Lâm Hoan Hỉ.”

“Hả...Làm sao?”

“Vì cái gì em đột nhiên hỏi ý kiến của anh.”

“...”

“Tại thời điểm đó ở sân bay em một giây do dự cũng không có sao?”

Cái này hoàn toàn hỏi khó Lâm Hoan Hỉ.

Nói vì cái gì?

Cô cũng không biết.....

Chỉ là lúc tỉnh lại nhìn thấy Cảnh Dịch, rồi biết rõ Cảnh Dịch là chồng của mình, lại đi theo anh về nhà, những chuyện phát sinh về sau anh đều làm chủ. Sau khi mất trí nhớ cô như một mảnh giấy trắng, cô đang rất hỗn loạn khi ở thế giới này. Cho dù không muốn thừa nhận nhưng Cảnh Dịch hoàn toàn cho cô cảm thấy an toàn, hoàn toàn tin cậy.

“Tôi không phái nói rồi sao....” Lâm Hoan Hỉ cúi đầu nhìn về phía mũi chân: “Thân thể không kiềm chế được nên phản ứng, cũng không có thời gian để tôi do dự.”

Mắt anh nặng trĩu, hỏi: “Nếu như em có thời gian do dự?”

Lâm Hoan Hỉ giật mình, im lặng vài giây, lắc đầu.

Cô không biết trả lời vấn đề này như thế nào, cũng không biết lựa chọn như thế nào.

Lông mi Cảnh Dịch khẽ run, xoay người hôn lên đôi môi của cô.

Dịu dàng hôn xuống, giống như đường mật, khiến cho người ta say mê trong đó.

Anh chậm rãi rời khỏi: “Nếu như có thể thì trước tiên hãy bảo vệ chính mình.”

Cảnh Dịch nói cũng đúng.

Lâm Hoan Hỉ trong lòng xúc động, ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông một lần nữa quay người cắt rau. Bóng lứng cao lớn cùng với bóng dáng trong đầu trùng hợp giống nhau.

Cô đột nhiên thấy một hình ảnh đã lâu, cô cuộn tròn co rúc trong góc của một gian phòng, khóc thút thít xem TV. Trong TV, thiếu niên gầy yếu xuyên qua núi biển, xuyên qua hiện thực, đã chậm chạp đứng trước mặt cô.

Lâm Hoan Hỉ nháy mắt mấy cái, cầm điện thoại mở cửa, tay nắm chốt vặn dừng lại hai giây, nói: “Tôi đi...báo một tin bình an đây.”

“Được, thuận tiện giúp anh báo tin bình an.”

“Được.” Lâm Hoan Hỉ đi ra ngoài, đi được hai bước thì quay trở lại: “Cảnh Dịch.”

“Làm sao vậy?”

Nhìn thân ảnh của anh, Lâm Hoan Hỉ nhẹ nói: “Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta sẽ không bị tổn thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.