Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?

Chương 73: Chương 73: Chương 71




Edit: Niệm phu nhân

Phóng viên vây quanh đường chính, làm đường đi chật như nêm cối. Bảo vệ hai bên tiến lên chen chúc giữa đoàn phóng viên để tạo đường. Chu Châu bấy giờ mới từ trên xe bước xuống, mở cửa xe rồi vươn tay tạo khoảng cách với phóng viên.

Từ trên xe, một người đàn ông cao ráo, khí thế sắc bén xuống xe. Ánh mắt lạnh lẽo làm người khác không dám tiến lên thêm. Vài giây sững sốt qua đi, vọng lại là tiếng tách tách chụp ảnh bên tai.

Cảnh Dịch bước về phía tòa nhà, bước chân trầm ổn mà vững vàng.

“Xin hỏi ngài Cảnh vì sao lại xuất hiện ở Hoa Diệu?”

“Có phải là vì chuyện của người đại diện không?”

“Ngài có giải thích thế nào về scandal lần này? Có phải giữa ngài và đại diện có mối quan hệ mờ ám như người khác đồn đại không?”

“....”

Bên tai là những lời truy hỏi của phóng viên, từng điều từng điều một không ngừng công kích anh. Cảnh Dịch vẫn không dao động, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Sau khi vào đại sảnh, phóng viên bị ngăn ở bên ngoài không vào được. Anh đi vào nơi tiếp đón, ánh mắt nhìn thẳng vào nhân viên lễ tân đang ngơ ngác nhìn anh.

“Xin chào, tôi là Cảnh Dịch”

Âm thanh của anh trầm thấp mà quyến rũ, cô gái hơi hoảng thần mấy giây mới có thể đáp lại.

“Chào ngài, xin hỏi có việc gì không?”

“Tôi muốn gặp trợ lí tổng tài, Lâm Hoan Hỉ”

“Cô ấy hiện đang ở tầng mười, tôi có thể...”

“Cám ơn”

Không đợi đối phương kết thúc lời nói, Cảnh Dịch đã rảo bước tiến vào thang máy. Đi đến tầng mười, có thể nhìn thấy rất nhiều nhân viên đang ngơ ngác khi thấy Cảnh Dịch, vẻ mặt đều là không tin được. Anh đi đến trước mặt một người, ánh mắt hơi rũ xuống hỏi thăm.

“Lâm Hoan Hỉ ở đâu?”

Đối phương ngơ người hướng bên trong chỉ chỉ.

“Cám ơn”

Đang định tiến về phía trước, Lâm Hoan Hỉ đột nhiên xuất hiện trước mặt. Anh giơ tay kéo kéo cà vạt, cùng lúc này ánh mắt mọi người đều sáng lên thấy rõ. Ánh mắt Cảnh Dịch như có ánh sáng, quan sát cô vài giây, trên môi dần vẽ nên nụ cười. Mà người kia vốn đang hoảng loạn nhìn thấy ánh mắt anh liền trở nên an tam, Lâm Hoan Hỉ nhìn vào mắt anh.

“Anh thật sự đến rồi sao?”

“Ừ, anh đến rồi”

Lông mi Lâm Hoan Hỉ khẽ rung, nhẹ giọng nói.

“Thật ra anh không cần đến, bên ngoài bây giờ có rất nhiều phóng viên. Nếu thấy anh tới đây sẽ viết một số chuyện linh tinh vớ vẫn”

“Mấy chuyện đó không sao hết”

Nói xong, Cảnh Dịch nắm lấy tay cô.

“Đi nào, anh đưa em về nhà”

Anh đưa em về nhà.

Có rất nhiều gièm pha đều không thể đánh bại được cô. Vậy mà nghe những lời này bao nhiêu ấm ức đều muốn lan ra cả. Cô nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở để nuốt xuống cảm giác muốn rơi nước mắt. Gật gật đầu.

“Em đi lấy đồ, anh chờ em một chút”

Cảnh Dịch ôm lấy vai cô.

“Anh đi cùng em”

Khẽ ừ một tiếng, cứ vậy đi cùng anh xuyên qua hành lang. Nhìn theo bóng dáng dần đi xa của hai người, không khí vốn đang yên lặng lại dần truyền đến âm thanh xầm xì bàn tán.

“Không phải nghe nói Cảnh Dịch đã kết hôn sao? Sao còn có thể thân mật như vậy với Lâm Hoan Hỉ?”

“Đây mà còn chưa hiểu, nếu hôn thú kia không phải giả thì có thể là Lâm Hoan Hỉ là vợ anh ấy”

“Hả? Không thể nào”

“ Làm sao mà không thể nào? Cô không tự suy nghĩ đi, một người đã có gia đình đại minh tinh còn dám đứng trước một đám người ôm ôm ấp ấp đại diện, rõ ràng có mờ ám”

“.....”

Lâm Hoan Hỉ thu dọn đồ vật trên bàn, cuối cùng xoay người rời đi. Chưa đi được hai bước thì phía sau đã truyền đến tiếng bước chân.

“Lâm Hoan Hỉ”

Tô Diễm gọi cô lại. Cô nghiêng đầu nhìn sang, cách một mét đã thấy gương mặt âm trầm của Tô Diễm, ánh mắt đầy cảm xúc không rõ ràng nhìn về phía cô. Lâm Hoan Hỉ trong lòng khẽ động, hơi há miệng muốn hỏi. Nhưng chưa đợi cô trả lời, bên tai đã nghe thấy ngữ điệu đạm đạm của ai kia.

“Mấy ngày qua, vợ của tôi phiền anh quan tâm rồi”

Âm cuối rơi xuống, Lâm Hoan Hỉ nhìn thấy trong ánh mắt hắn lóe lên sự kinh ngạc. Cảnh Dịch để tay trên vai cô, hơi động tay hướng ra bên ngoài.

“Chúng ta đi thôi”

Hình bóng họ càng lúc càng xa, dần dần biến mất không thấy nữa. Tô Diễm nắm chặt tay đấm, gương mặt nhìn vào bộ bàn ghế đối diện. Rất chỉnh tề ngăn nắp, không để lại một thứ gì cả. Trong lòng cũng dần trống rỗng, cũng chẳng có thứ gì trong ấy nữa.

Cảnh Dịch ôm cô xuống lầu, nhìn thấy bên ngoài rất nhiều phóng viên chen chúc nhau. Tay của Lâm Hoan Hỉ dần lạnh đi, sắc mặt cô xanh trắng không rõ ràng, môi khẽ run rẩy khó mà nhận ra. Tay nhỏ lạnh lẽo được bàn tay ấm áp của người đàn ông bên cạnh nắm lấy, Lâm Hoan Hỉ nhìn thấy vậy không tự chủ mà nhích lại sát gần anh hơn.

“Đừng sợ”

Âm thanh anh nhẹ nhàng mà dịu dàng, bên trong mang theo hữu lực cùng an tâm. Đẩy cửa ra ngoài, một đám người điên cuồng chen tới.

“Cô Lâm Hoan Hỉ, xin hỏi trên mạng tung tin là thật hay giả, cô đã từng là tiếp viên* sao?”

[* Bản gốc là: 援交”小姐 – Viện giao tiểu thư- Từ Viện giao là một từ gốc Nhật 援助交际 – Viện trợ giao tế, chỉ những cô gái mà bạn cho họ tiền là có thể làm vài chuyện với họ tùy theo mức độ. Nguồn gốc thường là học sinh, sinh viên, viên chức. Ở Việt Nam hình như gọi chung là làm cave, nhưng mà về bản chất thì cụm kia chưa nặng tới đó. Vì cũng có người không cho làm, chỉ chạm xã giao ôm hôn là hết. Vậy nên mình thay thành tiếp viên cho dễ chịu nhé. ]

“Cô chuyển việc có phải có liên quan đến chuyện này hay không? Có thể cho chúng tôi một đáp án chính xác sao?”

“Năm 16 tuổi thực sự cô đã làm chuyện không đàng hoàng rồi sao?”

Những âm thanh đó truyền từ bên sườn đến đại não làm hai thái dương cô đau. Cảnh Dịch rũ mắt nhìn gương mặt tái nhợt của cô, bước chân đột nhiên dừng lại. Lâm Hoan Hỉ giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

“Cảnh Dịch?”

Mắt thấy anh đang muốn nói gì đó, các phóng viên đều phấn chấn lên, sôi nổi vây quanh anh, rồi liên tục bấm chụp hình.

“Ngài Cảnh có gì muốn nói sao?”

Anh ôm lấy vai cô, mu bàn tay gân xanh nổi lên. Ánh mắt lướt qua toàn cảnh, đôi môi khẽ mở.

“Không có gì hay muốn nói, tôi chỉ muốn nói với các vị. Tôi hiểu rõ cô ấy là người như thế nào.”

Nói xong, Cảnh Dịch bảo vệ cô lên xe. Phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định nên giữ lấy cửa xe, vội càng truy hỏi.

“Chúng tôi có thể hiểu ngài là đang bảo vệ người đại diện sao?”

Cảnh Dịch nhàn nhạt ngoái đầu nhìn lại, âm thanh lạnh lẽo mà hữu lực.

“Không, mọi người có thể hiểu là đây là chồng bảo vệ vợ mình”

Dứt lời, anh còn không thèm bố thí cho một ánh mắt, cúi đầu khom lưng tiến vào bên trong xe. Nhìn chiếc xe màu đen và đoàn bảo vệ đi xa dần, phóng viên vẫn đứng tại chỗ sững sờ không nhúc nhích, vẫn chưa thể hoàn hồn được. Ngồi ở ghế phụ, nhìn qua kính chiếu hậu, Chu Châu thấy hai người mà than thở từng hơi.

“Đây là muốn loạn rồi”

Nghe thấy Chu Châu nói vậy, Lâm Hoan Hỉ lòng bỗng siết lại, phút chốc cảm thấy áy náy ngập tràn.

“Xin lỗi, lại đem lại phiền toái cho hai người rồi”

“Là cực kì phiền phức”

Anh sờ sờ đầu cô, rồi ôm lấy cô vào trong lồng ngực mình.

“Nhưng mà từ lúc ngày anh cưới em, đã ngộ ra điều này rồi”

Trái tim anh đập vững vàng, Lâm Hoan Hỉ nhắm mắt lại, tâm trạng cứ vậy mà đi lên.

“Những ảnh chụp đó, là...”

“Ừm, anh biết rồi.”

“Hiện tại em nói gì mọi người đều không tin.”

Cô có chút tuyệt vọng. Tưởng rằng những ảnh chụp đó sớm đã không còn nữa, vậy mà sau vài năm lại có thể ra ngoài ánh sáng...

Cảnh Dịch rũ mi nhìn cô.

“Em còn nhớ năm đó là ai chụp không?”

Lâm Hoan Hỉ lắc đầu.

“Em không nhớ rõ, có rất nhiều người chụp...”

Lúc trước là một đám người ở KTV, một đám người náo loạn ồn ào. Cô lại bị chuốc say hơn nửa bình rượu, duy trì tỉnh táo đã là khó khăn, làm sao nhớ nổi gương mặt ai với ai.

Cảnh Dịch thấy bộ dáng ủ rũ của cô, không nói chẳng rành chỉ ôm chặt thêm chút nữa. Trở về nhà, Cảnh Dịch đưa Lâm Hoan Hỉ lên lầu nghỉ ngơi, chờ cô nằm xuống rồi mới đi xuống lầu. Chu Châu ngồi trên ghế sô pha nhìn anh, chau mày.

“Video anh trả lời phóng viên up lên rồi, hiện tại họ đang mắng người.”

“Mắng gì?”

Chu Châu phẫn nộ.

“Có thể mắng cái gì nữa, mắng anh không biết nhìn người, cưới giày rách, còn bảo Hoan Hỉ không xứng với anh. Yêu cầu anh ra mặt giải thích với fans.”

“À.”

Cảnh Dịch cười lạnh, tiến tới máy tính rồi đảo qua những ngôn luận chói mắt kia, ý cười càng lúc càng sâu.

Chu Châu trong lòng đầy căm phẫn.

“Anh nói thử hiện tại bọn họ là người kiểu gì chứ, người nào nói cái gì đều tin hết không mang não ra mà suy nghĩ à? Anh xem mấy cái bình luận này đi. Kêu cái gì mà anh Dịch sẽ không cưới dạng gái này. Cái gì gọi là dạng gái này? Nếu như anh không cưới Hoan Hỉ, thì cũng không đến phiên họ có được không?Tức chết tôi rồi.”

Đối lập với Chu Châu, Cảnh Dịch lại vô cùng bình tĩnh.

“Anh Dịch, hiện tại làm sao bây giờ?”

Cảnh Dịch trầm tư một lát, rồi đáp:

“Lâm Hoan Hỉ không thể chủ động ra mặt được.”

Nhìn về phía ảnh chụp, ánh mắt Cảnh Dịch càng lúc càng thâm trầm, ngón tay thon dài chỉ chỉ lên người thiếu niên trên ảnh chụp.

“Để cậu ta ra mặt.”

Chu Châu nghe xong thì trừng mắt.

“Nhưng mà, người này là ai? Chúng ta tìm được sao?”

“Có thể.”

Cảnh Dịch nói.

“Vu Tử Khương, cậu nói thử có tìm được hay không?”

Chu Châu nghe xong càng ngạc nhiên hơn nữa. Quyết định xong biện pháp giải quyết, đầu tiên tất nhiên Chu Châu liên lạc với người đại diện của Vu Tử Khương. Nhưng mà với việc anh ấy phải đứng ra giải thích, người đại diện của anh liền thoái thác trách nhiệm. Hiển nhiên không muốn nghệ sĩ nhà mình dính vào vũng nước đục này.

Sau khi dập máy, Chu Châu lệ rơi đầy mặt nhìn về phía anh.

“Làm sao bây giờ? Người đại diện của Vu Tử Khương nói anh ấy ra ngoài đi diễn chưa về.”

Cảnh Dịch nhướng mày.

“Vậy đi tới nhà luôn đi.”

“Hả?”

“Vu Tử Khương mới đăng weibo là cảm mạo nên ở nhà nghỉ ngơi. Nếu anh ta nói thật thì bây giờ chắc là đang ở nhà.”

“Chúng ta đi qua luôn à?”

“Ừ.”

“Có cần chào hỏi một chút không?”

Cảnh Dịch liếc xéo anh.

“Chúng ta không phải tới cửa thăm viếng nhà anh ta.”

“.....”

Đúng vậy, bọn họ là đi tính sổ. Không phải tìm anh ta uống trà tán gẫu.

“Vậy chị dâu làm sao bây giờ?”

Cảnh Dịch đứng dậy cầm áo ra ngoài.

“Anh gọi Từ Tinh Tinh rồi, chắc cũng sắp đến.”

Vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên. Chu Châu vừa mở cửa, đã thấy Từ Tinh hay mắt đỏ bừng, dựa sát lưng Tô Dục, ánh mắt đầy bi thương mà khổ sở. Từ Tinh Tinh thút tha thút thít khóc, nhìn thấy Cảnh Dịch nước mắt càng rớt nhiều hơn. Nức nở nói.

“Em đến ở cạnh chị Hoan Hỉ, anh Dịch yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt chị ấy.”

Nhìn thấy Từ Tinh Tinh chân quấn băng, Cảnh Dịch rất nghi ngờ chân thật của câu nói này. Cảnh Dịch rõ ràng là không yên tâm cô ấy, nên nhìn Tô Dục nói.

“Buổi tối tôi mới về, Hoan Hỉ nhờ hai người.”

Tô Dục gật gật đầu.

“Được.”

“Còn nữa...” Cảnh Dịch không yên tâm dặn dò.

“Hoan Hỉ dễ xúc động, không thể nhìn thấy người khác khóc lóc. Chú ý điểm này một chút, đừng hở tí là sướt mướt.”

Tô Dục lại gật đầu lần nữa.

“Được, được rồi.”

Từ Tinh Tinh không vui rồi.

“Anh Dịch, sao anh có thể nói như vậy chứ? Thật là quá đáng.”

Cảnh Dịch liền trở nên nghiêm túc hẳn lên.

“Tôi đã rất khách khí rồi. Ở tủ lạnh trong bếp có đồ ăn, phiền cậu thuận tay thì nấu một chút. Hiện tại tình huống hơi đặc biệt, không cần thiết thì đừng kêu cơm hộp.”

Nghe xong Tô Dục hơi nhíu mày. Anh bảo dẫn Từ Tinh Tinh qua đây, ba người ở cùng nhau, hay là qua đây làm bảo mẫu vậy?

Còn có, người này sai sử cậu không phải quá tự nhiên rồi sao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.