Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 127: Chương 127: “. . . Tôi vô cùng vinh hạnh, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”




Dư Niên đi chưa được vài bước lại lười biếng ngồi xuống ghế salon cạnh cửa sổ, cầm điện thoại hăng hái lướt xem bình luận.

Không biết đã bao lâu bỗng nhiên mùi khét tràn ngập không gian, Dư Niên nhớ ra Tạ Du vừa mới vào bếp, vội vàng chạy “Bịch bịch bịch” xuống lầu.

Mới bước tới cửa bếp, Dư Niên vừa nhìn đã thấy con người luôn bày mưu tính kế, làm việc gì cũng tính trước, Tạ Du, mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn tới cùi chỏ, đang đứng đờ ra với cái khay nướng bốc khói cháy khét, luống cuống tay chân.

Dư Niên hơi khuỵu chân, thả lỏng người dựa vào khung cửa, không kìm nổi nhẹ giọng bật cười.

Nhận ra Dư Niên đã nhìn thấy phòng bếp hỗn loạn như một bãi chiến trường, trong nháy mắt lỗ tai Tạ Du đỏ bừng, sau đó hắn đột nhiên nhớ ra, lo lắng hỏi, “Đằng sau của Niên Niên... Chỗ đó có đau không, mau lên phòng nghỉ đi.”

“Em làm gì yếu tới mức đó?” Dư Niên đứng thẳng, vài bước đi tới bên cạnh Tạ Du, nghiêng đầu kề sát vai Tạ Du nhìn mấy cái cục đen sì trên khay, tủm tỉm cười, “Anh đang làm gì vậy?”

Tạ Du mất tự nhiên, dời mắt, “... Bánh cupcake brownie.”

Thấy ngón tay Tạ Du dính không ít bột mì và bơ, tim Dư Niên giống như được bọc trong viên kẹo bông, vừa mềm lại vừa ngọt. Cậu cầm tay Tạ Du, cúi đầu hôn xuống mu bàn tay đối phương rồi nâng mắt mỉm cười, “Em cũng không muốn nấu cơm, vậy bữa trưa chúng ta đi ra ngoài ăn nhé, đến cái tiệm nhỏ hồi trước anh từng nhắc tới ấy, được không?”

Từ trước đến nay Tạ Du luôn nghe theo Dư Niên, gật đầu, mở vòi nước rửa tay. Dư Niên đứng bên cạnh đưa khăn lông cho hắn lau tay, hỏi, “Nhắc tới đây, bánh ngọt và bánh quy hình động vật hồi trước anh kêu Hà Sơn giao cho em...”

“Đều là anh tự làm!” Tạ Du vội vã thanh minh, nhưng thứ đen sì nhìn không rõ hình dáng vẫn còn đang bốc khói trên khay nướng khiến lời nói của hắn không có sức thuyết phục tí nào. Hắn do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định nói thật, “Anh làm hơn một trăm cái bánh quy, lựa những cái đẹp nhất tặng cho em.”

Nghe thấy câu này, Dư Niên ngớ người, nhất thời không nói được cảm giác đột nhiên xuất hiện trong lòng là gì —— gần giống như mứt hoa quả tan trên đầu lưỡi, vừa chua lại vừa ngọt.

Người cậu yêu, vẫn luôn đặt cậu tại nơi mềm mại nhất, sâu thẳm nhất trong tim.

Dòng nước thanh mát chảy xuống từ vòi tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới mặt trời, Dư Niên nghiêng người, hôn lên má Tạ Du, “Những cái bánh ngọt nhỏ và bánh quy hình động vật đó, rất rất rất dễ thương!”

Bởi vì câu khen này, lỗ tai vừa mới hạ nhiệt của Tạ Du lại đỏ lên.

Hai người rời khỏi nhà đi vào quán ăn nhỏ ăn một bữa trưa đơn giản, khi hai người bước ra khỏi cửa tiệm vừa đúng lúc mặt trời ló dạng sau cơn mưa. Trong không khí nồng mùi đất ẩm, vài cơn gió se lạnh lướt qua khiến người ta cảm thấy thoải mái. Thấy tầm mắt Tạ Du mấy lần quét qua đỉnh tòa nhà của học viện âm nhạc Leto cách đó không xa, Dư Niên kéo ống tay áo của Tạ Du, “Chúng ta đi dạo một lúc rồi về nhé?”

“Ừ.”

Dư Niên lại nói, “Chỗ này cách Leto rất gần, anh có thể đưa em đi vào tham quan được không?”

Tạ Du chăm chú nhìn Dư Niên, hắn mím môi, giống như đang hạ quyết tâm, “Được, chúng ta cùng đi.”

Leto đã tồn tại gần hai trăm năm, có diện tích rất lớn, hàng cây tươi tốt thấp thoáng bên ngoài tòa nhà trắng kiểu Âu, trên con đường lớn trải dài có rất ít người qua lại.

Tạ Du nói, “Sinh viên của Leto rất ít, bình thường chỉ có khoảng một trăm bảy mươi người, dạy một kèm một. Thời gian này chắc mọi người đang luyện tập hoặc đang học bài, vậy nên trong trường có rất ít người đi lại dưới sân.”

Đi ngang qua bệ cửa sổ chạm trổ hoa văn, hai người có thể nghe được tiếng đàn hạc loáng thoáng đâu đây, nốt nhạc réo rắt vang lên tựa như dòng nước chảy róc rách, dường như ngay cả pho tượng trong góc cũng mang vẻ sống động. Băng qua hành lang dài có giàn hoa hồng nở rộ, Tạ Du đưa Dư Niên tới một tòa nhà nhỏ được sơn trắng, “Hồi còn đi học, phòng tập đàn của anh ở đây, ” ngón tay của hắn chỉ lên trên, “Cửa sổ thứ ba tầng hai.”

Dư Niên ngước đầu, cửa sổ phòng tập đàn đang đóng nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy rèm cửa sổ trắng phía sau kính. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, giàn hoa hồng phát ra tiếng xào xạc trong gió.

Tạ Du cũng nhìn lên khung cửa sổ, vẻ mặt mang chút hoài niệm, “Trước kia Tiêu Nhiên từng hỏi anh, hỏi lúc anh thôi học có từng hối hận không.”

Dư Niên thu lại ánh mắt, nhìn sang gò má Tạ Du. Đường cong khuôn mặt của Tạ Du sắc bén rõ ràng, mỗi một tấc giống như được người thợ giỏi nhất điêu khắc thành, lúc này có giàn hoa hồng làm nền, khung cảnh càng giống như một bức tranh sơn dầu tinh xảo đẹp đẽ.

Ngọn Gió thổi qua hai người, Dư Niên hỏi, “Vậy anh có hối hận không?”

“Không có, cho tới bây giờ anh chưa từng hối hận, mặc dù anh vô cùng thích dương cầm, mấy năm nay cũng có vô số lần anh muốn đánh đàn.”

Giọng nói của Tạ Du rất nhẹ, hắn hiếm khi nói nhiều nhưng bây giờ lại bắt đầu kể, “Sau khi nghe tin anh trai chết, thứ đầu tiên anh cảm thấy thực ra lại là mờ mịt, anh không biết một khi tim con người ngừng đập, rời khỏi thế gian sẽ đi tới chỗ nào. Nhưng anh vô cùng chắc chắn, không cần biết đi tới chỗ nào, anh ấy sẽ không quay lại nữa.

Khi đó anh nói với bản thân rất nhiều lần, nhất định cả đời không được quên anh hai, như vậy thì vết tích anh ấy từng tồn tại trong thế giới này, sẽ không biến mất.

Sau đó, anh trở thành người thừa kế Tạ gia, công việc anh hoàn toàn chưa từng tiếp xúc qua bỗng trở thành gánh nặng trên vai anh. Anh giống như một nốt nhạc, đột nhiên bị lôi khỏi bản nhạc rồi bị ném vào thế giới chất đầy tiền bạc, con số và văn kiện báo cáo một cách vội vã. Anh biết đây là trách nhiệm của anh, anh không thể chạy trốn, chỉ có thể cố gắng thích nghi.”

Dư Niên đưa tay, nắm đầu ngón tay lạnh lẽo của Tạ Du, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, ” Tạ Du nhìn Dư Niên, “Sau đó thế giới đã cho anh thấy, đối mặt với vận mệnh bất ngờ rẽ ngoặt sang hướng khác, anh căn bản không có đủ thời gian để xoay sở.” Hắn yên lặng mấy giây, “Anh rất mừng là mình không bị ai đánh ngã, kiên trì được tới bây giờ, còn có năng lực để bảo vệ người anh yêu.”

Tiếng đàn dương cầm vọng ra từ một ô cửa sổ nào đó, trong nháy mắt Tạ Du đã đoán được, “Là Valse Brillante, op.18.”

Dư Niên cũng im lặng lắng nghe một lúc, bỗng tò mò, “Khi anh đánh đàn thì có cảm giác gì?”

Nghe câu hỏi này, Tạ Du giơ tay lên, ngón tay thon dài chuyển động trong không khí giống như đang đánh đàn, trong con ngươi là những đốm sáng nhỏ, “Có lúc giống như tất cả phím đàn đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh, còn anh chính là vua của thế giới do từng nốt nhạc tạo thành. Có lúc anh lại cảm giác mình là một nốt nhạc vô cùng nhỏ bé, trong thế giới được tạo bởi vô vàn nốt nhạc đó, anh chỉ là một hạt bụi phiêu đãng.”

Trong mắt hắn hiện lên ý cười, “Anh không thể rũ bỏ trách nhiệm, anh cũng có chuyện nhất định phải làm nhưng anh vô cùng yêu âm nhạc, vô cùng yêu dương cầm.”

Sau khi nói xong những lời này, bỗng Tạ Du ngẩn người —— không biết đã bao lâu rồi hắn mới nói lại cụm từ “yêu âm nhạc” và “yêu dương cầm”.

Dư Niên nghiêng đầu, nghiêm túc nói, “Em yêu anh, yêu anh giống như cách anh yêu âm nhạc, yêu dương cầm.”

Bất ngờ được tỏ tình, Tạ Du hơi xấu hổ, hắn giơ tay lên, cong ngón tay sờ vào đuôi mắt Dư Niên, cúi người hôn nhẹ, “Anh cũng yêu em.” Ngừng vài giây, Tạ Du hạ giọng nói thêm, “Yêu em hơn cả âm nhạc và dương cầm.”

Dưới giàn hoa hồng đang khoe sắc thắm, Dư Niên nhặt một đóa hồng hoàn hảo, kẹp vào trong quyển sách mang về nước, định làm thành tiêu bản.

Dựa vào Tạ Du đánh một giấc, Dư Niên cũng không cảm giác được sự chênh lệch thời gian mấy, trên đường tới công ty tìm Mạnh Viễn, cậu gọi video cho Hà Kiêu, nhưng chuông kêu một lúc lâu vẫn không thấy bên kia bắt máy.

Ngón tay dừng trên nút “Video call”, một khoảng thời gian trôi qua nhưng Dư Niên vẫn không dám nhấn xuống.

Lúc này điện thoại gọi lại, Dư Niên hoàn hồn, “Lộ quản gia?”

“Chào buổi chiều tiểu thiếu gia, ” Giọng nói Lộ Dịch Sâm vẫn bình thường, hắn cung kính nói, “Ngài ấy đang có buổi kiểm tra thường lệ của hôm nay.”

Dư Niên hơi nhăn mày, “Bây giờ đang là hai giờ chiều, không phải là lúc thực hiện kiểm tra thường lệ.”

Lộ Dịch Sâm trầm mặc không trả lời.

Đột nhiên tim đập nhanh hơn, cổ họng Dư Niên khô khốc, “Bệnh... bệnh tình chuyển biến xấu sao?”

Một lúc lâu sau Lộ Dịch Sâm mới trả lời, “Đúng vậy, ngài ấy muốn giấu cậu.”

Không đợi Dư Niên hỏi tiếp, Lộ Dịch Sâm đã mở miệng trước, “Mấy ngày trước vẫn đang yên ổn, bác sĩ nói nếu ngài ấy giữ được trạng thái này, không chừng có thể sống lâu thêm một chút. Nhưng mới nãy đột nhiên ngài ấy mất đi ý thức mà không hề có dấu hiệu báo trước, bác sĩ đang cấp cứu.”

Bàn tay đang buông lỏng bỗng nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, Dư Niên cắn môi, cố gắng kiềm chế sống mũi cay cay và trái tim đang đập mạnh, “Sau khi bác ấy tỉnh, có thể báo cho tôi không?”

Giọng nói của Lộ Dịch Sâm cũng có chút khàn khàn, “Vâng, tiểu thiếu gia.”

Đến công ty gặp Mạnh Viễn rồi hai người cùng nhau tới phòng thu âm, Dư Niên dán mắt vào cái điện thoại không có động tĩnh một lúc lâu, đưa cho Thi Nhu cầm giúp, dặn dò, “Nếu như tí nữa có cuộc gọi tới hoặc video call, làm phiền chị Nhu Nhu gọi em.”

Nhìn ra Dư Niên vô cùng xem trọng việc này, Thi Nhu gật đầu, “Niên Niên yên tâm.”

Biết trạng thái của mình không tính là rất tốt, Dư Niên không thu âm ca khúc luôn mà cậu chọn bắt đầu thu âm hòa âm. Cậu cố gắng tập trung chú ý, mặc dù trong lúc thu âm có vài lần thất thần nhưng toàn bộ quá trình cũng coi như thuận lợi.

Liên tiếp thu âm lại hòa âm của ba bài hát, mắt nhìn thấy Thi Nhu ra hiệu với mình, Dư Niên vội vàng nói tạm dừng rồi tháo tai nghe, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, cầm lấy điện thoại.

Video thông, trên màn hình là Hà Kiêu đeo mặt nạ dưỡng khí, mí mắt hơi rũ xuống, vô lực dựa đầu vào gối.

Dư Niên mở to mắt, cố gắng ổn định giọng nói, ra vẻ tự nhiên hỏi, “Bác sao rồi?”

Hà Kiêu gật đầu, cố gắng nói từng chữ một, “Niên Niên ngoan, đừng khóc... Bác không sao.”

Trong giọng nói của Dư Niên để lộ một tia nghẹn ngào không nén nổi, “Vâng, cháu không khóc.”

Cậu nhìn Hà Kiêu trong video nỗ lực duy trì tỉnh táo, muốn nhìn cậu thêm một lúc nữa nhưng không thể chống đỡ được, mí mắt lại sụp xuống thêm một chút, cuối cùng khép lại, ngủ mê man.

Ống kính dời sang, Lộ Dịch Sâm xuất hiện trong màn hình, “Tiểu thiếu gia yên tâm, bác sĩ nói đã cứu được rồi, chỉ cần chăm sóc thật tốt, mấy ngày tới bệnh tình cũng không chuyển biến xấu hơn đâu.”

Dư Niên cười gượng, “Cảm ơn bác.”

Sau khi cúp video, Thi Nhu đứng bên cạnh lo lắng hỏi, “Niên Niên, em... có muốn nghỉ một lúc không?”

Đưa lại điện thoại cho Thi Nhu, Dư Niên đỏ mắt lắc đầu, “Không, rảnh rỗi sẽ dễ nghĩ ngợi lung tung hơn.”

Nhưng mà lần này còn chưa có thu xong hòa âm của ca khúc, Mạnh Viễn đã đẩy cửa bước vào phòng thu âm, ra dấu với Dư Niên.

Dư Niên tháo tai nghe rồi bước ra, “Mạnh ca, sao vậy?”

Mạnh Viễn đưa điện thoại cho Dư Niên, “Có một đoạn phỏng vấn được truyền về từ nước ngoài, người được phỏng vấn tên là Joseph, là một doanh nhân đồ cổ, có một đoạn trong cuộc phỏng vấn anh ta nói là gần đây anh ta có làm một cuộc giao dịch, bán thẻ tre cho cậu.”

Trên điện thoại của Mạnh Viễn là giao diện của một diễn đàn giải trí.

“Có tin nói rằng ba Dư Niên là Hà Kiêu, chính là thuyền vương lập nghiệp từ vận tải biển và khai thác mỏ! Mọi người vào bình luận coi?”

“—— bình luận quần què, việc đoán ba Dư Niên là ai đã là việc làm không thể thiếu mỗi ngày của mấy đứa bây rồi hả? Rảnh háng ngày ngày mở thiệp, nhìn phiền vờ lờ, không có chứng cứ xác thực thì đừng có nói nữa!”

“—— à ừm, chủ thiếp không có mù, thật sự có chứng cứ mà [ link ][ ảnh ], người có râu quai nón trong video này là một doanh nhân đồ cổ, hắn nhận phỏng vấn của một tạp chí, nói gần đây hắn đã bán một phần thẻ tre quý giá với giá thấp cho con trai của chủ tịch Hà Kiêu tập đoàn Trục Nguyệt, Dư Niên, mặc dù lời nhuận không cao như hắn dự tính nhưng bọn họ hợp tác rất vui vẻ, cũng chân thành cảm ơn ngài Hà Kiêu đã tin tưởng hắn. Đầu tiên, đừng có thắc mắc tại sao con trai của Hà Kiêu lại mang họ Dư, trọng điểm mọi người cần quan tâm là, con trai Hà Kiêu tên là Dư Niên? Xin mọi người hãy tha thứ cho kiến thức nông cạn của tui, nhưng phản ứng đầu tiên của tui ‘yunian’ này chính là Dư Niên!”

“—— chắc chủ thiệp là anti rồi, đã giám định xong! Ôm con trai vào nhà đóng cửa thả chó, Niên Niên của tụi tui chỉ muốn hát, cái gì mà nhà giàu rồi con riêng không có tư cách tranh tài sản, chê ba nghèo không có tiền nên đổi họ mẹ từ mặt ba ruột, mạng xấu bị ba mẹ vứt bỏ gì gì đó, mấy điều này và tụi tui không có thuộc về nhau!”

“—— mắt thấy Thanh Sơn Dư vang danh tứ phía nhưng lại rỗng túi không có nhiêu tiền nên bây giờ thấy người sang bắt quàng làm họ? Làm người thì đừng có quá tham, nếu không sau này đột nhiên nguội lạnh cũng không biết tại sao mình nguội!”

Mạnh Viễn chờ Dư Niên đọc lướt xong, vô cùng căng thẳng, hỏi, “Ừm... Niên Niên này, cậu đừng có nói với tôi thuyền vương này thật sự là ba cậu nhé?”

Dư Niên ngẩng đầu, gật đầu, “Ừ, ông ấy đúng là ba ruột của tôi.”

TỪ “ba” này vừa ra khỏi miệng, đầu lưỡi cậu bèn cảm giác được vị chát.

Thi Nhu ngẩn người, “Nếu vậy thì điều người kia nói trong video —— “

“Ừ, đúng vậy.”

Nghe Dư Niên trả lời, Mạnh Viễn bước tới bước lui tại chỗ, cuối cùng không nhịn nổi, nói, “Vờ lờ, rốt cuộc nhân phẩm của tôi cao đến mức nào mới hốt được bảo vật là cậu vậy?! Ngày kí hợp đồng với cậu có phải ngôi sao may mắn chiếu sáng rực rỡ trên đỉnh đầu tôi không?”

Dư Niên cong môi, “Có thể hợp tác cùng Mạnh ca cũng là may mắn của tôi, không phải sao?”

Đang nói, bỗng Thi Nhu chen vào, “Ừm, thiệp vẫn còn phần sau.”

Thấy Dư Niên và Mạnh Viễn cùng nhìn mình, Thi Nhu nói tiếp, “Tên Joseph chắc rất thích khoe khoang mạng lưới quan hệ của mình, thích chụp hình với đại nhân vật để được thơm lây, còn thích khoe mình từng gặp người này người nọ, vậy nên hắn... còn có một hành động rất chi là n-ứng.”

Bỗng Mạnh Viễn có dự cảm không lành, “Hành động rất chi là n-ứng là hành động gì?”

“Hắn... Hắn share lại video phỏng vấn trên tài khoản của mình, còn viết thêm một dòng, nói là ngày thực hiện cuộc giao dịch với Niên Niên, người đi cùng với Niên Niên là Tạ tổng.”

Dường như bên tai có tiếng sấm nổ đùng đoàng, Mạnh Viễn hớt ha hớt hải giật điện thoại của Thi Nhu, nhìn ảnh screenshot bài share lại của Joseph, đọc câu cuối cùng, “... Tôi vô cùng vinh hạnh, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”

Mạnh Viễn ngu người, “Cái này, là cái quần què gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.