Thay quần áo xong, Dư Niên vớt trứng gà chín lên, kết hợp với thịt xông khói rán và nước ép trái cây làm bữa sáng.
Người tổ làm phim đã quay được không ít, hỏi, “Niên Niên rán thịt thành thạo ghê, lúc rảnh thường tự nấu cơm hả?”
Dư Niên gật đầu, cười nói, ” Ừ, lúc tôi học đại học đã bắt đầu tự nấu cơm, hy vọng sau này có thể tự tay nấu ăn cho người mình thích.”
Ăn sáng xong, dọn dẹp chén bát, Dư Niên rửa tay, đứng đằng sau bàn đọc sách, trải giấy Tuyên Thành ra, nâng tay cầm bút. Viết xong một trang chữ, cậu gác lại bút lông, trả lời câu hỏi của tổ làm phim.
“Từ nhỏ tôi đã tập thói quen luyện chữ, khoảng trước khi học tiểu học thì phải. Mà lúc đó tôi còn thấp lắm, không đứng tới bàn được, phải đứng lên ghế mới tới.” Nói đến chiều cao, Dư Niên bỗng nhiên nghĩ đến, “Nói tới đây, không biết khoảng thời gian này tôi có cao lên tí nào không nữa.”
Người tổ làm phim hỏi, “Chiều cao chính thức của cậu là 1m79 đúng không?”
Dư Niên ngại ngùng, ” Đúng vậy, nhưng mà thực tế tôi không có cao 1m79, phải là 1m79,5. Hồi trước tôi cao hơn 0,5mm rồi.”
Thấy Dư Niên nghiêm túc nói, người tổ làm phim bật cười.
Dư Niên vừa tìm đồ vừa nói, “Khoảng thời gian này tôi luôn cảm giác hình như mình đã cao lên một chút, không biết có phải là ảo giác không. Nói không chừng tôi đã thật sự cao hơn 1m8 —— “
“Đúng là hơn 1m8 thật, hơn 2mm.” Nhân viên đo xong, cười nói, “Cậu cao nhanh thật!”
Dư Niên vui vẻ nói, “Cao hơn thật hả?”
“Đúng vậy, có thể đổi lại thông tin chính thức rồi.”
Người tổ làm phim tắt camera, bàn bạc với Dư Niên, “Trừ đoạn phim thức dậy ăn sáng thì chúng tôi còn muốn ghi thêm một ít đoạn liên quan tới công việc sáng tác của cậu, coi như lần đầu công bố với công chúng, cậu xem có được không?”
Dư Niên rất phối hợp, “Dĩ nhiên không thành vấn đề.”
Đoàn người đi vào phòng sáng tác của Dư Niên, đồ trưng bày bên trong khá nhiều, để tránh đụng phải nên thành viên tổ làm phim rất cẩn thận.
Dư Niên ngồi vào trước bàn làm việc, lấy đồ ra, thấy ống kính nhắm ngay mình, cậu cười nói, “Sáng hôm nay tôi không có lịch trình nên ở nhà sáng tác, công việc dồn lại thành một đống... Mấy ngày nay tôi đang sáng tác ca khúc tuyên truyền mới cho phim điện ảnh của đạo diễn Khâu Tuấn, nhắc tới đây, bài này do Hạ Minh Hi kiếm tới giúp tôi đó.”
Người tổ làm phim nghe cậu nhắc đến tên nghệ sĩ khác liền vội vàng hỏi, “Là Hạ Minh Hi sao?”
Dư Niên cười gật đầu, ” Đúng vậy, là cậu ấy. Đến lúc cậu ấy quay về tôi phải mời cậu ấy ăn một bữa mới được.”
Nhớ ra tổ làm phim có dặn phải nói nhiều vài câu về chuyện sáng tác, Dư Niên cầm một tờ giấy nháp ngổn ngang chữ viết quơ trước ống kính, “Chuyện sáng tác này, nếu như linh cảm dâng trào thì khoảng mười mấy phút là tôi viết xong lời, một đến hai giờ viết xong bài hát. Nhưng mà lúc linh cảm không tới thì ngồi trên ghế cả ngày cũng viết không ra một đoạn.”
Cậu cất bản thảo vào, “Lần này tôi đọc đi đọc lại kịch bản của đạo diễn Khâu ba lần, tìm được một ít cảm giác, khá thuận lợi. Tôi đã viết xong nhạc rồi, hôm nay sẽ điền lời vào.”
Đây là lần đầu tiên Dư Niên công khai nói chuyện sáng tác bài hát, dĩ nhiên người tổ làm phim không có bỏ qua, “Hồi trước lúc cậu sáng tác cũng như vậy hả?”
“Cũng không khác mấy, tôi còn nhớ lúc viết “Nhất Vô Sở Hữu” thì tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm. Trước mặt bày một đống sách tham khảo, bên cạnh để mấy tờ giấy nháp. Sau khi tôi học thuộc kiến thức trọng tâm thì đột nhiên linh cảm tới, cầm bút nhanh chóng viết ra, vô cùng trôi chảy.”
Tổ làm phim: “Năm đó “Nhất Vô Sở Hữu” liên tục làm bá chủ trong mấy tháng, sau đó còn nhận được giải thưởng Ca khúc vàng của năm, có ảnh hưởng gì tới cậu không?”
Dư Niên mỉm cười gảy gảy phím đàn, nhớ lại, “Ảnh hưởng lớn nhất có lẽ là, chị tôi rất vui, gửi một bao lì xì cho tôi, hình như là 66666 đồng, cảm giác bản thân sau một đêm trở thành đại gia!”
Quay thêm vài cảnh cần quay, người tổ làm phim hẹn sau khi Dư Niên tham gia hoạt động thương hiệu của điện thoại Nhật Diệu sẽ tới quay tiếp, sau đó bèn mang thiết bị đi về, Dư Niên tiễn người ra tới cửa.
Nhìn đồng hồ, Dư Niên uống ly nước, dọn dẹp đồ đạc rồi xuống lầu, Thi Nhu đã đến.
Ngồi vào ghế sau, Thi Nhu lật lịch trình trong ngày, “Mạnh ca đã tới viện bảo tàng trước rồi, nếu như trên đường không bị kẹt xe thì chắc chúng ta có thể tới sớm hơn giờ hẹn mười phút.”
Lúc bọn họ đến viện bảo tàng Ninh thành thì đã qua mười một giờ một chút xíu. Bắt tay với nhiếp ảnh gia chủ trì lần này xong, Dư Niên đi vào phòng hóa trang được dựng tạm thời.
Mạnh Viễn đang chờ trong phòng hóa trang, thấy Dư Niên đi vào, xung quanh không có người ngoài, thấp giọng nói, “Cậu có nhận ra không? Tính cách nhiếp ảnh gia này không được tốt cho lắm.”
Dư Niên gật đầu, “Có, hình như anh ấy không thích tôi.”
“80% cậu ta không thích cậu. Quý Triều Đức, nhiếp ảnh gia chụp tác phẩm nghệ thuật, tự đánh giá bản thân rất cao, còn từng nói bản thân coi thường mấy minh tinh lưu lượng ngu ngốc không có học thức trong giới giải trí.”
Mạnh Viễn sợ Dư Niên không vui, bổ sung, “Nhưng mà trình độ chuyên ngành không tệ, dù sao chúng ta cũng chỉ tới chụp hình thôi, chụp xong rồi đi.”
Dư Niên gật đầu, ” Ừ, Mạnh ca yên tâm, tôi sẽ cố gắng không để cho anh ta soi mói tôi.”
Nhưng mà thành kiến đối với minh tinh của vị nhiếp ảnh gia này còn cao hơn bọn họ tưởng. Thời tiết tháng ba vẫn chưa ấm, nhiệt độ chỉ có hai, ba độ. Dư Niên mặc quần áo phong phanh, đứng trên thềm đá bên ngoài, bốn bề gió thổi, chụp liên tục trong hai giờ, lạnh đến mức sắp mất hết cảm giác.
Nhận lấy bình giữ nhiệt Thi Nhu đưa tới, Dư Niên cẩn thận uống hai ngụm nước nóng.
Thấy Dư Niên lạnh run người, Thi Nhu cũng sắp khóc, “Nhiếp ảnh gia kia bị gì vậy? Chị đứng nhìn ở phía sau, rõ ràng hiệu quả cực kỳ tốt. Nếu anh ta không nói cậu cười quá khoa trương thì cũng là tư thế cứng đờ không tự nhiên, rồi còn lý do lý trấu là nếp nhăn quần áo không đúng, góc độ giơ chân sai, cái thể loại người gì vậy!”
Dư Niên vặn nắp bình, trả lại cho Thi Nhu, khuôn mặt cứng lại vì lạnh, không cười nổi, “Không sao, em vẫn có thể kiên trì được.”
Vận động chân tay làm nóng người, Dư Niên lại đứng trước ống kính lần nữa, chưa được vài phút đã nghe Quý Triều Đức mỉa mai, “Nếu cậu đã lấy tiền thì phải chuyên nghiệp lên! Mời cậu tới không phải để cậu kiếm tiền rồi nhanh chóng rời đi. Ồ, tôi quên mất, mấy người —— “
Dư Niên quay người, cong môi, đứng trên thềm đá, từ trên cao nhìn xuống Quý Triều Đức, hơi nâng cằm, “Có thể anh không biết, tiền công buổi chụp hình này một đồng tôi cũng không lấy, tiền đi đường và thuê người đều là tiền túi của tôi.”
“Chỉ vì không lấy tiền nên cậu cũng không thèm chụp một cách tử tế? Đây cũng chẳng phải lần thứ nhất tôi gặp—— “
“Gặp phải thể loại tiểu minh tinh chỉ một lòng một dạ muốn nhanh chóng kiếm tiền, được fans tâng bốc liền quên mất rốt cuộc bản thân thật sự có mấy phần bản lĩnh, không tự biết mình, không có một chút trình độ chuyên môn nào giống như tôi?”
Dư Niên nói một hơi, thu lại nụ cười, khuôn mặt sắc bén, trong con ngươi đầy ý lạnh, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Nhiếp ảnh gia Quý, tôi có đạo đức nghề nghiệp của bản thân. Vậy nên tôi mới đứng ở đây, mặc anh soi mói châm biếm hai giờ, toàn bộ buổi chụp đều phối hợp với anh không than phiền dù chỉ nửa câu. Mà tôi cũng hy vọng anh có đạo đức nghề nghiệp của mình, dù chỉ một phần thôi cũng được.”
“Cậu ——” Quý Triều Đức bị soi mói lại, ánh mắt xấu hổ, còn chưa nói nên lời đã nhìn thấy Dư Niên vẫy tay với trợ lý.
Lấy điện thoại từ tay Thi Nhu, Dư Niên đứng trước mặt Quý Triều Đức, gọi thẳng cho Cam Châu.
“Viện trưởng Cam, lần chụp hình này cháu không thể chụp rồi rồi.”
Cam Châu tới rất nhanh, chắc hẳn trên đường đã biết đầu đuôi câu chuyện, đilướt qua Quý Triều Đức, áy náy nói với Dư Niên, “Xin lỗi Tiểu Dư.”
Dư Niên mặc áo lông, chà xát đôi tay lạnh cóng, gượng cười nói, “Không sao, chẳng qua cháu chỉ lạnh đến mức không chịu nổi nên mới mặt dày gọi điện thoại cho bác thôi. Mong bác đừng ngại cháu nhiều chuyện.”
Cam Châu thấy mặt cậu lạnh tới mức trắng bệch, nói chuyện cũng run run, quần áo bên trong áo lông cũng chỉ có vài lớp mỏng manh, vội nói, “Là bác mời cháu tới mà lại khiến cháu chịu khổ. Nếu như cháu bị bệnh thì đó thật sự là lỗi của bác rồi.”
Dư Niên rũ mắt, dán mắt xuống khe gạch, không lên tiếng.
Cam Châu tiếp tục nói, “Hay là thế này, bác đổi nhiếp ảnh gia khác nhé, cháu thấy được không?”
Lúc này Dư Niên mới giương mắt lên, nói, “Có làm chậm tiến độ không?”
“Không đâu, chỉ là nếu đổi nhiếp ảnh gia thì cháu phải đợi lâu rồi.”
Dư Niên cong mắt, “Không sao, cháu đợi được mà, cháu cũng cố ý dời lại lịch trình mấy ngày nay rồi.”
Nghe xong, Cam Châu càng áy náy, “Ai nha, bác thật đáng trách, nếu như ngài Tu Ninh vẫn còn thì nhất định sẽ xót cháu lắm!”
“Không có đâu, ông ngoại cháu chỉ nói, ‘Hừm, còn trẻ mà sao sợ lạnh vậy? Mau tìm bà ngoại nói bà hầm canh bổ cho uống đi’!” Dư Niên bóp mũi, than phiền, “Canh bổ khó uống lắm!”
Trong nháy mắt Cam Châu bị chọc cười.
Vào trong phòng nghỉ ngơi một lúc, Dư Niên bọc kín mình lại trong áo lông, ôm thêm túi chườm nhiệt mới cảm thấy ấm lại một tí.
Sợ cậu bị cảm nên Mạnh Viễn cầm thuốc cảm qua nhìn cậu uống vào, khen ngợi, “Vừa nãy cậu phản dame lại khá lắm, vẻ mặt Quý Triều Đức lúc đó cực kỳ tuyệt vời. Cũng may viện trưởng Cam cũng là người hiểu lý lẽ, nếu không thì lần này không chụp cũng được!”
Dư Niên bưng cốc nước nóng, “Ừ, hy vọng lần sau chụp hình sẽ thuận lợi hơn.”
Cũng không lâu sau, nhiếp ảnh gia mới chạy tới, mặc áo lông đen, đi rất nhanh. Hai người bắt tay với nhau, cô nói, “Tôi tên là Hoàng Lệ Thanh, hy vọng lần đầu chúng ta hợp tác vui vẻ với nhau. Tôi ra ngoài trước để chuẩn bị ánh sáng nhé, phiền cậu chờ ở trong này một chút.”
Dư Niên gật đầu, “Ok, chị vất vả rồi.”
Lần chụp hình này vô cùng thuận lợi. Hoàng Lệ Thanh tương đối nghiêm khắc với từng chi tiết của bức ảnh, ngay cả mỗi một nét mặt của Dư Niên cũng được cô suy tính kỹ càng. Tuy nhiên lúc trời gần tối thì buổi chụp hình cũng kết thúc.
Hoàng Lệ Thanh nở nụ cười, “Tốt lắm tốt lắm, cảm giác ống kính của cậu rất tốt, hình ảnh có chiều sâu, khí chất cũng vô cùng hòa hợp với viện bảo tàng! Tôi tin rằng sau khi xuất ảnh ra, bức ảnh sẽ vô cùng tuyệt vời.”
Nụ cười của Dư Niên đậm thêm, hơi cúi người cảm ơn, “Cảm ơn chị! Khi chụp hình em cũng rất vui. Em vô cùng chờ mong thành quả của buổi chụp hình ngày hôm nay.”
Hoàng Lệ Thanh không phải người nói nhiều, bắt tay với Dư Niên thêm một lần nữa, ôn hòa nói, “Hy vọng sau này sẽ có thêm cơ hội hợp tác.” Sau đó bèn bận rộn thu dọn đồ đạc.
Xong việc, Dư Niên lên xe, lấy bình giữ nhiệt uống mấy ngụm nước nóng.
Mạnh Viễn ngồi trước mặt, “Hôm nay đến đây là được rồi, cậu về nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày sau sẽ quay video tuyên truyền. Chắc là ngày mốt weibo chính thức của viện bảo tàng sẽ đăng hình lên, đến lúc đó cậu nhớ share nhé.”
Dư Niên gật đầu, cậu cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng kéo áo lông vào sát người hơn. Trong lòng lo nghĩ về Tạ Du, “Mạnh ca, bây giờ tôi không về nhà, anh có thể đưa tôi đi bệnh viện Nhân An không?”
Mạnh Viễn lo lắng, “Cậu cảm thấy không khỏe hả?”
“Không, là một người bạn của tôi nằm viện, tôi muốn đi thăm anh ấy.”
Xe thay đổi tuyến đường lái đến cửa bệnh viện Nhân An, Dư Niên đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, khom lưng chào tạm biệt rồi đi vào bệnh viện.
Vệ sĩ canh gác ngoài phòng bệnh đều biết Dư Niên, thấy cậu tới bèn vội vã nhường đường.
Giơ tay gõ cửa, sau khi được cho phép, Dư Niên mới đẩy cửa đi vào.
Tạ Du đang ngồi trên giường đọc tài liệu, thấy Dư Niên đi vào, ánh mắt hơi sáng lên, “Không phải cậu bảo hôm nay không tới sao?”
Dư Niên cởi áo khoác dày ra rồi treo lên, nghiêng đầu cười với Tạ Du, “Lúc tôi xong việc về nhà nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho anh, nên tôi quyết định tới đây thăm anh một lúc.”
Tạ Du nhìn cậu, cau mày, “Tới đây.”
Trong khoảng thời gian này hai người đã quen với việc sống chung với nhau, Dư Niên nghe lời đi qua, “Sao vậy, anh khó chịu chỗ nào hả?”
Tạ Du giơ tay sờ vào trán cậu, hơi nóng, lông mày hắn càng nhíu chặt hơn, “Niên Niên, cậu sốt rồi.”
Nửa giờ sau, bên cạnh giường của Tạ Du có thêm một cái giường nữa, Dư Niên nằm trên đó, sờ trán mình, “Nếu anh không nhắc thì tôi cũng không phát hiện mình đã sốt tới bốn mươi độ.”
Nói xong, cậu rùng mình.
Thấy Tạ Du lo lắng nhìn sang, Dư Niên vội vàng cười, “Thật ra tôi rất ít khi bị bệnh, chắc là hôm nay bị lạnh thôi. Chắc là tôi ngủ một giấc rồi mai sẽ khỏi bệnh thôi.”
Nhưng mà không giống như cậu dự đoán, cho đến chạng vạng tối hôm sau thì cậu vẫn sốt cao không dứt, nhiệt độ không hạ xuống chút nào.
Tạ Du nhìn cậu nằm giường bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi mỏng mím chặt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Dư Niên nhận ra có người nhìn mình, hé mắt cố gắng cười với hắn, “Đừng lo, tôi ngủ một lát sẽ khỏe lại thôi.”
Giọng nói dần nhỏ xuống, cậu đã ngủ mê man.
Tạ Du không an tâm, mở đèn giường đọc tài liệu. Đến nửa đêm, dường như Dư Niên gặp ác mộng, liên tục trở mình.
“Bà ngoại...”
Trong căn phòng yên tĩnh, Tạ Du nghe rõ lời nói mớ của Dư Niên bèn quay đầu nhìn sang. Hắn thấy lông mi Dư Niên ướt đẫm, hơi thở dồn dập, gò má đỏ lên, trong lúc mơ màng, cánh tay buông thõng xuống giường, ngón tay hơi co lại, giống như muốn cầm lấy thứ gì đó.
Tạ Du do dự vài giây, xuống giường, nhẹ nhàng nhét tay Dư Niên vào lại trong chăn.
Hắn đang định rút tay mình ra, bỗng một giây sau bị một bàn tay nóng bừng cầm lấy.
Tạ Du lập tức cứng người, muốn rút tay ra, nhưng lại không nỡ. Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn nghe Dư Niên thì thầm, “Tạ Du...”
Trong nháy mắt tim Tạ Du đập thình thịch, hắn ngừng thở, dè dặt trở tay cầm tay Dư Niên, lông mi khẽ run, dịu dàng đáp lại, “Ừ, tôi đây.”