Nghề Nuôi Gái

Chương 58: Chương 58: “ Quay Đầu Là Bờ Ai Ngờ Là Vực .”




Sau bữa cơm chiều ngày hôm đó cả quán thay đổi thái độ với nhau một cách rõ rệt. Tôi không cơm cháo gì nữa, vẫn mở quán làm bình thường tuy nhiên giờ giấc ngủ nghỉ của tụi nhân viên tôi cũng không quản nhiều. Bình thường quán mở đến tầm 1h đêm là đóng cửa, nay đứa nào mệt thì tự đi ngủ. Tôi cũng chẳng buồn nói vì ngay đến bản thân mình cũng ngán ngẩm cái cuộc sống này lắm rồi. Buổi trưa chúng nó ngủ đến 12h trưa mới dậy, dậy rồi thấy mấy túi đồ ăn sẵn để ở bàn ăn cũng chẳng đứa nào buồn đụng đũa. Tôi thì dậy sớm hơn, với lại thanh niên ăn gì cũng được nên từ hôm đó hôm thì ăn mỳ tôm hôm thì gọi cơm rang, phở xào đến tận nhà. Nhân viên ngủ dậy nếu không muốn ăn đồ ăn sẵn bà chị mua thì chúng nó mượn xe ra chợ ăn tạm cái gì đó rồi lại về làm.

Riêng duy nhất Tuyết vêu là chẳng bao giờ chịu bỏ tiền ra ngoài ăn. Thức ăn bà kia mang xuống không ai ăn là nó ăn hết. Lắm hôm bọn cái Hoa cái Quỳnh rủ nó đi ăn:

- Trưa rồi mấy chị em mình ra chợ ăn tạm cái gì rồi về đi. - Hoa nói

Tuyết vêu đang ngồi ở ghế thấy thế trả lời:

- Thôi tao không ăn đâu, bọn mày đi ăn đi. Ở nhà ăn mấy thứ kia cũng được.

Quỳnh nói:

- Mấy thứ đồ đó ăn có ra cái gì đâu, ngày nào cũng đổ đi. Đi ra chợ ăn đi, em có tiền đây rồi. Hôm qua đi khách quen em được bo 500k.

Thấy bảo được bao một cái là Tuyết vêu đồng ý đi luôn. Nhân viên tính nết đứa nào như nào tôi nắm bắt được hết. Tính thèn Quyết thì nó tiết kiệm lắm, chỉ ăn những gì không mất tiền mặc dù không ngon nhưng cứ no là được. Họa hoằn lắm mới thấy nó chung tiền đi ăn đêm với mọi người, không thì nó toàn ở nhà ăn mỳ tôm. Gần đây tiền nong bà chị quản không cho ứng nên thèn Quyết cũng không có tiền. Mấy đứa kia nó xinh xắn nhiều khi còn được khách bo chứ thèn Quyết không gặp khách quen thì ma nào nó đi mà đòi bo. Đợt đầu mấy anh khách quen còn hay đến, chắc dạo này làm ăn đói kém nên chẳng thấy alo cho thèn Quyết gì cả. Có khách đấy nhưng đa số nhìn thấy thèn Quyết là bỏ đi. Từ hôm nó về quê xong bị ma nhập xuống tôi thấy nó kém duyên đi hẳn. Ngày lẹt đẹt 3-4 vé, lắm hôm mãi đến 11h tôi nó mới được đi mở hàng, mà đấy là khách nó còn miễn cưỡng đi vì lý do:

“ Giờ cả khu này không còn nhân viên.”

Nói thế xong khách nhìn thèn Quyết cũng chỉ biết tặc lưỡi đưa chim, lắm thằng còn nhìn thẳng mặt thèn Quyết rồi mặc cả như mớ rau, lạng thịt:

- Em này mà cũng đòi thu 300k á, 250k thì thôi đi tạm....!!

Nghe khách nói câu đấy xong tôi chỉ muốn đấm thẳng vào cái mặt *** của nó. Vì lắm thằng khốn nạn nói ra câu đó không một chút ý tứ, nó nói như thét vào mặt nhân viên. Ngày trước là tôi chửi xong đuổi con mẹ chúng nó đi ngay. Nhưng giờ nhìn vào trong quán thấy bọn kia nó đi làm hết, Tuyết vâu thì đứng lên, ngồi xuống. Chốc nó lại mở sổ ra xem cái Hà, cái Quỳnh, cái Hoa đã đi được bao nhiêu vé. Nhất là khi nó nhìn tôi cười như mếu:

- Anh ơi, mãi mà chưa được mở hàng. Hôm nay có khi em không đi được vé nào mất.

Thế nên tôi nhịn, nhịn lắm...Khách trả giá như thế tôi vẫn Cười:

- Vâng, thế thì 250k cũng được. Em này cũng chiều lắm, anh thanh toán tiền rồi em bảo em ấy đi.

Nói ra những lời trái với suy nghĩ của bản thân thấy lợm giọng vô cùng. Thèn Quyết ngồi trong thấy tôi gọi dậy đi làm là mừng lắm, hớn hở chạy ra nhưng tay vẫn không quên che miệng làm duyên. Nó cũng chẳng nghĩ ngợi gì về việc mình bị coi rẻ còn hơn hàng hoá, hoặc có chăng nó có nghĩ nhưng với nó có khách để kiếm tiền thì những thứ khác không còn quan trọng.

Vậy nên nó không dám chi tiêu là vì vậy, tôi hiểu và bọn cái Hoa cái Quỳnh cũng hiểu. Lắm khi thèn Quyết ngại không đi ăn là bọn nó vẫn mua về cho thèn Quyết bình thường. Dù gì thì ba đứa nó cũng cùng quê, đi làm thì cũng chẳng phải sung sướng gì. Gặp người tử tế thì còn đỡ, gặp khách khốn nạn thì bị hành cho ra bã. Nhất là bọn chơi đồ xong nó mà đi thì thiếu mỗi nước xách *** chạy. Giờ ăn uống lại chẳng đâu vào đâu, tôi cũng đéo thể hiểu nổi bà chị nghĩ gì mà bỏ bê chuyện chăm sóc nhân viên. Chúng nó bỏ tiền ra mua đồ nấu ăn cũng không chịu. Ngày đéo nào cũng mấy cái túi bóng như cho chó ăn vậy. Hôm nào mà bà ấy bận việc cũng chẳng thèm gọi cho tôi mua gì cho bọn nó ăn hay nấu cơm cho tụi nó. Sau đó tôi có hỏi thì bà ấy chỉ bảo:

- Kệ, chúng nó tự ăn mỳ tôm một bữa cũng được.

Bà ấy nói kiểu như đồ ăn bà ấy mang xuống hôm nào chúng nó cũng ăn vậy. Ngoài thèn Quyết ra thì chẳng đứa nào nó ăn. Tuy không thích nhưng tụi nó cũng chẳng nói, còn tất nhiên trong suy nghĩ bọn nó nghĩ gì thì có trời mới biết. Điều duy nhất bà chị quan tâm đó là Tiền. Ngày trước tiền làm được tôi ghi sổ sách rõ ràng, nào là tiền chi tiêu hàng ngày, tổng số tiền, tiền của nhân viên, tiền của chủ, rồi tiền thanh toán phòng cho các nhà nghỉ....ngày nào chốt ngày đó, nhưng có khi một tuần, có khi cả tháng bà chị mới xuống cộng sổ rồi lấy tiền. Thường thì bà ấy chỉ lấy tiền của mình còn tiền nhân viên thì tôi sẽ giữ. Liệu khi nhân viên nó xin về hay ứng tiền gửi về thì tôi còn có mà đưa. Nhưng tầm một tuần nay thì ngày nào bà ấy xuống lấy tiền ngày đó. Lấy hết, lấy sạch kể cả là tiền của nhân viên. Ví dụ như hôm nay làm thì trưa mai bà ấy xuống lấy tiền. Thành thử ra nhìn bọn nó không có tiền tôi cũng chẳng còn cách nào, vì tiền bà chị cầm cả rồi. Một hôm cái Quỳnh hỏi tôi:

- Anh ơi, cho em ứng 1tr em trả tiền mua đồ trên mạng.

Nghĩ bụng tiền bọn em làm giờ chị giữ hết anh có cẩm đồng nào đâu mà ứng. Nhưng tôi vẫn mở ví lấy tiền của mình ra đưa nó rồi nói:

- Tiền bọn em chị cầm hết rồi, em cũng biết đấy. Nhưng anh cho em vay, mai chị xuống thì em ứng tiền trả cho anh nhé.

Quỳnh gật đầu rồi cầm lấy 1tr tôi đưa ra trả tiền cho anh Shipper đang đứng ngoài hóng. Đợt đó bọn cái Quỳnh cái Hà làm được nhiều tiền lắm. Có ngày hai đứa nó đi được 18-20 vé chưa tính tiền bo là bình thường. Còn cái Hoa thì đều đều ngày 8-9 vé, riêng thèn Quyết thì vẫn ế, có hôm khách đông nhưng thèn Quyết vẫn chỉ 2-3 vé là cùng. Nhưng được cái vì thèn Quyết chiều khách nên tầm 12-1h đêm mấy nhà nghỉ xung quanh hay mượn nó đi đêm. Ban đầu tôi lấy làm lạ vì không hiểu sao cái nhà nghỉ đó hay mượn thèn Quyết đi đêm thế. Cho đến một hôm nhà nghỉ Bình An mượn thèn Quyết đi đêm. Sẵn tối đó tôi cũng nợ bên đấy mấy phòng, thèn Quyết đi được một lúc thì tôi đi sang trả tiền phòng. Chưa vào đến nhà tôi đã nghe giọng mụ già chủ nhà nghỉ Bình An nói chuyện với đứa dọn phòng:

- Khiếp con này xấu nhỉ, răng lợi chìa hết cả ra. Thế mà cô cứ mượn.. - Con dọn phòng nói.

Mụ chủ nhà nghỉ vừa cười vừa trả lời:

- Ừ, nó xấu thật nhưng được cái chiều khách. Với lại đi đêm tầm này toàn khách say, khách đập đá, khách già...Mượn những đứa khác chúng nó không đi đâu. Chỉ có con này là nó hay đi được. Mượn bọn trẻ xinh kia lên phòng cái chúng nó xuống ngay. Mà con này tao cũng phải lấy rẻ đi. Trả tiền cho chủ nó xong mình cũng được 200k tội gì.

Hoá ra là như vậy, bảo sao con mụ già suốt ngày mượn thèn Quyết. Lắm lúc thèn Quyết đang bận đi khách tôi bảo cho đứa khác đi được không thì mụ nhất mực khônh chịu, cứ phải là mượn thèn Quyết mới chịu. Thấy tôi đi vào mụ chủ nhà nghỉ không nói gì nữa, sợ tôi nghe thấy lần sau tôi không cho mượn. Đúng là làm gái xấu quá cũng khổ, toàn khách khó xơi thì mới đến lượt. Cũng lạ một điều mặc dù như vậy nhưng đi xong về tôi cũng không thấy thèn Quyết kêu ca gì cả. Chắc tại do bận gần đây không có khách nên thèn Quyết cố gắng chịu đựng. Trả tiền phòng xong tôi định đi về thì thấy tiếng thèn Quyết đi từ trên tầng xuống:

- Cô ơi...Cho cháu xin thêm hai cái bao nữa...

Tôi quay lại thì đúng thèn Quyết thật, nó đang đi ra quầy xin mụ chủ nhà nghỉ bao cao su. Mụ chủ nhà nghỉ hỏi:

- Trên phòng tao để 2 cái bao rồi đây, vừa mới lên sao đã dùng hết rồi.

Thèn Quyết xuống đến nơi thì thấy tôi đứng đó, nó nhăn mặt nói với mụ chủ nhà nghỉ:

- Tại khách của cô đấy chứ, cháu chiều cho xong bảo đeo bao. Đeo được một tí thì ông ấy lại rút ra. Đeo cho cái khác lúc sau lại thế. Không có bao cháu không đi đâu...??

Tôi nhìn mụ chủ nói:

- Khách khứa của bà đi làm sao đấy, thế có đi được không. Nó đi nãy giờ cũng nửa tiếng rồi đấy.

Mụ chủ vội vàng xua tay:

- Khách hiền mà, thôi đây cầm hẳn 4 cái lên phòng cho nó thoải mái.

Nghĩ khổ thân thèn Quyết, tôi định bảo nó đi về thì thằng khách già kia cũng đi xuống, thằng già quát:

- Đổi cho người khác đi, con này không chiều chuộng gì cả.

Thấy to tiếng mụ chủ đi ra can khách:

- Giờ này làm gì còn ai mà đổi, em này hiền lành nhất rồi. Mà anh cũng đi được một lúc còn đòi đổi gì nữa. Mà không đi không trả lại tiền đâu.

Thằng già ngúng nguẩy không chịu, tôi đi sát lại gần nói:

- Mà đi thì đeo cái bao vào đi cho nó đàng hoàng. Không đi được thì thôi, không có chuyện trả lại tiền với đổi người đâu. Ông không đeo bao lỡ chúng nó có chửa ra đấy thì sao...?

Thằng già nhìn tôi lừ lừ:

- Mày là thằng nào mà nói tao...? Đm, tao đi gần ra tao xuất ra ngoài chửa sao được..

- Nó là chủ quán ABC đấy, nhân viên nhà nó đấy. Các ông lúc sướng còn biết đường nào mà rút. - Mụ chủ nhà nghỉ tiếp lời.

Nghe đến cái tên quán là mấy anh khách cũng đủ ngán rồi. Ngay cả mấy nhà nghỉ nói thật cũng chẳng ưa gì quán tôi. Vì đa phần những vụ đánh nhau lần nào cũng dây dưa đến nhân viên quán tôi. Nói nôm na thì xung quanh đây họ coi quán tôi như bệnh hủi ấy, dây vào mệt xác. Thằng già cũng không ngoại lệ, biết vậy nên lại ngậm ngùi đi lên phòng. Tuyết vêu đi theo sau, nó quay lại nói:

- Khách mà không rút bao ra thì em đi được anh ạ.

Trưa ngày hôm sau bà chị xuống lấy tiền, cái Quỳnh đi ra ứng một triệu, vừa mở mồm ra:

- Chị ơi cho em ứng 1tr trả tiền mua đồ...

Bà chị lập tức làu nhàu:

- Làm chưa được bao nhiêu, tiền nong mới chạy mất 200tr xong giờ đã ứng rồi. Khổ quá cơ.

Quỳnh nghe xong mặt ngắn lại, nó cúi mặt xuống không nói gì. Bà chị thì để tiền trên bàn rồi quay đít đi thẳng. Cũng chẳng thèm hỏi dạo này khách khứa ra làm sao, sức khoẻ như thế nào. Tôi thì thấy khó chịu vô cùng, càng ngày bà chị càng quá đáng. Giờ thì những thứ mà bà ấy nói trước đây nào là tình cảm chị em, phải đối xử tốt với nhân viên vì chúng nó kiếm tiền cho mình giờ này bà ấy hành xử trái ngược hoàn toàn. Cái cảnh bà ấy đặt tiền xuống bàn như kiểu ban ơn, bố thí cho nhân viên khiến ai cũng phải bực mình. Rồi cái gì đến cũng đến, tối hôm đó cái Hà xin về quê. Nó gặp tôi bày tỏ vấn đề:

- Anh ơi, cho em về nhà mấy hôm, hình như em lại bị chảy máu rồi.

Lần trước nó mới phá thai xong đi làm bị rong máu mấy ngày, dạo này lại đi khách nhiều nên có khi lại bị là chuyện hoàn toàn có thể. Tuy nhiên giờ tôi không quyết định được, tôi nói với nó:

- Em gọi điện xin chị đi, anh mà cho mày về bà ấy lại chửi um lên. Em cứ bảo em bị như thế không làm được.

Cái Hà đồng ý, nó vào phòng gọi điện một lúc xong ra bảo tôi:

- Chị bảo làm hết ba ngày cuối tuần đông khách rồi thứ 2 mới cho em về. Mà về không cho em ứng tiền anh ạ. Bảo là chỗ nợ 50tr kia vẫn còn, lần sau xuống làm thì chị đưa tiền gửi về.

Tôi tặc lưỡi gật đầu:

- Ừ, giờ bà ấy nói thế thì biết sao. Thôi em cố gắng nốt mấy hôm nữa. Đi được vé nào thì đi không thì thôi.

Cái Hà vâng dạ rồi đồng ý ở lại cố mấy ngày cho dù nhìn mặt nó không lấy gì làm vui vẻ. Nó vẫn đi làm mấy hôm sau đó, nhưng vật vờ, lắm lúc đi xong toàn bật phòng trở về. Đêm chủ nhật nó thu xếp quần áo để sáng thứ hai về, nó bảo tôi:

- Anh ơi, giờ chị ngủ chưa nhỉ. Mai em về mà chị chẳng thấy đả động gì đến tiền nong cả. Em về không có tiền thì về kiểu gì.

Lúc đó là 1h đêm rồi, tôi mới bảo:

- Em gọi điện nhắn tin xem ý chị như nào. Đồng ý thì anh lấy tiền hôm nay ứng cho.

Hà lấy điện thoại gọi nhưng bà ấy không nghe, nhắn tin cũng không thấy trả lời. Từ hôm được thả mặc dù nó tỏ ra không có chuyện gì nhưng nó ít nói hơn hẳn. Trầm tính hơn, chẳng biết nó suy nghĩ gì. Nó cứ ngồi đó nhìn tôi như kiểu van xin, nghĩ ngợi một lúc tôi gọi nó vào phòng rồi nói:

- Bây giờ thế này, em có nhớ từ hôm đó đến giờ em lam được bao nhiêu không..??

Cái Hà ngồi lấy điện thoại ra xem rồi trả lời:

- Được tầm 15tr anh ạ, nhưng chị bảo trừ nợ. Em không dám nói....

Đm, cảnh chó cắn áo rách. Tôi thừa biết số tiền đó chúng nó đâu phải trả cho ai. Là bà chị nói khống để ăn không ăn hỏng tiền của hai đứa chúng nó. Tôi nói:

- Đúng rồi, sổ anh cũng ghi thế. Giờ thế này hôm nay em đi được 10 vé. Là em được 1tr2, anh cứ đưa em 2tr nhé. Cầm mà đi lại...sau xuống rồi....

Định nói sau xuống rồi tính, nhưng tôi lạ gì nữa. Cái Hà về lần này chẳng bao giờ nó quay lại nữa. Với cái cảnh sống ăn uống, rồi tiền nong như này làm gì có đứa nào nó muốn quay lại. Nhưng thôi, tôi cũng chỉ giúp được nó đến thế này. Tôi đưa cái Hà 2tr, nó cầm lấy mặt mừng rỡ:

- Em cảm ơn anh, anh không sợ chị mắng à..?

Tôi cười:

- Mắng chửi không chết được người đâu mà sợ. Hơn nữa tiền tụi mày làm thì tụi mày lấy. Anh chỉ tiếc mỗi cái không cầm hết được tiền để trả chúng mày. Thôi ngủ đi, mai anh chở ra bắt xe.

Đằng nào thì tôi cũng sắp nghỉ, làm thế này tích lại chút đức cho bà chị. Nhưng tôi nghĩ sai cmnr, như thường lệ trưa hôm sau bà ấy xuống. Đếm đếm tiền nhìn vào sổ bà ấy hỏi tôi:

- Sao lại thiếu mất 2tr..??

Lúc này có cả ba đứa nhân viên ngồi đó tôi mới nói:

- Cái Hà về quê nó xin ứng 2tr, đêm qua nó gọi chị không nghe máy. Hôm qua nó làm được 1tr2 em trả hết với cho nó ứng thêm 800 là 2tr. Từ hôm được thả nó làm được hơn 15tr chị cầm cả rồi đấy thôi.

Bà ấy gắt:

- Nhưng nó còn nợ.....Mà lần sau đứa nào về tiền nong để chị đưa cậu đừng đưa linh tinh như thế khó tính lắm.

Chắc định nói là còn nợ 50tr nhưng chợt nghĩ ra tôi cũng biết đó là khoản tiền khống nên rụt lời lại. Cái Hoa vội nói:

- Chị ơi, ba ngày nữa chị cho em lấy tiền gửi về nhà cho bố mẹ. Cả của chị Tuyết nữa.

Bà chị lẩm bẩm:

- Khiếp, sao một lúc lấy lắm thế. Gửi về ít ít thôi không bố mẹ lại nghĩ đi làm được nhiều tiền lại càng đòi. Hai đứa gửi về 10tr thôi. Còn đâu lần sau gửi, mà chị còn phải đi vay lãi cho chúng mày đã chứ.

Phải nói nghe câu đấy xong tôi thấy khắm, tởm vô cùng. Chị em cái Hoa - Tuyết chẳng nợ nần gì bà ấy cả. Tiền chúng nó làm được bà ấy lấy cho người khác bốc họ mấy tháng nay sao tôi không biết. Nay chúng nó muốn lấy tiền gửi về thì lại văn vở. Càng ngày càng thấy bà chị thâm độc, tìm mọi cách moi móc của nhân viên. Từ mua cái điện thoại ăn chặn của chúng nó 1-2tr rồi tiền nọ tiền kia. Nhưng được cái bà ấy khôn vô cùng, nhận thấy nhân viên có thái độ bất bình là bà ấy lại tổ chức cho đi bay một trận. Mỗi lần đi bay về các em lại quý chị như vàng, đm phê pha xong toàn kẹo nó nói thì hay hơn tổng thống thuyết trình. Mà nào được bao, đi về bổ đầu hết, mà bổ còn miếng to miếng nhỏ. Nhân viên thì chỉ biết chơi, chơi xong về bảo bao nhiêu biết từng đấy.

Dĩ nhiên là những trận bay sau này tôi không tham gia với lý do:

- Anh không có tiền.

Biết vậy nên càng lúc tôi và bà chị càng thái độ ra mặt với nhau. Tôi chỉ làm đúng công việc của mình, còn những chuyện khác tôi không quan tâm. Và rồi tôi cũng thuê được một căn nhà ngay gần đó. Chỉ mất đúng một ngày để tôi dọn về đó ở. Dù đã xin nghỉ trước đó nhưng do bà ấy chưa tìm được người nên tôi vẫn phải trông quán cho bà ấy vào buổi tối. Ban ngày thì nhân viên tự quản, cũng chẳng có khách mấy. Tối hôm đó đang ngồi ở quán thì có facetime gọi đến, là cái Trang ( Trang xinh gái, cute mà kén khách đấy):

- Alo, alo anh T hêy, anh đang làm chi đó.

Nó nói đúng giọng Nghệ An luôn, nhìn nó trong màn hình với gương mặt không mấy thay đổi, chỉ có bộ tóc xoăn khiến nó nhìn già dặn hơn hẳn. Tôi cười rồi nói:

- Ài chà, hot gơn đổi số điện thoại hôm nay gọi anh có việc gì đấy...??

Nó không ngần ngại vào thẳng vấn đề luôn:

- Dưới mô có khách không anh, em định xuống đó làm....Được không anh..??

Tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi nói:

- Có khách nhưng em hỏi chị chưa..Anh sắp nghỉ ở đây rồi...Quán giờ cũng vắng người...

Trang nói:

- Em không có số chị anh ạ...Nhưng anh mà nghỉ thì thôi em cũng không xuống nữa..

Hỏi thăm nhau một lúc thì có khách nên tôi tắt máy. Nghe nó kể nó đang làm ở Hà Tĩnh nhưng giá vé chỉ có 50k một lần đi khách nên muốn quay lại đây làm. Tôi gửi số bà chị cho nó bảo nó gọi xem bà ấy đồng ý thì xuống. Nói thật tôi muốn khuyên nó đừng xuống, nhưng tôi lại sợ tôi khuyên tốt cho nó nhỡ đâu nó không biết lại buôn với bà chị tôi thì hoá ra tôi thành thằng rỗi hơi. Đéo dại các bạn ạ, đời đôi khi muốn giúp người nhưng lại bị phản dame sml, nhất là với mồm nhân viên. Tin thì tin khi không ảnh hưởng đến mình thôi. Còn đặt niềm tin hoàn toàn nhất là hứa hẹn thì đừng bao giờ.

Và rồi hai hôm sau cái Trang bắt xe xuống thật, chẳng biết bà chị hứa hẹn gì mà nó xuống nhanh thế. Nó xuống buổi trưa, khi đó tôi không ở quán. Đang nằm bên nhà thì thấy có tiếng gọi cửa:

- Anh T ơi, anh T ơi...

Nghe giọng tôi đoán là nó rồi, ngồi nói chuyện một lúc thì tôi đi với nó sang bên quán. Chẳng thấy đồ đạc của nó đây cả, sắp xếp xong xuôi, ngồi cả nhà nói chuyện nó bảo tôi:

- Tối anh làm món sườn xào chua ngọt nhé. Em thích món đó lắm....

Cái Hoa cười cười:

- Giờ anh T không nấu cơm nữa rồi. Toàn chị mua đồ ăn sẵn thôi.

Tôi hỏi Trang:

- Chị gạ em xuống à..??

Trang cười tươi như hoa nói:

- Vâng, anh cho số là em gọi cho chị. Chị bảo xuống luôn đi, giờ đang đông khách mà vé giờ trả cao hơn ngày trước. Thế là em trốn ở chỗ bà chủ cũ xuống đây luôn. Em còn nợ bà ấy 2tr, sáng giờ bà ấy gọi suốt nhưng em không nghe máy.

Nó trốn đi bảo sao chẳng thấy đồ đạc gì, mỗi bộ quần áo với cái điện thoại. Chỗ cũ qua lời nó kể đúng là rẻ mạt thật, nhưng nó đâu biết nó đang trong tình cảnh “ Tránh Vỏ Dưa thì lại *** trúng Vỏ Dừa.” Nhìn nó cười hớn hở khi gặp lại người quen như tôi hay cái Hoa mà không biết rằng còn một người cực kỳ quen khác chuẩn bị cho nó biết thế nào là Cuộc Đời Bế Tắc...

Quả nhiên mọi chuyện diễn ra 3 hôm sau đó đã khiến giọt nước tràn ly.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.