Vì sao muốn cứu Vân Mặc Tuyên?
Chính hắn cũng không biết tại sao, bởi vì Vân Mặc Tuyên là vai chính? Hay là vì Vân Mặc Tuyên là đồ đệ trên danh nghĩa của hắn? Hắn cũng không biết, hắn theo bản năng mà duỗi tay ra, chỉ là trong lòng hắn nghĩ không muốn nhìn thấy Vân Mặc Tuyên bị thương.
Có lẽ đây gọi là hào quang nhân vật chính? Ngay cả bản thân mình là phản diện cũng không chống cự được, bị nhiễm rồi? Nói không chừng sau này còn được tẩy trắng, liền trở thành tiểu đệ với vai chính nga?
Bạch Nghiên cẩn thận nghĩ, cảm thấy như vậy vẫn không được, làm tiểu đệ của vai chính cũng nguy hiểm a, lúc nào cũng có khả năng biến thành nhân vật hi sinh trợ giúp vai chính.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Nghiên quyết định vẫn là sống ẩn dật, nuôi tiểu mao cầu, ngắm phong cảnh, sống một cuộc sống “dưỡng lão” đối với vai phản diện mà nói thì đây mới chính là cách tuyệt nhất ở thế giới này.
“Không có vì cái gì cả, ta chỉ là tùy tiện làm, không có nghĩ nhiều như vậy.”
Bạch Nghiên tùy ý trả lời, nhưng Vân Mặc Tuyên nghe thì lại rất để ý.
“Tùy tiện làm? Nguyên lai sư tôn chính là nghĩ như vậy sao?” Vân Mặc Tuyên cúi đầu, “Sư tôn, người đúng thật là người tốt.”
Bạch Nghiên nghe xong lời này, cân nhắc một chút, cảm giác có điểm không thích hợp, nhưng cụ thể không thích hợp chỗ nào hắn lại không thể nói được, chỉ có thể hậm hực chung quy lại là mình đụng phải vai chính có bệnh lải nhải a.
Vân Mặc Tuyên lại tiếp tục buồn bã nói: “Kỳ thực nếu ta chết đi, sư tôn có lẽ sẽ càng vui đi.”
Bạch Nghiên sợ tới mức làm rớt tiểu mao cầu, hắn giơ tay thành tư thế đầu hàng: “Ta không phải, ta không có ý đó, ngươi không cần nói bậy a.”
“...............”
“Thật sự không có, ta làm sao mà muốn ngươi chết.” Ta nhiều lắm chỉ là rủa ngươi có mấy câu khi ngươi cười nhạo ta lạc đường mà thôi.
Nửa ý sau Bạch Nghiên không dám nói thành lời, hắn không nghĩ Vân Mặc Tuyên sẽ mẫn cảm đến như vậy, vậy mà lại hỏi vấn đề này. Trời đất chứng giám, hắn xuyên thành phản diện nhưng tâm chính là hướng về vai chính, là một thanh niên tốt của năm có được không?
“Được, ta tin tưởng người.” Vân Mặc Tuyên kéo tay Bạch Nghiên xuống, không cho hắn lộn xộn nữa, “Lại nhích tới nhích lui miệng vết thương liền nứt ra rồi.”
Bạch Nghiên lúc này mới chịu thả tay xuống, bởi vì miệng vết thương lại nứt ra, hắn ăn thêm mấy viên Hồi Xuân Đan chữa thương. Nếm nếm vị, hắn cảm thấy Tụ linh đan ăn vẫn là ngon nhất.
Lại nói càng ngày tiểu mao cầu dường như ăn toàn đồ ngon.
Ra khỏi động đom đóm, Bạch Nghiên thấy Vân Mặc Tuyên cầm Vân Không ngọc suy tư, vì thế cũng tò mò ngó qua.
Ngọc bài trắng như tuyết có khắc một chữ “Vân” rồng bay phượng múa. Rất khó tưởng tượng được, sở hữu khối ngọc nho nhỏ này là có thể ra lệnh cho toàn bộ thuộc hạ tinh nhuệ của Vân tộc, tượng trưng cho quyền lực tối cao của gia tộc Vân thị.
“Sư tôn cảm thấy hứng thú với cái này?”
“Không, ta chỉ là có chút tò mò.”
“Nếu sư tôn thích, liền cầm đi, dù sao cũng là cùng sư tôn phát hiện.” Vân Mặc Tuyên thử thăm dò nói, “Hơn nữa người là sư tôn, cũng là trưởng bối.”
“Cái gì?” Trưởng bối? Hắn già như vậy sao? Bạch Nghiên bây giờ đang không cùng mạch sóng não.
Đồ vật quan trọng của Vân gia, Vân Mặc Tuyên cứ như vậy mà đưa cho mình? Không đúng, mình muốn cái này làm gì.
Bạch Nghiên quả quyết cự tuyệt, hắn lấy cái này lại không có chỗ dùng, cho hắn cái ngọc bài này còn không bằng cho hắn bộ network di động. Như vậy hắn còn có thể đọc cốt truyện mới, cùng các bằng hữu trên mạng tán gẫu, thuận tiện tán dóc về cuộc sống ở thế giới này.
Ví dụ như hung thú Sí Vụ nguyên lai lại là một tiểu mao cầu đáng yêu, Bạch Nghiên nguyên chủ thế nhưng lại hắc hóa, vai chính nhiều lúc lại là người có bệnh, thế nhưng nhẫn tâm cười nhạo mình mù đường....
Mù đường là bảo bối của thế giới có hiểu hay không! Bạch Nghiên trong lòng hô lớn.
Vân Mặc Tuyên nắm chặt ngọc bài lại hỏi một lần nữa: “Sư tôn thật sự không cần?”
“Vô dụng, ta không cần.”
Bạch Nghiên lại một lần nữa từ chối, tay ôm mao cầu, hắn có cảm giác chính mình hiện tại rất có một loại khí chất cao nhân không nhiễm phàm trần.
Thấy Bạch Nghiên biểu tình tiêu sái, thoạt nhìn thật sự là một bộ dáng ta đây không thèm.
Vân Mặc Tuyên liếc mắt nhìn Vân Không ngọc, đột nhiên cảm thấy như là mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Hắn kỳ thực không cần dò xét cái gì, rõ ràng trực giác đã sớm nói cho hắn biết Bạch Nghiên này đã không phải là Bạch Nghiên trước kia.
- -------***------------