“Thật không nghĩ tới, ngươi thân là hung thú thế nhưng lại chịu ở trong bộ dáng như này.” Phương Linh Nguyệt như là nghĩ tới chuyện thú vị bỗng bật cười, “Bất quá hai con hung thú còn lại bị phong ấn cũng chẳng khá hơn ngươi là bao, ha~, ai có thể nghĩ tới tứ đại hung thú năm đó lệnh người nghe sợ đến vỡ mật thế nhưng lại lưu lạc đến trình độ như này.”
“Nguyên lai ngươi đang nói đến Bích âm độc xà, trừ ta, Bích Oánh và Ngọc Cốt đều gia nhập cái tổ chức Tế An kia?” Tiểu mao cầu nhạy bén nghĩ tới tổ chức Tế An làm bọn họ phiền não kia, biến thành nanh vuốt của Phệ Tâm Ma, hai tên gia hỏa kia điên rồi sao.
Liệt diễm Sí Vụ cầm đầu tứ đại hung thú, trừ ma âm Âm Chỉ bị Vân Mặc Tuyên giết chết ở Vô Tận chi cảnh ra, còn lại vạn độc Bích Oánh cùng hồng thao Cốt Ngọc.
“Phải không?” Phương Linh Nguyệt như vô ý tiếp tục đề tài này, nàng trực tiếp nói ra mục đích, “Ta biết, trước kia tứ đại hung thú các ngươi bị Chúc An và tộc trưởng Tộc săn thú Mạch Tri phong ấn vào Vô tận chi cảnh, từ đó chịu cảnh cực khổ ngày qua ngày, năm này sang năm nọ không được tự do, đối với bọn họ các ngươi nhất định là thống hận vạn phần.”
Tiểu mao cầu cười lạnh nói: “Thì như thế nào, bọn họ đều đã chết rồi.”
Phương Linh Nguyệt lắc đầu nói: “Chúc An có lẽ thực sự đã chết, nhưng Mạch Tri bởi vì có Ngự linh châu nên linh hồn lại có thể được bảo tồn, ngươi thân với hắn nhất cũng là người thống hận hắn nhất, hẳn là có thể cảm nhận được đi.”
Phương Linh Nguyệt ném ra một đóa mai nhỏ nói: “Cái khí tức này ngươi hẳn là sẽ không quên đi?”
Khí tức mỏng manh quen thuộc, phảng phất giống như đang gặp lại khuôn mặt ôn nhu của người nọ cách đây ngàn vạn năm.
Tiểu mao cầu kích động: “Linh hồn của hắn........”
“Ở bên ngoài cách Linh Y Cốc không xa, còn nhớ rõ rừng mai kia không, linh hồn Mạch Tri liền ở nơi đó.”
“Ngươi vì sao lại muốn nói cho ta biết, ngươi cùng hắn có thù hận gì?” Tiểu mao cầu nhìn Phương Linh Nguyệt hỏi, “Hơn nữa, nếu ngươi có oán hận vì sao không tự mình động thủ?”
“Đã từng có một chút dây dưa, đều đã là chuyện cũ năm xưa thôi.” Phương Linh Nguyệt quay đầu đi, nói “Tuy nói là thế, nhưng có nữ nhân đặc biệt như ta trong lòng 'nhớ thương' hắn, mà ta lại lười tự mình ra tay, đành phải mượn tay kẻ khác giải quyết.”
Nghe xong lời nàng nói, tiểu mao cầu hừ lạnh một tiếng xoay người hướng rừng mai kia chạy tới. Nó không tin lời nói có lệ kia của Phương Linh Nguyệt, nhưng cho dù là như vậy, nó vẫn muốn đi tới rừng mai kia một chuyến, không phải là vì báo thù, mà là muốn xác nhận, xác nhận rằng người kia thực sự còn sống.
Ở Khô hải, trong trí nhớ hỗn loạn Vân Mặc Tuyên miễn cưỡng ổn định lại tâm trí, bắt lấy cánh tay Bạch Nghiên kêu: “Sư tôn, sư tôn, Bạch Nghiên!”
Bạch Nghiên cúi đầu, hắn vẫn còn đang đắm chìm trong ảo ảnh đầy huyết sắc. Tiếng kêu rên thê lương đánh sâu vào màng tai, hắn phảng phất như cảm thấy bản thân đang nằm trong đống huyết nhục tụ thành vũng, vô số bạch cốt không ngừng lôi kéo hắn.
Vị máu tanh rỉ sắt như đang rót vào từ xoang mũi đến yết hầu, trên đỉnh đầu đầy máu loãng, hắn như bị một loại bi thương không thể miêu tả vây quanh, bản thân không còn một tia khí lực.
Ngay lúc Bạch Nghiên cảm thấy tuyệt vọng nhất, cảnh tượng huyết tinh bỗng nhiên biến mất, thiên địa một mảnh thanh minh, lúc này hắn mới thoát khỏi cái loại cảm giác bi thương vừa nãy.
Cảnh tượng trước mắt biến thành bối cảnh nhợt nhạt, chỉ có một màu lam trong suốt. Sau đó, màu lam trong suốt này càng ngày càng nhiều, cuối cùng lan đến toàn bộ khung cảnh.
Loại màu lam trong suốt này chính là đến từ hoa, hoa này nở ra từ một cái cây trong suốt.
Ở giữa mảnh hoa u lam trong suốt này có bóng dáng của một thân ảnh huyền sắc, Bạch Nghiên há miệng muốn gọi một cái tên. Nhưng là tên gì? Hắn nhớ rõ ràng là mình đã đợi bóng người này thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi khắc sâu vào linh hồn không thể quên được.
“Sư tôn!”
Đột nhiên, màu u lam trong suốt nháy mắt rút đi, trước mắt trở nên rõ ràng hơn, Bạch Nghiên nhìn Vân Mặc Tuyên đang hỗn độn trước mặt mới biết bản thân mình đã trở về hiện thực.
“Sư tôn người cảm thấy như thế nào?”
Vân Mặc Tuyên hai mắt đối diện Bạch Nghiên, hoảng loạn trong lòng lại chưa từng giảm. Ôm chặt Bạch Nghiên, cảm thụ người này đang tồn tại chân thực trong lòng mình, hắn không lý giải được loại cảm xúc này, nhưng hắn giống như cảm giác được người trước mắt này sẽ có một ngày nào đó đột nhiên rời đi.
Mặt khác, hắn lại cảm giác chính mình giống như đã rời đi thật lâu, tiếng lòng giống như một loại tơ, vương vấn vô tận trải dài. Sau bao năm gặp lại, này - chính là khoảnh khắc mà bất luận là như thế nào cũng không muốn buông tay, từ tận đáy lòng mạc danh có một thanh âm quanh quẩn, 'ta đã trở về'.
- ---------✿byhanako❀-----------
Linh Y Cốc, Phương Lẫm Nam trở về nhà, thấy một bóng trắng từ không xa chạy tới phương hướng rừng mai.
“Kia không phải là cái mao cầu ở cùng Bạch Nghiên sao, bọn họ nhanh như vậy đã tới rồi?” Nguyên bản là Phương Lẫm Nam tính toán đi tìm Phương Linh Nguyệt, nhưng do dự một lát, hắn vẫn là xoay người đuổi theo mao cầu.
Tiểu mao cầu tiến vào rừng mai, ngay từ lúc đầu cùng Bạch Nghiên tiến vào rừng mai còn chưa có phát hiện ra, hiện tại lại có thể ẩn ẩn cảm giác được khí tức giống như cái mà Phương Linh Nguyệt lấy ra.
Linh hồn của hắn rốt cuối cùng là ở nơi này sao? Lúc đó đã xảy ra cái gì? Vì sao hắn lại thay đổi diện mạo, hắn có nhớ rõ chuyện trước kia không?
Nhớ tới ánh mắt xa lạ khi mới gặp mặt, tiểu mao cầu chỉ nghĩ là mình đã đoán sai, trên người hắn không có khí tức của Mạch Tri, Mạch Tri như thế nào sẽ quên, quên hồi ức cùng mình.
Tiểu mao cầu tìm kiếm khí tức một đường đi sâu vào rừng mai, trong chỗ tối có một con bích độc xà mang theo hoa văn tinh tế màu đen, yên lặng tùy thời mà động, chuẩn bị một kích trí mạng.
'Đinh, tranh' một tiếng, Họa Kích cắm xuống, độc xà bị chém làm hai, Phương Lẫm Nam cười tủm tỉm xoay người đối với tiểu mao cầu chào hỏi: “Tiểu mao cầu, đã lâu không gặp.”
“Sao lại không nói lời nào?” Phương Lẫm Nam bước một bước về phía trước, “Bạch Nghiên đâu, hắn và đồ đệ Vân Mặc Tuyên không ở cùng ngươi sao?”
“Không liên quan tới ngươi.”
“Sao lại không liên quan, ta còn mới vừa cứu ngươi.” Phương Lẫm Nam chỉ vào độc xà bị mình chém làm hai cười nói, “Nếu là Bạch Nghiên, tên kia ngươi nói coi hắn có hay không sợ tới mức nhảy dựng lên.”
Tiểu mao cầu nhìn Phương Lẫm Nam, không để ý tới con rắn bị chém làm hai kia hóa thành khói đen. Có lẽ, tiểu mao cầu nghĩ, đáp án của vấn đề nó đang nghĩ hiện tại lại có biện pháp tốt để tìm ra.
“Ta muốn đi tìm chân tướng của một việc, ngươi đi cùng ta đi.”
Tuy rằng không thấy Bạch Nghiên, nhưng tiểu mao cầu lại khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, chân tướng sao? Hắn ở nơi đó cũng có một ít nghi vấn.
- ---------✿byhanako❀-----------
“Cái kia......ngươi ôm chặt quá, ta có chút không thở nổi.”
Bị ôm thật lâu, Bạch Nghiên yên lặng chọc chọc Vân Mặc Tuyên, làm cái gì vậy, này vẫn đang diễn cốt truyện tình huynh đệ thắm thiết sao?
Tuy rằng không biết vì cái gì, Bạch Nghiên ngây người nhìn mình không biết khi nào đã nâng tay lên ôm lấy Vân Mặc Tuyên, trong lòng kỳ thực cũng muốn ôm lại hắn.
“Ta đã trở về.”
Vân Mặc Tuyên không có ý muốn buông tay, âm thanh của hắn giống như từ một nơi xa xôi truyền tới, mang theo sự yên lặng của năm tháng ở vô nhai, ngàn vạn năm phong hoa tuyết nguyệt, xuyên qua ngân hà rực rỡ cùng tưởng niệm vô biên chạm tới tâm can.
Rõ ràng là nói một câu không liên quan gì, nhưng lại khiến trong lòng Bạch Nghiên nghẹn ngào chua xót, hắn cảm giác mình đã đợi một câu này từ rất lâu, rất lâu rồi.
Vân Mặc Tuyên quay đầu, đôi môi lạnh lẽo phủ lên gáy Bạch Nghiên, qua nhiều năm, hắn cuối cùng lại lần nữa đem hắn ôm vào trong ngực.
- ---------✿byhanako❀-----------