Chỗ ở của Bạch Nghiên rất lớn, phi thường lớn, đặc biệt lớn, được trang trí lộng lẫy, tràn đầy hơi thở của thổ hào. Bạch Nghiên nằm trên giường lăn lộn hai ba vòng, trong phòng này khảm đầy những viên dạ minh châu lớn, liền tính hiện tại bên ngoài trời đã khuya, không một bóng đèn, nhưng trong phòng vẫn sáng như ban ngày.
“Chói như vậy, trước kia 'hắn' ngủ như thế nào a.” Bạch Nghiên một bên phun tào một bên lại lăn hai ba vòng, lăn đi lăn lại, giường này lớn như thế có thể nằm được mười người a.
Gần giường là một mặt tường, trừ bỏ mấy viên dạ minh châu còn được khảm thêm rất nhiều đá quý mã não, nhìn thật xa xỉ.
Bạch Nghiên nhìn rồi lắc đầu: “Tục khí!” nhưng tay lại duỗi tới sờ sờ gõ gõ, bỗng nhiên có một viên đá màu đỏ sậm hấp dẫn sự chú ý của hắn. Khối bảo thạch này cũng không tính là thu hút, nhưng trong kí ức chợt lóe qua dường như lại là đồ vật quan trọng.
Ma xui quỷ khiến, Bạch Nghiên duỗi tay chạm lên viên đá đỏ sẫm kia, tay dựa theo bản năng nhẹ nhàng nhấn một cái, chỉ nghe “Âm vang” một tiếng, bức tường trước mắt tách ra hai bên, một cái mật đạo xuất hiện trước mắt Bạch Nghiên.
“Nguyên lai bí mật trong trí nhớ không hoàn chỉnh chính là cái này.”
Có thể là do linh hồn đoạt xá, Bạch Nghiên cũng không có được kí ức hoàn chỉnh của nguyên chủ, chỉ có một vài mảnh khí ức nhỏ mà thôi. Mật đạo này chính là một trong số đó, bí mật lớn nhất của nguyên chủ, bên trong trừ bỏ mấy món sưu tập các loại kỳ trân dị bảo còn có một mật đạo dùng để chạy trốn.
Xem ra nguyên chủ cũng không tính là quá ngốc, đối với chính mình làm chuyện xấu tự mình hiểu lấy, cũng hiểu được đạo lý thỏ khôn có ba hang.
Bạch Nghiên đi xuống, làm hắn thiệt không biết nói gì hơn, mật đạo hai bên đều được khảm dạ minh châu, ánh sáng màu lam mờ mờ vẫn luôn kéo dài đến chỗ sâu bên trong mật đạo. Bạch Nghiên dựa vào đoạn kí ức ngắn đem mật đạo hung hăng cướp đoạt một phen, mang theo những thứ này tới Tu trúc cư nói không chừng sẽ có tác dụng gì đó.
Một đêm thực qua mau, Bạch Nghiên ngày hôm sau đi theo Vân Mặc Tuyên tới Tu trúc cư.
Tu trúc cư nói là hoang vắng, kỳ thực chỉ là đối lập với những chỗ khác của Phiêu Miểu Thành, tương đối mà nói thì cũng chỉ là đơn giản thanh nhã hơn một chút.
Dòng suối uốn lượn trong khe đá chảy ra, vòng qua hàng trúc xanh, mấy lá trúc rơi rụng trước phòng, tuy không so được với một Phiêu Miểu Thành nguy nga lộng lẫy, thềm son dát ngọc, thì cũng có một vẻ đẹp độc đáo tự nhiên. Không khỏi làm người ta nhớ đến một câu thơ nổi tiếng, “Trúc ổ vô trần thủy hạm thanh, tương tư điều đệ cách trọng thành.”
Vật dụng hằng ngày trong phòng cũng có đầy đủ toàn bộ, chỉ là.....Bạch Nghiên vươn ngón tay cọ cọ cái bàn, nhìn độ dày lớp bụi, nên là có khoảng bảy tám trăm năm đi.
“Ủy khuất sư tôn chờ một lát, ta quét tước sạch sẽ trước, lát sau lại thỉnh sư tôn vào ở.” Vân Mặc Tuyên đứng phía sau hắn, một bên mang theo mấy tiểu nô mới.
“Không có việc gì, trước tiên để ta xem xung quanh.”
Bạch Nghiên nói xong liền lui ra ngoài, ăn không ngồi rồi đi dạo gần đây.
Ở chỗ này ngốc một cái liền trăm năm ngàn năm, tuy nói có thể khiến người khác không chú ý, tránh cho việc bại lộ thân phận, nhưng loại sinh hoạt này quá lâu có thể hay không rất nhàm chán a, mỗi ngày ngắm phong cảnh đến một ngày nào đó cũng sẽ chán. Bạch Nghiên cân nhắc, bỗng nhiên liền hiểu được cảm giác thế giới không có Internet có bao nhiêu thống khổ a, cảm thấy đám người trên mạng thật đáng yêu a.
“Chẳng lẽ về sau mình sẽ thật phát ngốc ở chỗ này?” Bạch Nghiên tưởng tượng ra bản thân “thê thảm” ngồi trong căn nhà trúc giống cọc gỗ cùng nhau phát ngốc, thời gian lâu đến nỗi con nhện trong phòng kết đầy mạng nhện.....
Đột nhiên, một âm thanh kỳ quái quấy rầy ảo tưởng của hắn.
“Chi chi!”
“Ân? Cái âm thanh gì vậy?”
“Chi chi chi!”
“Cái quỷ gì?” Bạch Nghiên nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“Chi!”
“Có lẽ là con khỉ? Cũng có thể là con chuột.”
“Chi chi chi chi chi!”
Bạch Nghiên thế nhưng lại nghe ra cảm xúc phẫn nộ trong âm thanh “Chi chi” này. Bạch Nghiên lại có cảm giác giống như có thứ gì đó cọ cọ chân mình. Hắn vừa cúi đầu nhìn thấy một tiểu mao cầu lông trắng kỳ quái.
Hiện tại chỉ có vật nhỏ này đang “sinh khí” mà lay cẳng chân hắn, muốn bò lên trên.
- -------***------------