“Ngươi không thể cứ ngồi đây chờ chết.” Cố Hiểu Hiểu nói với Bạch Nghiên và tiểu mao cầu vừa mới trở về, “Tiếp tục ở lại đây thì mọi chuyện cũng không tốt lên được đâu.”
Bạch Nghiên nhìn Cố Hiểu Hiểu nói, “Ngươi nói là......”
“Chúng ta cùng nhau rời đi.” Cố Hiểu Hiểu đề nghị.
“Rời đi? Bạch Nghiên lắc đầu, “Có lẽ không được, Phệ Tâm Ma cố ý bắt ta tới đây còn chưa lợi dụng được gì, ngươi cảm thấy hắn sẽ dễ dàng thả ta đi như vậy?”
“Hắn không, nhưng Phương Lẫm Nam sẽ!” Cố Hiểu Hiểu nói một cách chắc chắn, “Nếu chúng ta nhờ Phương Lẫm Nam, ta tin hắn nhất định sẽ đồng ý.”
“Vì cái gì?” Bạch Nghiên kinh ngạc, Phương Lẫm Nam cũng coi như là người bên phe Phù Ly, ngẫu nhiên giúp mình vài lần coi như hợp tình hợp lí, nhưng nếu trực tiếp thả hắn thì sẽ phải đối nghịch với Phù Ly.
“Bởi vì hắn không giống với Phệ Tâm Ma.” Cố Hiểu Hiểu nói, “Ta ở đây được một khoảng thời gian và cũng từng gặp qua hắn rồi. Quan hệ của hắn và Phệ Tâm Ma rất kỳ quái, trông hắn không giống thủ hạ của Phệ Tâm Ma, làm việc từ trước đến nay đều tùy tính, hắn cũng chưa từng để ý đối với cái gọi là nhiệm vụ.”
Bạch Nghiên tán thành nói: “Hắn đúng thật là không có chút cố kỵ nào, là người tùy tâm sở dục.”
“Hơn nữa, Tuyết Vô Trần không thể nào lại có quan hệ với Phệ Tâm Ma. Tế An cũng đã từng tới nhưng ngay cả mặt hắn cũng chưa nhìn thấy, liên hệ giữa Tuyết Vô Trần và Phệ Tâm Ma vốn đều thông qua Phương Lẫm Nam.”
Đối với cái này, Cố Hiểu Hiểu cũng đã từng nghi ngờ, “Kỳ thực, ta cảm giác Phương Lẫm Nam không phải người xấu. Hắn vì muốn dò hỏi một chút sự tình, liền cứu ta từ trong tay Tế An. Tuy rằng hắn có mục đích, nhưng tình cảnh như này còn tốt hơn so với ở trong tay Tế An chịu tra tấn.”
“Ta hiểu được. Nhưng cho dù Phương Lẫm Nam không tàn nhẫn như đám người Phệ Tâm Ma, thì hắn có lý do gì để thả ta chứ?” Bạch Nghiên cười khổ, “Không phải là do tốt tính đi?”
“Ta sẽ nói chuyện với hắn, ta biết điều mà hắn muốn biết.” Cố Hiểu Hiểu nói, “Ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó chỉ cần cùng nhau rời đi là được.” Cố Hiểu Hiểu nói một câu khiến tiểu mao cầu không khỏi chú ý, nó hỏi: “Là chuyện gì?”
“Là cách tìm lại đoạn quá khứ bị mất.”
“Ngươi có cách?”
Cố Hiểu Hiểu lắc đầu nói: “Đại khái chỉ có mấy cách, nhưng như vậy cũng đủ rồi.”
Phương Lẫm Nam không để bọn họ chờ quá lâu, một ngày sau hắn liền xuất hiện ở Băng Kính cung.
“Cố Hiểu Hiểu, hôm nay ta tới đây là để đưa ngươi ra khỏi Vô tận chi cảnh.” Phương Lẫm Nam vừa nói vừa vươn tay muốn xoa tiểu mao cầu.
Tiểu mao cầu bình tĩnh tránh ma trảo đang vươn tới, động tác thuần thục khiến Bạch Nghiên 'đau lòng', hắn quên hỏi tiểu mao cầu trên đường đi tới có bị gia hỏa này khi dễ hay không.
“Được.” Cố Hiểu Hiểu đáp, “Nhưng mà, ta hy vọng Bạch Nghiên cũng có thể rời đi cùng ta.”
Phương Lẫm Nam còn muốn tiếp tục chọc ghẹo tiểu mao cầu bỗng ngừng tay, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Nghiên rồi quay đầu lại nhìn Cố Hiểu Hiểu, nói: “Cái này có tính là được một tất lại muốn tiến một thước không?”
“Ngươi đáp ứng không?” Cố Hiểu Hiểu điềm tĩnh nói.
“Thả ngươi thì được, còn Bạch Nghiên, ta tìm Phù Ly đòi hắn từ trên tay Tế An đã không dễ, lần này nếu ta thả hắn, Phù Ly nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.” Phương Lẫm Nam cười lạnh, “Ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?”
“Ngay từ đầu, ngươi đã không cự tuyệt ta, nên ta tin rằng mặc kệ lần này thả Bạch Nghiên có bao nhiêu khó khăn, theo tính cách của ngươi thì cũng không tính là gì đi?”
Phương Lẫm Nam không trả lời, chuyện này đối với hắn mà nói thì vẫn có chút nguy hiểm. Thoạt nhìn, Phù Ly đối với hành động của hắn và a tỷ, phần lớn đều là một mắt nhắm một mắt mở, nhưng đó là vì bọn họ còn giá trị lợi dụng mà thôi.
Nhưng nếu thật sự muốn chạm đến giới hạn......Dù sao bây giờ, những việc có liên quan tới Vân Mặc Tuyên, hắn đều không muốn đối nghịch với Phù Ly. Thả Bạch Nghiên đi, chính là thả một cơ hội tốt để đối phó với Vân Mặc Tuyên. Căn bản đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.
“Ta biết, ngươi muốn tìm lại đoạn quá khứ bị mất.” Cố Hiểu Hiểu nói, “Nguyên nhân ngươi ở lại bên cạnh Phệ Tâm Ma chính là vì thế sao?”
Phương Lẫm Nam nhướng mày, nói: “Ngươi đây là vừa đe dọa vừa dụ dỗ sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Cố Hiểu Hiểu giải thích, “Hiện tại bọn ta đang ở thế yếu, đây chỉ coi như là một lời thỉnh cầu.”
“Dù sao đi nữa, vội vàng đồng ý giúp các ngươi cũng không đáng giá.” Phương Lẫm Nam do dự một chút lại nói, “Bất quá, nếu ngươi có thế khiến tiểu mao cầu nói cho ta biết những lời ngày đó của nó và a tỷ rốt cuộc là có ý nghĩa gì, có lẽ ta còn có thể suy xét để mạo hiểm chứ.”
Tiểu mao cầu nghĩ tới lời Phương Linh Nguyệt từng nói, bây giờ nó có nên nói cho hắn biết không?
“Ngươi cứ thả Nghiên Nghiên trước, ta liền nói cho ngươi biết.”
Phương Lẫm Nam nheo mắt lại nói: “Tiểu mao cầu, từ sau lúc đó, dọc đường ngươi đều luôn trốn tránh ta, ta cũng rất tò mò nguyên nhân rốt cuộc là gì a?”
Tiểu mao cầu không muốn gặp Phương Lẫm Nam, nó đúng thật là cố tình tránh hắn, nhưng nguyên nhân nó lại không muốn nhiều lời, thế nên chỉ nói: “Chờ Nghiên Nghiên an toàn rời đi, ta sẽ tự mình nói cho ngươi.”
“Được.” Phương Lẫm Nam nói, “Vậy hiện tại liền đi thôi.”
“Hiện tại?“. Truyện Light Novel
“Không sai, các ngươi còn muốn có thêm thời gian chuẩn bị sao? Rời đi càng sớm càng tốt, bên Phù Ly đã bắt đầu có hành động rồi.”
Cố Hiểu Hiểu gật đầu nói: “Ta cũng đồng ý, việc này không nên chậm trễ. Nhưng quang mình chính đại rời đi như này.....”
“Yên tâm, không có ai nhìn chằm chằm ta đâu, không biết gần đây Tế An được giao nhiệm vụ gì, đến bây giờ cũng chỉ xuất hiện ở Vô tận chi cảnh có một lần. Còn Tuyết Vô Trần, hắn không phải là người thích xen vào chuyện của người khác.” Phương Lẫm Nam không biết nghĩ tới điều gì, cười nhạo một tiếng, “Thiên chi cảnh kỳ thực chính là nhà giam của Vô tận chi cảnh.”
Khi đoàn người Bạch Nghiên vội vàng lên đường rời khỏi Băng Kính cung, thì Tuyết Vô Trần cũng đang nhìn theo bóng dáng bọn họ rồi quay đầu rời đi, một lúc sau hắn đi tới miệng giếng cổ nơi phong ấn Phù Ly.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn đi gặp Phù Ly.
“Ngươi thế mà lại tự mình đi tới nơi này?” Âm thanh Phù Ly từ đáy giếng truyền ra, trầm buồn, mang theo sự trói buộc của bóng tối vô biên.
Tuyết Vô Trần nhìn miệng giếng đó, cho dù đây chỉ là hình thức của một loại bảo vệ, nhưng không biết trong mắt của người dưới đáy giếng kia, ngàn vạn năm không có tự do, sẽ là như thế nào.
“Ta tới chỉ muốn nói cho ngươi biết, ly ly hoa đã tàn.”
“Cái gì.....” Trong nháy mắt, âm thanh Phù Ly có chút run rẩy, “A, đã tàn, lâu như vậy rồi, nó rốt cuộc......”
Tuyết Vô Trần không để ý tới sự kích động của Phù Ly, hắn chỉ nói: “Ta đã đồng ý với Chúc An là khi nào còn ly ly hoa, không chỉ Vô tận chi cảnh không có chuyện gì, ngay cả phía bên rìa miệng giếng cũng sẽ không bị bất kỳ ngoại giới nào tới uy hiếp. Nhưng hiện tại ly ly hoa đã tàn, việc mà ta đồng ý với Chúc An cũng dừng tại đây. Từ nay về sau, ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa.”
“Lúc trước vì sao ngươi lại đồng ý với yêu cầu của sư huynh?”
“Chỉ là một giao dịch mà thôi.” Tuyết Vô Trần nhìn cánh đồng hoang vu trước mắt, “Đây cũng là cách mà Hàn Uyên dùng để duy trì sự tồn tại của Vô tận chi cảnh.”
“Nguyên lai là như vậy sao.” Phù Ly đột nhiên cười to, lời nói tràn ngập oán giận, “Sư huynh làm những việc này thì ngay từ đầu không nên phản đối ta, không phải là tốt hơn sao!”
Chuyện cần nói thì đã nói xong, Tuyết Vô Trần không có ý định ở lại thêm nữa, tính toán muốn rời đi.
Phù Ly bỗng nói: “Bọn người Phương Lẫm Nam rời đi rồi sao?”
“Ngươi biết?”
“Chỉ là đoán mà thôi. Nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, bản tôn đã sớm có phòng bị.”
Tuyết Vô Trần không tin Phù Ly, nói: “Có lẽ tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi đi?”
Phù Ly cười nhạo nói: “Vốn dĩ bản tôn còn hy vọng hắn có thể tự nguyện tiếp thu, vẫn là do bản tôn quá ít người có thể sử dụng a.”
“Thật lâu trước kia ta vẫn luôn không hiểu, loại người như ngươi, Chúc An hà tất gì phải tìm ta làm điều thừa thãi.” Tuyết Vô Trần nói xong liền xoay người rời đi.
Đáy giếng an tĩnh thật lâu. Trong bóng tối vô biên, Phù Ly đang một mình đắm chìm trong hồi ức của ngàn vạn năm trước, người kia vẫn luôn giữ vẻ mặt đạm nhiên, bộ dáng ôn nhu mỉm cười. Sau đó là một màn đỏ như máu, thanh kiếm kia chậm chạp không chịu đâm tới, với vẻ không đành lòng cùng bất lực.
“Vậy nên mới nói, sư huynh và ta không giống nhau. Hắn a, nếu không mềm lòng thì tốt rồi. Như vậy, sẽ không để lại ta một mình trên thế giới này, ta cũng sẽ không phải đau khổ như bây giờ.”
Địa phương tiếp giáp giữa Thiên chi cảnh và Địa chi cảnh. Phương Lẫm Nam cầm một lệnh bài màu đen hướng mọi người nói: “Phía sau chính là rừng xương khô ở Địa chi cảnh, bên trong có rất nhiều linh thú hung hãn, sau khi ta đưa các ngươi rời khỏi rừng xương khô, đoạn đường còn lại các ngươi tự mình đi đi. Cũng giống như khi đi vào, tới Phi Kính Hồ rất nhanh liền ra ngoài.”
“Vậy còn ngươi?” tiểu mao cầu nhìn về phía Phương Lẫm Nam.
“Ta thả Bạch Nghiên đi, trước khi Phù Ly phát hiện, cũng nên tìm một lý do gì đó trốn tạm một thời gian.”
Ngay khi Phương Lẫm Nam mở ra cánh cửa thông tới Địa chi cảnh, biến số đột nhiên phát sinh. Tại rừng xương khô tối tăm, Tế An và Bích Oánh đã mang theo một đám người mai phục ở nơi này.
“Ta chờ các ngươi thật lâu.”
Tế An nhìn bộ dáng kinh ngạc của Phương Lẫm Nam, nói: “Như thế nào? Rất ngạc nhiên sao?”
Phương Lẫm Nam thu hồi biểu tình, hắn nhìn Tế An rồi lại như hiểu ra điều gì đó, nói: “Thì ra hắn sớm đã không tin ta.”
“Là do ngươi cô phụ sự tín nhiệm của tôn chủ!”
“Phải không?” Phương Lẫm Nam trào phúng nhìn Tế An, “Vậy ngươi ở đây đợi bao lâu rồi? Chỉ sợ là từ khi Bạch Nghiên bị giao cho ta trông giữ đi? Ta đã nói mà, chẳng trách lần này ngươi giao người lại hào phóng như vậy.”
“Đủ rồi Phương Lẫm Nam, ngươi nhiều lời cũng vô ích. Hiện tại ngươi chỉ cần ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, có lẽ ta còn có thể xin tôn chủ niệm tình, xử phạt nhẹ cho ngươi.”
“Muốn đánh liền đánh, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì.” Phương Lẫm Nam thình lình xuất ra Họa Kích, “Các ngươi đi trước đi.”
“Xem ra ngươi rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt.” Tế An trừng mắt, tay cầm Duy Nhẫm kiếm, đón lấy chưởng phong của Phương Lẫm Nam, “Hôm nay một người cũng không được đi.”
Bạch Nghiên muốn đi giúp Phương Lẫm Nam, nhưng lại bị đám người Bích Oánh cản chân. Tiểu mao cầu phụ trách bảo vệ Cố Hiểu Hiểu, cùng Bạch Nghiên đối phó với đông đảo sát thủ trước mặt, có muốn dứt cũng không dứt ra được.
Sau hơn chục lần qua lại, Phương Lẫm Nam thầm nghĩ kéo dài chỉ càng thêm bất lợi, vì thế công kích càng thêm hung hãn. Hai thanh kiếm sắc bén đối chọi gay gắt, âm thanh 'đinh' 'tranh' không ngừng vang lên.
Đối mặt với công kích của Phương Lẫm Nam, Tế An lùi lại một bước, giống như sắp không ngăn được nữa. Ngay khi Phương Lẫm Nam muốn tốc chiến tốc thắng, đi trợ giúp đám người Bạch Nghiên thì Duy Nhẫm kiếm trong tay Tế An bỗng nhiên chặn đứng thế công của hắn, mà tay còn lại vận dụng ma khí, từng bụi gai đen từ bốn phương tám hướng đánh úp tới Phương Lẫm Nam.
Tế An cười âm u nói: “Phương Lẫm Nam, để xem lần này ngươi đấu với ta như thế nào.”