Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 70: Chương 70: Chương 69




Đối với Bích Oánh chết trên mặt đất, Phù Ly cũng không thèm bố thí cho một cái liếc mắt, hắn quay sang nhìn Phương Lẫm Nam, gật đầu hài lòng nói: “Không tồi, xem ra ngươi đã lấy lại được toàn bộ sức mạnh.”

“Tại sao ta lại quên được những ký ức đó?” Phương Lẫm Nam nhìn Phù Ly, tuy hắn chỉ nhớ một ít, nhưng những ký ức đó lại không hoàn chỉnh, dường như bị thiếu đi rất nhiều chi tiết, tựa như việc hắn nghĩ mãi không ra làm thế nào hắn lại quên đi những chuyện này. Sau khi cùng Chúc An phong ấn mấy hung thú xong, hầu như linh lực đã cạn kiệt, hắn nên chết đi mới đúng.

Dựa theo tình cảnh sau này, có lẽ Phương Linh Nguyệt đã cứu hắn, sau đó lại cùng Phệ Tâm Ma thực hiện một thỏa thuận để hắn có thể quên đi tràng quá khứ 'ác mộng' kia.

Phù Ly cười nói: “Chuyện này đối với ngươi còn quan trọng sao? Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là báo thù, không phải sao?”

“Ta sẽ. Những hung thú trong rừng xương khô ta sẽ tự tay giải quyết toàn bộ.” Phương Lẫm Nam siết chặt Họa Kích, đột nhiên trong nháy mắt hắn nhớ tới tiểu mao cầu, nó cũng là hung thú, nếu như hắn gặp lại có lẽ.....

Phù Ly thấy Phương Lẫm Nam có chút chần chờ, liền nói: “Ta tin ngươi có thể đối phó với đám hung thú, ta nghĩ ngươi có thể tự mình báo thù. Bất quá ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục giúp ta giống như trước đây, chỉ là lần này ngươi không nên tùy ý giống như trước nữa.”

“Ta đã biết.” Phương Lẫm Nam nhất thời bị thù hận che mắt, ánh mắt đã không còn ánh sáng, bị tâm ma chi phối mà đáp ứng Phù Ly.

Phù Ly rất vừa lòng đối với đáp án này, hắn lấy ra viên Ngự Linh châu đưa cho Phương Lẫm Nam, nói: “Viên Ngự Linh châu này vốn là của Tộc săn thú các ngươi, hiện tại đưa lại cho ngươi, ta tin rằng chỉ có ngươi mới có thể kiểm soát được nguồn linh lực có thể phản vệ bất cứ lúc nào này.”

“Phản phệ?” Phương Lẫm Nam nói một cách tự phụ, “Đó là hình phạt dành cho kẻ không biết tự lượng sức mình.”

Những lời này rõ ràng là ám chỉ Tế An bị Ngự Linh châu phản vệ mà chết. Liếc mắt nhìn Phương Lẫm Nam tiếp được Ngự Linh châu, Tế An giấu đi sự căm ghét nơi đáy mắt. Quả nhiên cái tên Phương Lẫm Nam vẫn khiến người khác chán ghét như cũ.

Mặc dù Phương Linh Nguyệt có thể cứu Bạch Nghiên, nhưng đây lại không phải là một việc đơn giản. Nàng cũng đã từng nghiên cứu qua chiêu thức của Phệ Tâm Ma, nhưng tiếp xúc thì lại không nhiều lắm. Phù Ly chủ yếu lấy cách thức khống chế nhân tâm là chính, dùng Tâm Ma dẫn lối khiến người người chém giết lẫn nhau. Hiếm khi thấy hắn tự mình động thủ, chưa kể về sau hắn còn bị Chúc An phong ấn.

Lúc này đây vết thương của Bạch Nghiên thoạt nhìn chỉ là một vết thương bình thường, nhưng ma khí đã nương theo miệng vết thương xâm nhập vào bên trong giống như nọc độc, hơn nữa 'độc thảo' vẫn đang tiếp tục sinh trưởng ra bên ngoài.

“Này.....thật khó.” Phương Linh Nguyệt rạch một vết trong lòng bàn tay, dùng linh lực ngưng tụ máu thành một sợi tơ máu nhỏ, trói chặt 'bụi gai' ngay miệng vết thương, “Trước tiên cứ tạm thời ngăn lại như vậy, có lẽ những thứ mà a tỷ lưu lại có thể tìm được cái gì đó hữu ích đi.”

Cốc chủ ban đầu của Linh Y Cốc vốn không phải là Phương Linh Nguyệt, mà là Phương Linh Lan, tỷ tỷ của nàng, chủ nhân của Linh Y Cốc và cũng là người đã cùng Chúc An và Mạch Tri phong ấn Vô tận chi cảnh. Kết cục cuối cùng cũng giống như những người khác, linh lực cạn kiệt, tiêu tán trong thiên địa, chỉ có Mạch Tri bởi vì linh thể đặc thù của Tộc săn thú nên mới có thể sống sót.

Phương Linh Nguyệt cảm thấy Phương Linh Lan và Mạch Tri đều là hai kẻ ngốc. Cứu thế ư? Lý do thoái thác thật buồn cười, vì những người không liên quan mà trả giá bằng chính mạng sống mình, đáng giá sao? Hiện tại có ai còn nhớ Cốc chủ Linh Y Cốc là Phương Linh Lan không? Bây giờ bọn họ chỉ biết Phương Linh Nguyệt, Cốc chủ có tính cách kỳ quái, cứu người theo tâm trạng, bọn họ chỉ nhớ những kẻ tồn tại có lợi cho bản thân bọn họ mà thôi.

“A tỷ a, vậy nên ta mới nói ta ghét nhất là cứu người.” Phương Linh Nguyệt dừng chân trước Niệm Lam, xuyên qua Niệm Lam là có thể tới được nơi sâu nhất ở Linh Y Cốc, cả hai tỷ muội nàng đều chưa một ai đi tới. Đó là nơi mà Phương Linh Lan đã chờ đợi từ rất lâu, và cũng là nơi mà các nàng lần đầu tiên nhìn thấy Ly Uyên.

Chỉ vì một ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Phương Linh Lan. Thậm chí trong Linh Y Cốc có một nơi gọi là Niệm Lam.

Phương Linh Nguyệt lắc lắc đầu, tự nhủ bản thân không nên suy nghĩ đến những chuyện đã qua. Nàng đã đồng ý với Phương Linh Lan là sẽ không bước chân vào Niệm Lam, vậy nên nàng chỉ có thể dừng chân trước nơi này và quay trở về nơi các nàng đã từng cùng nhau nghiên cứu thảo dược.

Sau khi biết được sự tình, a tỷ càng thêm tỉ mỉ nghiên cứu cách đối phó với ma khí của Phệ Tâm Ma, Phương Linh Nguyệt đoán rằng có khả năng nàng ấy đã có dò hỏi qua Chúc An. Đọc kỹ những bút tích có liên quan tới Phệ Tâm Ma mà Phương Linh Lan đã lưu lại, trong lòng Phương Linh Nguyệt đã có cách đối phó.

Trở lại kiểm tra thương thế của Bạch Nghiên, Phương Linh Nguyệt phát hiện trong người Bạch Nghiên tuy là có ma khí, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong ghi chú của Phương Linh Lan, trong lòng nàng thầm nghĩ, “Chẳng lẽ không phải do Phù Ly tự mình ra tay?”

Bỗng dưng nhớ tới khuôn mặt y đúc Bạch Nghiên, Phương Linh Nguyệt đã hiểu, có khả năng là Tế An làm.

“Thôi, không quản là ai làm, ngược lại đối với ta dễ dàng hơn nhiều.” Phương Linh Nguyệt dùng máu làm chất dẫn, ngưng tụ linh lực ở đầu ngón tay thành một kim châm, bắt đầu thi triển thuật trị liệu, bức ma khí trong cơ thể Bạch Nghiên ra.

Lần trị liệu này kéo dài suốt một ngày trời, những phương pháp mà Phương Linh Lan lưu lại quả nhiên hữu dụng. Ma khí bị bức ra đã tiêu tán, khuôn mặt xám trắng của Bạch Nghiên dần dần khôi phục huyết sắc. Một châm cuối cùng cũng thi triển xong, mạch tượng lúc đầu đập loạn của Bạch Nghiên rốt cuộc cũng bình thường trở lại, hơi thở cũng dần đều đặn.

“Bước cuối cùng vẫn nên chuẩn bị tốt.” Phương Linh Nguyệt thở phào một hơi, thấy Bạch Nghiên hiện tại đã ổn, liền đi tới dược phòng tính toán tìm một ít linh dược tới để bù vào phần linh lực đã hao tổn. Vừa mới mở cửa ra, không được vài bước nàng đã ngừng lại.

“Ngươi....” Phương Linh Nguyệt không dám tin vào mắt mình, “Ngươi như thế nào đã trở lại?”

Tình trạng hiện tại của Vân Mặc Tuyên không được tốt lắm, trên người hắn nhiều chỗ đều là vết thương, thoạt nhìn cứ như mới vừa trải qua một trận phong ba đầy gian nan. Hắn đem từng loại thảo dược giao cho Phương Linh Nguyệt, nói: “Cái ngươi muốn, hiện tại, cứu hắn.”

“Ngươi như thế nào lại trở về nhanh như vậy?” Dựa theo suy đoán ban đầu, lấy trình độ nguy hiểm của Tuyệt mệnh nhai mà nói, cho dù Vân Mặc Tuyên không cần tới mười ngày nhưng vẫn là phải tốn ít nhất bảy tám ngày đi. Huống hồ trong các loại thảo dược đó có một số mọc ở vách đá cheo leo, ngay cả nàng mỗi lần muốn hái cũng phải nhờ Lẫm Nam đến giúp một tay nhưng vẫn không dễ gì hái được.

Nhìn kỹ thì đống thảo dược Vân Mặc Tuyên đưa, đúng thật là không thiếu một gốc nào.

“Thảo dược ta đã hái cho ngươi, gây khó dễ đủ rồi thì nhanh cứu sư tôn đi.” Vân Mặc Tuyên biết những thảo dược mà Phương Linh Nguyệt yêu cầu, tuy trân quý nhưng không có một gốc nào trong đó có thể dùng để cứu Bạch Nghiên cả, giống như Linh Nguyệt thảo lần trước, chỉ là muốn gây khó dễ cho hắn mà thôi.

Phương Linh Nguyệt đem cất những thảo dược đó, nàng đúng thật là có ý muốn làm khó Vân Mặc Tuyên, ai kêu hắn hủy đi rừng mai của nàng, khiến nàng không vui làm gì. Nhưng là, gây khó dễ bất quá cũng chỉ có như thế, xem ra Vân Mặc Tuyên còn mạnh hơn so với tưởng tượng của nàng. Hơn nữa, hắn cũng không tránh khỏi quan tâm quá mức tới Bạch Nghiên rồi.

Có lẽ chỉ có Vân Mặc Tuyên mới có thể đối phó với Phù Ly, nàng hy vọng Lẫm Nam sẽ không đối đầu với hắn. Nhưng ngẫm lại, cũng may hiện tại hắn là Vân Mặc Tuyên, đã không phải là người kia nữa rồi.

“Đừng vội.” Tùy ý gảy một vài sợi tóc, Phương Linh Nguyệt nói, “Sư tôn của ngươi đã sắp không sao rồi, chỉ cần chờ ta thi thuật một lát, thời gian sau điều dưỡng lại thì sẽ không có việc gì.”

Vân Mặc Tuyên nghe vậy liền thả lỏng, muốn đi dược phòng xem Bạch Nghiên. Phương Linh Nguyệt ngăn hắn lại, nói: “Từ từ, hiện tại ngươi chưa thể đi vào, cho ta hai ngày, ta đảm bảo hắn nhất định không có việc gì. Còn có, ta muốn ngươi đồng ý với ta một việc.”

“Chuyện gì?”

“Nếu, ta nói là nếu về sau ngươi đối địch với Lẫm Nam, ta hy vọng ngươi có thể tha cho đệ ấy.”

Vân Mặc Tuyên đáp: “Ngươi không có tự tin đối với hắn như vậy?”

“Không phải.” Phương Linh Nguyệt nói, “Nhưng ta vẫn luôn không yên lòng, ngươi chỉ cần đáp ứng ta là được.”

Nghĩ đến Bạch Nghiên còn cần Phương Linh Nguyệt tiếp tục trị liệu, Vân Mặc Tuyên liền đồng ý yêu cầu.

Kỳ thật thương thế kinh người của Bạch Nghiên trong đợt trị liệu vừa nãy đã tốt lên không ít, nhưng Phương Linh Nguyệt thấy chỉ ba ngày ngắn ngủi, Vân Mặc Tuyên đã hoàn thành yêu cầu khó dễ của mình, điều này thật sự khiến nàng bắt đầu lo lắng.

Người ngày trước kia chính là không ai địch lại, nếu không phải hắn tự động từ bỏ.....

Hai ngày trôi qua, thấy Bạch Nghiên có dấu hiệu sắp tỉnh, nàng mới để Vân Mặc Tuyên tiến vào.

“Ta ra ngoài trước.” Thấy ánh mắt Vân Mặc Tuyên nhìn về phía Bạch Nghiên, Phương Linh Nguyệt càng thêm cảm thấy kỳ quái, này là thầy trò tình thâm sao? Thôi, liên quan gì tới mình, Phương Linh Nguyệt đóng cửa, để sư đồ bọn họ ở lại dược phòng.

Khi Bạch Nghiên tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là Vân Mặc Tuyên.

“Sư tôn, người tỉnh.”

Tình cảnh này lại quá mức quen thuộc, giống như lúc hắn vừa mới xuyên tới, khi đó câu đầu tiên Vân Mặc Tuyên nói cũng giống y như bây giờ. Chỉ là hồi tưởng lại, hết thảy đều là quá khứ.

Nếu không có nhiều sự trùng hợp như vậy, nếu Vân Mặc Tuyên không trọng sinh, nếu không trải qua những tháng ngày ở chung, nếu không trải qua chuyện ở biển Bất Tố hoa, thì mối quan hệ của bọn họ có hay không chỉ dừng lại ở cái gọi là một chút kia?

Nhưng là, nếu thì cũng chỉ là nếu, hiện tại hắn lại uyến tiếc. Luyến tiếc trở về, rồi lại bắt đầu một lần nữa.

“Sư tôn, người còn giận ta sao?” Vân Mặc Tuyên nhìn Bạch Nghiên, thấy hắn không chịu nói chuyện nên có chút lo lắng.

“Không có.” Bạch Nghiên nghĩ, lúc này đây hắn hẳn là nên đem lời muốn nói, một lần nói hết ra. Vài lần trước bị Vân Mặc Tuyên nhiều lần ngắt ngang, hắn cũng đã nghẹn lâu rồi.

“Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết đáp án của ta sao, giúp ngươi chắn một đao kia có tính là đáp án không?” Bạch Nghiên tuy hỏi như vậy, nhưng nếu Vân Mặc Tuyên dám nói một câu không, hắn nhất định sẽ trở mặt liền, đều đã xả thân cứu ngươi, ngươi còn dám nói không.

Vân Mặc Tuyên ngây ngẩn cả người, hắn cho rằng trải qua những chuyện đó, hắn không dám hy vọng Bạch Nghiên sẽ đáp lại, nhưng Bạch Nghiên vẫn là....Có phải điều đó chứng minh rằng sư tôn cũng đã động tâm?

“Sư tôn, tính, nhưng vẫn còn chưa đủ.” Vân Mặc Tuyên nắm lấy tay Bạch Nghiên, đầu ngón tay lạnh lẽo áp vào nhau thế nhưng lại dân trào cảm giác ấm áp đến kỳ lạ.

Không đủ? Bạch Nghiên nhìn Vân Mặc Tuyên được một tất lại muốn tiến một thước, cái kia.....còn muốn đáp lại như thế nào mới gọi là đủ?

Vân Mặc Tuyên tựa như nhìn ra tâm tư Bạch Nghiên, cười nói: “Sư tôn, cùng ta làm chuyện giống như lần trước là được.”

Cùng hắn làm chuyện giống như lần trước......Kia chẳng phải là, là....

Bạch Nghiên đỏ mặt. Theo lý mà nói, sự tình gì hai người cũng đã làm rồi, chủ động thân mật một chút cũng không tính là việc gì khó đi.

Bạch Nghiên biệt nữu duỗi tay vòng qua vai Vân Mặc Tuyên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đôi môi ẩm ướt mềm mại dán lên, nhắm mắt lại cảm nhận khoảnh khắc chân chính chỉ có đối phương.

Vân Mặc Tuyên ôm lấy Bạch Nghiên, cảm nhận người thương nằm trong lòng ngực khiến trái tim hắn cảm thấy thật viên mãn, mọi bất an thấp thỏm từ trước đều tan biến trong khoảnh khắc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.