Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 78: Chương 78: Chương 77




Phiêu Miểu Sơn, Phiêu Miểu Thành, Vô tận chi cảnh.

Từ sau khi Chúc An tới tìm hắn, nơi này liền có cái tên như đám người bên ngoài thường gọi. Bây giờ có rất ít người còn nhớ, nơi này đáng sợ chỉ đứng sau 'Ly Uyên' mà thôi.

Hàn Uyên, phong tuyết luân chuyển, băng sơn vạn dặm, không thấy sự sống, chỉ có bóng tối chết chóc. Băng tuyết hoang vu tĩnh mịch cắn nuốt hết thảy mọi sinh vật đi qua. Mọi người đều nói, loại yên lặng không một tiếng động cũng hề báo trước chính là điều đáng sợ nhất.

Hiện tại cũng chỉ có Thiên chi cảnh là giống với nơi đó nhất, Tuyết Vô Trần đứng ở trước cây ly ly hoa, hắn cũng đã từng giống như nhiều người trước đây, cảm thán trước sức mạnh của Ly Uyên. Cho dù là đại lục An Lạc hay là những 'vực sâu' khác, chỉ cần ở đâu có chia ly, thì nơi đó sẽ có ly ly hoa nở rộ.

Hôm nay, tại nơi này cũng sẽ bắt đầu nghênh đón một hồi chia ly khác, chỉ là đáng tiếc, hắn không có cách nào tự mình chạy tới nhìn.

“Ngươi đã hủy Tứ Luật Phái?” Đằng sau Tuyết Vô Trần, Thẩm Cố Mính dùng kiếm chĩa về phía hắn, âm thanh run rẩy nói không nên lời.

Thẩm Cố Mính hy vọng Tuyết Vô Trần đang lừa hắn, thế nào cũng được, cho dù có là nói dối để hắn hết hy vọng cũng được, hắn chỉ mong đây không phải là sự thật.

Nhưng khi Tuyết Vô Trần mở miệng, âm thanh lạnh lẽo y hệt như nơi này, từng lời như dao sắc bén đâm vào trái tim Thẩm Cố Mính.

“Không sai.”

“Ngươi đi chết đi, ngươi......đồ khốn không có nhân tính.” Tất cả sự nhẫn nhịn từ trước tới nay của Thẩm Cố Mính đều bùng nổi trong khoảnh khắc này.

Tuyết Vô Trần né tránh đường kiếm đầy ngập oán hận của hắn: “Ngươi hà tất phải chấp nhất như vậy, thế gian này luôn là sự ly biệt, không phải sao?”

“Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu, sao ngươi có thể hiểu được.....” Thẩm Cố Mính nhìn biểu tình mê man của Tuyết Vô Trần. Tình thân, hữu nghị, tình sư môn..... tất cả đều giống như một thứ gì đó kỳ quái, hắn vĩnh viễn sẽ không hiểu.

Tại Vô tận chi cảnh.

Phù Ly nâng tay phải lên, vận chuyển khí tức Phệ Tâm Ma, đánh xuống nền đất một chưởng, mở ra một kết giới ngay tại chỗ này, cắt đứt liên hệ giữa Vô tận chi cảnh và ngoại giới. Ở bên trong kết giới chính là chiến trường của hắn và Vân Mặc Tuyên.

“Tôn chủ.” Tế An vội vàng chạy về Vô tận chi cảnh. Ngày mai chính là ngày diễn ra trận chiến giữa Phù Ly và Vân Mặc Tuyên. Hắn vừa trở về, đợi Phù Ly chuẩn bị xong kết giới mới dám mở miệng gọi.

Phù Ly gật đầu, ánh mắt đảo qua bên cạnh hắn: “Phương Lẫm Nam không cùng ngươi trở về?”

“Hắn đi Linh Y Cốc, nói là muốn xác minh an nguy của Phương Linh Nguyệt.” Tế An nghĩ nghĩ rồi nói, “Bất quá tôn chủ đã đáp ứng với bọn họ là sẽ không đụng tới nửa phần Linh Y Cốc, nhưng Phương Lẫm Nam làm vậy căn bản chính là không tin tưởng tôn chủ. Ta chỉ sợ có lẽ Phệ Tâm chi lực trong cơ thể hắn.....”

“Không cần suy đoán quá mức, ta nắm rõ Phệ Tâm chi lực trong cơ thể hắn, nếu như hắn chống cự, lực lượng kia sẽ có tác động ảnh hưởng tới hắn. Ta đã đem phương pháp khống chế Phệ Tâm chi lực trong cơ thể hắn giao cho ngươi, hảo hảo mà nắm chắc thời cơ, lợi dụng cơ hội duy nhất hoàn thành chuyện ngươi nên làm.”

Kỳ thực Phù Ly có chút mất mát, cuối cùng hắn vẫn là không thể hoàn toàn khống chế Phương Lẫm Nam. Rốt cuộc vì cái gì? Trên thế giới này còn có cái gì đáng giá để ngươi lưu tâm sao?

Cơ thể Phương Lẫm Nam đã sớm bị Phù Ly gieo hạt giống Phệ Tâm chi lực, năm đó ngay cả Phương Linh Nguyệt chữa trị thương thế cho hắn cũng không phát hiện ra. Chỉ là sau đó Phương Lẫm Nam đã quên bản thân hắn chính là Mạch Tri, Phệ Tâm chi lực không có lý do để kích phát, mà Phương Linh Nguyệt cũng không thể nào chủ động nói ra chân tướng trong quá khứ cho hắn biết.

Cũng may, sau này Phương Lẫm Nam lại cho hắn một cơ hội thích hợp để kích phát phần trí nhớ bị mất. Hắn đã từng nhìn trộm ký ức u ám nhất trong nội tâm của Phương Lẫm Nam, nhưng chỉ một ít ký ức vậy là đủ rồi, thậm chí không thể nhiều hơn, mấu chốt của Tâm Ma chính là nằm trong đó, còn dư lại tất cả đều là cảm giác áy náy lẫn hối hận không dứt.

Có điều, hiện tại Phương Lẫm Nam vẫn còn tính phản nghịch, thế nên Phù Ly chọn cách giữ yên, giờ bắt đầu việc tác động thêm Phệ Tâm chi lực đã là quá muộn rồi. Vì vậy, hắn mới chọn cách dùng một địch nhân tới, trực tiếp để hắn khống chế Phương Lẫm Nam, nhưng cơ hội ra tay cũng chỉ có một lần.

“Rõ, ta nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của tôn chủ.”

Tế An cầm chặt viên đá hình tròn màu đen trong tay, cách đây không lâu Phù Ly vừa giao cho hắn thứ này. Viên ngọc tản ra ma khí nhàn nhạt, bên trong chính là Tâm Ma Dẫn mà mọi người trên đại lục An Lạc vẫn thường gọi, nhiệm vụ của hắn chính là thả thứ này ra nếu Phù Ly thất bại.

Trong lòng Tế An ẩn ẩn nổi lên một loại kích động, Phù Ly giao cho hắn nhiệm vụ này làm hắn hưng phấn không thôi. Nếu đem Tâm Ma Dẫn thả ra, quả thực liền tương đương với việc đem cả thế giới hủy diệt. Nhưng cái này lại có thể khống chế toàn bộ sinh linh trên đại lục An Lạc, cảm giác nắm trong tay cả thế giới khiến Tế An phá lệ mà thực khoái chí.

Thậm chí hắn còn hy vọng sau trận chiến này, vị tôn chủ đại nhân của hắn và Vân Mặc Tuyên cả hai tốt nhất không cần trở ra nữa.

Dưới chân núi Phiêu Miểu Sơn, Bạch Nghiên nhìn theo bước chân Tô Nhiễm Dao và Cố Hiểu Hiểu, vừa lúc ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu rọi trên con đường nhỏ xuống núi.

“Vừa rồi người cùng Tô Nhiễm Dao nói cái gì?” Vân Mặc Tuyên kéo Bạch Nghiên về thực tại, nhìn tầm mắt Bạch Nghiên vẫn còn dừng trên bóng dáng đã đi xa, mặc kệ thế nào, trong lòng hắn vẫn là để ý.

“Không có gì.” Bạch Nghiên cười cười, “Ta có chút lo lắng cho ngươi, nên mới hỏi nàng có thể dùng Linh Đồng nhìn kết quả ngày mai được không?”

“Tô Nhiễm Dao nói như thế nào?”

“Nàng ấy nói không biết, bất quá.....” Bạch Nghiên nhìn Vân Mặc Tuyên, trong mắt tràn đây kiên định và tín nhiệm, “Ta tin ngươi nhất định sẽ thắng.”

Đối diện với ánh mắt của Bạch Nghiên, Vân Mặc Tuyên hứa hẹn nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ bình an trở về, chờ ta.”

“Ân.” Bạch Nghiên gật đầu, rồi sau đó chuyển đề tài hỏi, “Vậy lúc nãy ngươi và Cố Hiểu Hiểu đã nói gì vậy?”

“Ta nói ta sẽ không giấu giếm sư tôn bất kì điều gì.”

Bạch Nghiên biết rõ còn cố hỏi nên quyết định làm người câm không thèm lên tiếng nữa.

Vân Mặc Tuyên quả thực không có nói thêm gì cùng Cố Hiểu Hiểu, chỉ nói với nàng ấy một câu xin lỗi, và đa tạ.

Biểu tình Cố Hiểu Hiểu mê mang, nàng tưởng rằng Vân Mặc Tuyên nói một câu như vậy là bởi vì hắn áy náy vì đã liên lụy đôi mắt của mình. Nhưng Bạch Nghiên lại có thể đoán được một ít nguyên nhân bên trong, không chỉ là đôi mắt của Cố Hiểu Hiểu, mà nó còn bao gồm cả việc nàng ấy đã trợ giúp Vân Mặc Tuyên trong kiếp trước khi hắn trọng sinh. Có lẽ lời xin lỗi và cảm ơn này Vân Mặc Tuyên muốn nói với Cố Hiểu Hiểu ở kiếp trước.

Bạch Nghiên đoán không sai, đối với Vân Mặc Tuyên mà nói thì đại khái chính là như thế.

Vân Mặc Tuyên nói: “Sư tôn, người biết ta chính là trọng sinh mà tới, trước kia Cố Hiểu Hiểu đã giúp đỡ ta rất nhiều, giống như Vu huynh và tiểu Ngọc nhi. Chỉ là, do ta không đáp lại thiện ý của nàng ấy, cuối cùng còn hại nàng ấy mất đi đôi mắt. Trọng sinh trở về, ta vốn chỉ muốn báo thù, tận lực hy vọng đời này sẽ không phải liên lụy tới bọn họ nữa, nhưng không ngờ cho dù ta có trừ bỏ hết những uy hiếp, thì cuối cùng bọn họ vẫn......”

Bạch Nghiên nói: “Chuyện này không thể trách ngươi được.”

“Sư tôn, ngươi biết kết cục lúc trước khi trọng sinh của ta sao?” Vân Mặc Tuyên không chờ Bạch Nghiên trả lời mà nói, “Người đã chết trên tay của ta.”

Cái này thì Bạch Nghiên biết, thế nên hắn rất bình tĩnh.

Vân Mặc Tuyên ôm lấy Bạch Nghiên nói: “Nhưng mà sư tôn, người cũng biết, bây giờ cho dù có tự kết liễu bản thân, ta cũng sẽ tuyệt đối không tổn thương người.”

Lời này hắn nói cho Bạch Nghiên nghe, cũng chính là hắn âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Bạch Nghiên nhớ đến ảo cảnh dưới tàng cây u lam trong suốt, biểu tình có chút mất tự nhiên, cũng may, lúc này Vân Mặc Tuyên đang ôm hắn, cằm hắn đặt trên vai Vân Mặc Tuyên nên Vân Mặc Tuyên mới không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Tâm tình Bạch Nghiên có chút phức tạp, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Ta biết.”

Sau khi Tô Nhiễm Dao và Cố Hiểu Hiểu rời đi, ban đêm, Vấn Nhai chân nhân tới tìm Bạch Nghiên.

“Sư huynh, ngày mai huynh thật sự không cần ta đi theo sao? Thủ đoạn của Tế An không đơn giản, có khả năng hắn sẽ không đánh công bằng với huynh đâu.” Vấn Nhai lo lắng sốt ruột khuyên bảo.

Bạch Nghiên nhìn bộ dáng lo lắng của hắn, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng không có ác ý gì.

Kỳ thực, thoạt nhìn Vấn Nhai chỉ là một bộ dáng thanh niên, nghe hắn cứ lít nhít gọi sư huynh, nói không chừng vẫn còn trẻ tuổi. Nhưng suốt ngày phải đối diện với một đám đệ tử Phiêu Miểu Thành, quả thực đầu muốn bạc trắng như mấy 'lão chưởng môn' trong tiểu thuyết. Bạch Nghiên còn hay có cảm giác Vấn Nhai mới là 'sư huynh' chân chính.

Bất quá, đây là thế giới linh tu, hẳn là không sai biệt lắm so với thế giới tiên tu, có thể bề ngoài và tuổi tác không nhất định phải có liên quan tới nhau.

Cứ mãi miên man suy nghĩ, Bạch Nghiên cũng không quên phải cự tuyệt lời đề nghị của Vấn Nhai.

“Tại sao chứ?”

“Ngươi ở lại Phiêu Miểu Sơn để phối hợp hành động với các đệ tử, môn phái thế gia khác. Vì dù sao bọn họ đều thông qua ngươi mà đến, ngươi tương tự như người tâm phúc của môn phái chúng ta, vậy nên tuyệt đối không thể có sơ xuất. Tiếp đó, chúng ta cũng cần phải đoạt lại Phiểu Miểu Thành, lúc đấy là thơi cơ tốt nhất.”

Vấn Nhai hiểu nỗi băn khoăn của Bạch Nghiên, hắn nhận thức được lợi và hại, đồng thời hắn cũng muốn đoạt lại Phiêu Miểu Thành.

“Vậy sư huynh nhất định phải cẩn thận.”

“Đa tạ, ta sẽ.”

Do dự một lát, Vấn Nhai nói tiếp: “Sư huynh, kỳ thực từ sau khi huynh bế quan, cả người đều thay đổi rất nhiều.......Không, là trước khi bế quan huynh đã rất kỳ lạ. Huynh chưa bao giờ ủy quyền cho ta quản lý Phiêu Miểu Thành, lại càng không nói tới việc để một đệ tử mới thu nhận đến hỗ trợ.”

Nghe lời Vấn Nhai nói xong, Bạch Nghiên cười khổ, nguyên lai ngay từ lúc bắt đầu, kỹ thuật diễn của hắn đã tệ đến mức ngay cả Vấn Nhai cũng nhận ra sự khác biệt.

“Bất quá...” Vấn Nhai nói, “So với trước kia, ta cảm thấy huynh bây giờ mới tốt, huynh vẫn cứ tiếp tục làm Bạch Nghiên như hiện tại đi.”

Bạch Nghiên giật mình hỏi: “Cảm ơn ngươi. Sư đệ, ngươi có biết Chúc An làm thế nào sáng lập nên Phiêu Miểu Thành không? Các ngươi gặp nhau là cơ duyên như thế nào?”

“Chúc An....hắn thật sự là một người tốt a.” Vấn Nhai hồi tưởng lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, “Ta được Chúc An nhặt về Phiêu Miểu Thành. Khi đó Phiêu Miểu Thành cũng chỉ có hắn và Tuyết Vô Trần, nhưng vì hắn phong ấn Phệ Tâm Ma, thanh danh càng ngày càng truyền khắp đại lục An Lạc, thế nên lần lượt từng người tới đáp lễ không dứt.

Sau đó thì có huynh đến từ Bạch gia, có lẽ là do thiên phú tốt. A đúng rồi, thực ra chúng ta không phải là đệ tử của Chúc An. Hắn nói hắn không thu đồ đệ là bởi vì ngay chính hắn cũng không có được sự thừa nhận của sư tôn mình. Thật kỳ lạ, Chúc An là nhân vật truyền kỳ lợi hại như vậy, thế tại sao vị sư tôn kia lại không thừa nhận là đồ đệ?

Nhất định là huynh cảm thấy vì sao ta lại là sư đệ a? Là bởi vì huynh rất mạnh, làm sao cũng không chịu người khác cao hơn mình. Hiện tại ngẫm kỹ lại, quan hệ giữa Chúc An và Tuyết Vô Trần cũng rất kỳ quái, không giống sư đồ, lại càng không giống bằng hữu, nhưng cuối cùng Chúc An lại chỉ định Tuyết Vô Trần làm chưởng môn của Phiêu Miểu Thành. Bây giờ Tuyết Vô Trần lại không muốn làm chưởng môn nữa.....

Ai da, bất quá bây giờ có nói cũng vô dụng. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện vốn không thể sửa, lại càng không thể đoán trước được điều gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.