Phương Linh Nguyệt đưa Bạch Nghiên tới Khô hải, tự hiểu không nhiều lời liền rời đi, để lại một mình Bạch Nghiên đứng giữa biển hoa.
Hắn che ngực, nơi đó tựa như cảm ứng được vật gì đó lạnh lẽo, chỗ trái tim đồng dạng nhảy lên.
Bạch Nghiên xoa nhẹ Hàn Ảnh Kiếm trong tay, rồi lại dùng linh lực triệu hồi Thu Thủy Kiếm, không chút do dự liền cắt đứt mối liên hệ, thanh kiếm chấn động, kiếm quang trên thân kiếm nháy mắt ảm đạm rồi tắt hẳn, linh khí trên kiếm cũng tiêu tán.
Buông Thu Thủy Kiếm, Bạch Nghiên một lần nữa nhìn về phía Hàn Ảnh Kiếm, chờ chút nữa hắn sẽ phải dùng thanh kiếm này tự đâm chết mình, nếu có thể lựa chọn, hắn thật sự không muốn mạo hiểm mà đi tìm chết vào lúc này.
Dưới tàng cây Ly Ly Hoa, chính tàn ảnh kia đã nói ra biện pháp này.
Tàn ảnh nói: “Ngươi không thuộc về thế giới này, không đúng, phải nói là chúng ta không thuộc về thế giới này. Bất luận là hiện tại hay quá khứ, chúng ta chỉ có thể sống nhờ vào thân xác của người khác mà thôi, tựa như linh hồn không có 'hộ khẩu' hay nói cách chính xác hơn thì chúng ta chính là 'virus' xâm nhập vào vật chủ.
Nếu tự dưng vật chủ bị một con 'virus' xâm nhập, như vậy nó nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt 'virus'. Hế giới này chính là một ví dụ điển hình, nó sẽ không tiếc mà tìm cách tiêu diệt hoàn toàn mầm mống nguy hiểm cho thế giới. Vậy nên ngươi phải hiểu né tránh không có tác dụng gì. Nếu chúng ta muốn ở lại thế giới này, ở lại đại lục An Lạc, cách duy nhất có thể làm đó là vứt bỏ chính thân phận 'virus', trở thành một phần chân chính của thế giới này.
Sao lại nhìn ta như vậy? Còn chưa rõ sao? Thế giới này chính là hệ thống, còn chúng ta là virus, ngươi có thể hình dung 'Vực sâu' chính là phần mềm diệt virus. Tuy nói như vậy có chút không nghiêm túc nhưng ý tứ thì lại dễ hiểu hơn rất nhiều.”
“Vậy biện pháp của ngươi là gì?” Bạch Nghiên nghe hiểu nhưng vẫn có chút mơ hồ, “Ngươi nói vứt bỏ thân phận, chẳng lẽ có thể thay đổi thân phận 'virus' của chúng ta hay sao?”
“Không sai.” Tàn ảnh gật đầu nói, “Đây đúng là suy nghĩ của ta trong quá khứ, không thể thay đổi vận mệnh, vậy thì cứ thuận theo vận mệnh đi. Nếu bị cho rằng mình không thuộc về thế giới này, vậy cứ lợi dụng thế giới này để nó tạo cho mình một thân phận khác.”
“Tạo một thân phận mới?”
“Cảm thấy khó hiểu sao?” Ngón tay tàn ảnh động nhẹ, một đạo u lam trong nháy mắt đâm vào trái tim Bạch Nghiên, lạnh, nhưng lại mang theo cảm giác an tâm, giống như được chạm vào nhiệt độ cơ thể của người kia. Truyện Ngôn Tình
Bạch Nghiên hỏi: “Đây là?”
“Trái tim.” Tàn ảnh như nhớ lại hồi ức, biểu tình bi thương, khóe miệng khẽ nhếch thành ý cười, “Là trái tim của người ta yêu nhất. Trong thế giới này, nó là bất tử, có được nó sẽ không bị tiêu tán lực lượng, cũng có thể trọng tố linh hồn.”
“Ta nên làm như thế nào?” Bạch Nghiên không hỏi những chuyện khác, có lẽ từ lúc ấy hắn cũng đã ý thức được rằng bản thân mình cuối cùng cũng sẽ nhớ lại mọi chuyện.
“Hoàn thành kết cục của khối thân xác này, nếu nó có thể để linh hồn ngươi chui vào trú ngụ thì ắt hẳn kết cục của khối thân xác này chính là cái chết. Sau đó, tự linh hồn ngươi phải tìm đến nơi bắt đầu của trái tim, bởi vì chỉ có chỗ đó mới có thể hợp nhất lực lượng mà phát huy. Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa nhớ lại hết ký ức, nhưng dấu ấn trong linh hồn sẽ vĩnh viễn không thay đổi, việc còn lại hãy để bản năng nói cho ngươi biết nên làm thế nào.”
Bạch Nghiên nói: “Vậy ngươi nói nơi bắt đầu của trái tim là ở nơi nào?”
“Cố hương nơi Ly Ly Hoa nở rộ - Ly Uyên, hay hiện tại hẳn gọi là Linh Y Cốc. Ngươi đến đó tìm một chỗ gọi là mộ hoang được tạo thành bởi thi cốt và tội nghiệt.”
Linh Y Cốc, thi cốt? Mộ hoang? Bạch Nghiên nháy mắt liền nghĩ tới nơi mà Phương Linh Nguyệt yêu cầu bọn họ đi tìm Linh Nguyệt thảo, Khô hải!
“Nhưng ta còn phải nhắc nhở ngươi một điều.” Tàn ảnh thở dài nói, “Này cũng chỉ là một ý kiến, có hữu dụng hay không cũng không có ai biết, khả năng tỷ lệ thành công cũng chỉ có một nửa.”
“Vậy nên, ý của ngươi là cho dù ta có làm như vậy cũng sẽ có khả năng chết?”
Tàn ảnh gật đầu thừa nhận: “Bất quá ta nghĩ ngươi vẫn sẽ làm, bởi vì bây giờ không còn biện pháp nào tốt hơn, không đúng sao?”
Tàn ảnh nói không sai, đích thật không có biện pháp nào tốt hơn, ít nhất hắn đã từ 'tuyệt không còn đường sống' đến 'tồn tại hy vọng' tuy chỉ có 50% nhưng có ngu mới không làm. Ít nhất còn có thể tiêu diệt được Ma Động, cứu được những người mà mình quý trọng.
Sở dĩ Bạch Nghiên gạt Vân Mặc Tuyên cũng vì chỉ có 50% hy vọng, nếu không thành công, ít nhất cũng sẽ không để Vân Mặc Tuyên tận mắt nhìn thấy mình biến mất. Nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy mình thế nào cũng không ra dáng một sư tôn tốt a.
Đứng trên mảnh đất hỗn độn thi cốt, xung quanh đều là Bất Tố hoa đỏ tươi, Bạch Nghiên khẽ vuốt ve Hàn Ảnh Kiếm. Sau đó không chút do dự mà rút kiếm đâm vào lồng ngực mình. Mặc kệ trong tiểu thuyết ghi bảy bảy bốn mươi chín nhát hay là chín chín tám mươi mốt nhát cũng được, hắn cảm thấy mình không còn sức mà động đậy nữa rồi.
Một kiếm đâm xuống, không thế thiếu chính là đau! Từ chỗ miệng vết thương bị hàn băng đông lại, đem độ ấm lần lượt đuổi đi, cả ngươi hắn như bị rơi vào hồ băng tối u ám, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ còn lại cảm giác mạch tim đập một cách yếu ớt.
Thì ra cảm giác lúc chết là như thế này. Bạch Nghiên nhắm mắt, cảm nhận ngoài trừ lạnh thì cái gì cũng ổn, duy chỉ có chỗ trái tim lại nảy lên một nhịp, trong bóng tối có một ngọn lửa màu lam nhạt, giống như cánh hoa Ly Ly đang bay xuống.
“Sư tôn!”
Có ai đó đang gọi hắn, không giống như giọng của Vân Mặc Tuyên nhưng trừ Vân Mặc Tuyên thì còn ai kêu hắn là sư tôn đâu?
“Sư tôn!”
Lại là tiếng gọi đó, lúc này đã rõ hơn so với hồi nãy nhiều, Bạch Nghiên cố gắng nhìn, sao tiếng gọi này lại quen thuộc như vậy...
“Sư tôn!!!!”
Âm thanh gần bên tai, trong trí nhớ hai tiếng sư tôn dần hòa vào nhau. Bóng tối chậm rãi bị xua đi, một lần nữa hắn lại được nhìn thấy ánh sáng, cùng với gương mặt đầy nôn nóng của Vân Mặc Tuyên.
Xong đời, này thì tiêu rồi, vốn dĩ đã không muốn để hắn thấy. Bạch Nghiên giật giật ngón tay, trong lòng lại có chút ảo não vì hiện tại ngay cả một câu an ủi hắn cũng không làm được.
Giọng của Vân Mặc Tuyên mang theo âm thanh nghẹn ngào, cuộc đời hắn đã từng đi qua rất nhiều ngã đường, thấy rất nhiều hình ảnh, nhưng khi hình ảnh cả người Bạch Nghiên đầy máu, hắn chỉ biết gọi hai tiếng 'sư tôn' ra thì cái gì cũng không nói nên lời. Vân Mặc Tuyên không dám động vào Hàn Ảnh Kiếm, vì hắn biết hiện tại rút kiếm chỉ càng khiến Bạch Nghiên nhanh mất máu mà thôi.
'Tin ta....Chờ.....”
Nói ra những lời này, bản thân Bạch Nghiên còn không tin nói chi Vân Mặc Tuyên. Hiện tại cảnh tượng bản thân hắn, hắn còn không dám nhìn, mới vừa gạt Vân Mặc Tuyên khiến một thân đầy máu còn kêu người ta tin tưởng mình cũng không khỏi quá mức quá đáng a.
Chỉ là, hắn không có cách nào để giải thích thêm, tia khí lực cuối cùng trong thân thể cũng tiêu hết, ý thức của Bạch Nghiên tách khỏi thế giới bên ngoài.
Trong mắt Vân Mặc Tuyên, Bạch Nghiên nói xong câu cuối liền vĩnh viễn nhắm lại hai mắt, thân thể hóa thành từng đốm sáng biến mất trong lòng ngực mình.
“Ngươi bình tĩnh một chút.” Phương Linh Nguyệt đứng cách đó không xa nhìn thấy hết thảy. Lúc này nàng xem như hiểu hết lời Bạch Nghiên nói khí đó.
Mượn Linh Y Cốc để hỗ trợ hắn giải quyết 'Ma Động', nguyên lai phương pháp giải quyết chính là như vậy.
Không biết Vân Mặc Tuyên có nghe lời nàng nói hay không, khi người trong lòng ngực biến mất, ngay cả đầu ngón tay cũng không cảm nhận được chút ôn nhu nào sót lại, hắn chậm rãi đứng dậy, nhân tiện nhặt Hàn Ảnh Kiếm và Thu Thủy Kiếm trên đất lên.
Hắn nói hắn sẽ không để Bạch Nghiên chết, hắn nói hắn sẽ thay đổi vận mệnh, nhưng kết quả là hắn sai rồi, cuối cùng hắn vẫn không thể giữ được Bạch Nghiên. Là tự tay hắn đưa Hàn Ảnh Kiếm cho Bạch Nghiên, sau đó lại tận mắt nhìn thấy Bạch Nghiên chết dưới thanh kiếm này, kết cục không thay đổi, chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến mà thôi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Phương Linh Nguyệt nhìn Vân Mặc Tuyên rời đi, nhìn Vân Mặc Tuyên trầm mặc làm nàng cảm giác được một loại hàn ý lãnh lẽo tới tận xương, nàng đã sớm biết chuyện Bạch Nghiên là chấp niệm của người này, “Ngươi không cần làm chuyện gì ngốc nghếch, Bạch Nghiên không hy vọng ngươi làm như vậy.”
Thẳng đến khi Vân Mặc Tuyên rời khỏi Linh Y Cốc, Phương Linh Nguyệt biết hắn một lời cũng không nghe lọt tai, nhưng Phương Linh Nguyệt không cưỡng chế hắn ở lại. Bất quá xem hiện tại hẳn là hắn vẫn còn lý trí, bằng không đã sớm giận chó đánh mèo vì chuyện nàng ngăn cản hắn tiến vào rừng mai.
Thở dài, Phương Linh Nguyệt liếc mắt nhìn Khô hải, “Ngươi vẫn sẽ trở về, có đúng không?”
Thiên Thiển Sơn.
Tô Nhiễm Dao vừa cùng Cố Hiểu Hiểu đứng dưới tàng cây Duyên hoa hoa, hoa vừa mới nở rộ, mùi hoa đã nồng đậm khắp tứ phương. Cố Hiểu Hiểu yên lặng mẫn cảm phát hiện cảm xúc của Tô Nhiễm Dao đang dao động.
“Làm sao vậy?” Cố Hiểu Hiểu hỏi, “A Dao, là đại lục An Lạc phát sinh chuyện gì sao?”
Trong nháy mắt, Linh Đồng chợt hiện lên vài hình ảnh, Hàn Ảnh Kiếm dính vết máu, Bạch Nghiên biến mất, cùng với đó là Ma Động cũng tiêu thất.
“Ma Động biến mất.” Tô Nhiễm Dao có chút thất thần, “Bạch Nghiên đã chết.”
Cố Hiểu Hiểu kinh ngạc, tin tức này quá mức đột ngột, nàng giữ chặt tay Tô Nhiễm Dao, không biết nên nói cái gì. Tô Nhiễm Dao chỉ thất thố trong nháy mắt, hiện tại Ma Động đã biến mất, đại lục An Lạc cuối cùng cũng đã được yên bình, đây là điều mà Linh Đồng hy vọng nàng thấy.
“Vận mệnh, rốt cuộc cũng không thể thay đổi.”
“Không đúng, cho dù nó đã xảy ra, ta vẫn muốn đem vận mệnh sửa đổi!”
Người nói chính là Vân Mặc Tuyên, một thân sát ý và hàn ý đi tới, không cách nào giấu được lệ khí trong mắt, loại lực lượng cường đại này khiến Tô Nhiễm Dao hoảng hốt mà liên tưởng tới 'Vực sâu' mà Linh Đồng đã cho nàng thấy.
Vân Mặc Tuyên nói: “Ta tới tìm ngươi là vì một việc.”
“Chuyện gì?”
Tô Nhiễm Dao còn tưởng Vân Mặc Tuyên muốn nói đến chuyện cứu sống Bạch Nghiên, nhưng nàng không nghĩ tới Vân Mặc Tuyên thế nhưng lại nói:
“Trọng sinh, ta muốn biết tất cả phương pháp để trở lại lúc ban đầu.”
- ---------✿byhanako❀-----------