Ngày hôm sau, tang lễ của Trì lão gia được xem như là một
tin tức lớn của cả thành Lăng Dương. Linh đường được đặt tại nhà sau còn sót lại
sau khi nhà họ Trì bị thiêu rụi. Trì Hiếu Lâm đào thoát, dĩ nhiên trong mắt người
ngoài thì đã bị mất tích trong cuộc chiến đấu với các phần tử võ trang, hiện tại
trong nhà chỉ con tôi cùng với vợ của Trì Hiếu Lâm bị anh ta bỏ lại, người “con
rể” Lâu Thiếu Bạch này tất nhiên cũng nghĩa bất dung từ mà có mặt từ đầu đến
khi kết thúc.
Bởi vì đêm qua tôi ngủ không được ngon giấc, sáng sớm hôm
nay nhìn lại mình trong gương, môi trắng bệch, hốc mắt hõm vào, cực kì xứng với
bộ đồ tang trên người. Về phần chị dâu của Trì Cảnh Thu, tôi hoài nghi cô ta
cũng biết chân tướng sự tình. Lúc ấy Lâu Thiếu Bạch không có bắn chết cô ta, phỏng
chừng là vì nghĩ cô ta là phụ nữ nên đã hạ thủ lưu tình, nhưng phó tướng bên cạnh anh ta trước đó khẳng
định đã nói qua cho cô ta biết, cho nên ngoại trừ giữ chặt lấy tôi đang quỳ gối
trước linh đường còn có chút hoảng sợ nhìn lén sang những binh sĩ mang theo
súng dài đứng bên ngoài, có lúc gào thét vài tiếng, rồi cũng không nói thêm gì.
Trước đây ấn tượng của tôi đối với người phụ nữ này cũng
không tốt cho lắm, cho nên lúc cô ta ngồi bên cạnh khóc lóc ai oán mệnh mình khổ
tôi cũng chỉ an ủi qua loa vài câu. Nhìn về phía bức ảnh của Trì lão gia ở giữa
linh đường, gương mặt uy nghiêm, đôi mắt phảng phất như vẫn còn mở to nhìn tôi
chằm chằm, đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề.
Nếu như Thông Thất cùng Trì tiểu thư sau này thật sự ở bên
nhau, tôi thật sự là đời sau của bọn họ, như vậy Trì lão gia này cũng xem như
là tổ tiên của tôi…
Tôi lập tức cảm thấy thật bối rối, suy nghĩ một lát, rốt cuộc
vẫn phải hướng về phía linh vị mà lạy vài cái, coi như thay Trì Cảnh Thu thực
hiện bổn phận của một người con gái.
Quan tài trong tiếng niệm kinh của các hòa thượng được tám
người khiêng lên, đội kèn Xô-na réo rắt mở đường, tiếng pháo vang lên, đội ngũ
đưa tang đi lòng vòng quanh co, cũng khá long trọng. Hai bên đường đầy người đứng
xem náo nhiệt. Đầu tôi đội khăn tang che mất nửa mặt, lúc được Phúc mẹ đỡ đi
theo sau quan tài, nghe bên đường mọi người bàn luận Trì lão gia có một con rể
tốt như vậy, sau lưng là cảnh tượng mọi người bàn luận như vậy, tôi nhịn không
được quay đầu về phía Lâu Thiếu Bạch, anh ta cưỡi ngựa đi phía trước, bóng lưng
thẳng tắp, trên tay quấn một dải lụa đen. Đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười,
cảnh tưởng trước mắt này, gần giống như một vở tuồng trên võ đài, mà tôi chính
là một diễn viên không biết nội dung kế tiếp của vở kịch.
Tôi thu hồi ánh mắt, vô tình quét qua bầy người phía dưới,
ngây dại.
Trong đám người chen chen chúc chúc, tôi nhìn thấy Trì Cảnh
Thu. Tuy cô ấy mặc một bộ áo vải màu xám, cả khuôn mặt bị chiếc khăn vuông bao
lại, chỉ lộ ra vầng trán cùng đôi mắt sưng đỏ, nhưng tôi vừa liếc mắt đã nhận
ra.
Tôi vừa mừng vừa sợ. Vài ngày trước trận bắn giết nửa đêm
kia cùng việc nhà họ Trì bị thiêu cháy, ở Lăng Dương tất nhiên trở thành một chủ
đề chấn động. Trì Cảnh Thu nghe được tin tức này cũng không có gì là lạ. Trì
lão gia tuy đối với cô ấy không được tốt lắm, nhưng cô ấy dù sao cũng là con
gái của ông ta, phép trời đã định, tới tiễn người cha này một đoạn đường cuối
cùng cũng là lẽ thường. Cô ấy đã đến đây, Thông Thất chắc chắn cũng ở gần đây.
Tôi nhìn xuống, quả nhiên người đàn ông đầu đội mũ đen kéo thật thấp đứng sau
Trì Cảnh Thu chính là Thông Thất. Lúc tôi nhìn về phía ông ấy, ông ấy cũng nhìn
tôi, ánh mắt tôi có chút nghiêm trọng.
“Phúc mẹ, tôi đột nhiên thấy đau đầu, muốn ngất đi.”
Tôi thấp giọng nói với Phúc mẹ, dừng bước. Phúc mẹ vội vàng
đỡ lấy tôi rời khỏi đoàn người, đứng ở
ven đường có chút sốt ruột: “Làm sao bây giờ? Nếu không để tôi nói với cô gia?”
“Không cần, tôi qua bên đường ngồi xuống, bà giúp tôi lấy một
chén nước đến là được rồi, tôi chờ bà.”
Tôi chỉ vào một lương đình cạnh một đám người đứng bên đường.
Phúc mẹ lên tiếng, vội vàng đỡ tôi thoát khỏi đám người. Tôi
ngồi xuống, bà ấy đến một quán trà gần đó. Thông Thất đã đi về phía tôi, tôi vội
vàng đứng lên.
“Lần trước hoàn toàn là việc ngoài ý muốn. Tin tôi đi. Anh
ta đột nhiên trở về từ tỉnh phủ.”
Tôi có chút vội vàng, giảm thấp giọng nói.
Ông ấy nhìn tôi, hơi nhíu mày, vẻ mặt thoạt nhìn vẫn còn
chút lãnh đạm.
Tôi nhìn thấy Trì tiểu thư đang từ phía sau ông ấy đi về
phía tôi, trong lòng hơi chấn động. Hiện tại có lẽ chỉ có thể dựa vào cô ấy.
“Tôi cùng Trì tiểu thư dường như giống như như đúc, ông
không thấy rất kì lạ sao? Lần trước tôi đã nói có việc muốn nhờ anh, chuyện này
chẳng những liên quan đến tính mạng của tôi, mà còn có liên hệ mật thiết đến
Trì tiểu thư. Anh hãy tin tưởng tôi một lần đi, van anh.”
Ông ấy cực kì nhanh mắt liếc nhìn Trì Cảnh Thu, ánh mắt xẹt
qua một chút biến sắc, vẻ mặt rốt cuộc hơi buông lỏng, suy nghĩ một lát, khẽ gật
đầu: “Hai giờ chiều ngày mai, trong quán trà, tôi chờ cô.”
Tôi vội vàng nói cảm
ơn, nhìn thấy Trì Cảnh Thu đứng trước mặt tôi, hơi băn khoăn nói: “Trì tiểu
thư, thật xin lỗi, về sau Ngọc Đướng Xuân trong nhà giam…mắc bệnh cấp tính, đã
không còn. Người như hắn ta kì thật không được tốt cho lắm, trước kia có lẽ cô
chỉ bị khuôn mặt phấn son của hắn hấp dẫn mà thôi…”
Tôi không dám nói với cô ấy, hắn là do tôi bị Lâu Thiếu Bạch
buộc nổ súng bắn chết.
Trì Cảnh Thu kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn, đột
nhiên thở dài, lại liếc mắt nhìn sang Thông Thất, nói: “Tôi biết rồi…., cảm ơn
cô đã hao tâm tổn trí…”
Tôi trông thấy Phúc mẹ từ xa mang chén nước tới, vội vàng
nháy mắt với cô ấy một cái. Trì Cảnh Thu quay đầu lại nhìn tôi, nói: “Từ nhỏ
Phúc mẹ đã nhìn tôi lớn lên, đối với tôi rất tốt. Bà không có con cái, phiền cô
từ nay về sau giúp tôi chiếu cố bà ấy…”
Tôi gật đầu. Thông Thất lập tức dẫn cô ấy rời đi, hai bóng
dáng một cao một thấp rất nhanh lẩn vào trong dòng người.
Tôi chú ý thấy Thông Thất vẫn hoạt động bình thường, thoạt
nhìn thì vết thương lần trước cũng không ảnh hưởng lắm đến ông ấy, tuy vẫn chưa
biết khoảng thời gian này ông ấy trốn ở đâu, lưng bị thương làm thế nào mà lành
lại, nhưng trong lòng tôi đã nhẹ nhõm hẳn ra. Ông ấy không có việc gì là tốt rồi.
Phúc mẹ đến gần tôi, tôi nhận lấy chén nước uống vài ngụm, đột
nhiên trông thấy dòng người bên đường tách ra, Lâu Thiếu Bạch đã đi về phía
tôi.
“Sao lại như vậy, vừa quay đầu lại đã không thấy em đâu.”
Anh ta đến gần tôi, giọng điệu có chút không vui.
“Tiểu thư nói đột nhiên đau đầu, cho nên ngồi trong này nghỉ,
uống nước.”
Phúc mẹ vội vàng giải thích.
“Đúng vậy a, tối qua cả đêm ngủ không ngon, rất mệt.”
Tôi nhìn anh ta nở nụ cười.
Đoán chừng là sắc mặt tôi không được tốt lắm, anh ta nhìn
thoáng qua, nói: “Em không cần đến nghĩa trang, về nghỉ ngơi đi.” Nói xong đã
kêu người đưa tôi về. Tôi ừ một tiếng.
Tang sự của Trì lão gia làm cho Lâu Thiếu Bạch cả ngày đều bận
rộn nhiều việc, buổi tối lúc trở về thì đã muộn, lại chậm chạp không đi vào
phòng, tôi không yên tâm về vết thương của anh ta, tìm một vòng, lúc mở cửa thư
phòng ra, nhìn thấy anh ta đang ngồi dưới ánh đèn, thất thần nhìn vật gì đó
trên bàn. Tôi lén liếc nhìn, thấy hai tấm gì đó thoạt nhìn cực kì giống hai tấm
da dê cũ kĩ, biết đó là bản đồ.
Anh ta ngẩng đầu, thấy tôi đi vào thì thuận tay lấy tấm da
dê bỏ vào trong ngắn kéo, đứng lên.
Tôi biết rõ anh ta đối với tôi vẫn có chút phòng bị. Trước
kia cũng không thấy cửa thư phòng bị khóa, từ sau khi Trì lão gia gặp nạn, ban
ngày lúc anh ta không có ở nhà, cửa thư phòng luôn có binh lính gác, nhất định
là bởi ví đã chiếm được tấm bản đồ nguyên vẹn.
Anh ta đề phòng hay không đề phòng tôi thì tôi cũng chả sao
cả. Trên thực tế, tôi thật sự còn hy vọng anh ta đừng đối với tôi tốt như vậy.
Quá tốt, tôi thật sự không cần.
“Bôi thuốc”
Tôi đứng ở cửa ra vào, nói.
Anh ta ừ một tiếng: “Tôi tới ngay đây.”
Tôi nở một nụ cười, xoay người trở về phòng, không lâu sau
quả nhiên anh ta đã trở lại.
Lúc này đây anh ta ngồi trên giường rất hợp tác, thậm chí
còn hợp tác quá mức. Lúc rôi đứng trước mặt anh ta thay thuốc cho anh ta, một
tay khác của anh ta vẫn ôm eo tôi, mặt cùng mũi tại ngực và bụng tôi day qua
day lại chiếm tiện nghi. Tôi đẩy ra, anh ta lại cười hì hì dựa vào. Tôi giận, cầm
cái nhíp kẹp một miếng thịt trên bả vai anh ta, anh ta ôi lên một tiếng, trong
miệng lải nhải: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà”, lúc này mới đứng đắn một chút.
Thay thuốc xong cả hai người cùng lên giường, sắc tâm của anh ta quả nhiên còn
chưa giảm, lại bắt đầu nhích lại gần, tôi quyết đoán bắt ngừng lại: “Tôi hôm
qua là ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn thì không thể nào có lần hai, lần ba. Vết
thương vẫn chưa tốt lên, đứng có động vào tôi, tôi không có hứng thú làm chuyện
đó với một người bị thương.”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lát, thấy tôi không giống như
đang đùa, rốt cuộc thở dài, nằm trở lại.
Ngày hôm sau anh ta cũng ra khỏi nhà. Sau giữa trưa, tôi liền
đến quán trà ngày hôm qua đã hẹn với Thông Thất, ngồi một chỗ đợi. Đến đúng hai
giờ, trông thấy một phu xe kéo một chiếc xe dừng lại ở ven đường, nhìn về phía
tôi.
Thông Thất!
Tôi vội vàng đi ra ngoài, ngồi lên xe của ông ấy. Ông ấy kéo
tôi nhanh chóng rời khỏi, cuối cùng dừng lại ngay cửa ra vào trong một cái sân
tại con hẻm nhỏ. Lúc này hẳn là điểm dừng chân mới của ông ấy và Trì Cảnh Thu.
Đi vào trong phòng, Trì Cảnh Thu cũng ra đón, hỏi tôi nguyên
nhân Trì lão gia cùng Trì Hiếu Lâm chết. Tôi trả lời qua loa vài câu, chống đỡ
tạm bằng những lời Lâu Thiếu Bạch đã nói, cô ấy có vẻ hơi thất vọng, hàng mi
thoạt nhìn có vẻ hơi sầu muộn.
“Cảnh Thu, anh có việc muốn nói với cô ấy, em ra ngoài trước
đi.”
Thông Thất ôn nhu nói với cô ấy. Tôi chú ý thấy cách xưng hô
của ông ấy đã thay đổi từ “Trì tiểu thư” sang “Cảnh Thu”, chắc hẳn trong khoảng
thời gian này tình cảm của hai người đã có tiến triển.
Trì Cảnh Thu ừ một tiếng rồi đi khỏi, tiện thể còn đóng cửa
lại.
“Rốt cuộc Lâu Thiếu Bạch và nhà họ Trì đã trở mặt, hiện tại
hắn đã lấy được một nửa tấm bản đồ kia, tôi đoán có đúng không?”
Thông Thất cứ như vậy mà mở miệng nói ra.
Đã gặp mặt ông ấy vài lần nhưng không hề nghe ông ấy nhắc tới
chuyện có liên quan đến địa cung.Hiện tại đột nhiên nghe ông ấy nói như vậy,
tôi có hơi kinh ngạc.
“Cô tên gì?”
Ông ấy hỏi tôi.
“Tiêu Dao”
“Được rồi, Tiêu tiểu thư. Kì thật cô cũng không cần kinh ngạc.
Dưới mặt đất thành Lăng Dương có một bảo tàng địa cung đang ngủ say, cái này đối
với người bình thường mà nó tất nhiên là một bí mật. Nhưng với tôi mà nói, cô
biết tôi sống bằng nghề này, biết rõ chuyện cũng không có gì kì quái.”
Ông ấy nhìn tôi nở nụ cười, giải thích.
Tôi lập tức nghĩ đến Uông chủ tịch tỉnh kia. Thiên hạ không
có ngọn gió nào không lọt qua tường được, xem ra người biết rõ bí mật này đúng
là không thiếu.
“Anh cũng có hứng thú với bảo tàng địa cung sao?”
Tôi hỏi.
Ông ấy ngẩn người một lát, đột nhiên lắc đầu cười: “Theo tôi
được biết, tổ tiên của tôi cùng bọn họ lúc ấy cũng là một cao thủ, đều đã từng
nhúng ta vào chuyện của địa cung này. Nhưng mà rất kì quái, địa cung này vô
cùng đặc biệt, dù cho bọn họ có dung phương pháp gì thì cũng không cách nào tìm
được cửa vào địa cung. Đến thế hệ của tôi, tôi nảy sinh hứng thú với nó cũng
không có gì là kì quái. Nói như vậy, mặc kệ cô có tin hay không, tôi hứng thú với
truyền thuyết kì quái của địa cung này vượt xa hứng thú của tôi đối với bảo
tàng.” Ông ấy nói xong, nhìn về phía tôi, “Tiêu tiểu thư, cô nói có chuyện liên
quan đến Trì Cảnh Thu muốn nhờ tôi giúp đỡ, rốt cuộc là gì? Tuy không thể cứu
được Ngọc Đường Xuân ra, nhưng tôi tin tưởng lời cô nói. Cô nói đi.”