Nghê Thường Thiết Y

Chương 33: Chương 33




Trong rừng đêm xuống đặc biệt nhanh, đang lúc tiếng sói tru trong khu rừng bên ngoài lều theo từng đợt gió truyền tới thì Lâu Thiếu Bạch trở lại.

“Tiêu Dao, tối nay hãy để anh ở cùng em đi, anh sẽ bịt kín mắt lại.”

Anh ở ngoài rèm nói. Không đợi tôi trả lời, tôi đã nhìn thấy anh xoay người bước vào, trên mắt thật sự dùng một dải lụa trắng bịt kín.

Lò giữ ấm mới vừa rồi được tôi bỏ thêm vài cục than lúc này đang cháy bùng. Lúc đầu anh mặc nguyên quần áo nằm bên cạnh tôi, lát sau chắc là cảm thấy nóng nên ngồi dậy cởi bỏ áo ngoài.

Phía sau lưng anh cơ bắp săn chắc, bên hông không có lấy một tấc thịt thừa. Lò lửa hồng chiếu rọi, hiện lên những mạch máu nhỏ sáng bóng, căng cứng rồi lại giãn ra theo mỗi động tác nhỏ của cơ thể, có thể nhìn thấy chúng phập phồng vận động cùng cử động của cơ thể.

Anh nằm xuống lần nữa, tôi hơi nghiêng người một chút dịch ra xa.

“Đừng cách xa anh như vậy.”

Tay của anh duỗi về phía tôi, bắt lấy tay của tôi, sau đó kéo đến trên ngực anh.

Cách một lớp bao tay, tôi phảng phất cảm giác được làn da bóng loàng cùng ấm áp của anh.

Tôi không dịch vào trong nữa, ngược lại nhích lại gần anh, cuộn người lại, như một con mèo mềm mại nằm bên cạnh anh.

“Thật bướng bỉnh! Tiêu Dao, đợi ngày mai em giải được lời nguyền, từ nay về sau sẽ không có việc gì nữa, không được bướng bỉnh như vậy, phải nghe lời anh, có nghe thấy không?”

Tâm tình của anh dường như không tệ lắm, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nghe anh nói nhẹ nhàng như vậy, dường như giọng điệu mang theo một chút vui đùa mà nói chuyện với tôi. Lúc nói xong lời cuối cùng, lại nghe như đang làm nũng.

“Vâng”

Cổ họng tôi đột nhiên có cảm giác như bị nghẹn lại, trầm thấp lên tiếng.

Không nên a, ngày mai sẽ thoát khỏi vận rủi, hiện tại chẳng lẽ tôi lại không vui mừng hay sao?

“Em làm sao vậy?”

Anh dường như cảm thấy được, nghiêng đầu chuyển hướng về phía tôi, bàn tay dường như muốn giật dải lụa che mắt xuống nhưng bị tôi nhẹ nhàng đè xuống.

“Em rất vui, chỉ là đang rất vui, thật đấy.”

Tôi dịu dàng nói.

Anh thở dài một tiếng, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười có chút vui vẻ.

“Lâu Thiếu Bạch, địa cung rốt cuộc là có bí mật gì, lời nguyền của em làm sao mới phá được, anh có biết không?” Tôi hỏi.

“Lão già kia gọi là Đại Ông, tự xưng là hậu duệ của kì nhân năm đó đã xây dựng nên địa cung này. Theo ông ta nói, mấu chốt để mở ra bảo tàng trong địa cung chính là khối phỉ thúy trên đàn tế kia. Ngày mai lúc mở ra, cũng là thời khắc giải lời nguyền cho em. Ông ta thoạt nhìn bí hiểm, không chịu nói gì thêm, anh đối với ông ta cũng không phải quá tin tưởng. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, tình trạng của em ngày càng nghiêm trọng, bọn người của Thông Thất lại không có tin tức gì, anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin ông ta một lần. Em yên tâm, anh đã chuẩn bị xong, không sợ đến lúc đó sẽ bị chơi khăm…”

Anh nói, rồi đột nhiên ngừng lại.

Tôi nhìn lên chiếc cằm căng cứng của anh, trong đáy lòng dâng lên một cảm giác ấm áp mềm mại. Với cách làm người của anh, vốn làm sao có thể thỏa hiệp với Trì Hiếu Lâm chứ?

“Lâu Thiếu Bạch, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em.”

Tôi vươn tay ôm lấy eo của anh, thấp giọng nói.

***

Lúc hừng đông, đoàn người ước chừng khoảng hai ba mươi người mới bắt đầu đi xuống hang động. Đại Ông đi một mình, Lâu Thiếu Bạch để cho Đại Ông cùng Trì Hiếu Lâm đi vào, còn lại đều là binh sĩ do phó tướng của Lâu Thiếu Bạch dẫn theo. Đại Ông đối với việc này dường như cũng không để trong lòng, chỉ cười lạnh. Ngược lại Trì Hiếu Lâm có vẻ không yên lòng, liên tiếp nhìn về phía tôi.

Khác với lần trước chính là lần nay trên vách đá hai bên hang động cứ cách vài chục mét lại treo một chiếc đèn bão, tầm mắt cũng nhìn được xa hơn. Đoàn người dần dần đi vào, cuối cùng đã đi đến cuối hang.

Đàn tế vẫn giống như lần trước tôi nhìn thấy, lẳng lặng nằm trên mặt đất, khối phỉ thúy vốn đặt trên một cái bệ nay đã không còn.

“Đại Ông, khi nào thì giải lời nguyền cho Tiêu Dao?”

Lâu Thiếu Bạch đỡ lấy tôi ngồi xuống tựa vào vách đá, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, nói với Đại Ông.

“Lâu thiếu soái, còn chưa tới giờ, ngài gấp cái gì.”

Đại Ông không nhanh không chậm nói một câu, liếc nhìn tôi, cách vài chục bước, tôi dường như cũng có thể cảm giác được ánh mắt âm trầm cùng quỷ dị đến từ ông ta.

Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, toàn thân bỗng thấy sởn tóc gáy.

Lại chờ một lúc sau, Trì Hiếu Lâm dường như cũng không chờ được, không ngừng dùng một thanh chùy thiết gõ dọc theo thành động, úp sấp áp tai vào nghe ngóng, thầm nói: “Thật đúng là gặp quỷ, bốn vách tường đều dày đặc, cái gì mà địa cung, để cho ông đây kéo theo một xe thuốc nổ đến, làm cho bốn vách tường này nổ tung còn hơn.”

Đại Ông khẽ lắc đầu, cười lạnh: “Trẻ con không hiểu chuyện, mở miệng ra đã thấy buồn cười. Năm đó tổ sư Thiên Các Môn của tôi xây dựng lên địa cung này, có thể nói là khám phá thiên cơ, xảo đoạt thiên công (ý nói vô cùng công phu tinh xảo). Nếu cậu cho rằng hạch tâm của địa cung này có thể dùng thuốc nổ mà mở ra thì cậu đã mười phần sai lầm rồi. Còn chưa tới giờ, chờ đợi không có gì làm, tôi nói vài lời đơn giản như vậy cũng chỉ muốn mở rộng tầm mắt cho cậu thôi. Vào thời Tấn có một người lên núi đốn củi đi vào trong một hang đá, xem hai lão ông chơi cờ vây, ván cờ chưa xong thì cán búa đã gãy, xuống núi về nhà thì hoàn toàn thay đổi, thì ra đã trải qua hai đời, đi tìm lại nhưng lại mờ mịt không có dấu vết. Lúc ấy người đời cho rằng đó là chuyện vô cắn cứ nhưng lại không biết tạo hóa rất kì diệu. Năm đó thủy tổ Thiên Các Môn của tôi trên thông thiên văn, dưới rành địa lí. Tại đây ông ấy đã phát hiện ra một hang đá nhìn rất giống cảnh một bán cờ vây. Chỉ tiếc bị trời phạt nên mới giảm thọ mà chết sớm. Trên đỉnh địa đạo đặt một viên minh châu, cậu nghĩ là chỉ để chiếu sáng thôi sao? Đây chính là trận địa Đông Phương Thất Túc Thương Long trận, khi đến giờ, đây cũng chính là phương thức mở cửa địa cung.”

“Con bà nó…thực sự thần tiên mật cảnh như vậy sao? Nếu vào được bên trong, nếu tìm được bí tịch của tổ tiên ông, có phải có thể trường sinh bất lão không?”

Mặt Trì Hiếu Lâm tràn đầy vẻ khiếp sợ, buộc miệng hỏi.

Đại Ông cười lạnh: “Cánh cửa trường sinh đang ở ngay dưới chân cậu, chỉ sợ cậu không thể nào tiếp cận được thôi. Không bằng gom chút ít vàng bạch về là được rồi.”

Trì Hiếu Lâm bị nói vậy thì mặt đỏ tới tận mang tai, ngượng ngùng nói: “Cũng phải, tôi cũng không muốn thành tiên, không bằng phát tài còn hơn…”

Sắc mặt Lâu Thiếu Bạch đang ở bên cạnh tôi ngưng trọng, thoạt nhìn có vẻ bán tín bán nghi. Nhưng tôi lại hơi giật mình.

Lời Đại Ông vừa nói nghe ly kì không thể tin nhưng cũng chưa chắc không có khả năng. Bình thường chúng ta chỉ có thể cảm giác được không gi­an ba chiều, chỉ có thể ở trong không gi­an bình thường này, nhưng cũng chưa chắc đã không tồn tại một người khác ở trong một không gi­an không thể nào với tới. Chẳng lẽ thủy tổ Thiên Môn Các mà Đại Ông nói chính là phát hiện ra một cửa vào trong một không gi­an khác, vậy nên mới xây dựng nên hạch tâm của địa cung?

Khi Đại Ông vừa dứt lời thì không mở miệng nói nữa, chỉ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Thời gi­an từng giây từng phút trôi qua, khoảng nửa giờ sau, ông ta lấy ra một cái la bàn, lặng người quan sát một chút, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Đã đến giờ, có thể bắt đầu rồi.”

Tôi căng thẳng, mọi người trong hang động vốn đã không còn kiên nhẫn đồng loạt đi về phía Đại Ông, Lâu Thiếu Bạch từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vịn tôi đứng dậy.

Đại ông bước xuống địa đạo, đi đến trước đàn tế. Đoàn người đều theo sau, một nơi lớn như vậy nhưng lại lặng ngắt như tờ, mỗi một đôi mắt đều đang dõi theo đôi tay của ông ta. Tôi không chớp mắt quan sát, nhìn thấy hai tay ông ta nắm lấy cạnh của một miếng ngọc thạch, dùng sức di chuyển nó, rốt cuộc xoay nó về phía bên trái. Một lát sau, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên âm thanh cơ quan dịch chuyển, có vụn đá rào rào rơi xuống, ngẩng đầu lên, màn trời đầy những viên dạ minh châu kia chậm rãi chuyển động, dường như đang bị một thế lực vô hình thao túng, từ bốn phía di chuyển qua chính giữa, cuối cùng tụ lại bên ngoài viên dạ minh châu vốn đã bị bắn vỡ, chặt chẽ kề sát nhau, đột nhiên ánh sáng lóe lên thật mạnh, một chùm tia sáng nhàn nhạt thẳng tắp bắn về phía miếng ngọc thạch, sau đó phản xạ, hính chiếu đến thành động, vách động chậm rãi hiện lên một vầng sáng hình nửa vòng tròn, hình dáng rất giống với khối phỉ thúy.

Cả hang động bắt đầu run nhè nhẹ, có âm thanh ù ù nặng nề truyền đến, giống như đang xem một đoạn phim laser, vầng sáng hình nửa vòng tròn hơi di chuyển trên vách động, hai cánh cửa chính màu đồng chậm rãi hiện ra, trên cửa chạm khắc những hoa văn cổ đại, màu xanh đồng hiện lên rõ ràng hơn.

Dường như mọi người đều bị chấn động, đã quên hết thảy những người bên cạnh, chỉ ngơ ngác nhìn một cảnh tượng tựa như mộng ảo.

Đại Ông đột nhiên quay đầu về phía tôi, ánh mắt quỷ dị. Trong lúc tôi khẽ giật mình thì trên tay ông ta đã có một khẩu súng, đột nhiên giơ lên hướng về tôi mà bóp cò.

Tình huống phát sinh tựa như một tia chớp điện. Tôi ý thức được nhưng tay chân không có cách nào phối hợp, vẫn đứng như vậy.

Lâu Thiếu Bạch nhào đến trước mặt tôi, đẩy tôi ngã nhào trên mặt đất. Âm thanh viên đạn găm vào da thịt nặng nề vang lên, tôi cảm giác được thân thể của anh khẽ run lên.

“Lâu Thiếu Bạch!”

Tôi quát to một tiếng, vươn tay sờ phía sau lưng anh, lúc đưa tay về, nhìn thấy lòng bàn tay tôi đã dính một vệt máu đỏ tươi.

“Anh…không sao…” Anh trầm thấp nói một câu, từ trên mặt đất đứng lên.

Phó tướng của Lâu Thiếu Bạch giật mình tỉnh lại, lập tức đem người giơ súng vây quanh, nhắm ngay vào Đại Ông cùng Trì Hiếu Lâm. Đại Ông mặt không đổi sắc, ánh mắt Trì Hiếu Lâm lộ ra vài phần kinh hoảng bất an, hiển nhiên trước đó cũng không biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn như vậy.

“Tôi cho phép ông vào là để giải lời nguyền cho cô ấy, vì sao lại nổ súng bắn cô ấy?”

Vẻ mặt Lâu Thiếu Bạch dữ tợn, đi về phía Đại Ông, tôi nhìn thấy phần áo dưới vai anh đã nhuộm một màu đỏ sậm.

“Lâu Thiếu soái, nói một lời thật lòng thì hôm nay tôi tới là vì muốn mở cửa địa cung. Ngài lấy kho báu, tôi lấy bí sách, cả hai đều vui vẻ. Cô ta không thể không chết. Hình chiếu bán nguyệt trên vách động, ngài thấy không, chính là ổ khóa để mở ra cánh cửa của kho báu này. Biễu ngọc có thể ở trong cơ thể sống, nhưng không ở trong tử thi. Chỉ cần cô ta chết, nó lập tức có thể thoát ra ngoài. Lấy được biễu ngọc tra vào ổ khóa, cửa địa cung lập tức mở ra! Ngài còn trẻ, nghĩ lại xem, trong kia là kho báu sánh ngang cả nước, có nó thì như hổ thêm cánh, với tính quyết đoán của thiếu soái, có một ngày thống lĩnh nam bắc cũng không phải không có khả năng! Thiên hạ ngay trước mắt, chỉ là một người con gái thì có là gì!”

Vẻ mặt Đại Ông không chút nào lo sợ, chỉ nhìn Lâu Thiếu Bạch chắc chắn nói.

“Tôi nói…giải lời nguyền cho cô ấy!”

Lâu Thiếu Bạch ngoảnh mặt làm ngơ, đi đến trước mặt Đại Ông, trợn mắt rút súng ra, chỉa thẳng vào trán ông ta.

Đại Ông dường như có chút kinh ngạc, nhanh chóng liếc mắt nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười: “Lâu Thiếu Bạch, tôi còn tưởng rằng cậu có thể là người có thể làm nên chuyện lớn nên mới cùng cậu hợp tác. Hôm nay xem ra tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi! Không phân biệt được nặng nhẹ, không biết lớn nhỏ! Đã đến nước này thì tôi sẽ nói thật cho cậu biết, năm đó nữ quốc sư hạ lời nguyền này hận Ngô Lan vương thấu xương, thủ pháp âm độc. Không ngờ thần xui quỷ khiến, Ngô Lan vương năm đó lại không ngở địa cung này ra, trăm ngàn năm qua, biễu ngọc này hôm nay mới trúng ngay vào cô gái này. Nếu muốn giải lời nguyền thì linh lực của khối phỉ thúy này sẽ tiêu tốn hết, biến thành một khối biễu ngọc bình thường, như vậy cánh cửa kho báu này sẽ không thể mở ra. Cái gì nặng cái gì nhẹ, Lâu Thiếu Bạch cậu là người thông minh, một cái giá lớn như vậy, chẳng lẽ cậu nguyện ý trả giá sao? Lúc đầu sở dĩ tôi nói vậy chỉ là muốn cậu hạ quyết tâm mà thôi, không ngờ cậu lại không biết phân biệt như vậy!”

Dù có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới một cảnh tượng hoang đường như vậy lại diễn ra, trong nháy mắt mạng của tôi lại ngang bằng với bảo tàng sánh ngang trời đất này, nhưng đây cũng là sự thật.

Trong lòng tôi lại dâng lên một mảnh ảm đạm, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Lâu Thiếu Bạch, đối diện với ánh mắt của anh.

Mặt của tôi bị che khuất, anh không nhìn thấy nét mặt của tôi, tôi không muốn để cho đôi mắt tôi toát lên một chút sợ hãi hay cầu xin thương xót nào, chỉ cùng anh hai người nhìn nhau.

Sắc mặt của anh hơi tái nhợt, càng làm nổi bật đôi mày rậm cùng đôi mắt ướt át đen như mực, anh lặng yên nhìn tôi một lát, tôi không thể đọc được ý nghĩa trong ánh mắt anh.

“Lâu Thiếu Bạch, cứ như đàn bà như vậy sẽ không còn thời gi­an, bỏ qua thời điểm này, cửa địa cung sẽ hoàn toàn biến mất. Màn trời minh châu bị hủy, cơ quan mất cân đối, động này không thể đứng vững, lúc nào cũng có thể sụp xuống. Một khi sụp xuống rồi, tiếp theo cho dù ngọc biễu có vào tay thì cửa địa cung trọn đời cũng không mở ra!”

Đại Ông quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng cánh cửa trên vách động màu xannh dần dần biến mất, rống giận.

Thanh Ca Nhat Manh - Nghe Thuong thi­et y

Lâu Thiếu Bạch bỗng nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào màu xanh đang dần biến mất trên cánh cửa, bàn tay gắt gao nắm lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

“Lâu Thiếu Bạch….”

Đại Ông khàn giọng kiệt lực la lên, trợn mắt muốn vùng ra nhưng lại bị phó tướng của Lâu Thiếu Bạch cùng vài binh sĩ bắt lại, không ngừng giãy dụa.

Trì Hiếu Lâm đột nhiên điên cuồng chạy về phía cánh cửa màu xanh đồng, dùng sức đập, bỗng dưng quay đầu lại, tôi nhìn thấy ánh mắt cuồng loạn của anh ta, quay đầu lại thật nhanh, giơ khẩu súng về phía tôi.

“Pằng!” Một tiếng, tôi run lên, sau gáy Trì Hiếu Lâm tựa như một đóa hoa máu tung bay, cả người hướng về phía trước, bổ nhào trên mặt đất, khóe miệng rỉ ra một hàng máu tươi, đôi mắt vẫn trợn tròn còn đầy vẻ không cam lòng cùng điên cuồng.

Là súng của Lâu Thiếu Bạch bắn ra, anh chậm rãi buông cánh tay cầm súng xuống, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ dừng lại trên cánh cửa chỉ còn một màu xanh đồng mơ hồ. Rốt cuộc, cửa triệt để biến mất, vầng sáng cũng dập tắt trong nháy mắt, sơn động lại trở về với một mảnh tĩnh mịch.

Chân của tôi nhũn ra, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi, ngả ngồi trên mặt đất.

Lâu Thiếu Bạch quay đầu lại liếc nhìn tôi, khẽ cười với tôi.

“Đại Ông, giải lời nguyền cho cô ấy đi.”

Anh chuyển hướng về phía Đại Ông nói.

Đại Ông ngừng giãy dụa, gương mặt méo mó, tràn ngập oán độc nhìn tôi, nở một nụ cười lạnh: “Lâu Thiếu Bạch, mày biết tao vì ngày này đã đợi bao nhiêu năm không? Hiện tại chỉ vì lòng dạ đàn bà của mày mà bị hủy hoại trong chốc lát. Muốn tao nói ra cách giải lời nguyền sao? Nằm mơ đi! Con đàn bà này nhất định phải chết, hình dạng lúc chết có thể so với cả quỷ, mày cứ đợi đến lúc nhặt xác nó đi a!”

“Ai nói chỉ có ông mới biết cách giải lời nguyền!”

Lối vào đột nhiên truyền đến một tiếng cười to, tiếng bước chân truyền lại, từng đợt từng đợt vang vọng trên vách động.

Tôi quay đầu lại, trông thấy Thông Thất cùng Phan Vạn Xuân xuất hiện trước cửa vào, ánh mắt Phan Vạn Xuân long lanh, trên mặt vẫn còn nét vui vẻ. Thông Thất người đầy phong trần mệt mỏi, bước nhanh đến bên cạnh tôi, đỡ tôi dậy, ôn nhu nói: “Tiêu Dao, lão Phan đã tìm được cách giải lời nguyền, cô rất nhanh sẽ khỏe lại!”

Trong lòng tôi tất nhiên dâng lên một cảm giác hạnh phúc như đang ở trên mây, có chút không dám tin tưởng, mờ mịt nhìn về phía Lâu Thiếu Bạch, trông thấy ánh mắt của anh cũng bỗng nhiên mang một thần thái vô cùng vui sướng, đẩy mạnh Đại Ông ra, đi đến nghênh đón Phan Vạn Xuân.

“Thiếu soái, vết thương của ngài…”

Phó tướng của Lâu Thiếu Bạch đi thật nhanh lên trước nhắc nhở.

“Lão Phan, ông đã trở lại!”

Lâu Thiếu Bạch dường như không nghe thấy, đi đến trước mặt Phan Vạn Xuân, cầm thật chặt tay ông ấy.

Phan Vạn Xuân nhìn về phía sau anh, xem xét vết thương của anh, thoáng cau mày nói: “Vết thương của thiếu soái…”

“Không phải trí mạng, tôi không sao!” Lâu Thiếu Bạch lơ đễnh nói, lập tức hỏi, “Hai người thật sự tìm được cách giải lời nguyền?”

Lúc anh nói chuyện, giọng nói có chút căng thẳng, lộ ra vẻ khẩn trương.

“Thiếu soái yên tâm.” Phan Vạn Xuân cao giọng nở nụ cười, “Việc thiếu soái nhờ vả nào dám khinh suất. Cả đời này tôi không có chỗ nào tốt, duy chỉ mê dị thuật, đối với loại cổ nguyền này cũng khá tâm đắc. Thời thế hiện nay, môn phái trong thiên hạ nhiều vô số, phải tìm cho ra nguồn gốc ban đầu của nó, chính là lúc đầu vào thời Chu, bắc có quan các, nam có tinh dực. Tên Đại Ông này thuộc phái Thiên Các Môn, chính là tinh dực ở phía nam. Tôi cùng lão Thất đến Miêu Cương tìm hiểu, có một vị bằng hữu dẫn đường, lại được một cao nhân chỉ điểm, lúc này mới chợt hiểu ra. Sợ thiếu soái đợi chờ nóng ruột, vốn muốn gọi điện về báo tin vui, chỉ là do nơi đó vắng vẻ, không tìm thấy cục điện báo cho nên mới cùng lão Thất ngày đêm chạy gấp về đây, may mà vẫn chưa có biến cố gì, để tôi thử xem.”

Đại Ông hơi biến sắc, nhưng lại cười lạnh nói: “Lới nguyền này chính là bí thuật của Thiên Các Môn chúng tôi không truyền ra ngoài, làm sao hai người biết được cách giải.”

Phan Vạn Xuân không để ý tới, chỉ vẫy tay về phía tôi, ý bảo tôi đến trước đàn tế, rồi mới lên tiếng: “Không cón da thì lông mọc chỗ nào? Tất cả ác chú đều niêm vào biễu ngọc, nếu ngọc không còn thì ác chú tự nhiên được giải. Khối phỉ thúy này chính là chiếc chìa khóa duy nhất để mở ra cánh cửa địa cung, đừng nói là người ngoài, ngay cả Ngô Lan vương năm đó nếu trúng lời nguyền, chỉ sợ cũng không dám làm tổn thương đến nó. Thiếu soái, khi tôi đã giải lời nguyền cho Tiêu cô nương thì cái bảo tàng khổng lồ của Ngô Lan vương này sẽ không thể tiếp tục thấy ánh mặt trời được nữa, thiếu soái có thể nghĩ kĩ lại.”

Lúc Phan Vạn Xuân nói chuyện, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía anh.

Lâu Thiếu Bạch thoáng cười nói: “Không tiếc!”

“Tốt, tốt…” Phan Vạn Xuân gật đầu, “Trước kia chỉ nghe danh thiếu soái như sấm rền, hôm nay chứng kiến, mới biết được không thể tin vào lời đồn. Vô tình chưa hẳn đã là một hào kiệt chân chính. Lời nguyền này bắt đầu từ máu, tất nhiên cũng kết thúc ở máu. Tiêu cô nương, xin cho mượn một chút máu trên đầu ngón tay cô nương, nhỏ vào khay đựng ngọc này.”

Tôi bỏ bao tay ra, lộ ra bàn tay đã dần đen lại. Phan Vạn Xuân cầm lấy một cây dao nhỏ trên tay Thông Thất, bắt lấy đầu ngón tay tôi, cắt một dao. Máu đỏ tươi rơi xuống từng giọt, nhỏ vào trong khay, dần dần tụ lại thành chỗ lõm hình khối phỉ thúy kia.

Phan Vạn Xuân từ trong người lấy ra một hộp gỗ, mở ra, nhìn thấy trong đó có một con trùng xám. Nhẹ đặt xác trùng vào vũng máu, máu dần khô cạn, thân thể con trùng dần dần phình ra, toàn thân tỏa sáng, mơ hồ phát ra màu máu.

“Tiêu cô nương, cởi vạt áo ra.”

Phan Vạn Xuân lấy từ trong hộp ra một cây gậy ngọc, nâng con trùng đã uống no máu lên, đưa đến trước mặt tôi.

Tôi ngừng thở, cởi bỏ cổ áo, để lộ ra hình khối phỉ thúy, con trùng dường như cảm ứng được gì đó, đột nhiên phát ra âm thanh vỗ cánh, thoáng cái nhảy phốc đến trước ngực tôi.

Tim tôi đập bình bịch, cúi đầu nhìn lại, thấy con trùng kia đang chăm chú bới rách da tôi ra, xúc tu bén nhọn đâm vào trong.

Một cơn đau đớn kịch liệt, một cảnh kì dị lại xảy ra lần nữa, hình dáng của khối phỉ thúy ngày càng rõ ràng, con trùng trong cơ thể tôi cũng ngày càng phình ra, dần dần từ màu đỏ của máu trở thành màu xanh trong suốt, dường như đã dùng hết toàn bộ khí lực cuối cùng, thân thể nó đột nhiên phình trướng lên gấp mấy lần, lại to bằng nắm đấm, sau đó phốc một tiếng ngã trên mặt đất.

“Giải rồi!” Phan Vạn Xuân mừng rỡ.

Con trùng bò trên mặt đất vài vòng rồi đột nhiên vỗ cánh bay lên.

“Bắn nát nó đi!”

Phan Vạn Xuân kêu to.

“Đừng mà!”

Đại Ông gào lên, Lâu Thiếu Bạch giơ súng lên, bịch một tiếng, con trùng chết không kịp lên tiếng, rơi xuống mặt đất bắn ra vô số chất lỏng màu xanh, không gi­an chỉ còn một mùi tanh.

Tôi lần nữa cúi đầu xuống, trông thấy ngấn màu xanh đã biến mất.

“Tiêu cô nương, tôi dự đoán không sai, lời nguyền trong cơ thể cô đã được giải, trở về nghỉ ngơi thêm vài ngày, dần dần sẽ khôi phục được bộ dạng như trước.”

Phan Vạn Xuân nhìn tôi nói.

Cảm giác vui sướng trong lòng tôi nhanh chóng vỡ toạc, giờ khắc này, tôi đột nhiên muốn khóc, đó chính là quá vui mừng mà khóc.

“Tiêu Dao”

Tôi nghe thấy Lâu Thiếu Bạch gọi tên tôi, chưa kịp quay đầu lại, bên hông bỗng xiết chặt, tôi đã bị anh ôm lấy.

“Tiêu Dao, em không sao rồi! Không sao rồi!”

Anh ôm tôi, ở bên tai tôi không ngừng thấp giọng lặp đi lặp lại câu này.

“Em không sao!”

Mắt tôi ngập nước mắt, nghẹn ngào trả lời anh.

Không để ý đến người bên caạnh, anh một lần nữa dùng lực ôm chặt tôi, đột nhiên ‘a’ một tiếng, tôi biết rõ vết thương trên vai anh đã bị động đến, đang muốn nói anh thả ra để tôi xem xét vết thương thì đột nhiên nghe thấy Thông Thất giận dữ nói: “Ông muốn làm gì?”

Tôi giương mắt lên nhìn, thấy Đại Ông không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh khay ngọc, hai tay đang đặt lên đấy, dùng sức xoay thật mạnh về bên phải, cạch một tiếng, thành động đột nhiên run run, âm thanh ù ù nhấp nhô mơ hồ truyền đến, đất đá trên đỉnh đầu đều rơi xuống.

“Chạy mau! Ông ta khởi động cơ quan, sắp sụp rồi!”

Thông Thất quát to một tiếng. Bên tai tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một binh sĩ bị hòn đá rơi xuống.

“Địa cung đã không thể mở ra, tao sống cũng không còn hứng thú. Hủy đi kho tàng này, có thể chết cùng nó, còn có chúng mày chôn cùng, tao cũng thấy đáng!”

Đại ông cất tiếng cười to, nghe cực kì đáng sợ.

“Đi theo anh!”

Lâu Thiếu Bạch mạnh mẽ kéo lấy tay tôi, né tránh những hòn đá trên đỉnh đầu, vài bước chạy đến cầu thang đi lên, cướp đường mà chạy về phía cửa hang. Những binh sĩ đứng trên cửa hang không bị đá rơi trúng chạy theo, phía sau chúng tôi là Thông Thất cùng Phan Vạn Xuân.

Cả ngọn núi dường như đều bị rung động, những chiếc đèn bão treo trên vách động cũng run rẩy, một chiếc rồi một chiếc không ngừng rơi xuống mặt đất vỡ nát. Tôi bị Lâu Thiếu Bạch gắt gao nắm lấy tay, đi theo sau anh, tại đây trên con đường ra khỏi hang động diễn ra một cảnh đoạt mệnh chạy như điên. Thể lực bởi vì ý niệm muốn sống và bàn tay đang nắm chặt tay tôi mà tại thời khắc đó trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ, tôi một mực đuổi theo bước chân anh, thẳng đến khi rốt cuộc trước mặt hiện lên ánh sáng ban ngày, đó chính là cửa ra khỏi hang động.

Thời khắc bước ra khỏi cửa hang động, rốt cuộc tôi ngừng lại, thoáng cái co quắt ngồi trên mặt đất, miệng thở dốc, tim đập dường như muốn nhảy ra khỏi yết hầu.

Tôi lấy tay ngăn ánh sáng lại, hơi khép mắt lại, trước mắt tối sầm, đỉnh đầu đã bị khoác lên một chiếc áo choàng, đó là Lâu Thiếu Bạch.

“Tiêu Dao, làm tốt lắm! Không hổ là người của anh, còn có thể đuổi kịp anh!”

Sau một khắc, tôi bị người ta bế lên, bên tai vẫn vang lên giọng nói vui vẻ của anh.

***

Nửa tháng sau, những điểm đen lấm tấm cùng một tầng màu đen đáng sợ quanh thân tôi đã gần như biến mất, làn da dần dần khôi phục lại láng bóng như ngày xưa, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.

Mùa đông rét đậm, ngoài cửa tuyết bay trắng xóa.

“Đã bảo anh phải kiềm chế một chút, lại không nghe lời, băng gạt đều bị lệch cả rồi. Không dưỡng cẩn thận, từ nay về sau sẽ để lại sẹo rất khó coi…”

Lâu Thiếu Bạch cởi sạch quần áo, vùi đầu vào gối. Tôi cẩn thận thay thuốc cho anh, nén giận nói.

“Anh tham gia quân ngũ, trên người có vài vết sẹo thì có là gì, không có gì là lạ, huống chi vết sẹo này em ngàn vạn lần không cần phải lo nó không thể mờ đi. Muốn giữ lại nó, cho đến già, để em mỗi ngày đều nhìn thấy, nhớ kĩ anh đã cứu em thế nào, để xem em còn không biết xấu hổ mà trở về cái thời đại kia của em không…”

Anh quay đầu lại, nhìn tôi cười hì hì nói.

Tôi mỉm cười, cũng không thèm để ý đến anh.

“Tiêu Dao, không còn khối phỉ thúy, em vĩnh viễn chỉ có thể ở lại thời loạn này mà em nói, em hãy nói thật cho anh biết, em có hối hận không?”

Anh đột nhiên thu hồi nụ cười, nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi nghiêng đầu liếc nhìn anh, nhịn không được vươn tay dùng đầu ngón tay của tôi nhẹ nhàng nghịch hàng chân mày dày đậm lạnh lùng của anh, hỏi ngược lại: “Lâu Thiếu Bạch, không có vật kia, anh cũng không thể mở cửa địa cung, anh cũng thành thật nói cho em biết, anh có hối hận không?”

Hàng mi của Lâu Thiếu Bạch hơi run lên một chút, vẻ mặt đau lòng: “Lúc này nhớ tới, thật đúng là có chút đau lòng, nếu lấy được nó, có thể mua được rất nhiều súng pháo…”

Tôi hừ một tiếng, đang muốn thu tay lại nhưng lại bị anh bắt lấy, kéo đến bên miệng hôn một cái, lúc này mới nghiêm túc nói: “Nhưng mà cho dù có mười cái địa cung cho anh chọn, anh cũng sẽ chọn em.”

Tôi đã sớm biết vừa rồi anh chỉ muốn đùa tôi thôi, làm ra bộ mặt hờn giận cùng lắm cũng chỉ thuận theo lời trêu chọc của anh mà thôi, chỉ là lúc này chính tai nghe được anh nói như vậy, trong lòng tôi vẫn thản nhiên sinh ra một loại cảm giác ấm áp. Cúi người về phía anh, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi anh.

“Lâu Thiếu Bạch, anh là anh hùng của em, thời loạn có anh, em cũng sẽ không hối tiếc.”

Ánh mắt của anh lóe sáng, đột nhiên nghiêng người ôm lấy tôi, vàng tai cùng tóc mai tôi chạm vào nhau, tôi nằm bên cạnh anh, nghe anh thấp giọng nói: “Thông Thất đưa thiếp mời, cùng Trì tiểu thư lập gia đình. Em nói xem có phải anh còn phải một lần nữa lấy em không?”

“Chờ đến khi anh rảnh nha, em lúc nào cũng chuẩn bị tốt để gả cho anh lần nữa…” Tôi gối đầu lên cánh tay anh, thoải mái nhắm nghiền hai mắt, chợt nhớ ra chuyện lúc sáng, lại mở mắt ra, thử thăm dò, “Tổng lý bộ quân sự Cố Duy Quân hôm nay gọi điện triệu anh vào, anh thật sự muốn nhậm chức sao?”

“Gi­ang Bắc vốn là địa bàn của anh, anh làm đốc quân rất tốt, ai muốn vào nội các làm gì. Cái gì mà tổng lí bộ quân sự chính phủ Bắc Dương kiêm đại tổng thống, còn không phải thay đổi như đèn kéo quân sao, một năm đổi đến bốn người, khi nào thời thế thay đổi vẫn còn chưa biết. Anh còn phải bỏ chút khí lực, chờ đợi thời cơ rồi nói sau.”

Tay anh vuốt ve lưng tôi, không thèm đếm xỉa đến trả lời một câu.

Tôi học lịch sử không được tốt lắm, chỉ mơ hồ nhớ hình như không lâu nữa chính phủ Bắc Dương sẽ sụp đổ, trở thành Chính phủ quốc dân Nam Kinh, sau đó lại qua mấy năm quân phiệt hỗn chiến. Trong lòng tôi, tôi hy vọng anh có thể sớm ngày tìm được đường lui, tốt nhất là di cư sang nước ngoài.

“Tiêu Dao, biết vì sao anh lại không muốn em nói cho anh biết từ nay về sau sẽ phát sinh những chuyện gì không? Tuy anh có dã tâm, nhưng em cũng có thể lí giải đó là khát vọng của anh. Tổ tiên vài đời của anh luôn cầm binh, trong thời loạn này, ít nhất cũng phải làm được chút gì đó mới không tính là sống uổng phí. Không dám nói là nước vì dân, chỉ có thế lực ở trong tay anh, anh mới có thể tận lực làm cho cuộc sống của dân chúng được vững vàng một chút…”

Anh tạm ngừng, dường như có chút khó nói: “Trước kia em nói, lịch sử không phải sẽ phát triển theo cách anh phỏng đoán sao. Anh tin em. Nhưng để cho anh được trải qua nó, cho dù cuối cùng là công đã tràng, anh cũng sẽ không hối hận.”

Anh còn trẻ như vậy, trong thân thể lại chảy xuôi dòng máu nhiệt huyết, bóp chết ý chí của anh, để cho từng ngày trôi qua của anh yên bình một cách giả tạo đến khi già đi, có lẽ thật sự có chút không công bằng.

Tôi vòng tay ôm chặt eo của anh, đem mặt vùi vào lồng ngực ấm áp của anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh.

“Em không vui…” Anh nâng mặt tôi lên, “Có thể anh sẽ không phải là người chồng tốt, nhưng mà Tiêu Dao, anh hứa với em, chờ đến một ngày nào đó anh nghe em nói với anh câu không được tiếp tục nữa, anh nhất định sẽ nghe lời em.”

Anh nói xong, ngắm nhìn tôi một lát, nở một nụ cười với tôi.

Tôi không có cách nào kháng cự lại ánh mắt cùng nụ cười kia, khẽ thở dài một tiếng, sau đó cười với anh: “Lâu Thiếu Bạch, chỉ cần anh nhớ kĩ những lời vừa rồi anh đã hứa với em, sau này anh muốn thế nào em đều sẽ ủng hộ anh, lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, ai bảo anh là người đàn ông của em.”

Một đêm gió lớn, bên tai tôi phảng phất nghe được tiếng những bông tuyết trắng đọng trên cành trúc trong vườn như một cơn mưa phùn nhẹ rơi, trừ âm thanh của tự nhiên ra, mọi âm thanh khác đều tĩnh lặng, cũng như tâm tình tôi lúc này.

Tôi sẽ cùng người đàn ông tên Lâu Thiếu Bạch này chung sống trọn đời.

Trong giây phút nằm trong lồng ngực của anh mà thiếp đi, tôi đã mông lung nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.