Đêm tân hôm, khuya khoắt, một người phụ nữ gọi điện thoại đến
gọi anh ta đi.
Tôi không hề bất mãn với cú điện thoại này, ngược lại, cực
kì cảm kích. Ít nhất anh ta cũng để cho tôi tạm thời tránh khỏi sự tiếp theo mà
tôi có thể gọi là một đêm tân hôn tuyệt đối không vui sướng. Về phần người phụ
nữ kia có địa vị như thế nào, có quan hệ
gì với Lâu Thiếu Bạch, tôi thật sự hoàn toàn không ngại. Tôi mơ hồ có một loại
cảm giác, đêm nay Lâu Thiếu Bạch sẽ không trở lại.
Tôi kéo lại quần áo vừa rồi bị anh ta kéo xuống, sửa sang lại
một chút, sau đó giật tấm chăn hỉ màu hồng có chút chói mắt, đang định đắp lên
nằm xuống thì ngoài cửa truyền đến tiếng của Phúc mẹ: “Tiểu thư, đã ngủ chưa?”
Người vú em này của Trì Cảnh Thu là người duy nhất tôi cảm thấy
quý mến sau khi đến nơi này. Vội vàng lên tiếng, quay đầu lại nhìn thấy cửa bị
đẩy ra, Phúc mẹ đã đi vào, trên tay cầm một vật gì đó.
“Tiểu thư, cô gia vừa rồi phân phó tôi đến bôi thuốc cho
cô.”
Tôi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lâu Thiếu Bạch cũng biết
làm loại chuyện này, hừ, tôi dùng chăn che khuất chân mình, quay lưng lại cho
Phúc mẹ ngồi phía sau.
Phúc mẹ vén mái tóc dài sau người tôi sang một bên, cởi áo
tôi ra, cẩn thận giúp tôi bôi thuốc mỡ, lại dùng ngón tay thoa thoa, để cho thuốc
thấm vào. Vừa thoa thuốc lại vừa thở dài: “Tiểu thư, có phải cô lại làm cho cô
gia tức giận hay không? Nào có đêm động phòng mà lại bỏ lại cô dâu của mình mà
chạy ra ngoài?”
“Không có, là do anh ta nhận một cuộc điện thoại, có công việc
khẩn cấp nên mới ra ngoài. Phúc mẹ nghĩ xem, nếu như tôi chọc giận anh ta, anh
ta sao còn có thể bảo mẹ bôi thuốc cho tôi?”
Lúc này Phúc mẹ mới yên lòng, chỉ là vẫn còn chút bất mãn đối
với việc Lâu Thiếu Bạch bỏ lại cô dâu của mình trong đêm tân hôn, nói vài câu,
thấy tôi nằm xuống, tự mình đắp chăn cho tôi, rồi lại buông tấm màn hình bán
nguyệt mạ vàng xuống cho tôi, lúc này mới rời khỏi.
Tôi nằm ngửa, nhìn lên tấm màn hỉ đỏ thẫm dùng một loại tơ
vàng thêu lên vàng đám mây hoa lệ, hai ngày qua thần kinh luôn bị kéo căng đến
lúc này mới có thể buông lỏng, lăn qua lăn lại một hồi rồi chậm rãi đi vào giấc
ngủ.
Lâu Thiếu Bạch cả đêm không trở về.
Ngày hôm sau, theo tập tục bản địa, Lâu Thiếu Bạch phải cùng
tôi về nhà mẹ đẻ. Phúc mẹ vô cùng tích cực, sáng sớm đã gọi tôi dậy trang điểm thay
quần áo, mặc một chiếc sườn xám đỏ thẫm thêu lên đóa mẫu đơn màu vàng, nói là
trang phục mang lại may mắn. Tôi thiếu chút nữa đã bị làm cho mờ mắt, khuyên
can mãi, cuối cùng bà mới đổi thành chiếc sườn xám xa tanh màu hồng, chỉ có cổ
áo và vạt áo thêu vài cành hoa sen, rồi lại búi tóc, gài một cây trâm san hô
màu hồng, trang điểm nhạt. Bởi vì đang là mùa xuân, khoác một chiếc áo choàng
lông dê mốt nhất thời ấy, nhìn chính mình trong gương cũng cảm thấy không tệ.
Tôi chuẩn bị xong, Phúc mẹ bắt đầu mong ngóng Lâu Thiếu Bạch
trở về, ra ngoài cửa lớn nhìn quanh không biết bao nhiêu lần. Có thể nhìn ra được,
bà có chút bận tâm đến việc vị chú rể này không chừa lại mặt mũi cho tôi.
Tôi lại không hề lo lắng, Lâu Thiếu Bạch
tốt nhất là đừng trở lại, dù sao tôi cũng không muốn trở về nhà họ Trì kia đối
mặt với người cha cùng người anh trai kia lần nữa. Chỉ là tôi chắc chắn anh ta
sẽ không làm như vậy, nếu ngay sau ngày
cưới anh ta liền trở mặt với cha vợ thì anh ta cần gì phải lấy một người phụ nữ
anh ta căn bản không hề thích như Trì Cảnh Thu?
Tôi đoán rất đúng, khoảng mười giờ, bên ngoài truyền đến tiếng kèn xe hơi. Phúc mẹ
kích động chạy ra, bảo tôi tranh thủ thời gian đi xuống. Tôi xuống lầu đến bên
cửa ra ngoài ở đại sảnh, nhìn thấy Lâu Thiếu Bạch từ bên ngoài bước nhanh đến.
Đêm qua anh ta đi ra ngoài vẫn mặc bộ quân trang, bây giờ trở
về lại thay một bộ áo liền quần. Tóc chải về phía sau, cẩn thận tỉ mỉ, áo sơ mi
trắng thẳng tắp, áo khoác xám có đai lưng cắt may vừa với thân hình, ác khoác vắt
tùy ý trên cánh tay, trước ngực lộ ra sợi trang sức hình đồng hồ quả quýt bằng
vàng, giày da dưới chân vẫn đen nhánh sáng bóng, giờ phút này đang mạnh mẽ bước
nhanh về phía trước.
Trong nháy mắt, tôi hoảng hốt tưởng rằng mình đang nhìn thấy
một người mẫu nam trong bộ trang phục mốt nhất thời xưa trên truyền hình.
Tôi còn đang mải nhìn ngắm, Lâu Thiếu Bạch đã đến trước mặt
tôi, tiện tay đem chiếc ác khoác còn đang vắt trên tay vứt về phía tôi. Tôi nhất
thời không có phản ứng, áo khoác bị ném tới trên người tôi, theo sườn xám trượt
xuống, lại rơi xuống dưới chân tôi.
Anh ta giống như có chút bất ngờ, dừng bước, quay đầu lại
nhìn tôi, hàng chân mày đen rậm hơi hơi nhíu lại.
Lúc này tôi mới hiểu được. Mặc dù có chút không tình nguyện,
nhưng mà nghĩ đến thời gian sắp tới anh ta đối với tôi vẫn còn một chút giá trị
lợi dụng, rốt cuộc vẫn phải cúi người nhặt áo khoác của anh ta lên, hạ mình một
chút.
“Lên xe chờ tôi, cùng đi đến nhà em.”
Anh ta ngắn gọn ra lệnh, rồi không để ý đến tôi, tự mình chậm
rãi đi lên lầu.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta thầm oán vài câu, đưa áo
khoác cho Phúc mẹ, tự mình đi ra ngoài.
Ngoài cửa ra vào có một chiếc xe hơi màu đen mới tinh hiệu
Lunshi của Đức đang đậu, sáng loáng dọa
người. Cảnh vệ trẻ tuổi nhìn thấy tôi đi tới thì cúi chào tôi, sau đó mở cửa xe, tôi ngồi vào trong, không lâu
sau đã nhìn thấy Lâu Thiếu Bạch cũng đi ra. Anh ta cũng không dùng đến người
lái xe, tự mình ngồi vào vị trí tay lái.
Xe hơi vững vàng lướt nhanh đi, tôi nhìn ra bên ngoài thông
qua lớp kính thủy tinh.
Lăng Dương một trăm năm trước, tôi tìm không thấy nửa phần cảnh xưa quen thuộc. Trên đường cái, những
đứa trẻ quần áo tả tơi hay đeo trên lưng một giá thuốc lá đang chào hàng mọi
người, hay xách theo dụng cụ đánh giày da, những đứa nhỏ bán báo chạy đầy đường,
những người bán hàng rong đang hét to chào hàng, mỗi người một màu áo đang đi lại
tới lui trên đường. Tôi phảng phất như đang rơi vào một bức tranh cũ kĩ đã phai
màu theo năm tháng. Mà xa xa có vài căn nhà lớn gam màu đen bên ngoài lan can
có lưới sắt, hai bên tường là dàn hoa diên vĩ cùng những chùm quả chín mọc khắp
nơi, những bông hoa muôn hồng nghìn tía, nhìn qua như đang lạc trong mộng.
Tôi khẽ thở dài một cái, thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về
phái trước, lúc này mới phát hiện ra Lâu Thiếu Bạch đang nhìn tôi qua lớp kình
xe. Vì để hợp với tình cảnh, tôi biết mình nên mỉm cười với anh ta một cái, tốt
nhất là một nụ cười mang theo môt chút thẹn thùng. Chỉ là không biết vì cái gì,
tôi thật sự cười không nổi.
Anh ta đại khái cảm thấy không có chút thú vị nào, tuy không
nhìn thấy mặt anh ta, nhưng tôi có thể cảm giác được anh ta dường như có chút
không vui.
Tôi thoáng cái có chút hối hận. Không phải chỉ là cười nhẹ một cái thôi ư, cũng sẽ
không mất một miếng thịt nào, làm gì phải làm cho anh ta không vui như vậy?
Đường đi lại trên đường dần dần thưa thớt, tốc độ xe cũng
thoáng cái nhanh hơn. Tôi đang có chút lo lắng thì xe đột nhiên xoay vòng mạnh
mẽ rẽ sang phải, tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị, nửa người trên đập vào hàng ghế
phía trước, cực kì chật vật.
“Lâu Thiếu Bạch, anh làm gì vậy?”
Tôi ngồi thẳng người, bình tĩnh trở lại, có chút căm tức hỏi.
“Một con chó bỗng nhảy ra, tôi không đành lòng cán chết nó.”
Anh ta chậm rãi trả lời.
Tôi quay đầu nhìn lại, quả thật nhìn thấy một con chó Đại
Hoàng đang nhàn nhã đi lại giữa đường, bất đắc dĩ quay đầu lại, lại nhìn thấy
anh qua nhe răng ra cười với tôi qua lớp kính.
Tâm tình của anh ta hiện tại hình như không tệ lắm.
Tôi thấy bực mình, dịch người ngồi sang bên cạnh, bảo đảm rằng
nhìn vào tấm kính phía trước sẽ không chạm vào ánh mắt anh ta nữa, trong lòng
thầm cười lạnh.
Người phụ nữ đêm qua
gọi điện thoại cho anh ta chắc chắn đã làm cho anh ta vô cùng thỏa mãn, hẳn là
đã quen nhau rất lâu, nếu không sẽ không để cả quần áo ở chỗ đó.
Rất nhanh đã đến nhà họ Trì, cửa mở ra, xa xa đã nhìn thấy có người ra mở cửa đang nhìn quanh,
nhìn cách ăn mặc thì chắc là người gác cổng.
Trông thấy xe hơi tới, người kia cực kì nhanh nhẹn chạy vào, rất nhanh tôi đã
nhìn thấy anh trai tôi Trì Hiếu Lâm xuất hiện.
Lâu Thiếu Bạch dừng xe lại, tôi đang định xuống xe thì anh
ta đã đi qua mở cửa giúp tôi, phảng phất nhìn như một thân sĩ đỡ tôi xuống xe,
trên mặt mang theo một nụ cười.
Tròng lòng tôi lại một lần nữa cười lạnh.
Người này, đóng kịch thật là giỏi.
Anh ta đã nguyện ý giữ lại mặt mũi cho nhà họ Trì, tôi tất
nhiên không có lí do gì không phối hợp. Vì vậy tôi cũng đặt tay vào bàn tay
đang vươn ra của anh ta, khoác tay đi theo anh ta vào nhà. Người không biết
chuyện mà nhìn vào hình ảnh của tôi và anh ta lúc ấy nhất định sẽ cảm thấy tôi
cùng anh ta là một cặp đẹp đôi.
Vẻ mặt Trì Hiếu Lâm tươi cười đón tiếp, hai người bọn họ nói
chuyện vài câu rồi chúng tôi cùng đi vào.
Trì lão gia đội một chiếc mũ quả dưa bọc gấm, chống cây trượng
dài hôm trước đã đánh tôi đứng ở trước cửa nghênh đón, trông thấy Lâu Thiếu Bạch
thì cười nói: “Con rể tới rồi sao? Các con đến là tốt rồi, mới sáng sớm đã cho
người mang nhiều lễ vật tới đây làm gì, thật quá khách khí.”
Lâu Thiếu Bạch cười ha ha: “Cảnh Thu là một cô gái hiền
lương tiết hạnh, thật sự là hiếm thấy. Nhạc phụ gả cho Lâu mỗ hòn ngọc trên tay
mình như vậy, Lâu mỗ vô cùng cảm kích. Chỉ là một ít quà mọn, chỉ sợ nhạc phụ
nhìn không thuận mắt thôi.”
Lúc anh ta nói câu “hiền lương tiết hạnh”, hơi cao giọng một
chút, tôi chú ý thấy sắc mặt Trì lão gia cùng Trì Hiếu Lâm đứng bên cạnh hơi
thay đổi, chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại, ha ha cười lên xoay người đi trước
dẫn đường.
Mấy người này, rõ ràng lòng dạ đều khó lường, suy nghĩ không
để cho ai biết mục đích, nhưng mặt ngoài lại tỏ ra vui vẻ hòa hợp như vậy. Tôi
không muốn xem bọn họ diễn trò, đợi đến lúc vào trong, tìm cớ trở về khuê phòng
của Trì tiểu thư. Trì phu nhân hình như đã qua đời, chị dâu Trì tiểu thư đi
theo nói chuyện cùng tôi, có vẻ như bên ngoài thì tươi cười nhưng trong lòng lại
không cười. Tôi thấy hơi nhàm chán thì thấy Trì Hiếu Lâm tới, nói Lâu Thiếu Bạch
muốn đi.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi ra ngoài. Trì Hiếu Lâm đi
bên cạnh tôi, thoạt nhìn có chút vui mừng, thấp giọng nói: “Tuổi muội, xem ra
em cùng Lâu Thiếu Bạch cũng không tệ lắm. Đừng quên lời của đại ca, cố gắng dò
xét tin tức từ trong miệng hắn ta, còn phải theo sát hắn, nếu hắn có hành động
gì bất thường thì lập tức báo cho anh. Đến lúc được chuyện, cha cùng đại ca tuyệt
đối sẽ không bạc đãi em.”
Tôi ừ một tiếng.
Được tiễn ra cửa chính của nhà họ Trì, một lần nữa ngồi lên
xe. Lâu Thiếu Bạch cắm chìa khóa vào ổ khóa, đột ngột dừng lại, nói một câu:
“Em không tính hỏi xem tối hôm qua tôi đã đi đâu sao?”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh ta quay đầu lại nhìn
tôi, khuôn mặt tỏ ý trêu chọc.
“Hẳn là một người phụ nữ a, trong điện thoại mơ hồ nghe thấy
giọng nữ.”
Tôi thuận miệng nói ra.
Câu trả lời khẳng định là đã khiến cho anh ta có chút kinh
ngạc, hàng chân mày của anh ta hơi nhướng lên cao.
Tôi chân thành nở nụ cười với anh ta: “Không phải mới vừa rồi
trước mặt Trì lão gia anh đã khen tôi hiền lương tiết hạnh sao? Tiết hạnh tôi
không dám nhận, nhưng hiền lương thì chắc có thể làm được. Anh cũng xem như người
có danh tiếng, mặc kệ cô ta là ai, đã đi theo anh, như vậy nếu để ở bên ngoài
cũng không ra gì. Anh cứ mang cô ta về đi a, tôi cũng sẽ có thêm một người bạn.”
Tôi nói như vậy, xác thực là xuất phát từ tận đáy lòng. Triều
nhà Thanh tuy đã sớm bị lật đổ, bây giờ
là thời Dân Quốc (năm 1925), nhưng đàn ông có tiền nạp thêm thê thiếp vẫn là
chuyện bình thường. Dù sao nhà họ Lâu này cùng lắm chỉ là chỗ ở tạm thời của
tôi, nhiều phụ nữ xinh đẹp chiếm lấy anh ta ban đêm cũng giảm đi nỗi sầu muộn
phải tìm cách ứng phó với anh ta.
Lâu Thiếu Bạch không nói gì, nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng
hơi nhếch lên, không khí trong xe thoáng cái ngưng trọng.
Anh ta đột nhiên quay đầu lại, vặn chìa khóa rồi nhấn ga, xe
lao thẳng ra ngoài, hai người đều không nói gì nữa.
Một lát sau, tôi phát hiện thấy không đúng, đây không phải
là đường về nhà.
“Bây giờ đang đi đâu?”
Xe chạy nhanh qua nhiều con đường rộng lớn, hai bên trồng
toàn cây ngô đồng nước Pháp, tôi nhịn không được, rốt cuộc mở miệng hỏi.
“Không liên quan đến em.”
Anh ta trả lời ngắn gọn, quét mắt về phía tôi.
Tôi cảm thấy mất mặt, ngậm miệng lại.